Trở lại trên Linh Chu. Tranh thủ thời gian Linh Chu chưa bị bắn bể, Thường Nguyệt lần nữa đi vào trong khoang, lặng lẽ tìm tới phòng Tử Lăng.
"Tiểu thư ngoài kia có chuyện gì sao?"
"Có, chúng ta bị công kích."
"Là giặc cướp?"
"Không là ma tông, giải thích hơi mất thời gian giờ có việc cho ngươi làm đây."
Nghe vậy Tử Lăng cũng không hỏi nữa, lập tức lắng tai nghe.
Thấy vậy Thường Nguyệt từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một áo bào đen đưa cho Tử Lăng nói:
"Đây là bảo vật có thể hạn chế sự tồn tại của ngươi trong mắt người khác, mặc dù không cách nào sánh được với "Thiên Nhân Yểm" nhưng cũng không tệ lắm, ngoài ra, tác dụng lớn nhất của nó là khiến cho ngươi có một lần có thể miễn nhiễm một đòn công kích, nhưng chỉ có một lần nên sử dụng cho kỹ."
Nghe vậy Tử Lăng nhận lấy áo choàng đen từ Thường Nguyệt, nhanh chóng mặc lên thử.
Lúc này đây Tử Lăng chợt có cảm giác xúc cảm hơi lạ lạ, không phải nàng đang mặc một chiếc áo mà là đang bị bóng tối bao phủ vậy.
Lạnh lẽo, u ám, quen thuộc...
Thấy Tử Lăng nhanh chóng làm quen được với "Áo choàng bóng tối", Thường Nguyệt cũng không cảm thấy có gì lạ, dù sao đối phương là sát thủ, đối với bóng tối thì càng không thể quen thuộc hơn.
Ngược lại nàng mặc vào thì cảm thấy hơi khó chịu, nàng tương đối thích ngâm mình trong không khí tươi mới và ánh sáng mặt trời hơn là cảm giác u ám kia.
Nhưng vấn đề chủ yếu nhất vẫn là nàng có "Giáp Luyện Tập", thứ này mặc dù mang vào sẽ hàng sức mạnh của mình đi, nhưng đồng thời cũng tặng cho một cơ hội miễn nhận phải công kích chí tử, tác dụng rộng hơn "Áo choàng bóng tối" rất nhiều.
"Nếu quen thuộc rồi thì lát nữa ngươi trà trộn vào đám "Mầm tiên", sau đó đợi lúc tàu hạ cánh ta sẽ rời đi trước để thu hút chủ lực của đối phương đuổi theo, ngươi tìm cơ hội cùng Cảnh Bình liên thủ diệt hết đám tiểu tốt còn lại, sau đó vận dụng thứ này khiến cho Linh Chu bay lên lại nhanh chóng rời khỏi đây."
Vừa nói, Thường Nguyệt vừa đem một thiết bị kì lạ giao cho Tử Lăng.
Nếu phải nói thì thứ này nhìn tựa như một cái tay cầm chơi game, đây là nàng cải tiến ra một bộ điều khiển Linh Chu từ linh bài mà Hà trưởng lão giao cho.
Theo lý mà nói thì dùng linh bài điều khiển sẽ thuận tiện hơn, nhưng khổ cái lát nữa người có tu vi đều phải rời tàu chia nhau mà chạy để phân tán lực chú ý kẻ địch, vì vậy trọng trách này chỉ có thể giao cho Tử Lăng.
"Không làm, thuyền bay đi rồi thì tiểu thư làm sao bây giờ?"
Nghe thấy Thường Nguyệt muốn dùng mình để làm mồi nhử, Tử Lăng lập tức không đồng ý.
Thấy vậy Thường Nguyệt mỉm cười đưa tay xoa đầu nàng, giọng ôn hòa nói:
"Không cần lo, ta không phải là nhờ ngươi chạy trốn, ta là đang nhờ giúp ta che dấu điểm yếu, đám "mầm tiên" rời đi hết rồi, tiểu thư ta tự có cách để tru ma."
Nghe vậy, Tử Lăng vẫn lạnh nhạt như trước nhìn nàng, tựa như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ nhận lấy bộ điều khiển liền nói:
"Tử Lăng nhận lệnh!"
...
Ở đầu bên kia, sau khi gấp rút báo cáo cho tông môn xong, Trần Lâm vội vàng trở về, đồng thời tiện đường không quên ghé qua Nội Vụ Đường để mua ít thứ.
"Lấy ta 5 bình Liệu Thương Đan, 10 bình Hồi Khí Đan, 100 miếng Kim Quang Kính, 100 tấm Kim Hỏa Phù, lấy thêm cho ta..."
Ngươi trông coi Nội Vụ Đường mới nghe xong toàn bộ yêu cầu của Trần Lâm liền chợt cảm thấy ngỡ ngàng.
Nhìn lại người mua, chỉ có một người mà không phải một đội.
Đây là định mua về cho cả nhà ngươi sài à?
Chỉ là biết đây có thể là việc tư ẩn của người ta không tiện hỏi thăm, vị đệ tử trông coi nơi đây nhanh chóng kết toán sau đó báo ra một cái giá mà hắn cũng sợ là mình tính nhầm.
Nhưng Trần Lâm nhanh chóng thanh toán sau đó cầm đồ rời đi tuyệt không hề nhiều lời.
"Thường Nguyệt, tình hình bên ngươi thế nào rồi, có chuyển biến xấu sao?"
Trên đường trở về, Trần Lâm gấp như lửa đốt, trong lòng vội vàng dùng ý niệm để câu thông.
May mắn, tình huống vẫn chưa tồi tệ lắm, Thường Nguyệt nhanh chóng kết nối, sau đó bắt đầu kể lại tình hình.
Biết được Linh Chu của tông môn đang bị bốn chiếc Linh Chu khác không ngừng đuổi theo bắn phá, sắc mặt Trần Lâm cũng trở nên ngưng trọng.
Nhưng khi nghe tới kế sách của Thường Nguyệt, muốn dùng tất cả đệ tử bao quát nàng để làm mồi nhử dụ đại bộ phận kẻ địch đuổi theo, Trần Lâm liền chợt quát lên:
"Làm bậy, đầu óc ngươi chứa nước hay gì mà hiện tại liền muốn sính vai anh hùng?"
Nghe vậy, Thường Nguyệt cũng biết hắn đang lo lắng cho mình, nên cũng không ủy khuất mà cười nhạt, ung dung nói:
"Không phải là sính vai anh hùng, ngươi không thường đấu pháp như ta nên ngươi không hiểu, mặc kệ là đánh trận gì, trước hết là phải chuẩn bị chiến trường có lợi với mình cái đã, tử thủ trên Linh Chu không phải là ý kiến hay, dắt theo đám "mầm tiên" để chạy cũng đồng dạng không phải ý kiến hay, như vậy chỉ có cách buông tay mà đánh một trận trên mặt đất, mà nếu đã xác định buông tay đánh với kẻ địch thì phải làm tốt chuẩn bị cho mọi tình huống xấu nhất, trong đó có cả việc bị đối phương đem con tin ra đe dọa. Mặc dù ta không ngại bọn hắn giết con tin, nhưng có thể tránh tổn thất liền tránh đi cho bớt phiền phức sau này."
Nghe vậy, Trần Lâm cũng trầm mặc lại, cho dù vẫn thấy không ổn, nhưng quả thật nói về đánh nhau, hắn không có bất kỳ tư cách nào để khuyên bảo nàng, có khi nếu hắn cố chấp muốn Thường Nguyệt làm theo ý hắn sẽ chỉ khiến tình hình xấu hơn cũng có thể.
Chỉ là Trần Lâm vẫn nghiêm mặt nghi vấn:
"Vậy tại sao phải chia binh? Hợp lực với đám đệ tử, mặc dù không thể bù đắp được chênh lệch nhân số nhưng cũng có thể giúp ngươi đánh yểm trợ một chút chứ?"
Nghe vậy Thường Nguyệt trầm ngâm hai giây liền chợt cười hắc hắc nói:
"À chuyện này à... này thì quả thật là do ta muốn sính vai anh hùng đấy, hì hì."
"..."
Lâu rồi không ăn đòn, nên ngươi càng ngày càng láo đúng không?
"Không đùa ngươi nữa, thật ra thì liên hợp lại cũng có chổ tốt của liên hợp lại, nhưng đám đệ tử đi chuyến này thật sự phế vật lắm, chỉ có hai ba người là miễn cưỡng nhìn được, hoàn toàn là một đám ô hợp, nếu đánh thắng thì không nói, thế cục một khi thua, đội hình sẽ lập tức tan tác, ta cũng sẽ trở thành tâm điểm chỉ trích, thậm chí có thể bị bên mình ám toán cũng có thể."
"Bọn hắn sao dám?"
"Không, không phải dám hay không dám mà đó là vấn đề tâm tính quá yếu bị cảm xúc chi phối, hi vọng càng nhiều khi đổ vỡ sẽ sinh ra căm hận càng lớn, này cũng là nguyên do thiện nhân không cách nào thỏa mãn tất cả mọi người thì thường không có kết cục tốt, Trần Lâm, ngươi nên nhớ kỹ một chút."
Nghe vậy, Trần Lâm không khỏi bị nói cho cứng họng.
Quả thật là có chuyện này, kiếp trước hắn cũng từng là người kỳ vọng cũng từng làm người được kỳ vọng.
Cảm giác lúc mong đợi của bản thân không được thực hiện nó quả nhiên rất khó ta, theo lý thì hắn không nên ghen ghét hay căm phẫn đối với đối phương, vì dù sao không ai có trách nhiệm phải đáp ứng sự kỳ vọng của hắn, nhưng mà cảm xúc là thứ gì đó rất khó hiểu, và lại rất khó nhận ra, chỉ khi nào quả báo tới, hắn cũng trở thành người được người khác kỳ vọng, nhưng cũng không thỏa mãn được kỳ vọng của tất cả mọi người, bị sân si, bị ghen ghét và dày vò, Trần Lâm mới hiểu được, thói đời này lạ thường tới nhường nào, nhưng cũng nhờ vậy mà hắn đã trưởng thành hơn một chút sau đó, nên hiện tại hắn cũng có thể hiểu được ý của Thường Nguyệt muốn nói là gì.
Vì vậy, Trần Lâm thở dài một cái, liền nói:
"Ý nghĩ của ngươi tốt lắm, cứ vậy mà làm đi."
"Ừm, cứ tin ở ta."
Không biết từ bao giờ, cô vợ trẻ nhí nha nhí nhảnh trong mắt hắn lại trưởng thành đến vậy rồi.
"Có lẽ người duy nhất không chịu trưởng thành tiếp là ta đi."
Tự mỉa mai một câu, Trần Lâm cũng đã quay về động phủ.
Tống hết tạp niệm khỏi đầu, hắn bắt đầu chuẩn bị một chút đồ hữu dụng để đối phó nguy cơ lần này.