Muốn Trường Sinh Trước Hết Phải Đồng Vợ Đồng Chồng

Chương 67 - Giáng Lâm

"Vương sư huynh, Linh Chu của đám người Thiên Nguyên Tông đang bay hướng về một khu thung lũng nhiều núi non trùng điệp, đồng thời còn đang không ngừng hạ thấp độ cao, chúng ta có nên mạo hiểm ngăn cản không, dù sao nếu để đối phương bay xuyên qua thung lũng kia, chúng ta rất khó đuổi theo."

Nội bộ một trong bốn chiếc Linh Chu tiểu hình đang đuổi theo Thường Nguyệt.

Nghe người bên cạnh báo cáo như thế, Vương Lục nhíu mày suy tư.

Linh Chu bay cao dễ, bay tầm thấp rất rủi ro, hiện tại đối phương dám bay vào vùng nhiều núi lại còn bay tầm thấp, hành động liều mạng như vậy làm cho hắn không thể không đề phòng.

Nếu hiện tại mạo muội tăng tốc chặn đầu đối phương, khiến cho đối phương có cơ hội liều mạng phản kích không nói, còn có thể bị chọc ra một con đường trống để bỏ trốn.

"Rốt cuộc có nên không?"

Đang lúc Vương Lục do dự như vậy, đột nhiên có người hét to nói:

"Vương sư huynh, đám người kia điên rồi, bọn hắn lao vào một chổ hiểm hóc để cưỡng ép hạ cánh!"

"Ngươi nói gì? Bọn hắn hạ cánh?"

Hiển nhiên Vương Lục tưởng là mình nghe nhầm.

Nhưng khi tiểu đệ thật sự xác nhận chiếc Linh Chu kia thật hạ cánh, hắn liền ngỡ ngàng.

Dù sao đi bộ không nhanh bằng cưỡi ngựa, cưỡi ngựa không nhanh bằng lái tàu bay.

Bón hắn bỏ tàu như thế thì lấy gì chạy thoát?

"Không đúng, nơi này địa thế hiểm hóc, lái linh chu đuổi theo quả thật có chút rủi ro có thể đâm phải núi đá, bay tầng trời cao thì lại khó theo dấu bọn hắn."

Chỉ là nghĩ như thế Vương Lục cũng không gấp, dù sao lợi thế còn ở bên hắn, chỉ cần ổn...

"Cẩn thận công kích tới!!!"

"ẦM!!!"

Đột ngột nhận lấy công kích khiến bốn chiếc Linh Chu rung lắc dữ dội không thôi, nhưng dù uy thế to vậy thì thiệt hại cũng không nhiều lắm.

Đây hiển nhiên là chiếc Linh Chu của Thiên Nguyên Tông liều mạng phản kích đòn cuối.

"Bọn hắn đã là nỏ mạnh hết đà mau công kích Linh Chu của đối phương."

"Ách sư huynh, có biến, trên boong tàu không phát hiện tu sĩ của Thiên Nguyên Tông!"

"Không phát hiện bọn hắn thì phát hiện thứ gì?"

"Bẩm sư huynh, đó dường như là... phàm nhân."

...

Ở bên kia, Thường Nguyệt xem tình hình ngày càng căng thẳng, thế công của đối phương càng lúc càng gắt gao, Linh Chu đã đạt tới giới hạn.

Không có cách nào nàng liền chỉ có thể khống chế linh bài cưỡng ép hạ cánh.

Đồng thời còn không quên chuẩn bị món quà nhỏ cho đám đệ tử Vạn Thi Quan.

"Đợi lát nữa Linh Chu công kích phát cuối, sau đó Linh Quang Hộ Giáp cũng sẽ tản ra, tất cả nhân lúc này chạy càng xa càng tốt."

Đám đệ tử nghe vậy mặc dù trong lòng còn có thấp thỏm lo âu, nhưng đều đồng loạt căng cứng tinh thần, chuẩn bị chạy trốn.

Còn các phàm nhân được kiểm tra ra linh căn, còn ngơ ngác không hiểu chuyện gì, nghe Thường Nguyệt nói vậy liền đồng loạt hỗn loạn hết cả lên, chỉ trích, chất vấn ồn ào khắp boong tàu.

Nhưng Thường Nguyệt không chút nào để ý, khống chế linh bài khởi động công kích.

Khi thấy bốn chiếc Linh Chu của Vạn Thi Quan tới liền phát động, Linh Quang Hộ Giáp lập tức biến thành một chùm sáng dài phóng tới.

"Ầm!!!"

Tiếng nổ vang inh ỏi cả bầu trời, nhưng mọi người không có thời gian suy nghĩ đều lần lượt phóng đi về tứ phương tám hướng.

Đám phàm nhân cũng từ trong cơn chấn động sốc nảy ổn định lại, sau đó cũng vội vàng muốn nhảy khỏi Linh Chu bỏ trốn.

"Hừ, đám giun dế đều quỳ xuống cho ta, ai dám tự ý cử động, giết!"

Một tiếng nói lạnh lùng vang lên truyền vào tai mọi người ở đây.

Tất cả mọi người đều sợ hãi quỳ rạp xuống sàn tàu.

Từ trên Linh Chu bước xuống, Vương Lục nhìn một đám phàm nhân, trong lòng thầm nói:

"Quả nhiên là "mầm tiên" sao, không tệ, đột nhiên liền Thánh Quan thu nhập nhiều hạt giống như thế cũng là một bút khen thưởng không nhỏ."

Nghĩ vậy, Vương Lục túm cổ một tên thiếu niên trẻ tuổi lên, giọng lạnh lẽo nói:

"Đám người Thiên Nguyên Huyền Tông đâu?"

"Tiên sư... à không, bọn hèn nhát chó nhà có tang đấy đều chạy rồi ạ."

"Đều chạy?"

Nghe vậy, Vương Lục cũng nheo mắt lại nhìn đám phàm nhân nơi này một cái, liền ra mệnh lệnh:

"Chia ngươi ra kiểm tra nơi này xem có còn cá lọt lưới cố tính núp trong tàu không, đồng thời phân ít người trông coi đám hạt giống mới của Thánh Quan, có bất trắc gì ta lấy đầu ngươi."

Mặc dù hoảng sợ nhưng tên tiểu đệ này vẫn hét to:

"Vâng!!"

"Những người còn lại tìm kiếm dấu vết đám đệ tử Thiên Nguyên Huyền Tông, bọn hắn chạy chưa xa được. Hắc Tứ, Giang Ngục, Đại Ngôn, các ngươi theo ta, chúng ta đi bắt "Cá lớn"."

Vương Lục ánh mắt băng lãnh nhìn về một phương hướng.

Hắn có thể cảm nhận được khí tức không kém gì hắn ở hướng kia, hiển nhiên là người mạnh nhất ở đây nếu không tính Trúc Cơ đi theo chuyến này.

"Hi vọng sau hôm nay ta sẽ có thêm một bộ Linh Thi tốt."

...

"Thường Nguyệt, thế nào rồi?"

"Không tốt lắm, đã bỏ tàu, hiện tại đang chạy trốn."

Tại trong rừng núi không ngừng du tẩu, Thường Nguyệt càng đi sâu vào càng mất phương hướng.

Đại trận cấp hai của Vạn Thi Quan bởi vì chú trọng về diện tích bao trùm nên phạm vi rất rộng, chạy mãi cũng không thấy biên giới.

Này là một sự việc làm người ta rất tuyệt vọng.

Chỉ là đáng tiếc nàng không định chạy mãi.

"Ngươi có đối sách gì sao?"

Nghe vậy, Thường Nguyệt trầm ngâm một tí liền đưa tay chỉ về một phương hướng nói:

"Vừa nãy lúc còn ở trên Linh Chu ta có để ý tới chổ kia là một sơn cốc rộng rãi nhưng cũng nhiều chướng ngại vật, rất thích hợp làm nơi chôn thây đám người Vạn Thi Quan."

Vừa nói nàng liền chợt tăng tốc phóng đi.

Thính giác của nàng nhạy cảm bắt được động tĩnh bất thường ở phía sau, đối phương đã truy sát tới gần đây.

"Thật nhanh, xem ra kẻ tới không đơn giản."

Nghĩ vậy, Thường Nguyệt liền không khỏi cảm thấy hưng phấn, âm thầm nuốt nước bọt giúp thấm ước miệng lưỡi đang khô khốc, nàng cố gắng trấn định lại:

"Bình tĩnh nào, hiện tại không phải nơi tốt đánh nhau, một lát nữa thôi..."

Bên phía Trần Lâm lúc này, đã chuẩn bị xong thứ cần thiết, hắn liền đem cất vào kho đồ để bên kia Thường Nguyệt có thể lấy ra bất cứ lúc nào, đồng thời cũng ngồi xếp bằng, tâm trí ngưng tụ lại.

Hắn muốn giáng lâm qua thân thể của Thường Nguyệt.

[Đồng khí liên chi] có thể giúp cả hai chia sẻ mọi thứ với nhau, kể cả Linh Hồn.

Chỉ là bởi vì đem linh hồn dời qua thân thể khác là một chuyện rất là kỳ quái.

Cho dù cả hai đã sớm thân cận vô cùng, không còn nơi tư ẩn nào có thể giấu, nhưng trải nghiệm thân thể nữ nhân cũng không phải ý kiến hay, Trần Lâm tự nhận tâm sinh lý của mình rất bình thường không thích trải nghiệm cảm giác đấy lắm.

Nhưng biết sao giờ, hiện tại là thời khắc nguy cấp, hắn không dám lơ là chút nào, chỉ có thể cưỡng ép giáng lâm qua.

Một lần nữa có lại thị giác, nơi này đã không phải là động phủ của hắn nữa mà là một vùng rừng núi hoang dã, cây cỏ um tùm, hiển nhiên là còn chưa bị người khai phá.

"Đây là nơi nào?"

"Ta cũng có ý nghĩ giống ngươi đấy."

Vừa xuất hiện nghi vấn liền được trả lời, Trần Lâm cũng không lạ lẫm gì.

Trạng thái của bọn hắn lúc này rất tuyệt, cũng rất tệ. Tuy hai mà một, tuy một nhưng là hai.

Ý nghĩ, tính toán, cảm xúc đều sẽ được đồng bộ với nhau, Trần Lâm không biết tình huống này hắn có thể xem là chính mình không nữa.

"Khẳng định là có nha, dù sao ta vẫn cảm thấy rất yêu ngươi, nên không thể nào chúng ta là một được, hì hì."

"Vậy sao, thật trùng hợp, ta cũng yêu bản thân."

"..."

Bình Luận (0)
Comment