"Nhanh, mau kiểm tra mọi ngõ ngách, tránh để soát con chuột nhắt nào trên tàu, nếu không bị Vương sư huynh phát hiện, không ai cứu được các ngươi cả."
Trên linh chu lúc này, hơn mười tên đệ tử Vạn Thi Quan được phân ở lại trông coi năm chiếc linh chu và đám phàm nhân.
Bởi vì biết được đệ tử Thiên Nguyên Huyền Tông đều đã chạy nên mọi người ở đây đều yên tâm là mình an toàn rất nhiều.
Cho dù là tiến vào khoang tàu để kiểm tra cũng không có chút lo lắng.
Lúc này, một tên đệ tử Vạn Thi Quan đi đến căn phòng còn đóng cửa duy nhất trong dãy hành lang, hắn nhíu mày vặn tay nắm cửa nhưng không có cách nào mở ra được.
"Khóa trái rồi?"
"Này, ai ở trong đó, mau ra đây cho ta, ầm ầm, mau ra đây, nếu không đừng trách!!"
Chỉ là mặc cho hắn có đập cửa thế nào, bên trong cũng không có động tĩnh, khiến cho tên đệ tử này cũng lùi lại một bước, từ trong nhẫn trữ vật xuất ra một quan tài.
Gọi dậy linh thi đang ngủ yên trong đó để nó tiến lên phá cửa.
"ẦM!"
Cửa gỗ dễ dàng bị đánh bay để lộ cảnh tượng bên trong.
"Trống rỗng?"
Đệ tử Vạn Thi Quan nghi hoặc không ngớt, phòng trống thì làm sao cửa lại khóa trái?
Ngay lúc hắn mang theo nghi hoặc như thế, một bàn tay trắng nõn nhỏ nhắn từ từ xuất hiện phía sau liền đột nhiên bịt miệng hắn lại.
Tên đệ tử này hoảng sợ muốn phản kháng nhưng lập tức liền cảm giác dưới cổ vô lực, tựa như thân thể của hắn đột nhiên trống rỗng biến mất.
"Ta bị gì thế này?"
Lến lúc cuối cũng hắn cũng không có đáp án, cứ thế mà im ắng chết đi.
Xử lý xong người này, Tử Lăng thu xếp mọi thứ gọn gàng liệt lột đồng phục của đối phương ra bắt đầu mặc vào, khẽ nói một câu xong liền đi ra khỏi phòng.
Bởi vì động tĩnh khá lớn, một nhóm năm tên đệ tử Vạn Thi Quan đồng loạt tới nơi này, khi thấy có nơi lộ ra dấu vết động thủ, bọn hắn liền đồng loạt biến sắc vội chạy tới.
"Nơi này đã xảy ra chuyện gì, ai phụ trách kiểm tra nơi này?"
"Thưa sư huynh, là Nhị Ngưu phụ trách nơi này."
Nghe vậy một người khác liền hỏi:
"Vậy hắn đâu?"
"Nơi này dường như có trá, mọi người cẩn thận một chút."
"Mọi người cẩn thận một chút... mau cẩn thận!!!"
Đột ngột nghe thấy hét to như thế, tất cả đều đồng loạt biến sắc đề phòng nhìn phía trước.
Nhưng cảnh tượng bình thường không có gì lạ trước mắt khiến năm người khác không hiểu ra sao, nhưng lập tức bọn hắn liền biến sắc.
"Có trá... phốc!!"
Chẳng biết lúc nào, giữa đám người liền xuất hiện người thứ sáu, đoản đao trên tay vẽ qua dễ dàng trảm đầu hai người gần nhất.
Ba người còn lại may mắn trốn được một kiếp, đều đồng loạt lùi lại trong phòng dự định lập tức sẽ phản kích.
Nhưng ngay lúc này, sàn nhà bình thường không có gì lạ đột nhiên nổ tung, một bóng ngươi mang theo khoái đao lao ra, tại khoảnh khắc ba tên đệ tử Vạn Thi Quan còn chưa kịp ổn định trận cước, bóng đen liền vung đao.
"Phốc!!"
Lưỡi đao quét qua ngọt liệm vô cùng, ba viên thủ cấp tung bay trên không trung, trên mặt từng người còn mang theo vẻ khủng hoảng cùng sợ hãi, cứ thế liền lâm vào tử vong.
"Hồ, cảm ơn ngài tiểu thư Tử Lăng, không có ngài thì sợ là phải liều mạng ác chiến một trận mới trảm được đám người này."
Bóng đen phá sàn gỗ mà lao ra chính là Cảnh Bình.
Giờ phút này hắn dùng khăn tay lau vết máu trên thân đao liền tra lại vào vỏ, miệng thán phục khen Tử Lăng.
Dù sao kế sách của nàng quả thật rất hiệu quả, dễ dàng liền thu hoạch được sáu đầu người.
Chỉ là lúc này Tử Lăng cũng không có cảm thấy gì, chỉ lạnh nhạt như trước nói:
"Nơi này có mười hai tên, hai tên tạm thời rời đi Linh Chu, chúng ta giết sáu tên, vậy là còn lại bốn tên, tất cả đều đang ở trên boong tàu trông coi đám người có linh căn kia, hiện tại là cơ hội tốt, nhanh chóng xử gọn bọn hắn rồi dựa theo chỉ thị của tiểu thư mà làm thôi."
Nghe vậy, Cảnh Bình cũng gật đầu nói:
"Đánh thôi, nhưng trước đó Tử Lăng tiểu thư có kế hoạch gì không?"
"Ngươi lao ra trước thu hút sự chú ý, ta có cơ hội sẽ tháo đầu bọn hắn xuống."
Nghe vậy Cảnh Bình không khỏi nhìn vị thị nữ này nhiều một chút.
Tuổi tác không lớn nhưng quả nhiên rất ác liệt, không khác lời đồn tí nào, thích tháo đầu ai liền tháo đầu người đó xuống nghịch chơi.
Chỉ là hiện tại hai người đều là người cùng chiến tuyến, Cảnh Bình cũng không có ý kiến nào khác, chỉ nói:
"Kế sách hay, đi thôi."
Cả hai thuận theo hành lang chuẩn bị lên tới boong tàu.
Ngay lúc định xông ra thì, đột nhiên, biến cố kỳ lạ xuất hiện.
Chỉ thấy bầu trời u ám đột nhiên truyền đến chấn động.
"Ầm, ầm, ầm!!"
Sau đó, tại ánh mắt ngỡ ngàng của đệ tử Vạn Thi Quan và đám người bị giam giữ trên boong tàu.
Sương mù phủ kín bầu trời đang dần dần tản ra, ánh sáng mặt trời chói chang cuối cùng cũng một lần nữa chiếu tới mặt đất.
"Đại trận... bị phá rồi?"
Trái ngược, với đám người bị bắt làm con tin không hiểu gì.
Chỉ có đệ tử Vạn Thi Quan mới biết điều này đại biểu như thế nào, này chẳng phải là nói bên Tào trưởng lão xảy ra vấn đề?
Nghĩ vậy, mọi người ở đây liền chợt cảm thấy tê cả da đầu.
Ngay lúc này, nhận ra cơ hội đã tới, Tử Lăng lập tức nói:
"Giết!!"
Cả hai chợt hóa thành hai đạo tàn ảnh lao ra riêng phần mình lao tới kẻ địch gần nhất.
Cảnh Bình bởi vì tốc độ chậm một chút nên bị đối thủ kịp thời phản ứng vội vàng triệu hồi ra linh thi để cản đao.
Mục tiêu của Tử Lăng thì không có may mắn như thế, hắn vừa chớp mắt, cảm giác dưới cổ liền tê dại và vô lực, ý thức cũng dần dần chìm trong bóng đêm.
Không để ý thủ cấp lăn lóc trên sàn tàu, Tử Lăng xác định mục tiêu tiếp theo liền bật hết tốc lực phóng tới.
"CHẾT TIỆT!!!"
Tên đệ tử này chứng kiến đồng bạn bị tháo xuống thủ cấp, cũng kịp thời phản ứng lại vội vàng xuất ra linh thi, đồng thời hai tay cũng kết pháp thuật muốn tru sát kẻ trước mắt.
Tử Lăng tránh thoát đầu linh thi lao tới, nhưng lúc này đây, đối diện với nàng là một bàn tay to lớn màu xám bạc hình thành từ thi khí.
"Uể Khí Chưởng!!!"
"Ầm!!!"
Thấy công kích trúng đích, tên đệ tử Vạn Thi Quan này liền cười dữ tợn.
Lấy tu vi Luyện Khí tầng sáu của hắn thi triển "Uế Khí Chưởng", dù là Luyện Khí hậu kỳ cũng không dám trực tiếp đón đỡ huống chi chỉ là một giới phàm nhân.
Vì cảm vậy hắn cũng không lo nữa mà nhìn về hướng Cảnh Bình, sắc mặt dữ tợn nói:
"Một đám phàm nhân thấp hèn cũng dám tổn thương tu sĩ chúng ta? Các ngươi sẽ phải..."
Không kịp hắn nói hết câu, cảm giác vô lực và tê dại từ phần dưới cổ truyền tới khiến tên đệ tử này sững sờ.
Tiếp đó là trời đất không ngừng đảo lộn tựa như đang xoay quanh liên tục.
Đây là chuyện gì?
"Mà đó là... thân thể của ta?"
Tên đệ tử Vạn Thi Quan này không có cách nào hiểu được vì sao mình lại rơi đầu, ý thức tại trong vô tận không cam lòng dần dần tiêu tán.
Phía bên kia, Cảnh Bình lấy một chọi hai thật sự là quá sức.
Dù cho đao pháp của hắn thích hợp triền đấu, nhưng đó là khi đánh với võ giả.
Đối mặt với thủ đoạn của tu sĩ, hắn không cách ngăn cản một cách hữu hiệu được, vì vậy chỉ trong thời gian ngắn liền đã bị trọng thương,
May mắn, ngay lúc này, hai tên đệ tử vây công Cảnh Bình cũng nhận ra không đúng vội nhìn lại bên kia.
Chứng kiến hai đồng bọn không biết đã rơi đầu từ bao giờ, hai người bọn hắn chợt lâm vào vô tận sợ hãi.
Không, chỉ có một người lâm vào vô tận sợ hãi.
Người còn lại cũng đột nhiên cảm thấy phần cơ thể dưới cổ trở nên vô lực, sau đó là trời đất đảo lộn...
"Cái gì!!"
Tên còn lại thấy tình huống như này cũng bị dọa cho thần hồn nát thần tính.
Không còn bất cứ ý nghĩ phản kháng nào, hắn liền quay lấy át chủ bài là một tấm linh phù ra, quay người kích phát, cả thân thể liền vút lên không bay mất.
Nhìn tên kia biến mất ở đường chân trời, Cảnh Bình không khỏi tiếc nuối nói:
"Thật đáng tiếc, để hắn chạy."
Chỉ là Tử Lăng nghe vậy liền lắc đầu, lạnh nhạt nói:
"Không phải đáng tiếc, là may mắn, may mắn mà hắn chạy, nếu không ta và ngươi còn phải ác chiến tiếp."
Tử Lăng rất biết vị trí của mình.
Nàng là một sát thủ, sát thủ có thể liên tục lấy mạng cao thủ, không có nghĩa là sát thủ ấy thật lợi hại hơn những người hắn giết, nàng có thể tháo đầu bọn hắn xuống là vì nàng quen tay hay việc, nếu đổi lại là đơn đấu chính diện, Tử Lăng không có chút tự tin nào có thể đánh thắng tu sĩ.
"Được rồi, cản trở đều đã giải quyết, đi thôi."
Nói vậy, Tử Lăng liền từ trong túi lấy ra tay cầm, bắt đầu dựa theo thao tác Thường Nguyệt chỉ dẫn để khống chế linh chu bay lên.