"Thánh pháp: Thiên Thi Chủng Nhân."
Vô số tàn thi, máu thịt hội tụ lại, lấy xác thịt của Giang Ngục là trung tâm, thịt vữa, máu đen, nội tạng không ngừng đắp lên, chồng chất chen lấn thành từng khối từng khối tựa như cơ bắp.
"Ầm!!"
Thể xác khổng lồ cao sáu mét rơi xuống khiến mặt đất dưới chân bị sức nặng ép nát vụn, đất đá xung quanh hơi run rẩy chấn động một chút.
"NGƯƠI PHẢI TRẢ GIÁ!!!"
Quái vật dị hợm do vô số máu thịt nội tạng kết hợp mà thành.
Điều đầu tiên nó thốt lên sau khi sinh ra là muốn Thường Nguyệt trả giá đắt.
Chỉ là đối với cảnh tượng này, cô vợ trẻ không có mảy may lo lắng, ngược lại cười nói:
"Này, có ai từng nói với ngươi là nhìn ngươi hiện tại dễ nhìn hơn lúc nãy rất nhiều không? Cũng thật là, có thể đẻ ra đứa con xấu như ngươi, cha mẹ ngươi cũng có tài lắm."
"Ngươi muốn chết!!"
Quái vật khổng lồ mặc dù nhìn như rất cồng kềnh, nhưng tốc độ lại rợn người vô cùng, chỉ thấy nó đạp đất liền lao tới đưa tay vỗ hướng Thường Nguyệt.
Ngạc nhiên vì tốc độ bất thường của đối phương, Thường Nguyệt không hoảng sợ mà nắm trường thương đâm tới.
Linh lực lôi hỏa nháy mắt phun trào, khi đụng phải bàn tay lúc nhúc máu thịt kia liền ầm ầm nổ tung, sỏng nhiệt mãnh liệt lan khắp ra xung quanh.
Cả hai cũng bị lực lượng của đối phương xung kích lùi lại.
"Chậc chậc, thật mạnh!"
"RỐNG!!!"
Phẫn nộ rống một tiếng, quái vật đột nhiên hấp hơi, thi khí xung quanh đột ngột hội tụ lại.
Thấy tình huống không ổn, Trần Lâm cũng lập tức vận dụng át chủ bài đã chuẩn bị từ trước.
Phía bên ngoài sơn cốc, nơi này vốn đã bị bao vây bởi sương đen dày đặc.
Nhưng lúc này xung quanh đột nhiên có vô số linh phù từ các nơi ngỏ ngách bay ra, không ngừng sắp xếp lại bao quanh lấy "Uế Trận".
Bách phù nối liền một chổ, một tòa đại trận mới toanh liền lập tức hình thành.
"Kim Quang Tỏa Sát Trận, Khai."
Trong chớp mắt, vô số kim quang hàng thế xua tan đi sương đen băng lãnh, thi khí nồng đậm trong không khí tựa như gặp phải khắc tinh không ngừng bị thanh tẩy, ngay cả quái vật cũng bị ảnh hưởng không nhẹ, được Trần Lâm khống trận dành cho chiếu cố đặc thù.
Đại trận tỏa ra một trăm đạo kim quang thì có sáu chục đạo rơi vào người đối phương khiến quái vật Vương Lục đau đớn gầm thét không thôi:
"Đồ đê tiện, ngươi vừa làm gì!!"
"Sao? Ngạc nhiên không, là trận pháp đặc hữu của Bạch Liên Tự, chuyên khắc chế "Uế trận" của các ngươi đấy, mặc dù nay không phải sinh nhật ngươi nhưng chắc chắn sẽ là ngày chết của ngươi, đây là quà phúng điếu ,thấy thích chứ?"
"Khốn khiếp, khốn khiếp, đồ đê tiện, đám con lừa trọc, đều đáng chết, đáng chết!!!"
Bị vô số kim quang tẩy lễ, thân hình quái vật cũng không ngừng bị gọt bớt, nhiều chổ cháy đen để lộ ra mùi thịt khét ghê tởm.
Nhưng dù vậy, quái vật vẫn ngoan cường giãy dụa.
Thấy vậy, Thường Nguyệt chỉ có thể vác thương lần nữa lao tới, đích thân xử lý chuyện này.
Dàn xếp cả buổi, mục đích cuối cùng cũng chỉ để dụ đối phương vào trận pháp mà thôi, đấy là bởi trận này khắc chế "Uế Trận" của Vạn Thi Quan rất ác.
Trận pháp của Phật môn nói mạnh cũng không mạnh lắm, thường nghiêng về phòng ngự nhiều hơn.
Nhưng đấy là trường hợp bình thường, đối với đánh tà ma, diệt quỷ vật, trận pháp Phật môn là vô đối.
Đây cũng là nguyên do Trần Lâm không khởi động trận pháp này ngay từ đầu.
Bởi trận này vừa lên, tên kia dù có điên cuồng cỡ nào cũng không dám đâm đầu vào đây.
"Phốc!!"
Không ngừng có âm thanh thấu thịt vang lên, mỗi lần quơ thương là một lần chém xuống một mảng thịt lớn.
Nếu là bình thường, có "Uế Trận" chống lưng, đối phương có thể vô hạn khôi phục lại, cùng Thường Nguyệt đấu tới mai.
Nhưng hiện tại không chỉ không có trận pháp, còn bị trận pháp của Trần Lâm áp chế gắt gao, Thường Nguyệt chỉ làm vài đường cơ bản, quái vật khổng lồ giờ đây đã bị đánh thành một khối thịt vụn nhìn không rõ nhân dạng.
"Khốn... khiếp,... ta... hận...!... Ta..."
"Phốc!"
Không muốn nghe lời nói nhảm, Thường Nguyệt nhất thương đâm xuyên, đồng thời còn dùng linh lực đốt đối phương một lần, Trần Lâm cũng vận dụng trận pháp đem đối phương tẩy qua hai ba lần cho chắc.
"Như này hẵn là chết rồi đi?"
Nghe vậy, Trần Lâm cũng không chắc để trả lời.
Vốn định dùng kim quang tẩy thêm một lần nữa, âm thanh hệ thống đột ngột vang lên:
[Chúc mừng cả hai hoàn thành nhiệm vụ (xanh lục), phần thưởng là "Lá bài 3 bích (Xanh lục)" và "LuckyBox" đã được chuyển vào kho đồ.]
Nghe thấy âm thanh nhắc nhở của hệ thống, Trần Lâm gật đầu nói:
"Ừm, xong rồi, quả như đúng như ta dự đoán, tên này là nguyên nhân của nhiệm vụ xanh kia."
"Ách? Thật sao? Phế vật như này thế mà có khả năng làm hại được ta?"
"Cũng đừng coi thường, nếu không dụ đối phương vào "Kim Quang Tỏa Sát Trận" ngươi muốn giết hắn thì không dễ đâu."
"Hừ, không có trận của ngươi ta cũng không bị điên mà để cho hắn thuận lợi bày trận."
Nghe vậy, Trần Lâm cũng không nói gì thêm.
Dù sao Thường Nguyệt nói rất đúng, mặc dù nhiệm vụ chỉ xuất hiện khi có phiền phức xảy ra.
Nhiệm vụ xanh lục đại biểu cho phiền phức có nguy hiểm tính mạng, và cấp độ nguy hiểm sẽ không vượt qua cấp độ hiện tại, nghĩa là nguy hiểm không phải Trúc Cơ.
Và "nguy hiểm đến tính mạng" mặc dù nghe có chút đáng sợ, nhưng thật ra cái này cũng khá tương đối.
Tên đệ tử Vạn Thi Quan này quả thật có khả năng uy hiếp tính mạng của Thường Nguyệt, nhưng đó là trong điều kiện đối phương hoàn thành đủ hết điều kiện sẵn có.
Tựa như "Tiểu Thi Chướng Uế Linh Trận", lại như "Thiên Thi Chủng Ma"...
Nếu phát sinh trong tình huống bình thường thì cũng không nguy hiểm tới vậy, Thường Nguyệt có ưu thế tuyệt đối về cảm giác, thể lực, tốc độ và sức mạnh, đối phương nhiều lắm là có thể lại dưới trường thương của nàng thi triển bí thuật hóa thành quái vật kia, nhưng không có trận pháp gia trì thì cũng không làm nên trò trống gì, bị đánh vẫn nên bị đánh tiếp, nhiều lắm là có thể miễn cưỡng bỏ chạy thoát thân.
Nhưng mặc dù nói vậy nhưng để tránh đêm dài lắm mộng hắn vẫn không ngại hi sinh một chút nổ lực để làm chuẩn bị.
Mặc dù biết rõ Thường Nguyệt đối đầu với trạng thái mạnh nhất của đối phương cũng không phải không có phần thắng, ngược lại phần thắng còn rất lớn, dù sao thì nguyên tố "Hỏa" và "Lôi" luôn nổi tiếng khắc chế tà ma, Thường Nguyệt lại có cả hai.
Nhưng nên vững vàng vẫn nên vững vàng một chút thì tốt hơn.
"Tốt rồi, giờ chúng ta đi đánh tên Trúc Cơ của Vạn Thi Quan kia thôi."
"..."
Được rồi, Trần Lâm thừa nhận, hắn không lo xa không được.
Cô vợ trẻ này quá nhoi, không quản chặt sớm có ngày đem mình đùa chết.
"Ngươi nói gì đấy, ta đây thế nhưng là có át chủ bài, chỉ cần có cơ hội liền có thể nhất cử miểu sát đối phương."
"Ngươi có át chủ bài gì có thể miểu sát Trúc Cơ viên mãn?"
Chỉ là vừa nói xong, Trần Lâm liền nghĩ lại.
Quả thật là có một thứ có thể làm được.
"Nhưng vậy có phí quá không, dù sao thứ kia cũng không dễ kiếm được."
"Không, không phí, nếu có hiệu quả ta cũng sẽ không tiết, ngược lại nếu lúc này hèn nhát ta mới sẽ nuối tiếc, Hà trưởng lão khi ấy lao ra vật lộn chém giết với tên ma tu kia thế nhưng là không có chút do dự nào, ta hiện tại có nắm chắc thì mắc gì phải do dự?"
Nghe vậy, Trần Lâm quả thật là hết nói nổi.
Quả nhiên có hắn quản hay không có hắn quản, con mẹ này kiểu gì cũng sẽ đi tìm chết.
Chỉ là nghĩ đến việc Hà trưởng lão nếu quả thật có khẳng khái như Thường Nguyệt nói, sẵn sàng vị đại nghĩa quên mình hi sinh để Linh Chu trốn đi, mặc dù vẫn không tránh được bất trắc, nhưng cũng có thể xem như hắn nợ đối phương một ân tình không nhỏ, xứng đáng mạo hiểm một chút.
"Đúng đúng, hắn khẳng khái như thế, sao chúng ta có thể do dự nha."
"Ngươi đừng có lén đọc tâm ta."
"Ách, này sao có thể trách ta được, ý nghĩ của ngươi nó tự nhảy vào đầu ta thôi."
"Vậy sao ý nghĩ của ngươi không nhảy vào đầu ta?"
"Đúng vậy, sao ý nghĩ của ta không nhảy vào đầu ngươi?"
"..."
Quên mất ngươi không hay nghĩ.
"Này."