Nghe xong, Hà Thiên Đồ hoàn toàn sửng sờ, không cách nào hiểu rõ, hắn chỉ có thể mờ mịt nói:
"Thiên nằm trong đầu ngươi?"
"Không, thiên nằm trong đầu tất cả chúng ta, thiên cũng có thể là chính ngài trong tương lai đấy Hà trưởng lão."
"Tại sao?"
"Bởi vì chẳng phải ngài đang sợ bản thân mình ngày mai đấy sao, nên ngài dự định sẽ chết hôm nay, như thế thì có thể trốn tránh được lão thiên, dù sao... ngài cũng không còn dám rút đao nữa rồi."
"..."
Bầu không khí lần nữa lâm vào tĩnh mịch.
Nói đến đây đã đủ, Thường Nguyệt cũng không còn phí thêm miệng lưỡi nữa, nàng lặng thinh đứng tại đó, đăm đăm nhìn Hà trưởng lão, muốn xem thử hắn sẽ thế nào.
Không hiểu và tiếp tục mờ mịt, hay là cố chấp viện cớ cho bản thân, hay là...
"Giác!!!!"
Tiếng đao ra vỏ thánh thoát vang vọng khắp không gian, một luồng đao ý bàng bạc dâng trào tung hướng bầu trời.
Hà Thiên Đồ, tay cầm trường đao, thế trảm trời cao!
Thiên trong đầu ta sao? Gần vậy thì trảm nó cũng được.
Thiên Đồ ta, không sợ trời không sợ đất, sao có thể sợ ngày mai?
"Tiểu nữ oa, ngươi hình như còn hơi nhỏ để mà dạy ta về cách đánh bại thiên đấy, phải biết ngày trước lúc lão tử đao chém ngang trời, mẹ ngươi còn chưa ra đời đâu."
Nhìn Hà Thiên Đồ sóng lưng đứng thẳng, hai mắt lần nữa trở nên kiệt ngạo sắc bén, Thường Nguyệt cũng mỉm cười, sau đó liền cười hắc hắc nịnh hót nói:
"Đúng đúng, là Thường Nguyệt mắt cao hơn trán nên không biết điều, còn xin trưởng lão chỉ dạy thêm."
"Cũng được, đi thôi, ta cho ngươi xem phong thái thiên kiêu lẫy lừng từng đấu với trời là như thế nào."
Nghe vậy, Thường Nguyệt liền chợt nghi hoặc, nàng mờ mịt hỏi:
"Chúng ta đi đâu?"
Hà Thiên Đồ nhìn về phía trước, tựa như đang quan sát thứ gì đó, liền quay lại mỉm cười nói:
"Chúng ta hiện tại đi... đồ "tiên", ngươi dám đi không?"
"..."
"Khà khà, Thường Nguyệt vừa đâm thiên, hiện tại liền đang muốn đâm tiên, lại có gì mà không dám?"
Hai con người cực độ kiệt ngạo bất tuần đối mắt nhìn nhau, sau đó liền bật cười.
Hà Thiên Đồ không nhớ mình có thể cười vui vẻ như vậy là từ khi nào rồi.
Có lẽ là khi hắn còn có thể vô tư cùng huynh đệ của mình uống rượu, ngắm trăng, nói xấu người trong thiên hạ.
Nhưng thế sự khó lường, thói đời lạ lẫm, ngày ấy còn một chén rượu gạo, xưng hảo anh em.
Hôm nay hắn liền phải chấm dứt câu chuyện đẹp ấy tại đây, bằng lưỡi đao chưa rỉ sét, tiễn đưa tình bạn chưa phai này.
"Đi thôi nha đầu, thời gian cho chúng ta không còn nhiều."
"Tốt."
Cả hai sánh vai mà đi, khí thế cuồn cuộn không ngừng ngưng tụ lại chứng tỏ hai người đều đã sẵn sàng cho một trận chiến.
Đứng ở biên giới nơi đao khí ngăn cách với bên ngoài, nhìn lấy vô số Linh Thi đang bao quanh, Hà Thiên Đồ nghiêm giọng nói:
"Ta cần súc thế tụ đao để đấu với tên kia, ngươi có thể lược trận được không nha đầu."
"Hì, chuyện nhỏ."
Nói xong Thường Nguyệt liền lấy ra "Phi Không Phù", mắt nhìn Hà Thiên Đồ nói:
"Hà trưởng lão, ngươi còn có thể bay sao?"
Thấy Thường Nguyệt có "Phi Không Phù", Hà Thiên Đồ không khỏi có chút ngạc nhiên, vì thứ này cũng khá ít gặp, chế tạo không dễ cũng không có lời lắm.
Chỉ là hiện tại cũng không thích hợp nghĩ những chuyện này, Hà Thiên Đồ nhắm mắt đánh giá tình trạng thân thể của mình lúc này.
Lần nữa mở mắt hắn cười khổ một tiếng nhưng vẫn gật đầu nói:
"Vẫn miễn cưỡng bay được."
"Vậy chúng ta liền trực tiếp bay qua bên kia đi, ngươi đối phó khối thịt ấy, ta cản đám Linh Thi."
"Được, nhưng đừng cố quá đấy, không địch lại cũng không cần miễn cưỡng, ta cũng không ngại thêm vài đầu Linh Thi đâu."
"Hì, Hà trưởng lão cứ từ từ mà xem."
Nói xong, Thường Nguyệt liền kích hoạt "Phi Không Phù", thân thể nàng bỗng chốc liền được gió nâng lên.
Quen thuộc với cảm giác bay lượn một chút, Thường Nguyệt hướng về phương hướng của đống thịt kia mà bay tới.
Dưới mặt đất, vô số đám Linh Thi thấy trên bầu trời có hai người lén bay ra liền đồng loạt gào thét.
Đồng Thi không bay được, nhưng Ngân Thi thì có thể, chỉ là không đợi bọn nó đạp đất phóng lên, vô số hỏa quang liên phóng tới.
"Ầm ầm!!!"
Liên miên hỏa cầu bùng nổ, không chỉ tạm thời cản lại đám Ngân Thi còn tiện thể tẩy địa một lượt, đem một đám Đồng Thi nổ cho văng tứ tung.
Có chồng là "Phù sư" tiện lợi ở chổ đó đấy, chỉ cần không tiếc liền có thể buông tay quăng linh phù đem đối phương đập chết.
Ngay cả Hà Thiên Đồ đang bay bên cạnh thấy cảnh tượng này, mí mắt không khỏi chợt nhảy.
Hắn có chút không thể tưởng tượng nổi làm sao cô nàng này lại giàu có đến thế, mặc dù chỉ là linh phù cấp thấp, nhưng tiện tay liền ném ra hàng trăm tắm, uy lực chống chéo lên nhau cũng khá kinh người, tất nhiên giá cũng rất đắt.
Đợi đến lúc lần nữa đáp đất, Hà Thiên Đồ tính sơ sơ, bọn hắn chỉ bay hơn một phút thôi liền đã tới nơi, thì cô nàng này sợ là cũng đốt xong gần sáu vạn linh thạch
"Chậc chậc, ta còn không ngờ ngươi lại giàu có tới vậy."
"Hắc hắc, trưởng lão quá khen, cũng không phải linh phù của ta, ngài không cần phải lo lắng."
Trần Lâm: Ngươi phải lo lắng là ta đúng không?
Nghe vậy, Hà Thiên Đồ cũng lười để tâm, ánh mắt lần nữa nghiêm nghị nhìn về phía trước.
Nơi đó đang nằm một khối thịt khổng lồ. thật rất khó để tin đó từng là người bạn thân thiết nhất của hắn.
"Thật đáng thương cho ngươi, ông bạn già à."
Than thở một câu, Hà Thiên Đồ liền rút đao tiến đến, đồng thời cũng không quên dặn dò:
"Ta sẽ ráng giải quyết nhanh thôi, ngươi đừng cố quá."
"Ừm!"
Không có tâm tư trả lời đàng hoàng.
Bởi vì đám Linh Thi còn xót lại đã ồ ạt lao tới.
Ở trước nhất là mười mấy con Ngân Thi với lợi trảo sắc bén cùng làn da trắng bạc.
"Hừ đám tiện thi này, tới đê!"
Cầm chắc trường thương, Thường Nguyệt lao tới ác chiến.
Trường thương vùng vẫy như đuôi, một phát thần long bãi vĩ đem hai đầu Ngân Thi đánh bay, một đầu trong đó bị ngọn thương gọt đi một phần ba, một đầu khác cũng nhận tổn thương không nhẹ.
Nhưng cùng lúc cũng có mười mấy thanh lợi trảo cào tới muốn đem Thường Nguyệt xé rách:
"Linh Ngự Phù!"
Ba tấm linh phù, tại sự dưới sự điều khiển của Trần Lâm chợt phóng ra hình thành ba đạo linh quang thay Thường Nguyệt đón nhận lợi trảo đập tới.
"Xoảng!!"
Chỉ là mặc dù được xưng là linh phù phòng ngự cao cấp nhất ở nhất giai, đồng thời còn có ba tấm chồng chất hiệu quả lên lẫn nhau, nhưng chỉ có thể ngăn cản được đám Ngân Thi một hai giây.
Nhưng như vậy cũng đủ với Thường Nguyệt.
Tốc độ của nàng vốn không kém Ngân Thi, chỉ cần tranh thủ một hai giây liền đã lao ra khỏi khốn cảnh, đồng thời trở thương đâm thủng đầu lâu một đầu Ngân Thi ở gần đó.
"Gào!!"
"Ầm ầm!!"
Trần Lâm giờ phút này cũng không đoái hoài tới tiếc hay không tiếc, hắn đem tất cả linh phù dự trữ đều hao sạch ở đây.
Ngục Viêm Bạo Phù.
Thủy Long Tiễn Phù.
Thanh Phong Trảm Phù.
Lôi Kích Phù.
Không có cái nào là không phải nhất giai cao cấp, có thể bán giá hàng trăm linh thạch.
Nhưng giờ đây lại tựa như giấy lộn không ngừng quăng ra.
Mặc dù hôm nay hắn hơi tính sơ, mình và Thường Nguyệt đã tiêu hao xong lượng linh phù có giá trị tương đương hai viên Trúc Cơ Đan.
Nhưng hiệu quả cũng không tệ lắm.
Đồng Thi trong trận chiến này không có cách nào may mắn sống sót sau khi bị linh phù nhất giai cao cấp tẩy địa, đã chết sạch gần hết.
Ngay cả Ngân Thi cũng chết bảy, tám đầu, hiện tại chỉ còn lại chín đầu Ngân Thi vẫn còn đứng được.
Nhưng Thường Nguyệt giờ phút này cũng không khá hơn nơi nào, khắp cả người toàn là vết máu, mặc dù không có vết thương chí mạng nhưng cũng rất phiền phức.
Móng vuốt của Linh Thi có thi độc, mặc dù không phải độc tố chí mạng, đồng thời Trần Lâm còn sử dụng thuốc giải sẵn hắn mới vừa mua trước đó để ngăn chặn thi độc, nhưng dù vậy vết thương vẫn rất là khó khép lại, máu tươi không ngừng rướm ra ngoài.
"Ngươi còn ổn không Thường Nguyệt?"
"Ta không sao, hiện tại rất ổn là đằng khác, cảm giác này thật là... quá tuyệt vời."
Thường Nguyệt mồ hôi nhuễ nhại, sắc mặt đỏ rực vì máu lưu thông quá nhanh, hôm nay là một trong số ít trận chiến nàng đánh đã ghiền đến thế.
Vì thế để trận chiến này càng đáng nhớ một chút, Thường Nguyệt chợt hỏi thăm Trần Lâm:
"Có thể cho phép ta sử dụng thứ đấy không..."
Nghe vậy Trần Lâm biết nàng muốn làm gì, mặc dù trong lòng không muốn nhưng đắn đo suy tính một hồi hắn cũng không ngăn cản mà thở dài nói:
"Dùng lượng ít thôi đấy."
"Ừm ta thật là quá yêu ngươi, Trần Lâm à!"