Ngay lúc tinh thần Trần Lâm dần căng cứng, đống cỏ lau phía trước hắn chợt xuất hiện chấn động nhẹ.
"Thứ gì."
Vội vàng lùi lại thủ sẵn tư thế, Trần Lâm trừng to mắt nhìn quang cảnh trước mặt hắn.
Trừ trong lùm cây, một bóng đen dần dần tiếng ra ngoài, chỉ thấy thân hình nó khổng lồ như hổ, đầu như báo, tứ chi như gấu, hình tượng vô cùng khủng bố khiến Trần Lâm chợt đơ cả người.
Một đoạn ký ức hắn không bao giờ muốn nhớ lại giờ đây dường như đang dần dần tái hiện lại trước mắt hắn.
Khi ấy hắn mang theo tầm tình thấp thỏm nhưng cũng tràn trề hứng khởi tiến vào Xuyên Vân Sơn.
Khi ấy hắn quyết chí không kiếm được cơ duyên nghịch thiên cải mệnh liền sẽ không rời núi.
Nào biết, thế gian tàn nhẫn này sẽ không vì hắn quyết tâm mà nương tay.
Ba ngày, trọn vẹn ba ngày không phải là đang trốn chui trốn nhủi, thì là đang đào mệnh trước miệng yêu thú, cùng thần chết tranh đoạt mạng sống của mình.
Ngày đấy, hắn đi ra được Xuyên Vân Sơn, nhưng hắn dường như cũng không hoàn toàn đi ra được Xuyên Vân Sơn.
Một phần nào đó trong hắn đã vĩnh viễn lưu lại nơi đó.
Sau ngày ấy, hắn không còn dám liều mạng, sau ngày ấy hắn không còn dám mơ nghĩ xa vời, sau ngày ấy hắn nhận rõ vị trí của chính mình ở đâu.
Thiên kiêu Trần Lâm, có lẽ sẽ không bao giờ xuất hiện.
Bởi vì đối phương đã chết ở Xuyên Vân Sơn.
Có thể đi ra được, chỉ còn là một kẻ tầm thường nhu nhược, sợ đầu sợ đuôi, ngay cả rời đi tông môn cũng e ngại.
Thật đáng hổ thẹn làm sao.
Đây có lẽ là "mệnh" rồi.
"Graooo!!!"
Trước mắt Trần Lâm, báo đen chợt rống lên, chiếc miệng như chậu máu của nó nhiễu xuống từng dòng nước giãi, ánh mắt chăm chăm nhìn vào Trần Lâm tựa như đang nhìn lấy bữa tối thơm ngon quéo lưỡi của mình.
Bị tiếng gầm dọa cho giật mình, Trần Lâm theo bản năng muốn triệu hồi linh phù ra.
Cự Ảnh Báo chỉ có tu vi trung bình là nhất giai trung cấp, hắn có thể đánh được.
Nhưng ngay lúc này Trần Lâm chợt ngỡ ngàng.
Linh phù của hắn không thấy đâu.
Nhẫn trữ vật cũng không thấy đâu luôn.
Sao có thể?
"Hệ thống!!"
Màn hình hệ thống cũng không hiện.
Không có, tất cả đều không có.
Ngay cả tu vi... cũng không còn nốt.
"Ta..."
Giơ đây hắn như một lần nữa trở lại ngày ấy, cái ngày mà hắn nhận ra mình bất lực đến cỡ nào, mọi ý chí, mọi ước mơ đều bị giẫm nát trước nanh vuốt của yêu thú.
Hắn không có cách nào phản kháng.
Không có linh phù.
Không có trận pháp.
Không có hệ thống.
Không có tu vi.
Thậm chí ngay cả... cũng không còn bên cạnh hắn.
Hắn lúc này không có gì cả.
Chỉ có một cái mạng của kẻ nhu nhược.
Nên hiện tại hắn chỉ có thể làm một chuyện.
"Chạy!!"
Nghĩ thì lâu nhưng hiện thực thì nhanh.
Nhận ra mình không có cách nào phản kháng, Trần Lâm liền quay đầu chạy.
Tại trong rừng rậm đêm tối như thế này.
Hắn không biết phải chạy đi đâu.
Hắn cũng không biết phải chạy đi hướng nào.
Nhưng vì mạng sống, hắn chỉ có thể chạy.
"Rống!!!"
Cự Ảnh Báo mặc dù sở hữu khổ người to lớn, nhưng nó lại di chuyển vô cùng linh hoạt.
Nhất là nơi địa thế rừng rậm hiểm trở như này, lại càng dễ dàng và thuận tiện để nó truy sát con mồi.
Mặc dù tốc độ cực nhanh, có thể thoáng chốc liền lao tới xô ngã con vượn hai chân trước mắt.
Nhưng Cự Ảnh Báo lúc này lại tựa như là đang đùa giỡn.
Nó không ngừng bức tốc lao lại, lại cố ý vồ hụt, móng vuốt của nó đập trúng mặt đất liền có thể chấn vỡ đất đá cứng rắn, đá vụn và cát bụi mù mịt bay tứ tung.
Mỗi lần như thế, sắc mặt Trần Lâm lại càng trắng bệch hơn, trái tim của hắn không ngừng gia tăng nhịp đập, mồ hôi nhuễ nhại khắp người, nhưng hắn lúc này lại thấy lạnh, vô cùng lạnh lẽo.
Hắn vốn nghĩ mình đã có thể ung dung đối mặt với tử vong.
Nhưng khi bị tử vong trêu đùa.
Trần Lâm mới biết cỗ dũng khí kiên cường kia của hắn nó bạc nhược và buồn cười nhường nào.
Hắn không muốn chết, cho nên hắn chỉ có thể chạy.
Dù biết mình chạy không thoát nhưng hắn không dám dừng lại, hắn không biết vì cớ gì lại vậy.
Trần Lâm ước gì mình lúc này có thể đột nhiên vì hoạt động kịch liệt quá mà dẫn đến suy tim mà chết.
Như thế hắn liền không cần phải trực diện tử vong.
Nhưng đáng tiếc, cuộc đời không thích diễn ra như ý hắn muốn.
Chạy càng lâu, thể lực của hắn hao mòn càng nhanh, đầu não vì thiếu oxy mà dần dần mất tỉnh táo, hắn sơ suất đạp hụt một bước, cả người liền té ngã chổng vó trên mặt đất.
Trần Lâm muốn đừng dậy, nhưng mà cơ thể hắn lúc này tựa như khung sắt bị rỉ sét lâu năm, khó mà cụt cựa nhúc nhích tiếp.
Mà Cự Ảnh Báo lúc này cũng lao tới, hai chi trước của nó đè chặt hắn xuống triệt để đánh nát mọi cơ hội giãy dụa cuối cùng của hắn.
Đến nước này, hắn trăm phần trăm phải chết rồi.
Nhưng không hiểu vì sao, hắn giờ đây lại trở nên nhẹ nhõm.
Có lẽ vì sắp tới không cần phải đối mặt với sự giày vò của tử vong nữa.
Hắn chỉ cần vượt qua khoảnh khắc ấy, mọi thứ liền hết.
Sau đó có lẽ là sự mờ mịt vô tận, không có suy nghĩ, không có cảm xúc, không đau đớn, không sợ hãi... chỉ còn lại trống rỗng.
Có lẽ vậy cũng tốt, đây có lẽ nên là kết cục của hắn vào ngày hôm ấy.
"Rống!!"
Cự Ảnh Báo hai mắt lăm le nhìn Trần Lâm, nó há cái miệng mọc đầy răng nanh ra nhắm ngay đầu hắn tựa như chuẩn bị cắn xuống.
Nhưng ngay lúc Trần Lâm tuyệt vọng tưởng là mình sắp xong rồi.
Cự Ảnh Báo lại không cắn xuống mà đột nhiên quỷ dị cử động cơ miệng, cố gắng phát âm nói:
"Trầ... n...."
"Trần... Lầm..."
"Trần Lâm!!"
"Trần... Lâm... tỉnh!!!"
Chuyện gì thế này?
Ngay lúc Trần Lâm đang nghi hoặc đầy đầu, Cự Ảnh Báo lại giơ lên móng vuốt của nó hướng về đầu hắn đập tới.
"Chát!"
Âm thanh không đúng lắm.
Với lực đạo của Cự Ảnh Báo, âm thanh nên là tiếng "Ầm" một cái, sau đó đầu hắn liền nát như tương mới phải.
Tiếng "Chát" này nghe nó lại giống như...
Trần Lâm bị tát cho choáng váng đầu óc.
Phải mất mấy giây hắn mới ổn định lại được tâm trí đang xoay vòng vòng, cố gắng gượng mở mắt ra.
Lần này, không còn màn đêm u ám, không còn rừng rậm tĩnh mịch, không còn tử thần khủng bố.
Trước mắt hắn chỉ có một gương mặt thiếu nữ hai mắt đỏ hoe nhìn hắn, sắc mặt vô cùng gấp gáp.
"Trần Lâm, ngươi không sao chứ, làm ơn hãy nói không sao đi, ngươi còn có thể nói mà, đúng không, Trần Lâm!"
Nhìn thấy bộ dạng Thường Nguyệt như thế này.
Trần Lâm đột nhiên cảm thấy trong lòng quặng đau, hắn cảm giác mình bị tử vong giày vò trong giấc mơ ban nãy cũng không khó chịu đến nhường này.
Mặc dù toàn thân cảm giác vô cùng vô lực, xúc giác mất linh, nhưng hắn vẫn gượng ép đưa tay nhấc lên kéo Thường Nguyệt vào lòng.
Hắn ôm chặt nàng.
Hắn ôm chặt nàng như đang sợ điều gì đó.
Không biết từ bao giờ hắn đã quá phụ thuộc vào cô nàng này rồi, hắn không thể tách ra, cũng không muốn tách ra.
Cho dù lúc này thân thể vô lực và yếu đuối.
Cho dù lúc này toàn thân hắn run lẩy bẩy.
Trần Lâm vẫn ôm Thường Nguyệt thật chặt.
Cô vợ trẻ lúc này cũng nhận ra điều gì đó bất thường.
Cảm xúc của Trần Lâm lúc này rất không đúng.
Nàng có thể cảm thấy được, hắn đang bất an, vô cùng bất an.
Trước giờ chỉ có hắn an ủi nàng chứ chưa từng có tình huống ngược đời như này.
Thường Nguyệt không biết phải làm sao, chỉ có thể cũng cùng hắn ôm thật chặt.
Cả hai cứ thế ôm chằm thật chặt lấy nhau.
Cho đến khi một âm thanh vang lên.
"Rắc!"