Edit: Jully – Beta: Hann
Ngu Ý gửi ảnh cho Ôn Anh.
Cô đắc ý nói: “Không sai đúng không? Từ trước tới giờ tớ chưa gặp ai đẹp trai như vậy.”
Ôn Anh nhìn thoáng qua, cả người ngẩn ra.
Đây không phải…
Cô ấy nhanh chóng nhắn tin cho Ngu Ý: “Này Ý Ý, người này làm công việc gì?”
Ngu Ý không bao giờ giấu Ôn Anh cái gì, trả lời: “Lúc đầu làm phục vụ ở quán bar, giờ thì làm bảo vệ ở khách sạn.”
Ôn Anh trong lòng chửi cmn, Hoắc Huyền tự tạo cho mình cái nhân vật gì thế trời?
Cô ấy không biết có nên nhắc nhở Ngu Ý không.
Ôn Anh rất muốn nói cho Ngu Ý nhưng lại sợ hai người sẽ cãi nhau. Sau đó Hoắc Huyền sẽ điều tra ra cô ấy âm thầm giở trò quỷ.
Mà hiện giờ hoàn cảnh của Ôn Anh chẳng tốt đẹp là bao, mẹ kế đáng ghét đang làm cô ấy khó xử khắp nơi. Bây giờ bố cô đã biết cô đắc tội với Hoắc gia, đến tiền đồ của mình Ôn Anh còn không bảo vệ nổi.
Ôn Anh vẫn nhắc nhở Ngu Ý một chút: “Ý Ý, cậu phải cảnh giác cao độ đấy, người đẹp trai như vậy, mỗi ngày làm trong quán bar khách sạn, sớm bị phú bà bao nuôi để chơi bi sắt rồi đấy.”
Ngu Ý nói: “Hả??? Bi sắt là gì thế?”
Ôn Anh muốn gõ nát cái đầu Ngu Ý ra: “Ý của mình là, cậu phải động não lên, đừng có ngốc nghếch để bị người ta lừa.”
Ngu Ý nói: “Mình không bị lừa đâu, Ngụy Hiển rất tốt. Anh ấy vô cùng dịu dàng, còn nấu cơm cho tớ, nấu ăn rất ngon nữa cơ.”
Ôn Anh: “!!!” Khá lắm! Nếu tốt như vậy, sao cậu còn chạy trốn hả…
Ôn Anh nói: “Ý Ý à, tốt nhất cậu đừng nên quá tin tưởng người đàn ông không rõ nguồn gốc này, ôi…”
Ôn Anh không biết nên nói gì cho phải nữa.
Cô ấy suy nghĩ một chút, Ngu Ý thích Hoắc Huyền, vậy cứ thích thôi, dù sao hai người này cũng phải đính hôn rồi ở bên nhau. Có tình cảm làm cơ sở hôn nhân so với không có tốt hơn nhiều.
“Chú ý tránh thai nhé.” Ôn Anh nhắn thêm: “Anh ấy có đeo *** không đấy?”
Ngu Ý đỏ mặt: “Cậu nghĩ lung tung gì vậy… còn chưa đến bước đó.”
Ôn Anh thở dài. Cô ấy cảm thấy với phong cách làm việc của Hoắc Huyền, chuyện làm cho Ngu Ý có thai xong cưới là hoàn toàn có thể xảy ra.
Thật ra Hoắc gia khó mà tìm được nhà thông gia nào tốt hơn nhà họ Ngu. Với các gia đình còn lại phù hợp với Hoắc Gia thì, con gái đã có bạn trai, hoặc đã đính hôn, hoặc không có con gái, hoặc là đi khắp nơi ăn chơi trác táng. Ngu Ý chỉ có chạy trốn một lần, bình thường không có làm ra chuyện gì sai trái. Cuộc sống cá nhân lại sạch sẽ, ngoại hình vô cùng xinh đẹp, quan trọng nhất là con người có chút ngây thơ, với Hoắc Huyền mà nói, là sự lựa chọn tốt nhất.
Ôn Anh nói: “Ý Ý, từ trước tới giờ đều có mẹ cậu giúp cậu phân biệt người tốt người xấu. Bây giờ cậu rời xa mẹ cậu rồi, phải tự mình phân biệt cho rõ.”
Tất nhiên Ngu Ý biết.
Nhưng Ngu Ý không thể ngày một ngày hai mà thay đổi ngay được, Ôn Anh nhắc nhở cô một câu như vậy, tuy nhiên cô cũng khó mà trở nên thông minh cẩn thận hơn khi chỉ nghe một lời nhắc nhở như vậy.
Ôn Anh cảm thấy, việc Hoắc Huyền đột nhiên đi từ thành phố A tới thành phố C lớn như vậy, chắc chắn có người biết. Cô ấy liên lạc với mấy người bạn, biết được Hoắc Huyền đăng ảnh chụp chung lên vòng bạn bè.
Thấy bức ảnh Ngu Ý và Hoắc Huyền chụp chung, Ôn Anh chân thành cầu nguyện khi Ngu Ý khi biết sự thật sẽ không bị tức đến bùng nổ.
Dù gì Ôn Anh không dám đối nghịch với Hoắc Huyền.
…
Cửa tiệm bán hoa của A Tĩnh khai trương lần nữa, lần này cửa tiệm lớn hơn rất nhiều, lắp đặt thiết bị vào trông ưa nhìn hơn rất nhiều, cũng rất gắng sức trong giai đoạn quảng bá ban đầu. Ngu Ý từng học vẽ tranh, biết qua một chút việc thiết kế, mỗi ngày ở chỗ A Tĩnh làm đến khuya mới về.
Cô mang vòng cổ đi cầm đồ nên bây giờ có đủ tiền trong tay, tạm thời không cần lo lắng về phí sinh hoạt nữa.
Chiều hôm đó, Ngu Ý nhận được điện thoại của đàn anh gọi đến.
Sở dĩ Ngu Ý trốn đi thuận lợi như vậy, có thể làm giả chứng minh nhân dân đều do đàn anh này giúp cô.
Giọng nói của anh ta rất êm tai: “Tiểu Ngư, trong nhà em sao rồi? Có cho em giải trừ hôn ước với vị hôn phu không?”
Ngu Ý nói: “Mẹ em còn chưa tìm được em, khoảng thời gian này, có lẽ sẽ không buông đâu.”
“Vậy sao…” Vị đàn anh Lục đó nói: “Anh đến thành phố C rồi, xem em thế nào. Để anh nói với người nhà một tiếng, Tiểu Ngư, nếu em ở thành phố C không quen, thì đi cùng anh tới tỉnh Z nhé.”
Nhà đàn anh Lục ở tỉnh Z, cách thành phố A 1500 cây số. Mà hình như nhà của anh ta rất có thế lực ở tỉnh Z, che chở cho cô một thời gian cũng không thành vấn đề.
Bởi vì mẹ Ngu Ý rất nổi tiếng, người nhà đàn anh Lục đó cũng biết, không muốn đắc tội với Ngu gia và Hoắc gia. Vậy nên anh ta đã tốn rất nhiều công sức để thuyết phục họ.
Ngu Ý nói: “Đàn anh, anh đang ở sân bay sao? Em đi đón anh, em không tới tỉnh Z đâu, em có bạn trai ở thành phố C rồi, em ở cùng anh ấy.”
Giọng nói đàn anh Lục lạnh đi: “Cái gì?”
Lục Húc yêu thầm Ngu Ý đã hai năm, nhưng anh ta không học chung với Ngu Ý. Bình thường Ngu Ý cũng bận rộn nhiều việc, anh ta rất khó tiếp cận cô.
Lúc trước Lục Húc nghĩ cách thông qua quan hệ bạn bè với Ôn Anh, để Ôn Anh giới thiệu mình với Ngu Ý. Nhân duyên Ngu Ý vẫn luôn tốt, đàn anh đàn chị cực kỳ chiếu cố cô. Cô cũng không hiểu tâm tư của Lục Húc, chỉ coi Lục Húc như một người đàn anh bình thường.
Ngu Ý bất mãn với việc nhà họ Ngu an bài chuyện đính hôn cho cô, Lục Húc biết được tin từ Ôn Anh, sau đó nói chuyện với Ngu Ý, nói anh ta có thể giúp cô trốn nhà rời đi tránh gió lớn trước.
Không ngờ mới thời gian ngắn như vậy mà Ngu Ý đã tìm được bạn trai?
Giống như cải trắng nhà mình còn chưa kịp hái đã bị người khác ăn mất, trong lòng Lục Húc có thể nói trầm mặc đến cực điểm.
“Được, em tới sân bay đón anh.”
Ngu Ý nói với A Tĩnh một tiếng, gọi xe tới sân bay. Một tiếng sau, Ngu Ý gặp được Lục Húc.
Lục Húc cao 1m87, khuôn mặt tuấn tú, nụ cười ôn tồn, cũng là một hot boy của đại học A, nữ sinh thích anh ta nhiều vô số kể.
Ngu Ý mua cho Lục Húc một ly latte đá, đưa cho anh ta: “Đàn anh tới thành phố C có việc ạ? Anh đặt khách sạn ở đâu? Em mời anh bữa cơm tối nhé, lần này ít nhiều đều do anh giúp đỡ, em mới có thể thuận lợi đi khỏi nhà được.”
Lục Húc nhìn chằm chằm Ngu Ý: “Chỉ thuận tiện thôi.”
Ngu Ý vẫn giống như trước không thay đổi gì, vẫn là mãi tóc đen nhánh quăn quăn, làn da trắng sữa, nhìn yếu đuối mà lại xinh đẹp.
Đàn em bé nhỏ mà anh ta yêu thầm lâu như vậy, trăm phương nghìn kế không tiếc đắc tội với Hoắc gia to lớn, tự nhiên giờ đã có bạn trai?
“Cơm chiều để anh mời em, Tiểu Ngư dạo này không ổn hay sao? Em gầy đi một chút rồi.”
Lục Húc đặt khách sạn ở trung tâm thành phố, hai người gọi xe đến, Ngu Ý nhắn tin cho Hoắc Huyền: “Em có đàn anh đến thành phố C, buổi tối ăn cơm cùng anh ấy, khả năng em về muộn một chút.”
Hoắc Huyền nhanh chóng trả lời Ngu Ý: “Đàn anh của em? Ahh tan làm rồi, cùng nhau đi ăn nhé.”
Ngu Ý nhìn Lục Húc: “Đàn anh, bạn trai em cũng đến cùng ăn cơm nhé.”
Lục Húc mỉm cười: “Tất nhiên là được, Tiểu Ngư, bạn trai em làm gì? Vẫn còn là sinh viên hả? Tiểu Ngư, em đơn thuần như vậy, đừng để bị người đàn ông không rõ nguồn gốc lừa gạt.”
“Anh ấy làm việc ở khách sạn, con người vô cùng tốt, rất ôn hòa, tình cảm của chúng em rất tốt.” Ngu Ý nói: “Đàn anh Lục, em không đi học, nếu trong thời gian dài không đi, liệu trường học có đuổi học em luôn không?”
“Đuổi học thì chắc là không, nhưng sẽ kéo dài thời hạn tốt nghiệp.” Lục Húc nói: “Tiểu Ngư, thành phố C quá phức tạp, không bằng em về tỉnh Z với anh đi, người nhà anh có thể bảo vệ em.”
Ngu Ý không muốn đến chỗ đàn anh Lục, cô lắc đầu.
Lục Húc còn có một món quà tặng cho Ngu Ý nhưng bây giờ chưa muốn tặng, đợi lát nữa anh ta sẽ tặng trước mặt bạn trai Ngu Ý.
… Không biết đồ bỏ đi đó từ đâu đến, dám cướp bạn gái với anh ta.
Lục Húc cố ý chọn một nhà hàng cao cấp cần hẹn trước, nhưng với thân phận của anh ta thì không cần.
Hoắc Huyền rất nhanh đã đến nơi.
Anh vừa đến, đã thấy bạn gái mình đang nói chuyện cùng với một tên trông… cũng ổn.
Ngu Ý ngồi rất chỉnh tề, dáng vẻ nhu thuận này khiến trong lòng Hoắc Huyền bất mãn không thôi.
Anh đi tới.
Lục Húc nhìn thấy Hoắc Huyền, ánh mắt trầm xuống: “Tiểu Ngư, đây là bạn trai em?”
Ngu Ý gật đầu: “Anh ấy là Ngụy Hiển. Ngụy Hiển, đây là đàn anh của em, Lục Húc.”
Trong lòng Lục Húc khó chịu nhưng vẫn cần duy trì phong độ, anh ta vươn tay ra: “Chào.”
Hoắc Huyền cười như không cười, bắt tay Lục Húc, dùng lực cứ như muốn bóp nát tay của anh ta: “Chào, Lục Húc đúng không? Tên không tệ.”
Ngu Ý: Đột nhiên có cái mùi…
Cô và Lục Húc thật sự chỉ là đàn anh đàn em trong trường rất bình thường.
Lục Húc muốn thử thăm dò Hoắc Huyền, vẻ ngoài hay khí chất của Hoắc Huyền rất khác người bình thường. Chỉ có những người tài giỏi địa vị cao mới bình tĩnh lạnh lùng như vậy, làm cho người ta có cảm giác như bị áp bức, khí chất như vậy, Lục Húc chỉ thấy qua trên người bố mẹ mình.
Một bữa cơm này chỉ có Ngu Ý chuyên tâm ăn uống, Lục Húc và Hoắc Huyền cứ anh tới tôi đi, thăm dò lẫn nhau.
Hoắc Huyền nhẹ nhàng vuốt tóc Ngu Ý: “Đồ uống lạnh lắm, đừng uống nữa, uống nhiều đau bụng.”
Ngu Ý tủi thân: “Em uống một ngụm thôi.”
Hoắc Huyền cầm cốc lên, chầm chậm đút cho Ngu Ý một ngụm.
Sắc mặt Lục Húc lạnh đi.
Ăn xong, Hoắc Huyền nói: “Tôi đưa Tiểu Ngư về trước, anh cứ tự nhiên nhé.”
Lục Húc định đi thanh toán, nhưng không ngờ Hoác Huyền đã thanh toán xong rồi.
Ngu Ý theo Hoắc Huyền về nhà, kể cho anh nghe rất nhiều chuyện thú vị trong trường học.
Hoắc Huyền đi dọc ven đường không nói gì.
Về đến nhà, Ngu Ý mới phát hiện anh có gì đó không đúng lắm: “Ngụy Hiển, sao anh không nói gì?”
Hoắc Huyền nói: “Chỉ là anh có chút ghen tị với em và đàn anh của em.”
Ngu Ý nói: “Em và anh ấy chỉ là quan hệ đàn anh đàn em thôi, anh đừng nghĩ nhiều. Anh ấy không có ý nghĩ gì với em, em cũng không.”
Hoắc Huyền nhìn ra được, Ngu Ý không để ý đến Lục Húc là thật. Nhưng Lục Húc chắc chắn có suy nghĩ đó với Ngu Ý.
Anh ôm lấy cô, nói: “Lần sau em đừng đi gặp anh ta một mình đấy.”
Ngu Ý không có cách nào khác, đàn anh chỉ là bạn bè bình thường thôi, Hoắc Huyện mới là bạn trai cô, đương nhiên cô hướng về Hoắc Huyền: “Được rồi, lần sau gặp nhau em gọi anh đi cùng em, hôm nay hai người nói chuyện không thoải mái hả?”
Hoắc Huyền cắn cổ cô, trả lời: “Không thoải mái, anh lo lắng em sẽ phản bội anh, rồi chạy trốn với đàn anh của em.”
Ngu Ý bị anh cắn hơi đau, cô tựa vào lòng Hoắc Huyền: “Sẽ không đâu, em chỉ thích anh.”
Dù đàn anh Lục rất đẹp trai cũng ưu tú lại còn dịu dàng, nhưng Ngu Ý chỉ có tình cảm với Hoắc Huyền mà thôi.