Muôn Vàn Mềm Mại

Chương 14

Edit: Nhang – Beta: Hann

Trong nháy mắt, sinh viên ở đại học C đều đi học lại cả rồi. Ngu Ý không có trường để học. Tuy là cô không có lý do hợp lý để trốn học, còn Ôn Anh thì ngày nào cũng lải nhải việc Ngu Ý cứ thế này sẽ không tốt nghiệp được, nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì cái tên Hoắc Huyền phúc hắc kia sẽ không để vị hôn thê của mình bị bắt buộc thôi học đâu. Quá lắm thì Ngu Ý chỉ là nghỉ học nửa năm, lùi thời hạn tốt nghiệp mà thôi. 

Trong khoảng thời gian ngắn hai nhà sẽ không làm đám hỏi, khả năng Ngu Ý đi du học cũng rất lớn. Mẹ của Ngu Ý vẫn luôn muốn cô ăn học thành tài rồi quay về công ty. Nhưng mà Mộc Liên và bố của Ngu Ý đều còn rất trẻ, thời gian để Ngu Ý rong ruổi cũng còn dài.

Mấy tháng trôi qua, tiền lãi ở tiệm hoa của A Tĩnh càng ngày càng nhiều. Ngu Ý cảm thấy mình nên quay về trường học, quay về thành phố A rồi. 

Cô không thể vì chuyện này mà đoạn tuyệt quan hệ với Mộc Liên được, tình cảm của Ngu Ý với người nhà vẫn luôn rất tốt. Cô cũng hiểu được lý do Mộc Liên chấp nhận Hoắc Huyền. Hoắc Huyền đẹp trai, khéo ăn khéo nói, với một người có mắt nhìn sắc bén như mẹ cô thì chắc chắn người bình thường không sánh với Hoắc Huyền được.. 

Chỉ là có vài thứ cần lo lắng thôi. 

Lục Húc lại gọi Ngu Ý lần nữa, anh ta mời cô đi uống cà phê ở quán cạnh tiệm hoa.

Ngu Ý cũng rất tò mò tại sao Lục Húc lai tới thành phố C, nghe ý của anh ta thì hình như mục đích của tới đây là vì Ngu Ý. 

Ngu Ý nhân dịp tiệm đang rảnh thì đi sang đó. 

Lục Húc nhìn cái đã thấy cô. 

Từ trước đến này Ngu Ý đều rất nổi bật dù đứng giữa biển người. Đến bây giờ anh ta vẫn còn nhớ lần đầu gặp Ngu Ý, rung động từ cái nhìn đầu tiên, lòng ngực tê dại cứ như có dòng điện chạy qua vậy. 

Ngu Ý ăn mặc rất giản dị, cô dùng dây vải lụa buộc mái tóc dài của mình lại, khiến gương mặt càng tinh xảo hơn nhiều. Đôi chân mảnh khảnh trắng nõn, chân đi một đôi giày bệt màu xanh nhạt. 

Lục Húc đứng lên gọi: “Tiểu Ngư.” 

Trong mắt Ngu Ý hiện lên ý cười: “Đàn anh Lục, lần này anh tới thành phố C có chuyện gì à?” 

Lục Húc đẩy cốc cà phê tới trước mặt Ngu Ý. Cô nhấp một ngụm, hai gò má trắng nõn mềm mại, lông mi dài, thoại nhìn trông rất nhu thuận. Lục Húc nghĩ tới chuyện khoảng thời gian này Ngu Ý và Hoắc Huyền ở cùng một chỗ, trong lòng khó chịu không thôi. 

Anh ta hít sâu một hơi: “Có một việc anh cần phải nói với em. Tiểu Ngư, em bị lừa rồi.” 

Ngu Ý ngước mắt: “Hả?” 

Cô bị lừa? Bị ai lừa chứ? 

Lục Húc nói: “Hiện tại em không biết người bạn trai kia của em có thân phận gì nhỉ?” 

Ngón tay Ngu Ý hơi co quắp lại: “Đàn anh Lục, anh đã nghe chuyện gì rồi?” 

Lục Húc lấy văn kiện đưa cho Ngu Ý. 

Ngu Ý mở ra nhìn, giọng điệu của Lục Húc rất bình thản: “Thân phận của Ngụy Hiển chính là Hoắc Huyền, vừa hay là vị hôn phu mà em muốn trốn tránh. Tiểu Ngư, anh không biết vì sao anh ta muốn dùng một thân phận giả để ở bên em, nhưng theo suy đoán của anh thì anh ta cũng không có ý gì tốt với em đâu.” 

Bàn tay Ngu Ý có hơi run rẩy: “Đàn anh, mấy thứ này anh lấy ở đâu?” 

“Nếu em không tin tưởng anh thì em có thể thử lên mạng tìm. Tuy Hoắc Huyền kín tiếng, tin tức trên mạng cũng khó tìm. Bìa tạp chí trong tập hồ sơ cũng là bài phỏng vấn hồi tháng trước của anh ta. Anh không nhất thiết phải lừa em làm gì.” Lục Húc nhìn chằm chằm vào mắt của Ngu Ý: “Người thật sự lừa gạt em là Hoắc Huyền đó.” 

Ngu Ý có một đôi mắt rất đẹp, trắng đen rõ ràng, trong suốt không thấy đáy, như một suối nước vậy. Trong nháy mắt đó Lục Húc có hơi thất thần: “Tiểu Ngư, anh ta không thích em.” 

Cô cố gắng khống chế không để cho biểu tình của mình có chút thay đổi nào, cô nói: “Em sẽ về hỏi kỹ anh ấy, em đoán trong đây có hiểu lầm gì đó..” 

Cô đứng lên. 

Lục Húc đè vai của Ngu Ý xuống: “Tiểu Ngư, chuyện anh ta lừa em là thật, lẽ nào em vẫn muốn quay về nghe anh ta tiếp tục lừa em à? Em đã trở nên hèn mọn như vậy từ lúc nào thế, có thể bây giờ Hoắc Huyền đang cười nhạo em đấy?” 

Sắc mặt Ngu Ý có hơi tái đi, cô không tin những chuyện trong một tháng qua đều là giả. 

Tuy bây giờ cô rất tức giận, cũng rất khó chịu nhưng Mộc Liên đã từng dạy cô, lúc muốn phát tiết thì phải tìm hiểu xem trong đó có uẩn khúc gì hay không. Nhất là trước mặt người mình thích, phải khống chế được nhưng suy nghĩ miên man kia, phải tin tưởng sự thật. 

Ngu Ý thích Hoắc Huyền, cô nghĩ trong đấy chắc là có hiểu lầm gì đó rồi. 

Lý do muốn hỏi không phải do hèn mọn, mà là lý trí. 

Lục Húc biết Ngu Ý được giáo dưỡng rất tốt. Sau khi nhập học, không thiếu những đàn chị ở khắp nơi chán ghét đố kị cô. Dù cho được người nhà bảo vệ đến nỗi chiều hư rồi, nhưng Ngu Ý vẫn có thể giải quyết hoàn hảo những nguy cơ mà đám người đó mang lại. Cô rất ít khi bị tình cảm lấn át lý trí.

Chỉ có Hoắc Huyền là ngoại lệ. Đến tận bây giờ Lục Húc cũng không biết, vì sao trong khoảng thời gian ngắn như vậy mà anh có thể mê hoặc Ngu Ý đến nỗi không thể kiềm chế như kia. 

“Em có biết không? Hoắc Huyền đang cười nhạo em đấy? Em có biết cả thành phố C đều biết chuyện hai người quen nhau? Từ mấy tháng trước Hoắc Huyền đã đăng ảnh của em lên rồi.” Lục Húc cố gắng khơi dậy cảm giác bài xích Hoắc Huyền cho Ngu Ý: “Cái cô tiểu thư nhà họ Ngu vì đào hôn mà bỏ trốn, Hoắc Huyền xuất hiện trước mặt cô. Tuy là có dùng thủ đoạn, nhưng vẫn có thể khiến cái cô tiểu thư gian manh bốc đầu này vì anh ta mà thần hồn điên đảo, giá của cái cô Ngu Ý kia cũng quá rớt rồi. Tiểu Ngư, đây sẽ là đánh giá của người khác về em.” 

Ngu Ý có hơi ghê tởm, thậm chí còn có cảm giác buồn nôn nữa, sắc mặt của cô lại tái thêm. 

Lục Húc cũng không có ý định ngừng công kích Ngu Ý: “Em nói xem Hoắc Huyền có nghĩ giống vậy không? Anh ta thật sự thích em à, hay là chỉ vì trả thù hành vi đào hôn của em? Tiểu Ngư, em đào hôn cũng không sai, có rất ít người nguyện ý gả cho một người xa lạ chưa gặp mặt lần nào mà, nhưng anh ta giả mạo thân phận để lừa gạt em là thật.” 

Ngu Ý nói: “Em sẽ suy nghĩ thật kỹ. Đàn anh, em cần yên tĩnh một chút, để suy nghĩ thật kỹ.” 

Lục Húc không muốn cho Ngu Ý có cơ hội tỉnh táo: “Tiểu Ngư, người như Hoắc Huyền sẽ không thích người phụ nữ nào đâu. Anh ta nghĩ mình quá tốt đẹp, sự dịu dàng mà anh ta bộc lộ dó cũng là giả cả thôi. Tình cảm mỗi ngày dành cho em đó cũng không phải là thật đâu, thứ em thấy chỉ là một lớp mặt nạ giả tạo, lâu ngày như vậy em không cảm thấy đáng sợ à?” 

Ngu Ý cũng không biết nói như nào nữa, rất khó để miêu tả được tâm tình của mình lúc này, thật sự rất khó để miêu tả. Giống như ăn phải một viên thuốc có đường bọc bên ngoài vậy, nếm được rồi thì thấy miệng đắng không thôi. 

Lục Húc nhìn về phía Ngu Ý, lông mi cô nhẹ nhàng rũ xuống, nét mặt mất đi màu máu, nhìn qua vừa nhợt nhạt vừa ốm yếu. Anh ta thì vô cùng thoải mái, nhưng Ngu Ý thì không. 

“Tiểu Ngư, em không tò mò vì sao anh nói cho em biết những chuyện này à?” Ánh mắt Lục Húc sáng rực: “Anh có thể dẫn em tới tỉnh Z, nơi không ai có thể tìm được em.” 

Ngu Ý lắc đầu: “Đàn anh Lục, xin lỗi. Em không muốn biết, cảm ơn anh đã nói cho em nghe chân tướng. Nếu chưa tìm ra sự thật em sẽ không rời đi, em về trước, không tiếp chuyện được nữa.” 

Trên đường đi về, Ngu Ý luôn tự hỏi trong lòng rằng, vì sao Ngụy Hiển lại trở thành Hoắc Huyền… Bọn họ rõ ràng là hai người khác nhau mà…

Hoắc Huyền có thật sự giống lời Lục Húc nói không, lúc nào anh cũng cười nhạo cô sao. Lúc trước cô bỏ trốn đã làm mất hết mặt mũi của anh, vậy nên bây giờ anh muốn tìm lại sĩ diện của mình sao. 

Ngu Ý lau nước mắt. 

Trên tàu điện ngầm chen chúc, cô gửi tin nhắn cho Ôn Anh: “Cậu biết thân phận bạn trai của mình à?” 

Ôn Anh bên kia vẫn đang hiện “Đang nhập”, nhưng đợi cực kỳ lâu vẫn chưa thấy cô ấy trả lời. 

Ngu Ý cũng đoán được đáp án rồi. 

Sau khi về đến nhà, Ngu Ý tắm rửa một chút. Cô trùm khăn, ngồi trên ghế sofa, tóc cũng không lau, trời tối cũng không biết. 

Lúc Hoắc Huyền về nhà, vừa mở đèn đã nhìn thấy Ngu Ý ôm hai chân ngồi trên ghế. 
Bình Luận (0)
Comment