Edit & Beta: Hann
Bên này Ngu Ý vẫn chưa tỉnh ngủ thì có cuộc gọi video Wechat, âm thanh vang lên không ngừng khiến cô lập tức tỉnh giấc. Cô cầm điện thoại di động lên, lặng lẽ đưa mắt nhìn, là Ôn Anh.
Cô cúp máy, gõ tin nhắn gửi qua: “Sao vậy?”
Nửa phút sau cô ấy trả lời lại: “Mẹ kế muốn cấm túc mình, bà ấy cảm thấy mình phá hủy quan hệ hai nhà chúng ta.”
Ngu Ý: “…”
Ôn Anh đáng thương lại gõ một dòng chữ: “Bảo bối, khi nào cậu trở về? Cậu không trở về thì ngay cả cửa mình cũng không được bước ra đấy.”
Ngu Ý vứt điện thoại di động sang một bên, nhẹ nhàng trở mình. Cô thay quần áo, rửa mặt đi ra, dự định đến Đại học C chạy bộ một lát, nhưng mới vừa ra khỏi cửa đã đụng phải một con chó lớn nhào vào lòng mình.
Con chó A Tĩnh nuôi này vừa mập vừa hoạt bát, cô xoa đầu nó, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy A Tĩnh.
Hôm qua cô ấy chơi đến rạng sáng mới trở về, lúc tỉnh dậy vào sáng hôm nay, mắt vẫn còn thâm đen. Sau khi nhìn Ngu Ý, A Tĩnh uể oải chào rồi hỏi: “Đi ăn sáng à?”
Ngu Ý nói: “Em chạy bộ buổi sáng.”
“Sống có quy củ thật đấy.” A Tĩnh nói: “Dây xích ở đó kìa, em dẫn Đại Hoàng đi cùng đi.”
Con chó này tên Đại Hoàng.
Tính tình của Đại Hoàng khá tốt, A Tĩnh thường nói cho nó một cái đùi thịt hun khói, nó sẽ lập tức đi theo ngay.
Ngu Ý dắt Đại Hoàng chạy ba cây số, lúc trở về Đại Hoàng không muốn di chuyển nữa nên cô phải ôm nó. Ngu Ý dắt nó đi mua một phần ăn sáng rồi trở về, A Tĩnh đang ngồi xiêu vẹo trên ghế salon gọi điện thoại.
Đại Hoàng ngoắc đuôi đi tìm A Tĩnh, còn Ngu Ý thì trở về phòng tắm.
Trong khoảng thời gian ngắn cô không về nhà này, chính cô cũng không biết mình đã ở bên ngoài bao lâu. Sau khi thẻ ngân hàng bị đóng băng, hiện tại Ngu Ý không dư dả bao nhiêu tiền. Tuy đàn anh khóa trên đó có nói cô hãy đến chỗ anh ấy tránh một chút, nhưng tính cách của cô cũng không thích làm phiền người khác.
Cô định gom tiền mua một chiếc laptop. Ngày rời khỏi nhà, cô vẫn đeo đồ trang sức, túi xách đã bán với giá thấp. Dây chuyền và đồng hồ đeo tay đều là thứ bình thường cô rất thích, không đến thời điểm khó khăn nhất thì cô sẽ không bán đổi tiền.
Buổi sáng thong thả, A Tĩnh thảnh thơi nhốt mèo và chó ở nhà, lái xe đi đến cửa hàng hoa của mình.
Ngu Ý ở trong tiệm của A Tĩnh chỉ hỗ trợ buổi tối khoảng hai ba tiếng, cô còn muốn trả tiền thuê nhà, mua quần áo, giày. Hơn nữa còn phải ăn cơm, chỉ dựa vào một kế sinh nhai này đương nhiên không đủ. Hai ngày nay Ngu Ý đi ra ngoài để tìm công việc.
Không đến một tiếng, đột nhiên A Tĩnh gọi điện thoại cho Ngu Ý: “Trong tiệm quá bận rộn, em có thời gian không? Đến giúp chị với.”
Ngu Ý lấy điện thoại di động, tìm kiếm thông báo tuyển dụng hơn nửa ngày, phần lớn cũng không quá đáng tin. Vì không còn chuyện gì khác nên cô đi đến cửa tiệm hỗ trợ A Tĩnh.
Ban ngày làm một tiếng được ba mươi tệ, chi phí xung quanh trường học khá thấp, một tiếng đủ cho cô ăn hai bữa cơm. Ngu Ý cũng không ngờ sẽ có một ngày cô cũng lo lắng ăn bữa này không có bữa sau như thế.
Lúc Ngu Ý đến cửa tiệm, A Tĩnh vẫn còn gói hoa, cô ấy nói: “Khách vừa mới đến muốn mười hộp quà, mười giỏ hoa, sau hai tiếng tới lấy.”
Ngày hôm qua A Tĩnh thấy Ngu Ý gói hoa thành thục như vậy, không cần dạy thì Ngu Ý vẫn có thể làm tốt.
Cô ấy nói: “Em cắm cho xong mấy bông hoa bách hợp này với chị đã.”
Ngu Ý đi qua giúp đỡ A Tĩnh.
Bên trong cửa sổ trong suốt sát sàn, A Tĩnh và Ngu Ý ngồi đối diện nhau, cô rất nghiêm túc cắm giỏ hoa.
Cô buộc mái tóc dài buông thả của mình, mặc áo trắng quần đen đơn giản. Những người bên ngoài đi ngang qua nhìn dáng vẻ của Ngu Ý, có không ít người đặc biệt đến xem một vòng.
A Tĩnh cúi đầu cắm, thuận miệng hỏi: “Có bạn trai chưa?”
Đến bây giờ Ngu Ý vẫn chưa từng yêu đương, bởi vì bố mẹ quản cô rất nghiêm. Căn bản cô không hề có cơ hội mập mờ với bạn nam nào, cộng thêm việc cô vẫn chưa gặp được người mình thích, hiện tại đang độc thân.
Cô lắc đầu: “Chưa có.”
“Chị cũng đoán thế.” A Tĩnh mệt mỏi đi rửa tay, lấy một ly nước: “Cãi nhau ầm ĩ với người trong nhà hay sao? Trong cơn tức giận nên đã rời đi?”
Ngu Ý kinh ngạc nhìn A Tĩnh một cái, sau đó cúi đầu, nhẹ giọng nói: “Không phải.”
A Tĩnh nở nụ cười.
Thời gian chậm rãi trôi qua, A Tĩnh nói: “Vị khách kia nói rằng sẽ đến lấy sau. Người này cũng kỳ lạ thật, ngay từ đầu nói muốn một trăm hộp quà, hai tiếng sau phải làm xong rồi sẽ qua lấy. Chị nói không thể hoàn thành kịp, cô ấy bèn hạ thấp yêu cầu xuống, thành mười hộp quà và mười giỏ hoa.”
Trợ lý Ngô nhìn xuyên qua cửa sổ sát sàn, thấy A Tĩnh và Ngu Ý. A Tĩnh là cô gái có thiên hướng trung tính, Ngu Ý thì cực kỳ dịu dàng, mái tóc dài buông thả được cột lại, chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng yếu ớt của cô.
Cô ta đi vào.
A Tĩnh nói: “Cô Ngô, hộp quà và giỏ hoa cô muốn đã chuẩn bị xong rồi.”
Ngu Ý cũng quay đầu nhìn vị khách họ Ngô này.
Là một cô gái xinh đẹp, ngực tấn công mông phòng thủ, vóc người rất chuẩn, cả người đều mang đồ hiệu xa xỉ. Khí chất cũng không tồi, chỉ là có chút không hợp với khung cảnh xung quanh.
Trợ lý Ngô nhìn hộp quà và giỏ hoa mà A Tĩnh đã chuẩn bị xong. Tài nghệ cắm hoa của Ngu Ý và A Tĩnh đều rất tốt, hộp quà và giỏ hoa rất ưa nhìn, hoa tươi cũng rất đẹp, không tìm ra chút khuyết điểm nào.
Hình như ngón tay của Ngu Ý bị gai hoa đâm nên bị thương, mặt cô còn dán một miếng băng cá nhân.
Trợ lý Ngô không tìm ra lý do chỉ trích: “Giúp tôi đưa lên xe đi, tôi muốn năm mươi giỏ hoa nữa, sau bữa cơm chiều sẽ tới lấy.”
“Thời gian ngắn như vậy bọn tôi không làm tốt được, trong tiệm chỉ có hai người chúng tôi thôi.” A Tĩnh nói: “Xung quanh cũng có mấy cửa hàng hoa, nếu cô cần thì tôi sẽ cho địa chỉ.”
“Vậy tôi muốn một trăm bó hoa, trong cửa tiệm có gì thì gói cho tôi cái đó, xong cơm tối tôi đến lấy.”
Ánh mắt của trợ lý Ngô di chuyển, dời đến trên người Ngu Ý.
Thoạt nhìn Ngu Ý hơi uể oải, thiếu nữ với thân hình hoàn mỹ, xương quai xanh rõ ràng, người trước mặt đầy đặn và khá cao. Bởi vì nhìn gần nên cô còn gây ấn tượng mạnh hơn là trong ảnh nữa.
Khó có thể miêu tả sự xinh đẹp này.
Theo bản năng, Ngu Ý thấy ánh mắt cô Ngô này không có ý tốt, cô sờ mặt mình sau đó nhìn về phía cô Ngô này: “Trên mặt tôi có dính gì sao?”
Giọng nói trong trẻo, cũng không có cảm giác điệu đà, ngược lại còn khiến người ta muốn nghe thêm.
Trợ lý Ngô thu tầm mắt lại, đáy lòng cứ như bị Ngu Ý đâm một cái, cô ta miễn cưỡng cười cười: “Không có, giỏ hoa là do cô làm sao?”
Ngu Ý đứng lên, tiện tay chỉ vài cái: “Mấy cái này là tôi cắm.”
Trợ lý Ngô nhìn giỏ hoa tường vi và hoa hồng trắng ẩm ướt kiều diễm: “Rất đẹp mắt, nhưng lại thiếu vài phần thú vị, không quá hấp dẫn người khác. Có lẽ bản thân những bông hoa này đã quá đẹp rồi, bên trong chẳng có gì ấn tượng. Tôi vẫn thích hoa mận vào mùa đông, cây hoa lan trong khe núi hơn so với những đóa hoa được nuôi dưỡng trong căn nhà ấm áp này, chúng có mùi vị hơn nhiều.”
Ngu Ý nói: “Nhưng bây giờ là mùa hè, cho dù cô thích thì giờ nó cũng không thể nở cho cô ngắm nhìn được. Những đóa hoa bên trong căn nhà ấm áp này bốn mùa đều nở hoa, nó là những gì chúng ta cần mỗi ngày.”
A Tĩnh bật cười một tiếng.
Cô ấy thực sự không muốn đả kích cô Ngô này, thế nhưng nghe cô ta già mồm như vậy, A Tĩnh cũng cảm thấy buồn cười. Cô ấy thu lại biểu cảm của mình: “Cô Ngô, nếu như cô thích cây hoa lan, tôi có bạn bán hoa lan nhưng có hơi đắt, chậu cây hoa lan là loại hoa có giá đắt nhất ở thành phố C này rồi.”
Trợ lý Ngô nghiêm túc nói: “Tôi chỉ thuận miệng nói một chút thôi.”
Giỏ hoa và hộp quà đều được đưa lên xe của trợ lý Ngô, A Tĩnh nhìn thoáng qua xe, chiếc xe này giá mấy triệu.
Đang yên đang lành, người giàu này lái xe đến mua hoa ở đây làm gì chứ?
Còn phải chuẩn bị một trăm bó hoa nữa, hôm nay không rảnh rỗi được. A Tĩnh cũng không có suy nghĩ gì thêm, trở về cửa tiệm.
Trợ lý Ngô lái xe về khách sạn, Hoắc Huyền vẫn đang họp hội nghị qua video ở trên công ty với cấp cao. Đợi một lát sau khi cuộc họp kết thúc, trợ lý Ngô đi qua nói: “Bây giờ Ngu tiểu thư vẫn còn ở trong tiệm hỗ trợ, tôi mua tiếp một trăm bó hoa, cô ấy sẽ phải bận rộn một ngày rồi.”
Đôi mắt hẹp dài của Hoắc Huyền nhìn lướt qua văn kiện, không hề giống như đang chăm chú nghe lời nói của trợ lý Ngô.
Cô ta nói tiếp: “Tôi cảm thấy Ngu tiểu thư có lẽ chịu không nổi khổ sở này, có vẻ sau khi tiêu hết tiền sẽ trở về thành phố A thôi.”
Trong mắt Hoắc Huyền, những lời nói này có chút giống như nói nhảm.
Phế vật Ngu Ý được cưng chiều từ bé này, lần đào hôn bây giờ có lẽ là hành động dũng cảm nhất kiếp này của cô rồi.
Không mất bao nhiêu ngày nữa thôi, không cần anh áp bức, có lẽ Ngu Ý sẽ ngoan ngoãn trở về.
Trợ lý Ngô nhìn về phía anh: “Tôi cảm thấy… Ngu tiểu thư và anh không thích hợp. Cô ấy quá tùy hứng, mới vừa rồi tôi có nói chuyện mấy câu ngắn ngủi với cô ấy. Cô ấy không khác gì lời đồn chỉ biết hưởng thụ lúc ở thành phố A, có lẽ tuổi tác quá nhỏ nên thậm chí có vài phần tầm thường.”
Loại hàng như vậy, căn bản không xứng với Hoắc Huyền.
Hoắc Huyền dáng vẻ vàng ngọc, anh không phải dựa vào gia tộc để đi đến địa vị như hôm nay, mà là dựa vào chính bản thân mình. So với hầu hết những người cùng tuổi có bối cảnh tương tự, Hoắc Huyền ưu tú hơn bọn họ gấp trăm lần, anh có năng lực và thủ đoạn, cũng trầm ổn hơn rất nhiều.
Trợ lý Ngô có thể nhìn ra, không một người bình thường nào có thể xứng đôi với Hoắc Huyền.
Buồn cười là, tiểu thư nhà họ Ngu kia không có chút năng lực nào, chỉ dựa vào bố mẹ ưu tú của mình, cùng với nhan sắc xinh đẹp. Dù trong não toàn là nước cũng có thể đứng bên cạnh nhân vật như Hoắc Huyền đây.
Hoắc Huyền lười nhìn trợ lý Ngô, nói: “Lần sau còn bàn việc tư trong lúc làm việc, trực tiếp rời đi.”
Trợ lý Ngô bị nghẹn một cái, đỏ bừng cả khuôn mặt.
Tần suất đổi trợ lý của anh rất cao.
Không thể nghi ngờ được, Hoắc Huyền là một người rất hà khắc, cũng vô cùng soi mói về phương diện công việc. Sau khi tiếp nhận Hoắc thị, không ít cấp cao bị anh bức đến nỗi phải vội vàng rời đi.
Người ngoài nói Hoắc Huyền đả kích những nhân vật cấp cao không phục tùng anh, những người được đề bạt đều là người của Hoắc Huyền. Trợ lý Ngô cũng hiểu được, Hoắc Huyền đang chèn ép một số nhân vật cũ có tư tưởng mục nát, ỷ vào lai lịch của mình để hoành hành ở Hoắc thị. Đúng là những người được đề bạt đều là người của anh, chẳng qua bọn họ đều được anh công nhận, năng lực cực kỳ xuất chúng.
Hoắc Huyền có yêu cầu rất rất khắt khe với trợ lý của mình, anh chấp nhận ra mức giá cao để tuyển trợ lý. Vậy nên người đó nhất định phải có năng lực làm việc và thái độ cá nhân đúng mực.
Trợ lý Ngô nói: “Xin lỗi, Hoắc tổng, tôi không nên nhiều chuyện.”
Hoắc Huyền nói: “Tiền lương của cô ấy là bao nhiêu, công việc mỗi ngày như thế nào, làm việc trong thời gian bao lâu, tiền thuê nhà bao nhiêu, chi phí chi tiêu xung quanh ra sau, cụ thể thời gian bao lâu mới về nhà, việc này cô đã thăm dò kỹ chưa?”
Trợ lý Ngô nói: “Buổi tối tôi sẽ đến đó lần nữa, lúc lấy bó hoa tôi sẽ thăm dò thật kỹ.”