20
Trận hỏa chiến diễn ra trong nhiều ngày nhiều đêm.
Khi gặp lại nhau, hắn đã khác xưa.
Thập nhị miện lưu, huyền y huân thường.
Không còn nghi ngờ gì nữa, trận chiến này, hắn thắng.
Hắn trở thành thiên tử cửu ngũ chí tôn.
Hắn đưa tay về phía ta:
"Nguyệt Dao, ta đến đón nàng hồi cung."
Ta lùi bước về sau.
"Bệ hạ muốn ta lấy thân phận gì để hồi cung đây? Thái hậu sao?"
Hắn trầm ngâm một lát, rầu rĩ "Ừm." một tiếng.
Một lát sau, lại nói một câu mơ hồ:
"Phải xem ý của nàng thế nào đã."
Ta lắc đầu:
“Không được đâu.”
Thẩm gia mưu nghịch, làm sao ta có thể không hề hấn gì mà tiếp tục yên tâm ngồi ở vị trí kia.
Ngoài ra, ta không cam lòng,
Không cam lòng lấy thân phận dưỡng mẫu ở bên cạnh hắn cả đời, nhìn sau này hắn được phi tần vây quanh, con cháu ôm đầu gối, còn mình nếm trải loại cảm giác rõ ràng trong gang tấc, lại như cách xa tận trời.
Ta cười khổ.
Xin lỗi, ta không nên có những tình cảm không nên có này.
"Vậy nàng muốn như thế nào?"
Ta quay đầu, né tránh ánh mắt đầy mong đợi của hắn:
"Ta muốn rời khỏi nơi này."
Hắn nắm lấy tay ta, nắm rất chặt, chỉ trong chốc lát, lại lặng lẽ buông tay ra.
"Nàng không cần ta."
Cảm xúc kịch liệt ẩn chứa trong lời nói quá rõ ràng.
“Ta chỉ là… ta chỉ...”
Ta ừ hử thật lâu, chỉ có thể uyển chuyển nói: "Cách này là cách tốt nhất cho hai ta.”
Hắn im lặng thật lâu:
"Nàng muốn đi đâu?"
"Giang Nam, trở về tìm mẫu thân ta."
Mẫu thân Chúc thị, sinh ra trong một gia đình thương nhân ở Giang Nam.
Năm đó sau khi bị hưu, bà trở về nhà mẹ, tiếp tục kinh doanh.
Có mấy lần hắn muốn mở miệng nói gì đó, nhưng vẫn nhịn rồi nhịn, cuối cùng, gần như không thể nghe thấy mà thở dài một hơi:
"Được, ta tôn trọng nàng."
"Cần cái gì cứ nói là được, ta sẽ cho người chuẩn bị."
"Ta muốn đổi thân phận để sống, đổi theo họ mẫu thân, hoàn toàn xóa sạch quan hệ với Thẩm gia."
Phụ thân quyền khuynh triều dã, muội muội ngang ngược càng rỡ, ta bị bọn họ bỏ rơi hết lần này đến lần khác, đẩy xuống vực sâu.
Trong lòng chua xót.
"Không phải ta vong ân phụ nghĩa, là bọn họ không cần ta trước."
Hắn sờ sờ đỉnh đầu ta, trấn an nói:
“Đây không phải lỗi của nàng."
21
Ta trở về Giang Nam.
Nhiều năm không gặp, mẫu thân chuẩn bị cho ta một phần quà lớn:
"Đây, cứ tùy tiện chọn.”
Bà bưng một cái hộp gỗ tới, bên trong chứa đầy khế nhà, khế đất, hơn nữa tất cả đều ở trung tâm con đường.
Ta trợn mắt há hốc mồm,
"Nhà chúng ta có tiền như vậy sao?"
"Niếp Hồi à, trong nhà ngoại tổ con không có quyền lực gì."
Mẫu thân ta cầm hạt dưa trong tay, cắn rột rột: "Bọn ta chỉ có tiền thôi."
Ông ngoại ta là một thương gia ở Huy Châu, độc quyền trà và lụa ở khu vực Huy Châu.
"Năm đó phụ thân con chỉ là một thư sinh nghèo nàn, là ta cho ông ta lộ phí vào kinh đi thi.”
Mẫu thân vừa nhổ vỏ hạt dưa vừa mắng:
"Ông ta vừa thi vào viện Hàn Lâm đã bắt đầu xem thường xuất thân từ thương nhân của ta, nhưng vẫn muốn tiếp tục ăn cơm mềm, dùng của hồi môn của ta để tạo quan hệ, phi! Ta không cần đồ đểu đó nên bảo ông ta cút đi! Ông ta cảm thấy mất mặt, xấu hổ phẫn nộ, nên đã viết hưu thư.”
Bà mắng sướng mồm rồi nhìn ta một cái: "Này, Niếp Hồi, sao con không ăn hạt dưa? Mới xào xong, thơm lắm.”
Ta vẫn còn trong cú sốc.
Sao mọi chuyện lại khác xa với những gì mà ta đã tưởng tượng thế này?
22
Ta tiếp quản một cửa hàng tơ lụa.
Ta cực kỳ phấn khởi, định thể hiện kỹ năng của mình một phen.
Nhưng thành thật xin lỗi.
Ta thực sự không có tài kinh doanh
Ta hùng hục ra trận, vừa nhìn, sổ sách đã lỗ đến hai vạn năm.
Mắt ta tối sầm.
Mẫu thân ta thở dài: "Xin con đấy, con chỉ cần sống tạm qua ngày trên đống vàng bạc là được rồi, đừng có nghĩ tới chuyện tự chứng minh bản thân nữa.”
Vì vậy, ta bắt đầu sống cuộc sống chỉ mở cửa không kinh doanh, nuôi một con mèo, mỗi ngày uống trà nằm phơi nắng trên lầu của cửa hàng.
23
Đường cái lớn ngõ nhỏ đều đánh chiêng đánh trống —— hoàng đế muốn tuần du Giang Nam.
Ta sửng sốt.
Hóa ra ta đã đi được 3 năm rồi.
Trong ba năm qua, ta không nghe ngóng tin tức gì về hắn.
Chắc không phải hắn đến gặp ta đâu nhỉ.
Muốn gặp thì ba năm nay đã sớm gặp nhau rồi.
24
Hắn thật sự không đến gặp ta sao?
Đã đến ngày thứ năm rồi, vì sao còn không xuất hiện? Hả?
Hắn không muốn thấy ta thật sao? Không muốn thì thôi.
Dù sao ta cũng không muốn gặp hắn.
25
Không biết con mèo lại chạy đi đâu rồi.
Ta vừa phe phẩy quạt vừa uống trà, có ai đó hét lên ở tầng dưới,
"Chưởng quầy, công tử nhà bọn ta muốn may hai bộ xiêm y."
Ta cất giọng hét lên: "Ở đây không buôn bán -"
Người phía dưới giống như không nghe thấy, tiếp tục không ngừng hét lên:
"Chưởng quầy chưởng quầy!”
Ta bị ồn đến không chịu nổi nên chỉ có thể đi giày, xách váy, chạy xuống cầu thang:
"Đừng hối đừng hối nữa, chỗ này không có buôn bán..."
Nói được một nửa, ta đột nhiên câm lặng mất tiếng.
Người phụ trách la hét lập tức chạy ra ngoài.
Chỉ còn lại hai người trong sảnh đường.
Con mèo của ta liếm lông một cách dịu dàng trong khuỷu tay của nam nhân đối diện.
Mà hắn mặc thường phục màu đen huyền, ngâm mình trong ánh mặt trời rực rỡ, mày rậm mắt đẹp, anh tuấn vô song.
Ta đứng yên tại chỗ,
Hắn lại mỉm cười, bước đi tới:
"Ta bị con mèo nhỏ này quấn lấy trên đường."
"Ta nghĩ chắc là chủ nhân nó rất muốn gặp ta."
26
"Chàng chàng tới rồi sao." Ta nói năng lộn xộn, bĩu môi: "Lâu rồi không gặp, cứ tưởng chàng quên ta mất rồi."
Hắn buông mèo xuống, xoa xoa tóc ta: "Không có quên nàng, ba năm nay, ta vẫn luôn sắp xếp ám vệ ở bên cạnh nàng, nhớ nàng lắm luôn.”
“Cái gì?".
Ta túm lấy cổ áo hắn: "Chàng giám thị ta!"
"Không phải giám thị, thật sự chỉ là ám vệ."
"Khi mới đăng cơ, còn rất nhiều đồng đảng của Thẩm gia và Dục Vương mà ta chưa kịp dọn sạch, ta sợ nàng sẽ gặp nguy hiểm, gặp phải bất trắc. Nhưng giờ không cần lo nữa, mọi thứ xong hết rồi.”
Ta đuổi theo hỏi hắn, ngày thường ám vệ sẽ ở đâu, vì sao cho tới bây giờ ta chưa từng phát hiện ra?
"Ví dụ như là ở đằng đó."
Hắn chỉ vào một cây ăn quả cách đó không xa,
"Đã từng có ám vệ trốn ở trên cây, đây cũng là lí do vì sao, mỗi lần nàng đi tới dưới tàng cây, đều vừa vặn có trái cây chín rơi xuống trước mặt nàng."
Ta bừng tỉnh.
Khó trách, khó trách, mỗi lần ta lắc cái cây này, đều sẽ có trái cây vừa chín vừa ngon rơi xuống, nhưng về sau có lắc thế nào nó cũng không rơi xuống nữa.
Hắn sủng nịch lại bất đắc dĩ cười cười: "Bởi vì ám vệ người ta bị nàng lắc mới nôn ra đó."
Trong đầu đột nhiên có một phỏng đoán nhảy ra.
“Chàng biết ta ở đây, vậy có phải ba năm qua chàng cũng từng đến đây không?”
"Đương nhiên rồi, rất nhiều lần."
"Lúc nhớ nàng nhớ đến không chịu nổi sẽ đến đây nhìn, nhưng lại sợ đột nhiên xuất hiện sẽ dọa nàng, cho nên vẫn chỉ dám đứng nhìn lén ở xa xa thôi."
"Sau khi nàng rời cung, nàng vui vẻ hơn rất nhiều, ta cũng rất vui, lúc trước không dùng thủ đoạn mạnh mẽ giữ nàng lại, là một quyết định chính xác."
Đó là tất nhiên rồi.
Ta độc thân và giàu có, những người đáng ghét cũng đã ngủm hết rồi, sao ta có thể không hạnh phúc?
"Nếu đã luyến tiếc như vậy, vì sao lại dễ dàng đồng ý thả ta đi chứ?"
"Năm đó chúng ta ở chùa miếu dưỡng thương, có lần nàng sốt cao hôn mê, ta ôm nàng, nàng khóc gọi rất nhiều tiếng [mẫu thân].”
Hắn mím môi,
"Cho nên lúc nàng nói với ta, nàng muốn trở lại bên cạnh mẫu thân, ta không có cách nào từ chối nàng."
"Vậy nên, nàng có nhớ ta không?"
Ta chột dạ trầm mặt.
Trong ba năm qua, ta đã cố tình tránh nghe tin tức về hắn.
Sợ mình nghe được sẽ không buông xuống được.
Lại càng sợ mình thật sự buông xuống.
“Nàng thật sự không nhớ ta một chút nào sao? Đúng là đồ vô lương tâm."
Hắn cứ cúi người xuống như vậy, dán vào trán ta, lại kéo tay ta vào lòng bàn tay mà vuốt v e, thấp giọng dụ dỗ:
"Nhưng ta thật sự nhớ nàng lắm luôn.Theo ta về đi được không?"
Lời nói nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng bởi vì mang theo sự nhẫn nhịn và nỗi nhớ cùng cực mà trở nên có trọng lượng.
“Thôi, không được đâu."
Có vài người, có thể gặp mặt một lần là đủ rồi, cũng không nhất định phải có kết cục mới tính là hoàn mỹ.
Ta bĩu môi, tránh tầm mắt hắn:
"Trước kia ta xem như chàng nhất thời xúc động, nhưng ba năm rồi, chàng nên tỉnh táo lại đi."
"Chàng muốn loại mỹ nhân nào không có, nhìn trúng thì nạp vào hậu cung là được, vì sao nhất định phải treo cổ trên thân cây này của ta?”
"Ta chỉ nhìn trúng nàng thôi." Hắn nói.
"Còn ta thì chướng mắt chàng." Ta trả lời lại.
Hắn khẽ chậc một tiếng, đưa tay bóp hai gò má ta: "Nàng nói chuyện đàng hoàng đi được không? Sao mà sau khi xuất cung, không học cái gì tốt lại đi học cái này, ai dạy nàng thế hửm?"
Hắn không tức giận, chỉ nhẹ giọng răn dạy, giọng điệu giống như tiên sinh dạy học vậy.
"Không ai dạy ta cả." Ta cứng miệng: "Đây đều là những lời trong lòng ta.”
Hắn thản nhiên đưa ra kết luận:
"Nói xạo."
Ta: "...”
"Vì sao không muốn theo ta trở về?"
Ta rũ mắt:
"Nào có chuyện đơn giản như vậy, ta chính là mẫu hậu trên danh nghĩa của chàng mà."
Hắn dễ dàng phủ định: "Nàng đã không còn là Thẩm Nguyệt Dao rồi." Tiếp tục hỏi: "Trừ chuyện này ra còn gì nữa?"
Ta đưa ra ví dụ từng cái, hắn lại phản bác từng cái một.
"Ta muốn phụng dưỡng mẫu thân."
"Ta có thể phong hào cho phu nhân."
"Ta không hợp với phong thủy của kinh thành."
"Rõ ràng từ nhỏ đến lớn nàng đều sống ở kinh thành."
"Ta còn vài chuyện phải xử lý ở đây."
“Nói lời này chính nàng có tin được không?”
Sau một hồi tranh luận, ta không thắng được trận nào, gục đầu như trút giận. Khóe môi hắn nhếch lên:
"Vừa rồi nàng nói nhiều lý do như vậy, nhưng không có cái nào nói là nàng không thích ta."
Ta bị chặn họng, giọng điệu cũng nóng nảy lên:
"Đúng vậy, ta thích chàng, nhưng để ta nói đã, ta không muốn sau này nhìn thấy chàng có phi tần vây quanh, con nối dòng vờn quanh, vậy có được không? Ta sẽ ghen tỵ, ta sẽ ghen tỵ đến ch/ế/t mất.”
Ta tức giận cắn môi,
"Tựa như trước kia chàng từng nói, mẫu hậu chỉ có thể là mẫu hậu một mình nhi thần vậy, nếu như sau này phải chia chàng cho những người khác, trong lòng ta cũng sẽ đau."
Kỳ Nguyên bình tĩnh nhìn ta, sau đó bật cười.
Nói ra hết một lần, ta hậu tri hậu giác, cảm thấy vừa rồi mình tựa như một trò cười, trên mặt giống như bị thiêu đốt ra một “lỗ”.
"Kỳ Nguyên, không được cười!"
Hắn cười càng to hơn, thậm chí còn chảy cả nước mắt.
"Không được cười!!."
Ta thẹn quá hóa giận, giơ tay hắn lên hung hăng cắn một ngụm.
Hắn vừa cười vừa: "Tê —— đừng cắn...."
Một lúc lâu sau mới bình phục lại.
“Nàng ghen bậy ghen bạ." Đáy mắt hắn lộ ra ý cười,
"Chứng tỏ nàng quan tâm ta, ta rất vui."
Ta quạu với hắn.
“Nghiêm túc chút đi! Ta đang nói chuyện nghiêm túc với chàng đấy."
"Ta cũng đang nghiêm túc."
"Chúc Nguyệt Dao, nàng rất chắc chắn, chắc chắn ta sẽ có hậu cung, chắc chắn ta sẽ có người khác, giống như là biết rõ sau này sẽ xảy ra chuyện gì vậy.”
"Nhưng ta vẫn luôn chờ nàng quay đầu lại nhìn ta."
"Ta dùng cái cớ quốc tang giữ hiếu ba năm, từ chối nghênh đón bất luận kẻ nào. Ta ổn định triều đình, diệt trừ tất cả hậu họa, yêu đảng, dư nghiệt, trở thành quân chủ cần cù mà năm đó nàng mong đợi, sau đó mới dám mượn danh nghĩa tuần du Giang Nam để gặp nàng một lần.”
Hắn nắm lấy bàn tay của ta đặt lên trái tim hắn để ta cảm nhận được nhịp đập mạnh mẽ.
"Chúc Nguyệt Dao, nàng cũng quay đầu lại nhìn ta, được không?"
Chóp mũi ta không hiểu sao lại dâng lên một trận chua xót,
"Nhưng chàng đã là hoàng đế, chàng không làm được đâu."
Hắn cúi đầu hôn mi tâm ta, "Vì nàng, ta đi làm những chuyện nghe có vẻ không làm được, thì còn có gì mà không được nữa?”
27
Lúc ngự giá hồi kinh, ta bị đóng gói mang về.
Sau khi phong hậu, quần thần phản ứng kịch liệt,
Tân đế một mình không có hậu cung ba năm, lại vừa gặp đã thương một nữ thương gia.
Nữ nhân này, không phải đã hạ cổ rồi chứ.
Vì thế bọn họ nhao nhao dâng thư bảo Kỳ Nguyên tuyển phi, chen lấn muốn đưa nữ nhi của mình vào.
28
Sau khi thành hôn, Kỳ Nguyên để ta tự trải nghiệm thử thế nào là "quân chủ cần cù".
Ta không thể chịu đựng được nữa.
Nhưng Kỳ Nguyên làm mưa làm gió, không cần dựa vào ngoại thích để khống chế triều đình.
Ai dám khuyên, hắn chỉnh kẻ đó.
Ban ngày hắn bận rộn cần chính vì dân, buổi tối cũng rất cần cù.
Vì để cẩu hoàng đế cho nghỉ hai ngày, ta quyết định giả vờ bị bệnh.
Diễn kịch phải diễn tới cùng, ta quét hai đốm nâu trên mắt, sau đó gióng trống khua chiêng gọi thái y tới.
"Chương thái y, thân thể bổn cung thế nào rồi, khụ khụ."
Ta nghiêng trên ghế dài, bày ra bộ dáng nửa ch/ế/t nửa sống.
Chương thái y không thèm quay đầu, ấn mạch của ta, vẻ mặt nghi ngờ: "Nương nương, ta xem mạch tượng thì phượng thể khỏe mạnh, không bị gì cả."
Đồ ngu này!
Gầm!
Ta nện vào bàn trà bên cạnh, nóc nhà đều run rẩy theo.
"Lưu thái y! Ngươi nói coi!”
Răng Lưu thái y run rẩy: "Nương nương…. phượng thể không khỏe, nhiễm phong hàn, sợ là phải nghỉ ngơi bốn năm ngày thì mới khỏe.”
Không sai, phải nói vậy mới đúng.
Ta tán thưởng gật gật đầu, vung tay lên: "Nếu bổn cung bệnh nặng, vậy mời Lưu thái y nhanh chóng đi lấy thuốc đi.”
Kỳ Nguyên phê duyệt tấu chương xong, đến tìm ta như thường lệ.
Nhưng hôm nay hắn vừa bước vào cửa cung, phát hiện có chút không thích hợp.
Trong phòng thoang thoảng mùi thuốc còn ta dựa lên tường, gắng ho đến sắp phun cả lá phổi.
Hắn đi lên trước, ta lập tức lui về phía sau ba bước, nhăn mày như ma ốm, cầm khăn tay, "Đừng tới đây, khụ ta cảm lạnh, đừng để ta lây bệnh cho chàng, khụ khụ khụ khụ khụ…”
"Tìm thái y xem chưa?" Hắn quan tâm hỏi.
Ta vung tay lên, đuổi hắn ra ngoài.
"Xem qua đã xem qua, thái y nói cần tĩnh dưỡng mười ngày nửa tháng!"
Mặt mày ta hớn hở: "Mau đi đi, nếu ta lây cho chàng, sao ta dám đối mặt với vạn dân giang sơn chứ, hihi, đi mau đi."
Nhất thời đắc ý, lộ ra cái đuôi hồ ly, ánh mắt Kỳ Nguyên dò xét, ta không ho khan, chân tay cũng nhanh nhẹn.
"Ồ, vậy sao."
Mây đen dày đặc trên mặt hắn:
"Cô ngược lại có cách có thể trị tà bệnh của nàng."
“?”
Còn chưa kịp phản ứng, đã bị hắn duỗi tay ra, trực tiếp khiêng đến cung Thang Tuyền.
Sau đó thì…
Quên đi, không nói nữa, hai bọn ta thiếu chút nữa cùng nhau chết đuối trong ôn tuyền trì, huhuhuhu.
29
Không có Kỳ Nguyên làm ấm giường, thật lạnh.
Hứ, không phải tên này bị ai câu đi rồi chứ, lại nói, hình như trong cung yến lần trước hắn có liếc nhìn cung nữ bên cạnh thì phải.
Huhuhuhu, cẩu nam nhân có được liền không quý trọng.
Ta tâm phiền ý loạn, cuối cùng tức giận vắt chăn đắp đầu, ngủ thôi.
Ngày hôm sau ta tỉnh lại ngửi thấy mùi thơm như có như không trong không khí, không biết Kỳ Nguyên nằm bên cạnh ta hồi nào.
Mà cả người ta... Bám vào hắn như một con sâu dài.
Ta rón rén di chuyển ra.
Nghe thấy động tĩnh của ta, hắn đưa tay ra véo mặt ta,
"Tỉnh rồi?"
Khi nhìn vào mắt hắn, ta còn có chút hoảng hốt:
“Chàng chưa ngủm à?"
Khuôn mặt tuấn tú của hắn tối sầm trong nháy mắt:
“Rồi sao? Làm nàng thất vọng hả?”
Giọng điệu âm trầm lập tức khiến ta sợ tới mức tỉnh táo.
Ta lúng túng cười gượng hai tiếng:
"Ủa, là chàng hả ha ha ha... Ta còn đang ngủ mơ… nên nói mớ đó mà...".
"Ồ, nói mớ hả?" Mũi hắn hừ một tiếng: "Vậy nàng nói xem, nàng mơ thấy gì?"
Làm sao ta dám nói?
Chẳng lẽ muốn ta nói thật với hắn, mơ thấy hắn đi làm ấm giường cho nữ nhân khác, trong cơn giận dữ, ta một chân đá hắn vào hồ sen sao?
“Không... Không…”
Ta vội vàng chuyển đề tài:"Chàng về hồi nào vậy?”
Hắn ôm ta đến trước mặt, nhắm mắt lại và mỉm cười thích ý.
"Đêm qua tuần phủ Nam Lĩnh có việc gấp về kinh, cô xử lý xong, nàng đã ngủ say rồi. Hôm nay bãi triều sớm, có thể nghỉ ngơi thật tốt cùng nàng."
Ta sợ đến mức run rẩy,
Mỗi lần hắn nói nghỉ ngơi tốt, điều đó có nghĩa là ta không thể nghỉ ngơi tốt!
Mãi cho đến khi hắn đặt ta xuống trước bàn trang điểm, ta mới vỗ ngực thở phào nhẹ nhõm.
Ta đã suy nghĩ nhiều rồi.
Hắn cười khẽ, nhìn thấu tâm tư của ta, luồn tay vào mái tóc dài của ta, đôi mắt hơi nheo lại:
“Bằng không thì sao? Nàng cho rằng sẽ nghỉ ngơi thế nào?"
"Không có, không có thế nào cả."
30
Bọn ta đến phố phía đông dạo chơi, cuối cùng vào một cửa hàng đồ ngọt mà ta thường tới lúc nhỏ.
Hắn nhìn quanh bốn phía, cảm khái nói:
"Nơi chúng ta lần đầu tiên gặp mặt, nhiều năm như vậy, thật sự không thay đổi một chút nào."
Bàn tay múc thìa của ta dừng lại
“Lần đầu tiên gặp nhau? Lẽ nào không phải ở trong cung sao?"
Hắn lắc đầu.
Hắn nói khi còn nhỏ có lần xuất cung, thấy ta ngồi ở ven đường bưng nước đường vừa khóc vừa ăn.
Hắn nhìn thấy thắt lưng thêu chữ "Thẩm" của ta.
Liền tiến lên hỏi ta.
“Ngươi là một tiểu thư nhà giàu, một mình ở đây, không sợ bị bắt cóc sao?”
Ta không có mắt nhìn gì, vừa lau nước mũi, nói như “đậu đổ ống tre” (nói năng thẳng thắng)
Mẫu thân ta đã bị hưu sớm, phụ thân không cho bọn ta gặp nhau. Kế muội Thẩm Thanh Ngọc lạnh nhạt châm chọc, nói ta có nương sinh không có nương nuôi.
Ta nhào tới đánh nhau với Thẩm Thanh Ngọc.
Nàng ta đánh không lại, khóc lóc để phụ thân và kế mẫu tới.
Phụ thân hung hăng tát ta một cái, ném ta ra khỏi phủ đi suy nghĩ lại.
Khi ta khó chịu, ta thích ăn cái gì đó ngọt ngào để làm cho tâm trạng tốt hơn.
Ta nhớ lại:
"Khó trách chàng luôn tặng đồ ngọt cho ta, thì ra chàng đã sớm biết."
Hắn cười: "Chỉ muốn dỗ nàng vui lên thôi."
Xe ngựa sắp chất đầy những thứ mà ta mua.
Tay trái Kỳ Nguyên đỡ đống hộp bánh ngọt, tay phải cầm chậu cá, bên trong là tám con cá vàng mà ta vớt được ở quầy hàng, bên cạnh còn có các loại đồ chơi được hắn dùng thân thể để chặn lại, phòng ngừa mã phu dừng lại một cái, mấy thứ này sẽ bay ra ngoài.
Một đường xe đi chậm rãi, hơi xóc nảy, rượu say cơm no, lắc lư lắc lư, không khỏi làm người ta cảm thấy có chút buồn ngủ. Ta không ngừng gật đầu ngủ gà ngủ gật.
Hắn bảo ta tựa vào trên người hắn, đáy mắt ý cười dịu dàng, thấp giọng dụ dỗ:
"Đừng cố nữa, muốn ngủ thì ngủ đi."
Ta giống như bị thôi thúc, theo bản năng nghiêng đầu, cứ như vậy ngã trên người hắn, hoàn toàn chìm vào giấc ngủ.
Hằng đêm như vậy, cả đời cũng như vậy.
HOÀN-