Hôm sau thức dậy, Từ Tư Uyển cùng hắn xuống giường, rửa mặt chải đầu xong liền cùng cung nhân hầu hạ hắn thay y phục.
Triều phục phức tạp, từng lớp từng lớp mặc vào đều rất nặng, Từ Tư Uyển muốn cầm cũng thấy khó khăn.
Hắn vốn đang nghĩ ngợi, vô tình thấy nàng nhíu mày, không nhịn được mà khẽ cười, đi tới nhận lấy, mặc vào.
Từ Tư Uyển lại giúp hắn sửa sang vạt áo và đai lưng.
Hắn duỗi tay nhẹ nhàng nâng mặt nàng lên, dịu dàng nói: "Gần đây nhiều việc, đêm nay chắc là trẫm không đến được.
Chờ bận xong, trẫm sẽ tới thăm nàng."
Từ Tư Uyển quay đầu tránh đi, đỏ mặt cười nói: "thần thiếp không sao, bệ hạ không cần phiền lòng vì thần thiếp."
Hắn không chọc thủng những lời nhớ mong này.
Đợi nàng giúp hắn chỉnh y phục xong, hắn liền rời đi.
Xiêm y màu đen tôn lên uy nghi của hắn, cộng thêm cung nhân tiền hô hậu ủng, Từ Tư Uyển chỉ nhìn theo từ sau cũng cảm nhận được khí thế của đế vương.
Người làm đế vương có thể hô mưa gọi gió, chỉ cần một câu đã có thể cướp đi bao nhiêu tính mạng.
Rất nhanh đã không còn nhìn thấy bóng dáng của hắn, các cung nhân ngự tiền cũng đều đã đi.
Từ Tư Uyển cất đi ý cười, lạnh nhạt nói: "Truyền thiện đi."
Từ sớm A Phàm đã đi truyền thiện, Hoa Thần quay đầu nháy mắt, Tiểu Kha Tử và Tiểu Triết Tử lập tức bưng đồ ăn sáng vào.
Mỗi buổi sáng Từ Tư Uyển không có quá nhiều khẩu vị, nàng bảo Hoa Thần lấy cho mình chén cháo, gắp chút rau ăn.
Mùa hè oi bức, hai cửa sổ mở rộng để thông gió, từ vị trí của nàng có thể thấy rõ cảnh tượng trong viện.
Còn chưa ăn được một nửa, bên ngoài xuất hiện mấy hoạn quan khiến Từ Tư Uyển giật mình.
Hoa Thần cũng nhìn qua, thấy đám người trèo thang đi lên, cười nói: "Bệ hạ ban tên mới, đây là tấm biển Thượng Công Cục mới chuẩn bị."
"Bọn họ làm việc mau lẹ thật." Từ Tư Uyển cúi đầu ăn cháo, lòng thầm nghiền ngẫm.
Tên mới tối qua mới lấy, bây giờ đã có tấm biển treo lên, chắc chắn là phải làm suốt đêm.
Hoàng cung này đúng là nơi nóng lạnh rõ ràng.
Chỉ chốc lát, tấm biển đã treo xong.
Hoa Thần ra ngoài nhìn một cái, trở về khen hay, nói lịch sự tao nhã hơn hai chữ "hiền túc" nhiều.
Nàng ấy còn chưa khen xong, lại có hoạn quan chưởng sự địa vị trông có vẻ không thấp dẫn vài cung nhân vào viện.
Hoa Thần vội ra tiếp đón.
Chưởng sự kia vừa thấy nàng ấy liền dừng chân, cười chắp tay: "Vị này chắc là Hoa Thần cô nương bên cạnh Thiến quý nhân đúng không?"
"Đúng vậy." Hoa Thần hành lễ, "Công công có chuyện gì sao?"
Hoạn quan kia cười nói: "Ta là người của Thượng Thực Cục.
Bệ hạ phân phó thiết kế bếp nhỏ cho Thiến quý nhân.
Thượng Thực Cục đặc biệt chọn mấy cung nhân trù nghệ tốt đưa tới, sau này chuyên chuẩn bị thiện cho Thiến quý nhân."
Từ Tư Uyển nghe thế thì ngước mắt, chưởng sự kia dẫn tới bốn người, hai cung nữ và hai hoạn quan, trong đó có một hoạn quan khá lớn tuổi, chắc là chủ bếp, ba người còn lại đều trẻ tuổi hẳn là trợ thủ.
Hoa Thần biết hôm nay sẽ có những chuyện này, sớm đã chuẩn bị bạc để thưởng, ngay cả chưởng sự dẫn người tới cũng có.
Bốn người vào trong chào hỏi Từ Tư Uyển, sau đó đi sắp xếp bếp nhỏ.
Kế tiếp lại có một nhóm cung nữ tới, lần này thế mà tận mười người.
Bọn họ đều rất biết quy tắc, tay cầm khay vô cùng ổn định, sau khi vào viện liền cúi đầu an tĩnh chờ.
Hoa Thần lại đi ra, nữ quan lớn tuổi đi đầu tiến lên hành lễ, bẩm: "Bệ hạ nói đêm qua khi tới vô tình làm hỏng hai bộ xiêm y của nương tử, sợ nương tử không đủ xiêm y đã mặc, cho nên lệnh Thượng Phục Cục đưa vật liệu tới.
Cô nương nhìn xem, đều là đồ tốt.
Ngoài ra, nữ quan Thượng Phục Cục còn tự mình chọn hai tú nương may xiêm y cho quý nhân, nếu quý nhân muốn may gì, không cần sai người đưa vải vóc qua Thượng Phục Cục."
Hoa Thần tươi cười nghe, nghe đến nửa sau, sắc mặt lại thay đổi, nụ cười phai đi phân nửa: "Đa tạ ý tốt của cô cô và nữ quan Thượng Phục Cục, nhưng cung nhân ở bếp nhỏ vẫn do Thượng Thực Cục chưởng quản, tú nương tới đây lại nghe lời nương tử chúng ta, như vậy không tốt lắm.
Nương tử chúng ta trước giờ tuân thủ lễ nghĩa nghiêm ngặt, thật sự không dám đi quá giới hạn, đành phải nhờ cô cô đưa hai vị cô nương về, lát nữa nô tỳ sẽ thay nương tử qua cảm tạ bồi tội với nữ quan."
"Cô nương không cần cẩn thận như thế." Nữ quan kia vẫn cười, khi cười rộ hiền từ như Bồ Tát, "Thượng Phục Cục chúng ta chỉ mong quý nhân nương tử thoải mái, nếu cô nương sợ phiền phức, hai người này vẫn sẽ thuộc danh nghĩa của Thượng Phục Cục."
Hoa Thần vẫn lắc đầu: "Chuyện bếp nhỏ là do có thánh chỉ, chuyện này lại không.
Ý tốt của cô cô và nữ quan của Thượng Phục Cục bọn ta xin nhận, nhưng quy tắc không thể làm trái."
Nàng kiên quyết như vậy, nữ quan kia vẫn tươi cười, chỉ thở dài: "Cô nương nói thế cũng có lý, vậy ta đây đưa các nàng về trả lời nữ quan Thượng Phục Cục.
Còn về bồi tội cô nương thật sự quá lời rồi, không cần khách khí."
Hoa Thần không nói gì nữa, gọi người nhập vải dệt vào kho, sau đó khách khí tiễn người đi.
Từ Tư Uyển ở trong phòng xem kịch, nhẹ nhàng nhấp ngụm trà, trong lòng nghĩ: Thú vị.
Hắn đúng là thú vị.
Người tới thưởng vải dệt, lý do còn đường hoàng như vậy, chỉ có nàng nghe hiểu "vô tình làm hư" xiêm y là chuyện thế nào.
Thượng Phục Cục cũng thú vị, làm việc như thế cũng không biết là đơn thuần gió chiều nào theo chiều ấy hay theo ý của ai tới thăm dò tâm tư của nàng.
Từ Tư Uyển ăn xong chén cháo, Hoa Thần đã quay lại.
"Làm tốt lắm, hai người đó không thể nhận.
Nếu còn gặp chuyện không hợp quy tắc, cứ trả về hết."
"Nô tỳ hiểu.
Có điều nô tỳ vẫn không rõ, vừa rồi cô cô kia khách khí như vậy, nô tỳ có cần đi nhận lỗi với nữ quan của Thượng Phục Cục không?"
"Đi, đương nhiên phải đi.
Bệ hạ vừa ban bếp nhỏ vừa ban tên, hiện giờ là thời điểm cả hậu cung đang nhìn chằm chằm chúng ta.
Ngươi không chỉ phải đi, còn phải nói những lời nên nói." Nói tới đây nàng dừng lại, thầm cân nhắc, "Đi lấy một bộ kiến trản (*) mang từ nhà đưa qua đó, cứ nói lần này vì cung quy nghiêm ngặt mới không thể không từ từ chối ý tốt của Thượng Phục Cục, sau này chúng ta còn cần bọn họ quan tâm nhiều."
"Vâng." Hoa Thần hành lễ, nhận lệnh đi làm.
Phong cảnh như vậy kéo dài mười ngày.
Trong mười ngày này, hoàng đế đến Niêm Mai Các ba lần, nhưng tính tổng cộng bốn lần hắn tới hậu cung, Từ Tư Uyển độc chiếm ba lần đã đủ chói mắt.
Lần còn lại, hắn theo kiến nghị của nàng tới chỗ Oánh quý tần.
May mà gần đây nắng nóng, Từ Tư Uyển lười ra ngoài, vừa lúc không cần nghe những lời đồn trong cung.
Chớp mắt đã gần giữa tháng sáu, hôm nay Từ Tư Uyển đang định đi ngủ, Hoa Thần đã cáo lui bỗng quay lại, đến bên mép giường, nhỏ giọng: "Nương tử, hình như có chút động tĩnh."
Từ Tư Uyển ngồi dậy.
"Nô tỳ vẫn luôn cẩn thận, cũng có nhờ cung nhân quét tước bên ngoài hỗ trợ chú ý.
Trước đây không có gì khác thường, nhưng hai ngày ngay..." Hoa Thần nhìn xung quanh, "Bọn họ thường thấy có kẻ lén chuồn ra ngoài ban đêm, có điều bọn họ không thân với người của Niêm Mai Các chúng ta, trời lại tối, cho nên không nhận ra là ai.
Khi nãy nô tỳ lén về phòng tắt đèn, sau đó đi xem, cuối cùng cũng nhận ra kẻ đó."
Từ Tư Uyển hỏi: "Là ai?"
Hoa Thần lại nhìn xung quanh, suy nghĩ mãi, vẫn cẩn thận không nói ra, mà viết vào lòng bàn tay Từ Tư Uyển mấy chữ.
Từ Tư Uyển không hề bất ngờ: "Có ai đi theo không?"
"Dạ không." Hoa Thần lắc đầu, "Ban đêm trong cung an tĩnh, trực tiếp đi theo dễ bị phát hiện.
Nô tỳ nghĩ...!Muốn bắt cả người lẫn tang vật, nếu chỉ đi theo như vậy, rút dây động rừng lại không thu hoạch được gì e rằng không tốt."
"Đúng thế." Từ Tư Uyển cân nhắc, "Sáng sớm mai phân phó xuống, cho bếp nhỏ nghỉ một ngày, cứ nói ta muốn ăn mấy món trước đây Thượng Thực Cục làm, bảo Trương Khánh đi lấy."
Hoa Thần giật mình, tuy nhất thời không hiểu nhưng vẫn đáp: "Vâng."
Sáng sớm hôm sau, khi Từ Tư Uyển xuống giường, Trương Khánh đã đi lấy đồ ăn sáng.
Hoa Thần đi theo Từ Tư Uyển nhiều năm, biết rõ khẩu vị của nàng, chỉ đích danh những món nàng thích ăn.
Chờ Từ Tư Uyển trang điểm xong, đồ ăn sáng đã dọn ra bàn.
Nàng lười biếng cầm đũa, thuận miệng hỏi: "Ai đi truyền thiện vậy?"
Hoa Thần trả lời: "Là Trương Khánh."
Từ Tư Uyển nhíu mày: "Ta không tin gã, ngươi đi lấy ngân châm kiểm tra đi."
Theo quy tắc trong cung, tất cả đồ ăn trước khi rời khỏi Thượng Thực Cục đều được dùng ngân châm kiểm tra để tránh xảy ra chuyện không thể nói rõ.
Mệnh lệnh này của Từ Tư Uyển khiến mấy người hầu hạ trong phòng đều hoang mang.
Hoa Thần cũng căng thẳng, lập tức đi lấy ngân châm.
Ngân châm đi qua từng món ăn, đều không có vấn đề, cuối cùng thăm dò tới chén cháo đã múc ra cho Từ Tư Uyển.
Khoảnh khắc nhìn chăm chú, tay Hoa Thần run lên, ngân châm vẫn ở trên bàn.
"Nương tử..." Nàng sợ hãi lùi nửa bước, "Thật sự...!Thật sự có độc..."
Sắc mặt mấy người xung quanh lập tức thay đổi, Tiểu Lâm Tử tiến lên cầm ngân châm đã biến thành màu đen ở đầu, lập tức quát: "Mau giải Trương Khánh tới đây! Chớ để lộ phong phanh, miễn cho xảy ra chuyện khác."
Nói rồi, gã kéo theo A Phàm, hai người chạy tới hậu viện.
Từ Tư Uyển bình tĩnh ngồi đó.
Chờ họ đi xa, nàng nhìn Hoa Thần, Hoa Thần nhẹ nhàng gật đầu.
(*) Kiến trản (建盏): là đặc sản của quận Kiến Dương, thành phố Nam Bình, tỉnh Phúc Kiến.
Hầu hết kiến trản đều có miệng lớn và đáy nhỏ, một số có hình phễu; hầu hết đều có chân vòng và chân vòng nông (gọi là bát tròn nhỏ).
Hình dạng đơn giản và mạnh mẽ, và cảm giác cầm tay thường nặng.
.