Đào Phổ ngẩn ra: "Nương tử cứ nói."
Từ Tư Uyển nhìn về phía Thanh Lương Điện, nhíu mày lộ vẻ ưu sầu, vừa cân nhắc vừa nói: "Ta nghe bảo Nhược Mạc Nhĩ lòng muông dạ thú, hai ba năm nay luôn có hành động bất kính, không biết... Liệu có phải thật sự sẽ đánh nhau không?"
Đào Phổ nghe vậy thì bật cười. Theo lý thuyết hậu cung không được tham dự chính sự, nhưng lời này nói là tham dự chính sự thì có hơi gượng ép, bởi vì thời điểm hai nước có hiềm khích thật sự sẽ có rất nhiều người liên tưởng xâu xa, chỉ có người không liên quan đến triều chính mới hỏi thẳng nghi vấn như vậy.
Đây là nỗi lo khói lửa bùng nổi đơn giản nhất.
Đào Phổ kinh nhẫn giải thích: "Nhược Mạc Nhĩ đúng là vô lễ, nhưng trước mắt quốc khố Đại Ngụy không đầy đủ, nếu có thể tránh việc động binh đao tất nhiên là tốt nhất. Gần đây Binh Bộ, Hộ Bộ và Hồng Lư Tự thương nghị mấy lần, đều muốn tìm cách tránh con đường này."
Từ Tư Uyển gật đầu, lại hỏi: "Vậy bệ hạ thì sao? Bệ hạ nghĩ thế nào?"
Đào Phổ cứng đờ, do dự: "Việc này..."
Từ Tư Uyển nắm bắt cảm xúc của ông ta, nhấp môi: "Bệ hạ muốn đánh đúng không?"
Đào Phổ thở dài: "Đánh cũng có đạo lý. Nói đến cùng là do Nhược Mạc Nhĩ dựng lên, không phải chúng ta dốc hết sức giảng hòa là giải quyết được. Mấy lần thương nghị, thần cũng phải thừa nhận tới cuối cùng vẫn khó có thể làm tất cả mọi người toại nguyện."
Ông ta nói năng uyển chuyển, không hề có bất kỳ lời bất kính ào, nhưng từ đây Từ Tư Uyển vẫn thăm do được đại khái cục diện.
Lúc trước nàng có nghe nói Hồng Lư Tự không chủ chiến, nhưng tướng lĩnh chủ chiến lại có vài người. Bây giờ xem ra Binh Bộ thượng thư Đào Phổ này cũng không chủ chiến, nhưng hoàng đế đã dao động.
Việc này không có gì khó lý giải, dù gì các hành động của Nhược Mạc Dĩ ngoại trừ khiến bá tánh biên quan không an bình, ảnh hưởng trực tiếp nhất chính là mạo phạm thiên uy. Nhắc tới hai chữ thiên uy, hắn đương nhiên ảo não, nhất quốc chi quân vốn nên có quyền lực nói một không hai, bản thân hắn quyết sẽ không nhường nhịn quá nhiều.
Từ Tư Uyển gật đầu với Đào Phổ, không nói gì thêm, hành lễ: "Đa tạ đại nhân, đại nhân một lòng vì nước đúng là vất vả."
"Việc nên làm thôi." Đào Phổ cũng chắp tay.
Từ Tư Uyển rời đi. Lần nữa quay lại Thanh Lương Điện, nàng mặc kệ Lâm tần, trực tiếp đi tới cửa điện.
Lúc này hoạn quan canh giữ không ngăn cản, nàng trực tiếp vào trong.
Tề Hiên thương nghị xong cuối cùng cũng được nghỉ một lát, đang dạo bước trong điện, thấy nàng tới liền cười hỏi: "Vừa rồi nghe nói nàng đến, ra ngoài cửa đại điện lại không thấy đâu, đi đâu vậy?"
"Thần thϊếp nghe bảo bệ ha đang nghị sự nên đến hoa viên phía trước chờ, sau đó vô tình gặp Đào đại nhân của Binh Bộ đi qua nên nói chuyện vài câu."
Hắn không khỏi ngẩn ra, không hề tức giận, chỉ hỏi: "Nàng và ông ta nói gì?"
Từ Tư Uyển thở dài: "Ngày xưa tuy Đào thị gieo gió gặt bão nhưng tóm lại cũng vì thần thϊếp nên nàng ta mới mất mạng. Làm phụ mẫu nuôi nấng nhi nữ không dễ dàng gì, dù thần thϊếp không đến mức đau lòng cho Đào thị nhưng không thể không tiếc thay cho người làm phụ thân như Đào đại nhân, cho nên xin lỗi ông ấy."
"Mọi chuyện đều qua rồi." Hắn giữ chặt vai nàng.
Nàng ngước mắt, tiếp tục: "Sau đó thần thϊếp lại hỏi có phải Đại Ngụy sẽ khai chiến với Nhược Mạc Nhĩ Quốc hay không."
Thời điểm nói câu này, nàng nhìn không chớp mắt, không dám buông tha chút cảm xúc từ đáy mắt hắn.
Nàng biết hắn quyến luyến nàng nên sẽ không so đo chuyện như vậy, nhưng sự việc liên quan đến triều chính, nàng vẫn sợ mình tính toán sai lần, không thể không thử đi một bước.
Hắn khẽ cười: "Sao hả? Nàng sợ à?"
"Thần thϊếp không sợ." Nàng lắc đầu, vừa nhớ lại lời Đào Phổ vừa nói vừa đi đến bên ghế, ngồi xuống, "Thần thϊếp từng nghe các cung nhân kể về Nhược Mạc Nhĩ, lòng khá chờ mong trận chiến này, chỉ mong có thể đánh một trận cho hả giận, tỏ rõ quốc uy của ta!"
Lời này nghe có vẻ ấu trĩ, chọc hắn bật cười. Đi một vòng, hắn cũng ngồi xuống bên cạnh nàng, dùng thái độ dỗ dành hài tử mà nói: "Đánh giặc không phải chuyện đơn giản như vậy. Một khi chiến hỏa nổi lên, bá tánh sẽ gặp tai ương, tốt nhất là không đánh."
Từ Tư Uyển nghiêng đầu một bên, lộ vẻ khó hiểu: "Vậy thì thần thϊếp thật sự không hiểu, thiên hạ thái bình quan trọng, còn mặt mũi của bệ hạ không quan trọng sao?"
Sắc mặt hắn lập tức trầm xuống.
Nàng tiếp tục: "Cho dù là tiểu hài tử cũng thường xuyên được phụ mẫu dạy rằng "người thiện bị người ta khinh". Bệ hạ th@n là vua một nước, nếu cứ thoái nhược hết lần này tới lần khác, thần thϊếp biết bệ hạ lo nghĩ cho thiên hạ, nhưng Nhược Mạc Nhĩ Quốc vốn không ý tốt, có phải họ sẽ cảm thấy bệ hạ quá dễ bị bắt nạt, sẽ càng ngày càng quá đáng không? Tới lúc đó, ngày tháng của bá tánh liệu có còn được yên bình?"
Từng câu nàng nói đều dùng ngữ điệu nghi vấn, nghe qua giống như đang đặt câu hỏi, y hệt tiểu hài tử không hiểu chuyện đột nhiên tiếp xúc với sách vở phức tạp, từng câu hỏi đều vô cùng ngây thơ.
Tề Hiên xúc động thở dài: "Đạo lý như vậy nàng cũng hiểu, nhưng các triều thần lại không rõ."
Nàng kinh ngạc: "Chư vị đại nhân đều là người có học thức uyên bác, đạo lý dễ hiểu thế này sao có thể không hiểu được?"
"... Thật ra không phải là không hiểu." Hắn không nhịn được mà bật cười, "Chẳng qua việc này liên quan quá nhiều, văn võ bá quan không ai có suy nghĩ giống nhau, rất khó đưa ra quyết định."
Nói tới đây, có lẽ hắn nghĩ nàng không hiểu, lắc đầu, đổi đề tài: "Thôi, không nói việc này nữa, dùng bữa cùng trẫm, ăn cơm xong nghỉ ngơi một lát được không?"
"Vâng." Nàng vui vẻ gật đầu.
Hắn lập tức lệnh cung nhân truyền thiện. Không bao lâu, nhóm hoạn quan cung nữ nối đuôi nhau đi vào dọn cơm lên bàn.
Từng người ngồi xuống, Từ Tư Uyển theo bản năng nhìn ra bên ngoài, vô tâm hỏi: "Thật sự cứ để Lâm tần quỳ như vậy cả buổi trưa à?"
Tay hắn vừa cầm đũa không khỏi cứng đờ: "Đích thân mẫu hậu hạ chỉ, trâm cũng không dám nói gì."
Nàng cúi đầu gắp đồ ăn cho hắn: "Thần thϊếp và nàng ta oán hận chất chứa đã lâu, thấy nàng ta như vậy cũng thấy hả giận. Có điều hiện tại... Có phải bệ hạ vẫn còn bận tâ m đến mặt mũi của đường huynh nàng ta không? Hai đường huynh của Lâm tần đều là trọng thần của Hồng Lư Tự, mọi người trong hậu cung đều biết, cục diện trước mắt đã là thế này, bệ ha chớ vì một Lâm tần mà làm mất lòng hai vị đại nhân."
Hắn lắc đầu: "Mẫu hậu đã hạ chỉ, trẫm không nói được gì, càng không tới phiên bọn họ tranh cãi." Nói tới đây hắn gắp miếng cá đưa đến bên miệng nàng, cười nói, "Ngày nào cũng lo lắng, mau ăn cơm đi."
"... Bệ hạ ghét bỏ thần thϊếp à?" Từ Tư Uyển đỏ mặt, há miệng ăn cá, không nhiều lời nữa.
Cũng may nói đến đây đã thăm dò xong tâm tư của hắn, cũng biết tiếp theo nên an bài thế nào.
Hai ngày sau, Oánh quý tần đến Y Lan Các ngồi chơi, chưa đến thời gian dùng một tách trà nhỏ, trời bên ngoài đổ mưa. Nhìn sắc trời, Oánh quý tần cười than chỉ sợ nhất thời không đi được, muốn ở lại ăn cơm.
Từ Tư Uyển cười nói: "Để muội bảo bếp nhỏ làm theo khẩu vị của tỷ tỷ." Nói rồi nàng quay lại đề tài trước đó, "Tỷ tỷ mau nói đi, tỷ có người quen ở Cung Chính Tư không?"
Oánh quý tần nghiêng đầu: "Quản được việc thì không có, nhưng có người quen."
"Đáng tin không?"
"Vậy phải xem là chuyện gì." Oánh quý tần nghiêm túc nhìn nàng, "Tính tình con người ta muội cũng biết, người không thích ta nhiều lắm, ta cũng không dễ tâm sự với ai. Nếu chuyện muội muốn làm không lớn, người đó có thể giúp được, nhưng một khi sự việc liên quan đến tính mạng thì... Thôi đi."
"Không đến mức đó." Từ Tư Uyển cười cười, "Muội chỉ muốn tìm người tìm cơ hội quạt gió bên tai mấy chưởng sự của Cung Chính Tư thôi."
"Quạt gió gì bên tai chưởng sự Cung Chính Tư?" Oánh quý tần hiếu kỳ, hai mắt sáng lên.
"Tỷ tỷ còn không biết sao, trong mấy vị chưởng sự Cung Chính Tư kia có người của Lâm tần đấy, hơn nữa không phải có giao tình đơn giản, thậm chí là chịu bán mạng cho ả ta."
Nghe đến đây, Oánh quý tần không ăn nữa, ngạc nhiên hỏi: "Muội... Sao lại nói như vậy? Phải biết hoàng hậu nương nương quản lý hậu cung rất nghiêm, cho nên Ngọc... Lâm tần bao nhiêu năm qua vẫn không lấn lướt được nàng ta. Nơi mấu chốt như Cung Chính Tư sao dễ để nàng ta cài tai mắt?"
Từ Tư Uyển thở dài: "Muội vốn cũng không nghĩ theo hướng đó, dù gì trước đây Đào thị và Cẩm tần đều là người của nàng ta nhưng Cung Chính Tư vẫn điều tra mọi thứ rõ ràng, không che giấu gì cả. Nhưng có lẽ đúng như tỷ tỷ nói, hoàng hậu nương nương quản lý hậu cung quá nghiêm, bởi vậy những tai mắt đó không dám dễ dàng để lộ đuôi cáo ra ngoài, mãi đến chuyện của Sở thiếu sử và Phương thị, bệ hạ và thái hậu tức giận, có lẽ Lâm tần quá sợ sự việc liên lụy đến mình, muốn quấy đυ.c vũng nước này, vô tình để lộ chân tướng."
Oánh quý tần nghe mà như lọt vào sương mù: "Dấu vết gì? Muội nói rõ xem."
"Tỷ tỷ không thử liên tưởng chút à? Kẻ thả chó dữ trong rừng bị đưa vào Cung Chính Tư, khởi điểm chỉ cắn lung tung, mới mấy ngày đã kéo hơn nửa hậu cung vào, rồi đột nhiên có một ngày gã bắt đầu cắn chặt tỷ tỷ không bỏ, đến nổi bản cung khai Cung Chính Tư trình lên ngoại trừ Phương thị, Sở thị thì tỷ tỷ là người đáng nghi nhất, kế tiếp cũng chính là ngày hôm sau, Phương thị và Sở thị cùng tới diễn trò ở chỗ muội, muốn lừa muội vào tròng, mượn tay muội dùng hộp sứ có hình quả nho kéo tỷ tỷ xuống nước. Khi ấy muội đã cảm thấy có chỗ nào không ổn, suy nghĩ cẩn thận mới nhận ra chuyện của Cung Chính Tư chúng ta ở bên ngoài có thể không nghe nói gì, bởi vì chỉ cần không can thiệp vào quá trình thảm án, những chi tiết đó một khi đã truyền ra sẽ tiếp tục truyền rộng. Nhưng gã đang ở Cung Chính Tư, để tránh cành mẹ đẻ cành con, Cung Chính Tư chắc chắn sẽ không nói gã biết động tĩnh ở bên ngoài, gã cũng không thể biết Sở thị đến gặp muội, càng không thể biết Sở thị muốn hại tỷ tỷ. Trước sau hô ứng như vậy chẳng lẽ chỉ là trùng hợp thôi sao?"
"Nghĩa là có kẻ nói cho gã biết những chuyện đó?" Oánh quý tần nhíu mày, "Nhưng nếu không phải quản sự thì sao? Cũng có thể là cung nhân bình thường vào nói vài câu cũng không uổng công sức."
"Nếu chỉ là thế, hồ sơ vụ án chỉ sợ đã không như vậy. Hồ sơ cuối cùng muốn trình đến trước mặt bệ hạ luôn phải nhóm quản sự gật đầu, bằng không chỉ một mình gã cắn chưa chắc đã ổn thỏa. Ít nhất cần có một người nhận định tỷ tỷ đáng nghi, sau đó thuyết phục thêm vài người, hoặc là hôm đó do tên tai mắt kia đi thẩm án rồi làm ra bản cung khai này."
"Muội suy nghĩ thật thấu đáo. Nhưng chưa chừng là trùng hợp thì sao? Dù gì việc cắn bậy cũng không ai tin, không bằng cắn một người. Trong hậu cung ngoại trừ muội thì là ta có oán hận sâu nhất với nhóm Lâm tần, nhưng muội lại không thể tự hại mình, cắn ta cũng không kỳ lạ."
"Đúng là có khả năng đó." Từ Tư Uyển khẽ cười, "Cho nên mới cần người quạt gió, nếu hữu dụng đương nhiên là tốt, còn không... Chẳng qua thì phí vài câu miệng lưỡi thôi, muội cho hắn thêm chút tiền uống trà không được sao?"
"Được chứ." Oánh quý tần gật đầu, cuối cùng cũng có tâm tư tiếp tục ăn điểm tâm, "Buổi chiều trở về ta sẽ bảo hắn tới gặp muội, muội muốn nói gì thì tự nói với hắn."
"Được." Từ Tư Uyển gật đầu, sau đó sai người dặn bếp nhỏ làm cơm trưa theo khẩu vị của Oánh quý tần. Oánh quý tần thích món chua ngọt, đồ chua ngọt tất nhiên phải có vài món, đặc biệt là cá chua ngọt, chỉ cần có trên bàn cơm, Oánh quý tần luôn sẽ ung dung ăn nửa con.
Cơm nước xong, Từ Tư Uyển đến hậu viện, Sở thị còn dưỡng thương, nàng vẫn chưa gây khó dễ, vào phòng liền ngồi xuống ghế, nói: "Chuyện ở Cung Chính Tư ta đã an bài, ngươi sợ đắc tội không chịu nói ra là ai, việc này không quan trọng. Nhưng ta nói cho ngươi biết, việc này tự ta làm, công lao không liên quan đến ngươi, tự ngươi nhớ lấy."
Nói rồi nàng lặng lẽ quan sát Sở thị, thấy Sở thị nhấp môi, vẫn không chịu nói, nàng bất lực thở dài, đứng dậy định đi.
Ngay khi nàng chuẩn bị bước ra khỏi ngạch cửa, Sở thị cuối cùng cũng lên tiếng: "... Ngươi thật sự có thể diệt trừ Lâm tần?"
Từ Tư Uyển dừng chân không trả lời.
Sở thị nhìn chằm chằm tấm lưng nàng, run giọng nói: "Không phải ta không chịu nói, nhưng ngươi động vào người của nàng ta, việc này quá rõ ràng. Nếu ngươi thua, ả sẽ không bỏ qua cho ta."
"Ngươi nghĩ nhiều rồi." Từ Tư Uyển quay đầu nhìn Sở thị, "Chỉ bằng việc ngươi ở chỗ ta một thời gian, chỉ cần ta thua, ả chắc chắn sẽ không bỏ qua cho ngươi. Hiện nay chúng ta là châu chấu một cây, ngươi biết cái gì tốt nhất nên thành thật nói ra, đừng để ta tốn công. Dù gì..." Nàng khẽ cười, "Nếu ngươi chết ở đây, trong cung sợ là không có ai quan tâm."
Dứt lời, không chờ phản ứng của Sở thị, nàng bình tĩnh ra khỏi phòng.
Lời nàng nói rõ ràng là ý của Túy Ông không phải ở rượu. Tai mắt ở Cung Chính Tư là ai nàng đã không cần Sở thị nói, tự mình cũng có thể đoán được.
Có điều qua mấy ngày, nàng từ từ phát hiện Sở thị vẫn còn giữ lại vài thông tin, cho nên mới nói vậy cho Sở thị hiểu để sau này Sở thị bớt khiến nàng tốn sức, nàng làm việc cũng tiện hơn.
Vào đêm, trăng sáng sao thưa. Tuy hiện tại đã là cuối hè nhưng ban ngày khô nóng vẫn khiến người ta phiền muộn, chỉ có buổi tối mới sảng khoái một chút. Do vậy cứ mỗi đêm, các cung nhân rảnh rỗi thường thích ngồi ngoài sân giải nhiệt, cung nữ thích uống nước ô mai hay chè đậu xanh tươi mát, hoạn quan thường uống chút rượu.
Hôm nay Cung Chính Tư cũng náo nhiệt như vậy, vây quanh bàn đá là nữ quan và hoạn quan có địa vị, cung nhân ở bên cũng tốp năm tốp ba tụ họp nói chuyện.
Tiểu Lộ Tử bưng mấy đ ĩa đồ nhắm rượu tới, quan sát một vòng, lập tức bưng tới bàn đá chỗ nhóm chưởng sự.
Đến gần, gã đặt đồ nhắm rượu lên bàn, các nữ quan cũng hiếm khi uống rượu trái cây, đang ngồi lột đậu phộng, thuận miệng hỏi: "Hơn nửa ngày không thấy ngươi đâu, làm gì đấy?"
"Đừng nói nữa." Tiểu Lộ Tử lắc đầu, "Sáng nay ngài lệnh hạ nô đi nhận bổng lộ, kết quả trên đường về đúng lúc gặp Lâm tần nương tử đang quỳ trước Thanh Lương Điện, cung nhân bên cạnh không dìu được nàng ta nên nhờ hạ nô hỗ trợ."
Cung chính nữ quan liếc nhìn gã: "Với tình thế hiện giờ của Lâm tần, các ngươi bớt qua lại với nàng ta đi."
"Đâu phải hạ nô muốn qua lại, vô tình đi ngang đột nhiên bị gọi, thật sự không thể làm bộ không thấy."
Cung chính nữ quan nghe vậy thì không nói nữa.
Tiểu Lộ Tử vừa rót rượu thêm trà cho họ vừa nói: "Tính ra Lâm tần nương tử cũng thảm thật. Theo lý mà nói thuộc hạ nàng ta có thể sử dụng hẳn không ít, bây giờ lại không có ai được việc."
Cung chính nữ quan bật cười: "Thái hậu tức giận, ai dám hỗ trợ lúc này?"
"Còn phải xem hỗ trợ thế nào, nếu trực tiếp ra tay, đương nhiên phải chịu chết. Hạ nô chỉ không ngờ nàng ta đã như vậy, ngay cả người thân cũng không có ai lên tiếng giúp, thật sự nên có người nhắc nhở mẫu tộc nàng ta một chút, đừng cứ sống mơ màng hồ đồ như vậy."
Cung chính nữ quan không để bụng, nhấp ngụm rượu, dỗi nói: "Tiểu tư ngươi lại nói hươu nói vượn gì đấy?"
"Đây sao là nói bậy được?" Tiểu Lộ Tử nhìn nàng ta, "Phi tần trong cung và mẫu tộc cùng vinh chung tổn hại. Lâm gia ở kinh thành cũng có chút thể lực, nếu hỗ trợ Lâm tần, đương nhiên có thể cùng vượt qua cửa ải khó khăn. Nhưng nếu cứ ngồi yên như vậy, Lâm tần đổ, Lâm gia cũng thiếu một người ở bên bệ hạ."
Nói rồi, gã cũng duỗi tay lấy một hạt đậu phộng trên đ ĩa, tách làm hai, đưa hạt đậu bên trong cho cung chính nữ quan, nói tiếp: "Đáng tiếc hạ nô cùng Lâm tần và Lâm gia không có giao tình, không thể nói như vậy. Nếu không... Một mình Lâm tần không gượng dậy thì thôi, lỡ lần nữa đắc thế, hoặc là Lâm gia thăng chức nhanh chóng, nhờ ân tình này với Lâm tần, nửa đời sau chắc sẽ vô lo vô nghĩ đúng không?"
"Cái mồm này của ngươi đúng là..." Cung nữ chính quan bật cười, đánh gã một cái, đưa vò rượu quá, "Rảnh rỗi không có gì làm thì lấy rượu cho ta đi, đừng mơ mộng hão huyền nữa!"
"A!" Tiểu Lộc Tử thở dài, nhận bầu rượu xoay người chạy đi.
"Thật ra gã nói cũng có đạo lý." Ngô Thuật Lễ ngồi đối diện cung chính nữ quan đột nhiên lên tiếng.
Cung chính nữ quan không phát hiện có gì khác thường, cười khẽ: "Có đạo lý gì chứ, tiểu tử đó ngươi còn không biết sao? Không biết giữ mồm giữ miệng, may mà gã chưa nói bậy ra ngoài, bằng không ta nhất định sẽ trị gã."
Ngô Thuật Lễ cười gượng uống cạn chung rượu, không nhiều lời nữa.
Cung chính nữ quan đã ngán đậu phộng, chuyển sang ăn tôm hùm đất. Tôm hùm đất rất khó lột, cần phải cúi đầu chăm chú, nàng không quan tâm Ngô Thuật Lễ đang trầm tư, vừa cân nhắc vừa nói: "Ngươi tốt nhất nên trông chừng Tiểu Lộ Tử đi, bây giờ Lâm tần là cây đổ bầy khỉ tan, nếu sau này thật sự có thể Đông Sơn tái khởi thì thôi, nhưng nếu tương lai thảm hại hơn thì sao? Ta sợ gã làm bậy, sau này sẽ bị liên lụy."
"Có thể liên lụy gì?" Ngô Thuật Lễ buột miệng nói, nói xong mới thấy không ổn, vội uống rượu, che giấu cảm xúc.
"Sao lại không liên lụy?" Cung chính nữ quan cau mày nhìn gã, "Một đời vua một đời thần. Nếu Lâm tần sống ổn trong cung, thuộc hạ đương nhiên được cậy vào. Nhưng nếu nàng ta hoàn toàn sụp đổ, ngươi xem mấy vị nương nương và nương tử kia liệu có tính sổ tới cùng không? Dù gì cũng phải diệt trừ tất cả mới yên lòng được."
"... Cũng đúng." Ngô Thuật Lễ khẽ cười, gật đầu, lại càng không yên tâm. Lời Tiểu Lộ Tử nói như dụ hoặc quanh quẩn trong đầu không vứt đi được.
...
Đêm nay một mình hoàng đế ngủ ở Thanh Lương Điện, Từ Tư Uyển vốn mừng rỡ tưởng bản thân sẽ được ngủ ngon, nhưng có lẽ vì gần đây xảy ra quá nhiều chuyện, nàng lăn qua lộn lại vẫn chưa ngủ được.
Mơ hồ nghe tiếng gõ mõ canh ba, nàng thở dài xuống giường, mang giày ra ngoài. Hôm nay là Nguyệt Tịch trực đêm, đang ngủ dưới đất gian ngoài, Từ Tư Uyển nhẹ nhàng đẩy cửa, không quấy nhiễu nàng ấy, cẩn thận ra ngoài, đi về phía hậu viện.
Đến hậu viện, nàng bất ngờ thấy căn phòng đó vẫn còn sáng đèn.
Chần chờ một lúc, nàng đi lên, gõ cửa mấy cái, phía trong cánh cửa vang lên giọng nghi hoặc: "Ai?"
"Ta." Nàng vừa nói một chữ, liền nghe bên trong có tiếng sột soạt.
Rất nhanh, cửa mở, Đường Du nhìn nàng, kinh ngạc hỏi: "Sao còn chưa ngủ?"
"Không phải ngươi cũng không ngủ sao." Vừa nói nàng vừa trong, gã tránh sang bên cạnh tránh đường cho nàng.
Làm hoạn quan chưởng sự bên cạnh Từ Tư Uyển, chỗ ở của Đường Du cũng có hai gian trong ngoài, gian ngoài là một tiểu thính nhỏ dùng để tiếp khách. Từ Tư Uyển trực tiếp vào nội thất, vừa nhìn liền thấy chồng sách chất đầy bàn, còn có trang giấy rơi rụng bốn phía.
Gã đi theo phía sau, luống cuống chạy đi thu dọn.
Nàng cười cười: "Định đọc sách thâu đêm à? Đọc gì đấy?"
"... Tùy tiện xem thôi." Gã ho một tiếng, dừng một chút, thở dài, "Ta biết gần đây người lo lắng chuyện Nhược Mạc Nhĩ nên tìm binh thư để đọc."
"Thế hả?" Nàng gật đầu, nghiền ngẫm nhìn gã, "Đọc ra gì rồi?"
"Cũng không có gì." Gã lại ho, "Nhà ta... Nhiều thế hệ đều là quan văn, sách sử chính thư ta đều cảm thấy không khó, nhưng binh thư lại xem đến đau đầu." Càng nói gã càng quẫn bách, cuối cùng vẫn cho nàng đáp án, "Nhưng binh lực Đại Ngụy cường thịnh, theo lý... Theo lý sẽ không để Nhược Mạc Nhĩ đánh vào kinh thành. Những lời Oánh quý tần nói đều là nói bậy thôi, người đừng để bị nàng ấy dọa sợ."
Từ Tư Uyển suy nghĩ cẩn thận mới ý thức được gã đang nói gì. Oánh quý tần từng nói người Nhược Mạc Nhĩ Quốc đánh vào, mỹ nhân như các nàng đều sẽ bị bắt đi.
Khi đó Từ Tư Uyển nghe xong chỉ cười cười, sau đó kể lại với Đường Du cũng kể chuyện vui, không ngờ gã lại để tâm, thậm chí còn vì thế mà khổ sở đọc sách chỉ để khuyên nàng.
Nhưng thật ra nàng lại đang mong chờ trận chiến này.
Không chỉ vì Lâm tần.