Dứt lời thái hậu không nói gì nữa, sắc mặt trầm xuống, lại nói: "Ai gia nghe bảo gần đây con rất thích Tôn thị kia, hôm qua còn phong nàng ta làm thục nữ, bây giờ cũng coi là một chủ tử đứng đắn đúng không?"
Lời này vốn không có gì, chẳng qua là một câu quan tâm giữa mẫu tử, nhưng lại hỏi ngay trước mặt Từ Tư Uyển, bầu không khí liền trở nên xấu hổ.
Hoàng đế ho một tiếng: "Tôn thục nữ hiền dịu, hôm khác bảo nàng ấy tới vấn an mẫu hậu."
Thái hậu lãnh đạm: "Không cần, chỉ là một thục nữ nhỏ nhoi, ai gia không có tâm tư gặp nàng ta. Nếu nàng ta thật sự là người hiểu chuyện, tương lai sẽ có vinh hoa phú quý chờ, đến lúc đó lại tới vấn an ai gia cũng không muộn."
"Vâng." Hoàng đế gật đầu, không muốn nói thêm việc này nữa, quay sang hỏi thăm Thôi ma ma bệnh tình của thái hậu.
Thôi ma ma trả lời xong, Sở Thư Nguyệt cũng mang canh nấm tuyết quay lại. Từ Tư Uyển duỗi tay nhận lấy, ngồi xuống ghế thêu bên mép giường vừa hầu hạ thái hậu ăn vừa cười nói: "Thần thϊếp nghĩ hôm nay có lẽ bệ hạ sẽ đến nên có dặn dưới bếp hầm thêm chén canh, chắc cũng sắp xong rồi." Nói tới đây nàng lại phân phó Sở Thư Nguyệt, "Tạm thời không có việc gì, thiếu sử xuống bếp giúp ta trông lửa đi. Canh hầm xong thì bưng tới, mời bệ hạ dùng nhân lúc còn nóng."
Sở Thư Nguyệt hành lễ lui xuống, hoàng đế không nói gì, thái hậu dùng canh nấm tuyết cũng không nhiều lời.
Hôm nay hoàng đế ở Trường Nhạc Cung khoảng nửa canh giờ, khi đi thái hậu lệnh Từ Tư Uyển đưa tiễn, rồi về Sương Hoa Cung nghỉ ngơi. Từ Tư Uyển cùng Sở Thư Nguyệt hành lễ cáo lui.
Thôi ma ma canh giữ bên giường bệnh thái hậu, chờ bọn họ rời khỏi Trường Nhạc Cung, mới tiến lên nói: "Nô tỳ thấy Thiến quý tần đang cố ý đẩy Sở thiếu sử tới trước mặt bệ hạ, thái hậu nương nương mặc kệ sao?"
Thái hậu cười khẽ: "Việc này có gì phải quản?"
"Sở thiếu sử muốn hãm hại Oánh tiệp dư nên mới bị phạt, người có tâm tư ác độc như vậy sao có thể phụng dưỡng bệ hạ?"
"Không lẽ ngươi già đến hồ đồ à? Trong cung có vô số nữ nhân, hoàng đế chỉ có một, các nàng có ai mà không có tâm tư, chẳng qua là không dễ phát hiện mà thôi. Chớ nói Sở thiếu sử, ngay cả Thiến quý tần ngày ngày tẫn hiếu trước mặt ai gia sợ rằng cũng có tính toán khác. Cuộc sống của ai gia đang nhàn hạ, cứ mở mắt một mắt nhắm một mắt cho qua, nếu mọi việc đều cần truy cứu thì phải truy cứu đến đâu đây?"
Thôi ma ma khom người: "Đạo lý tất nhiên là vậy. Nô tỳ chỉ cảm thấy bọn họ vốn có ân oán, bây giờ Thiến quý tần như vậy quả thật kỳ lạ, sợ rằng sẽ xảy ra chuyện, lại khiến hậu cung không yên."
"Đúng là kỳ lạ, tâm tư nha đầu này không hề ít." Thái hậu cười lắc đầu, "Nhưng thôi, hậu cung vốn chưa từng thái bình. Thiến quý tần dù gì cũng có lòng tốt, thỉnh thoảng gây ra chút chuyện, ai gia không phải không chấp nhận được. Hơn nữa nàng ấy rốt cuộc tính toán điều gì tuy ai gia không rõ, nhưng Sở thiếu sử trước đây là người của Lâm tần, việc này chẳng qua là hướng về phía Lâm tần mà thôi. Lâm tần gây ra chuyện lớn như vậy, không còn cũng tốt, miễn cho trong cung ngoài cung lại nghị luận."
Thôi ma ma hầu hạ thái hậu cả đời, nghe vậy liền biết thái hậu muốn mượn đao gϊếŧ người, vì vậy không khuyên nữa.
Ở Sương Hoa Cung, Từ Tư Uyển vốn bị thái hậu ra lệnh đưa tiễn hoàng đế lại đưa về Niêm Mai Các. Hắn nói Tử Thần Điện còn có việc, không thể ở Niêm Mai Các lâu, nàng không hề giận, chỉ cười nói: "Thần thϊếp nghỉ ngơi một lát cũng phải quay về Trường Nhạc Cung phụng dưỡng. Thần thϊếp có may cho bệ hạ một cái áo ngủ, vốn muốn nhờ bệ hạ thử xem, bây giờ còn chưa xong, lát nữa thần thϊếp sẽ cố hoàn thiện rồi sai người đưa qua Tử Thần Điện cho bệ hạ được không?"
"Được." Hắn vui vẻ nhận lời, chăm chú nhìn nàng, ánh mắt lộ chút xấu hổ, "Đêm nay trẫm sẽ tới chỗ nàng."
Nghe lời này, Từ Tư Uyển thật sự muốn cười. Hơn hai mươi ngày qua, dường như ngày nào hắn cũng tìm hoan mua vui bên Tôn thiếu sử, bây giờ còn ra vẻ có tình với nàng như sợ nàng buồn, đúng là không cần.
Nhưng ngoài mặt nàng tất nhiên che giấu tất cả, e lệ cúi đầu, mỉm cười: "Thần thϊếp không quan trọng, nếu bệ hạ có việc bận thì không cần lúc nào cũng nhớ thần thϊếp, chỉ cần trong lòng có thần thϊếp là được."
"Trong lòng trẫm đương nhiên có nàng." Nói rồi, hắn tùy ý vẫy tay gọi một cung nhân, "Ngươi, nếu đêm nay trẫm bận quên đến đây, ngươi đến Tử Thần Điện nhắc nhở trẫm, không được để quý tần chờ lâu."
Tiểu Triết Tử nghe lệnh cúi đầu: "Vâng, hạ nô nhớ rồi."
Từ Tư Uyển đỏ mặt, đáy mắt hàm chứa nhu tình mật ý vô tận cung tiễn hắn.
Đợi hắn xoay người đi, nàng liền về phòng lấy cái áo ngủ kia. Thật ra áo ngủ đã được may xong, cũng để trong phòng mấy ngày, khi nãy nàng nói còn chưa hoàn thành chỉ là vì không muốn tự tay giao cho hắn.
Một khắc sau, nàng giao áo ngủ cho Sở Thư Nguyệt, nói với nàng ta: "Ngươi cầm đưa đến Tử Thần Điện đi. Nếu cung nhân ở cửa đại điện cản ngươi, ngươi cứ nói là ta lệnh ngươi giao tận tay bệ hạ."
"Được." Sở Thư Nguyệt duỗi tay nhận lấy, ánh mắt nghi hoặc nhìn nàng thật lâu, nhưng thấy nàng không nói gì nữa, nàng ta cũng không hỏi.
Nàng ta một đi một về rất nhanh, sau khi về, Từ Tư Uyển hỏi: "Sao rồi?"
Nàng ta đáp: "Thần thϊếp vào nội điện nhưng bệ hạ không nói gì cả, thần thiết đặt áo ngủ xuống rồi cáo lui."
"Không sao." Nàng khẽ cười, "Làm tốt lắm, ngươi đi nghỉ ngơi đi."
Sở Thư Nguyệt nín thở, sau một hồi do dự vẫn không nhịn được mà hỏi: "Áo ngủ kia..."
"Áo ngủ không có vấn đề, từng đường kim mũi chỉ ta đều nghiêm túc may, mặc vào rất thoải mái." Nói tới đây nàng nhìn Sở Thư Nguyệt, "Ta đã nói sẽ không đẩy ngươi đi chịu chết thì chắc chắn là không. Huống hồ nếu muốn hại ngươi, ta còn cần vu oan không? Bệ hạ vốn chán ghét ta hơn ngươi rất nhiều."
Sở Thư Nguyệt bình tĩnh lại, cúi đầu hành lễ: "Thần thϊếp cáo lui."
Từ Tư Uyển không nhiều lời nữa, để nàng ta đi, lên tiếng gọi Tiểu Lâm Tử, cười nói: "Ngươi đến Thượng Công Cục chọn cho Sở thiếu sử hai bộ trang sức mới, vừa đẹp mà vừa phải phù hợp với thân phận của nàng ta; sau đó qua Thượng Phục Cục chọn vài xấp vải, bảo họ may đồ mới theo kích cỡ của Sở thị, đưa nhiều tiền một chút, bảo họ mau hoàn thành."
"Vâng." Tiểu Lâm Tử nhận lệnh lui xuống.
Trong cung không có bức tường nào chắn gió, việc này liên quan đến hai nơi trong sáu thượng cục, chân trước gã mới đi, sau lưng tin tức đã truyền khắp nơi.
Yến Tú Các tại Huệ Nghi Cung, Lâm tần nghe nói Tôn thị được tấn phong thục nữ, tâm trạng phức tạp, phải suy nghĩ một lúc lâu mới sai người chuẩn bị lễ vật cho nàng. Cũng may Tôn thục nữ thức thời, thấy lễ vật liền đến phòng Lâm tần tạ ơn, Lâm tần sai người chuẩn bị trà, vực dậy tinh thần nói chuyện cùng nàng.
Vừa lúc tin tức của sáu thượng cục truyền ra, Hồng Phỉ bên cạnh Lâm tần nghe tin liền tới báo, Lâm tần sợ hãi: "Ngươi không nghe lầm chứ?"
"Dạ không." Hồng Phỉ nhíu mày, "Nô tỳ hỏi mãi, nghe nói Sở thiếu sử còn vừa tới Tử Thần Điện đưa đồ nhưng không ở lại lâu, chỉ là vừa về Sương Hoa cung, Thiến quý tần liền sai người chọn trang sức chuẩn bị xiêm y mới."
Lâm tần không dám tin mà lắc đầu: "Lỡ Thiến quý tần chuẩn bị cho mình thì sao?"
"Nhưng lại chỉ đích danh là Sở thị mà!" Hồng Phỉ càng nói càng gấp, "Hai cục đều nói thế. Bên Thượng Công Cục nói Thiến quý tần đặc biệt dặn dò phải chọn đồ vừa đẹp vừa hợp với thân phận của Sở thiếu sử nên họ chọn hai cây thoa bạc bông tuyết, nhìn không quá quý giá nhưng thủ công hết sức tinh tế. Bên Thượng Phục Cục càng không thể có sai sót, xiêm y được chuẩn bị theo kích cỡ của Sở thiếu sử, nghe nói Thiến quý tần còn bỏ ra rất nhiều tiện giục họ mau hoàn thành."
Lời này nghe qua đúng là Sở thị lần nữa lọt vào mắt hoàng đế, chuẩn bị thị tẩm.
Lâm tần hoảng hốt, ngay cả giọng điệu cũng trở nên sắc bén: "Sao có thể? Tay ả ta không sạch sẽ, Từ thị vẫn chịu tiến cử ả cho bệ hạ? Điên rồi sao? Huống hồ ả còn từng hại Oánh tiệp dư, Oánh tiệp dư sao mà đồng ý?"
"Việc này nô tỳ không rõ..." Hồng Phỉ khom người, "Nương tử mau nghĩ cách đi, Sở thị... Sở thị biết nhiều chuyện của chúng ta như vậy, nếu thật sự nương nhờ Thiến quý tần để phục sủng, khó đảm bảo sẽ không bán đứng người!"
Lâm tần giật mình, đầu vù vù, đột nhiên ngộ ra tính toán của Từ thị, hít sâu một hơi: "Ả ta vì chuyện đó sao?"
"... Cái gì?" Hồng Phỉ nghi ngờ.
Lâm tần ngơ ngẩn cân nhắc: "Đúng rồi... Sở Thư Nguyệt không phải Phương Như Lan, vừa cẩn thận vừa đa nghi. Cho dù lật mặt với ta cũng chưa chắc tin tưởng Thiến quý tần, Thiến quý tần dùng ân huệ bảo vệ ả ta không có tác dụng, ả dù gì cũng kiêng kị nhược điểm nằm trong tay ta, nhưng nếu cho ả nhận lại ân sủng... Có bệ hạ chống lưng, có những lời ả sẽ dám nói, nhược điểm mà ta có trong mắt bệ hạ chẳng đáng là gì..."
Nói tới đây, sống lưng Lâm tần rét run.
Ả ta không ngờ vì lật đổ mình, ngay cả thánh sủng Từ thị cũng chịu chia cho kẻ thù ngày xưa. Nữ nhân hậu cung có ai không coi thánh sủng như trời? Nếu Từ thị có thể làm đến mức này, đúng là nhân vật tàn nhẫn.
Nhưng ả tuyệt đối không thể để Từ thị thực hiện được. Ngày xưa Sở thị thân thiết với ả mọi người đều biết, Sở thị đứng ra tố cáo ả đương nhiên có thể tin được.
Đến lúc đó chỉ sợ ả thật sự xong rồi, dù không có bằng chứng tống ả vào lãnh cung, ả cũng không còn đường sống phục sủng.
Ả chỉ mới hai mươi ba tuổi, nếu cứ như thế cả đời, còn không bằng sớm chết đi.
Lâm tần rùng mình, bỗng đứng bật dậy, nắm lấy hai tay Tôn thiếu sử.
Tôn thiếu sử kinh ngạc nhảy dựng, co rúm lại nhìn ả ta: "Nương tử..."
"Ngươi đi, ngươi đi câu lấy bệ hạ cho ta! Không thể để Sở thị phục sủng, không thể để nàng ta thị tẩm! Bây giờ bệ hạ rất thích ngươi, ngươi đi câu lấy ngài ấy cho ta!" Hai mắt Lâm tần trợn to, thái độ có hơi đáng sợ.
Tôn thị không dám không nhận lời, run rẩy gật đầu: "Được được... Thần thϊếp đi ngay, nương nương chớ hoảng sợ..."
Dứt lời, nàng tránh tay Lâm tần, nghiêng ngả lảo đảo chạy đi.
Lâm tần ngây ngẩn một lúc lâu mới phát hiện tay mình lạnh cóng, lạnh đến đáng sợ. Ả buộc bản thân phải bình tĩnh lại, tự an ủi mình trong mắt của hoàng đế, Tôn thị nhất định tốt hơn Sở thị có tội.
...
Theo cung quy, các phi tần không tiện gặp ngoại thần, cho nên nếu hoàng đế và triều thần có việc thương nghị, phi tần đều không thể vào Tự Thần Điện. Nhưng thời điểm không có triều thần, hồng tụ thêm hương đương nhiên không có gì không tốt, cho dù chỉ đứng bên cạnh nghiên mực, phi tần xinh đẹp như hoa vẫn nhìn đẹp mắt hơn cung nữ hoạn quan rất nhiều.
Do vậy Tôn thục nữ bị Lâm tần cử đến Tử Thần Điện liền ở trong điện suốt một buổi chiều.
Tôn thị vừa bước vào cửa điện Từ Tư Uyển đã biết chuyện này, khẽ cười, tiếp tục đọc sách. Cứ thế mà đọc sách đến xế chiều, nàng dùng bữa tối, Tiểu Triết Tử vào phòng, khom người nói: "Nương nương, buổi sáng bệ hạ phân phó nếu ngài ấy không tới thì bảo hạ nô đi mời, nương nương thấy nếu hạ nô đi bây giờ..."
"Tôn thục nữ đang hầu giá, nếu bây giờ đi, ngươi muốn bị ai mắng hả." Dứt lời Từ Tư Uyển liền được Hoa Thần dìu dậy, thản nhiên ra ngoài, "Tự ta đi xem, ngươi không cần quản."
Tiểu Triết Tử thở phòng như được đại xá.
Từ Tư Uyển rời khỏi Sương Hoa Cung, không ngồi bộ liễn, chậm rãi đi tới Tử Thần Điện. Mùa thu trời tối sớm, cung uyển các nơi đều đã lên đèn, ánh sáng màu vàng nhìn thì có vẻ ấm áp nhưng lại lộ ra sự lạnh lẽo không nói rõ.
Có lẽ do lâu rồi không cẩn thận nhìn ngắm bóng đêm, Từ Tư Uyển bỗng có cảm giác mê man, nhưng nghĩ lại, tâm trạng này vốn đi theo nàng từ nhỏ.
Cho nên nàng thường hay nghĩ nếu nàng không hiểu chuyện sớm thì tốt biết mấy. Nếu không hiểu chuyện sớm, hài tử ba tuổi sẽ chẳng nhớ gì, phụ mẫu đối xử với nàng như thân sinh, nàng cũng có thể như cô nương nhà bình thường dưới sự bao bọc của phụ mẫu vui vẻ cả đời.
Nhưng cố tình mọi thứ nàng đều nhớ.
Nhớ rõ tổ phụ bi ai không cam lòng, nhớ cảnh mấy vị thúc bá treo cổ trong sảnh, cũng nhớ rõ ngày xét nhà tất cả thê thảm.
Do vậy dù phụ mẫu đối xử tốt thế nào nàng cũng không thể buông bỏ những tâm sự đó, cho dù được mọi người che chở, mười mấy năm qua nàng đều như đi trong con đường đen tối này, cô độc không tìm được chỗ dựa.
Từ ngày tiến cung, sự cô độc này dường như đã phai nhạt, bởi vì con đường báo thù cuối cùng cũng gần ngay trước mắt, mỗi một bước đều làm nàng hưng phấn, đặc biệt là thời điểm nhìn thấy máu tươi và cái chết, lúc nào nàng cũng nghĩ tới hắn, chỉ liên tưởng một chút đã đủ khiến nàng muốn sôi trào.
Nhưng thỉnh thoảng nghĩ lại, nàng cũng có chút mơ màng, không nhìn rõ nỗi lòng của mình. Khi thì nàng cảm thấy mình đang say, hưởng thụ kɧoáı ảʍ báo thù, khi lại phát hiện hình như bản thân đã bắt đầu mệt mỏi và chán ghét, chán ghét cuộc sống cứ ngày ngày đeo mặt nạt.
Thị thị phi phi, hư hư thật thật. Có hôm cả đêm nàng lăn qua lộn lại tự hỏi đến cùng, lại chợt cảm thấy thôi, nghĩ nhiều cũng vô dụng.
Lòng người là thứ khó nhìn rõ nhất, nàng không càn phải gỡ rối cảm xúc của mình, chỉ cần ghi nhớ một chuyện, đó là dù muốn thoát khỏi ngày tháng cô độc như vậy, nàng vẫn phải báo thù.
Thù đến phải báo, nàng mới có thể buông tha tất cả, buông tha chính mình.
Cả đoạn đường Từ Tư Uyển cứ trầm mặc, tới trước Tử Thần Điện, ánh đèn bên trong chiếu tới cuối cùng cũng xua tan sự lạnh lẽo đi một chút. Nàng hít sâu một hơi, tới trước cửa đại điện, hỏi hoạn quan giữ cửa: "Không biết bệ hạ có rảnh không?"
Hai hoạn quan nhìn nhau, thoáng chần chờ, nhưng vẫn khom người đáp: "Bệ hạ mới dùng bữa, đang đọc sách trong nội điện, mời nương nương."
"Đa tạ." Từ Tư Uyển cười gật đầu, cất bước vào trong.
Vừa vào liền nghe nội điện truyền tới tiếng tỳ bà.
Nàng không hề dừng lại, đi thẳng đến trước cửa nội điện, hai hoạn quan hai bên cúi đầu mở cửa cho nàng, theo tiếng mở cửa, tiếng tỳ bà liền không còn.
Tôn thục nữ ngồi bên ngự án ngẩn ra, vội đứng dậy hành lễ: "Quý tần nương nương an."
"Thục nữ khách khí." Từ Tư Uyển mỉm cười, dương dương tự đắc đi lên phía trước, trực tiếp vòng đến phía sau hoàng đế, cúi người kề vào vai hắn, "Bệ hạ đã nói buổi tối sẽ tới Niêm Mai Các, thần thϊếp còn tưởng có thể cùng dùng bữa, ai ngời đợi đến đói vẫn không thấy bệ hạ đâu, chỉ đành dùng trước rồi tới tìm bệ hạ."
Bày ra dáng vẻ này trước mặt Tôn thục nữ rõ ràng là lộ ý tranh sủng. Hắn chưa từng thấy nàng như thế, không khỏi kinh ngạc, trong kinh ngạc thoáng có chút vui sướиɠ, giơ tay xoa mặt nàng: "Trẫm xem tấu chương đến chạng vạng mới nghỉ ngơi nên dùng bữa ở Tử Thần Điện trước."
Nàng chớp mắt: "Áo ngủ thần thϊếp đưa tới bệ hạ đã thử chưa? Nếu có chỗ nào không thích hợp thì để thần thϊếp sửa lại."
"Vẫn chưa kịp thử." Hắn tươi cười đứng dậy, "Đi, bây giờ trẫm đi thử."
Nói rồi hắn muốn đi vào tẩm điện lại bị nàng giữ chặt: "Quân vô hí ngôn, bệ hạ đã nói sẽ qua Niêm Mai Các, không bằng mang qua đó thử đi!"
Lời này vào tai hắn không có gì kỳ lạ, bởi vì cả hai từng than thở, nói Niêm Mai Các tuy không xa hoa như Tử Thần Điện nhưng lại ấm áp hơn. Có điều nàng cố ý liếc nhìn Tôn thị, chọc hắn bật cười.
Hắn không vội nói gì, chỉ sai người đi lấy áo ngủ, cho Tôn thục nữ lui xuống. Trong lúc nàng ta rời đi Từ Tư Uyển lơ đãng liếc nhìn một cái, cảm xúc ấy vừa lúc bị hắn bắt giữ.
"Bình dấm chua quá." Ngón tay hắn trêu đùa chóp mũi nàng, "Nàng so đo với Tôn thị làm gì? Có phải muốn giữ chân trẫm ở Niêm Mai Các mới yên tâm không?"
"Thần thϊếp không dám." Nàng cúi đầu, đỏ mặt cười, "Thần thϊếp hầu hạ thái hậu nhiều ngày, hiện giờ khó có được một ngày thanh nhàn, chỉ muốn gặp bệ hạ lâu một chút thôi, không ngờ lại bị bệ hạ giễu cợt."
Hắn nhướng mày: "Chính nàng muốn ngày ngày phụng dưỡng thái hậu, giờ lại trách trẫm vắng vẻ nàng? Được rồi, đều là lỗi của trẫm. Đi thôi, tới Niêm Mai Các, xem áo ngủ nàng làm cho trẫm có hợp không."
Dứt lời hắn nắm tay nàng, kéo nàng ra ngoài.
Hai người sóng vai nhai đi, thời điểm bốn bề vắng lặng nàng ôm lấy cánh tay hắn, nhu nhược hỏi: "Tôn thục nữ tốt lắm sao? Hình như bệ hạ rất thích nàng ấy."
Hắn thoáng trầm ngâm, không hề giấu giếm: "Nàng ấy đàn tỳ bà hay, trong lục cung này quả thật không ai sánh bằng."
"Nếu không nhắc đến tỳ bà thì sao? Bệ hạ thích Tôn thục nữ hay thần thϊếp nhiều hơn?"
Câu ghen tuông như vậy thật ra không nên nói. Nhưng hắn không bực, ngược lại còn cười rộ, duỗi tay ôm nàng: "Không thể so sánh nàng với nàng ấy. Chẳng qua trẫm xem tấu chương mệt đến đau đầu, nghe chút tỳ bà để thả lỏng thôi."
Nàng bỗng thở phào.
Hắn nhìn nàng, hỏi: "Hôm nay nàng hình như có tâm sự đúng không?"
Bị hắn nhìn chằm chằm, nàng cắn môi, giống như có muôn vàn ủy khuất trong lòng. Nhưng nàng không nói gì cả, chỉ lắc đầu: "Không có, có lẽ do hầu bệnh nên mệt mỏi, hơi nhiều ưu tư."
Trước mắt nàng chỉ cần khiến hắn trìu mến, càng nhiều tâm sự, nàng muốn giữ đến nơi ôn tồn để nói.
Bóng đêm ngày càng sâu, khi hai người cùng lên giường, nàng mới rúc vào lòng hắn tâm tình. Trong chăn mềm mại, nàng như sợ mất đi thứ gì đó, hai tay ôm eo hắn thật chặt, nhỏ giọng: "Bệ hạ, thần thϊếp phát hiện... Trước đây hình như thần thϊếp không sợ thất sủng, nhưng dạo này thất bệ hạ thích Tôn thục nữ, thần thϊếp đột nhiên sợ, sợ bệ hạ sau này không thích thần thϊếp nữa nên mới tới Tử Thần Điện."
"Nàng nghĩ nhiều rồi." Hắn vuốt v3 tóc nàng, lại hỏi, "Sao bỗng dưng lo lắng điều này."
"Không biết..." Nàng lắc đầu, "Có lẽ là vì... Thần thϊếp quá để ý bệ hạ. Thần thϊếp nghe phụ mẫu dạy bảo phải làm một hiền phi, cho nên không muốn tranh đấu cũng không muốn đố kỵ. Tỷ muội trong cung tính kế thần thϊếp, thần thϊếp cũng nhẫn nhịn lui một bước. Nhưng gần đây thần thϊếp bỗng không rộng lượng nổi nữa, cứ muốn ở bên bệ hạ, ban đêm nhắm mắt đều muốn bệ hạ, không còn rộng lượng được như xưa."
"Vậy thì không rộng lượng nữa." Hắn buột miệng nói, nói rồi mới cảm thấy không ổn, nhưng không hề thấy hối hận.
Nghe nàng nói hắn chợt thấy sung sướиɠ cứ như được khen ngợi khiến lòng người vô cùng thoải mái. Cũng bởi vậy hắn càng muốn che chở nàng, muốn làm nàng vừa lòng, không muốn nàng thương tâm.
Vì vậy hắn ôm nàng thật chặt, nỉ non: "Chiến sự ở biên quan đã nổ ra, dạo này trẫm rất bận, nghe tỳ bà của Tôn thị để tiêu khiển thôi, không phải cố ý vắng vẻ nàng. Nếu nàng nhớ trẫm thì có thể tới Tử Thần Điện bất cứ lúc nào, dù có người hay không có người trong Tử Thần Điện, nàng đều có thể vào."
"Lời này không được nói bậy." Nàng oán trách trừng mắt nhìn hắn, "Tôn muội muội ở Tử Thần Điện thần thϊếp có thể vào, nhưng có mặt các triều thần thần thϊếp không vào được. Bệ hạ nói như vậy coi chừng khiến các cung nhân hiểu sai ý."
Hắn thoáng trầm ngâm rồi nói ngay: "Dù có mặt triều thần nàng vào cũng chẳng sao."
Từ Tư Uyển ngạc nhiên: "Bệ hạ không sợ thần thϊếp tham dự chính sự à?"
Hắn mỉm cười: "A Uyển hiền huệ, trẫm sợ gì nàng tham dự chính sự."
Nàng nghiêm túc nhìn hắn, gằn từng chữ: "Thần thϊếp thích như vậy."
"Cái gì?"
"Thần thϊếp thích cảm giác yêu nhau hiểu nhau. Chắc bệ hạ không biết, thời điểm mất hài tử, tâm trạng thần thϊếp hết sức tồi tệ, cứ lo được lo mất, sợ bệ hạ trách cứ thần thϊếp không để tâm, có thai cũng không biết. Sau này thấy bệ hạ che chở mọi cách, thần thϊếp mới yên tâm, biết bệ hạ cũng thật lòng thích thần thϊếp. Thần thϊếp nghĩ hài tử ghé ngang thế gian này cũng không uổng công."
"Tội gì phải nói nghe thê lương như vậy. Là trẫm không tốt. Sau này trẫm không gặp Tôn thục nữ nữa, chỉ gặp nàng."
Nàng khẽ cười, lắc đầu: "Không... Tôn thục nữ cũng rất tốt, bệ hạ sủng ái nàng ấy cũng không sao. Huống hồ thần thϊếp lo được lo mất chỉ vì sợ mất đi bệ hạ, hiện tại đã biết bệ hạ thích nàng ấy vì tiếng tỳ bà, thần thϊếp không chỉ thở phào, ngược lại còn muốn cảm tạ nàng ấy. Bệ hạ đừng vì chút lòng dạ hẹp hòi của thần thϊếp mà để bản thân mệt mỏi.
Từ ngày tiến cung, nàng luôn tỏ vẻ ngoan ngoãn hiểu chuyện, thỉnh thoảng ghen tuông chẳng qua là chút chua ngọt của tình thú. Hiện tại, tình nghĩa giữa họ đã sâu, nàng chậm rãi đưa sự ghen tuông này được một tấc lại tiến một thước, chỉ cần đúng mực sẽ không khiến hắn phản cảm.
Còn hắn thật sự thích nàng sao?
Nàng không biết.
Có lẽ chính hắn cũng không nói rõ.
Nhưng nàng nói dễ nghe như vậy, hắn đương nhiên vui vẻ chấp nhận. Có lẽ ngày nào đó dưới sự thay đổi vô tri vô giác, hắn sẽ thật sự thích nàng.
Nàng hy vọng hắn thật sự thích nàng, thích đến mức không thể thoát ra được, như vậy tới bước cuối cùng mới càng thú vị. Nàng muốn trở thành người hắn thích nhất, lại là kẻ đâm một dao tàn nhẫn nhất.
Nàng mỉm cười, cả hai sau một hồi tình cảm mãnh liệt đều dần thϊếp đi.