Mưu Đoạt Phượng Ấn

Chương 7


Không rõ tình hình mang đến sợ hãi khiến Minh quý nhân theo bản năng rút tay về, nhưng Từ Tư Uyển lại nắm chặt lại, trên mặt vẫn duy trì nụ cười hòa thuận.
Bị Oánh quý tần nhìn, Minh quý nhân chỉ đành nói: "Được rồi...!Chuyện cũ không nhắc lại nữa."
"Vậy thì tốt quá." Từ Tư Uyển vui vẻ nói, "Thật ra thần thiếp và tỷ tỷ đã gặp nhau lúc tuyển tú, cùng nhau trúng tuyển, vào cung lại cùng ở Sương Hoa Cung, đây đúng là duyên phận.

Thần thiếp vốn đã chuẩn bị quà gặp mặt cho tỷ tỷ nhưng vì chuyện xảy ra ở ngày vấn an, thần thiếp không còn mặt mũi nào đi tặng, đành sai người cất lại trong kho.

Bây giờ tỷ tỷ đã không ngại chuyện xưa, vậy lát nữa thần thiếp sẽ mang đồ qua, mong tỷ tỷ đừng ghét bỏ."
"Được." Minh quý nhân miễn cưỡng cười, trả lá bùa còn lại cho nàng, "Hôm nay vô duyên vô cớ đánh người của muội muội, thật là ngại quá, mong muội muội đừng so đo."
"Đã bảo chuyện cũ không nhắc lại nữa, đây cũng là chuyện cũ, đâu ra so đo chứ?" Từ Tư Uyển hành lễ, "Đường Du bị thương nặng, còn cần truyền thái y xem, thần thiếp cáo lui trước."
Nói xong, nàng lui ra ngoài.
Minh quý nhân ruột gan rối bời, nhất thời theo bản năng tiến lên hai bước: "Muội muội đi thong thả."
Hết câu, nàng ta hoàn hồn, lập tức dừng lại, lúc này mới nhận ra mình không cần tự mình đưa tiễn.
Trên mặt Oánh quý tần trước sau vẫn duy trì nụ cười nhàn nhạt, thấy Từ Tư Uyển xoay người hành lễ cáo lui với mình, cười nói: "Nếu không còn việc gì, bổn cung cũng đi đây."
Dứt lời, Oánh quý tần rời đi trước.

Từ Tư Yên thấy thế, đương nhiên cũng rời đi cùng họ.
Diễm Lan Uyển yên tĩnh, gió hạ ấm áp thổi qua lại khiến Minh quý nhân rét run, vô cớ rùng mình.
Ba người đi cùng nhau, các cung nhân lặng lẽ theo sau.

Đi một đoạn, trước mắt đã là Mẫn Tú Cư, Tư Yên xin cáo lui trước.

Từ Tư Uyển cũng không cố tình nhắc tới việc đưa tiễn, chỉ tiếp tục cùng Oánh quý tần đi về hướng cửa Sương Hoa Cung.
Oánh quý tần bỗng bật cười: "Theo bổn cung thấy tài nhân thông minh hơn rất nhiều cung tần mới, biết tiến biết lùi, cũng biết làm thế nào để không dính vào thị phi.


Không giống Minh quý nhân...!A, ỷ vào phong cảnh nhất thời mà gây chuyện để cả cung đều biết, hiện nay cho dù được sủng nhưng lại khiến nhiều người chướng mắt nàng ta."
Từ Tư Uyển không ngờ Oánh quý tần lại nói với mình chuyện này, chỉ cười khẽ: "Nương nương quá khen.

Minh quý nhân thẳng tính, dù không được người khác yêu thích nhưng tóm lại vẫn hợp ý bệ hạ.

Đã là cung tần của thiên tử, hợp với thánh ý là chuyện quan trọng nhất, bằng không dù mọi thứ đều tốt cũng không làm nên chuyện gì."
Oánh quý tần lắc đầu: "Chỉ lật thẻ bài một lần thôi, ai nói bệ hạ thích nàng ta? Tuy nói rằng mọi việc trong cung đều trong một ý niệm của bệ hạ, nhưng nơi này nhiều người như vậy, các mối quan hệ đều hữu dụng.

Từ tài nhân thông minh nên tự tìm lối thoát cho mình, bằng không chút thông minh này chỉ biểu diễn cho bổn cung và Minh quý nhân xem không phải rất đáng tiếc sao?"
Từ Tư Uyển gật đầu: "Thần thiếp tạ nương nương nhắc nhở."
"Dừng bước đi." Oánh quý tần không cho nàng đưa tiễn nữa, vẫy tay, cùng cung nhân hầu hạ rời đi.
Từ Tư Uyển theo lời dừng chân, nhìn theo nàng ta một lát, liền xoay người về Hiền Túc Các.
Về Hiền Túc Các, nàng sai Lan Huân đi đưa quà gặp mặt cho Minh quý nhân, sau đó lệnh Quế Phức cầm chút ngân lượng tới Thái Y Viện mời thái y cho Đường Du.
Qua khoảng một khắc, hai người lần lượt trở về phục mệnh.

Lan Huân nói: "Như nương tử dự đoán, những lễ vật đưa qua đó quả nhiên Minh quý nhân không yên tâm.

Nô tỳ ở ngoại viện tìm một góc quan sát, nghe thấy nàng ta sai người kiểm tra tất cả, kiểm tra xong dù nghe nói không có vấn đề gì cũng sai người ném ra ngoài, một vật cũng không giữ lại."
Từ Tư Uyển khẽ cười.
Lan Huân không cần nàng hỏi, cúi đầu nói tiếp: "Nô tỳ lặng lẽ đi theo, thấy bọn họ chôn mấy thứ kia dưới gốc cây bên ngoài Diễm Lan Uyển.

Đồ chôn không sâu, một khi cung nhân quét tước vô tình nhìn thấy, cả hoàng cung này sẽ biết nàng ta vẫn còn khúc mắc với nương tử."
Từ Tư Uyển cười nói: "Được rồi, lui xuống đi."

Lan Huân cúi đầu cáo lui.
Quế Phức tới gần nói nhỏ: "Thái y đã tới.

Đường Du tuy bị thương nghiêm trọng nhưng chưa tới gân cốt.

Thái y kê cho gã ít thuốc.

Nô tỳ cũng làm theo lệnh của nương nương bỏ thêm ít bạc mua hai hộp thuốc mỡ tốt nhất."
Từ Tư Uyển "Ừ" một tiếng: "Đưa cho ta."
Quế Phức theo lệnh xoay người đến bên cái kệ gần đó, lấy hai hộp thuốc mở tới.
Từ Tư Uyển nhận lấy, nói "Không cần đi theo" rồi ra ngoài, đi thẳng tới hậu viện tìm Đường Du.
Đường Du là chưởng sự của Hiền Túc Các, tuy Từ Tư Uyển chỉ là tài nhân, thân phận của gã cho dù không tính là cao nhưng cũng có phòng riêng cho mình.
Vừa bị đánh cơ thể không khỏi yếu ớt, lúc mở cửa Từ Tư Uyển thấy gã đang nằm mơ màng trên giường, nghe tiếng liền mở mắt, lập tức muốn đứng dậy: "Tài nhân nương tử..."
"Nghỉ ngơi đi." Từ Tư Uyển khẽ cười, xoay người đóng cửa, chậm rãi đi vào.
Giữa phòng có một bàn gỗ, bên trên có một hộp sứ.

Từ Tư Uyển đi đến trước bàn thì dừng lại, mở ra xem, quả nhiên là thuốc mỡ.
"Đây là thuốc thái y để lại sao?" Nàng hỏi.
Đường Du gật đầu: "Vâng."
"Đừng dùng." Nàng đặt hộp thuốc mở xuống bàn, tiếp tục đi đến mép giường, đặt hai hộp thuốc trong tay bên gối, "Dùng thuốc này đi, sẽ mau khỏi hơn một chút."
Đường Du ngước mắt nhìn tên thuốc dán trên hộp, ánh mắt lập lòe.
"Tài nhân..." Gã hít sâu một hơi, kinh ngạc nhìn Từ Tư Uyển.

Từ Tư Uyển quay lại ngồi bên bàn trong: "Ngươi cần gì phải có phản ứng như vậy? Cũng đâu phải chưa từng thấy.

Lúc nhỏ bị tiên sinh dùng tay đánh không phải đều nhờ nó chữa trị mới không chậm trễ công khóa sao?"
Đường Du thở hổn hển, chăm chú nhìn Từ Tư Uyển, nghi hoặc cùng khiếp sợ.
Phản ứng này nằm trong dự đoán của Từ Tư Uyển, nàng khẽ cười, nhàn nhạt nói: "Trước khi vào cung mẫu thân nói để ta thuận lợi trong cung, bà sẽ tìm một hoạn quan chưởng sự đắc lực.

Ta còn đang không biết trong nhà dùng cách nào, không ngờ thì ra là ngươi..."
"Người biết..." Đường Du chột dạ, "Sao người biết?"
Từ Tư Uyển cụp mắt, nàng đương nhiên biết.
Lúc nhỏ nàng có một vị huynh trưởng rất thương nàng, tên Tần Khác.

Tần Khác lại có một thư đồng tuổi tác xấp xỉ, nàng không biết gã tên gì, chỉ mơ hồ nhớ gã họ Đường, phụ thân cũng là môn sinh của tổ phụ nàng, các trưởng bối Tần phủ đều gọi gã là tiểu Đường.
Khi đó nếu huynh trưởng tới tìm nàng chơi, tiểu Đường thường xuyên có mặt, chẳng qua thời gian ấy nàng còn nhỏ, sớm đã không nhớ gã trông thế nào.
Cũng may họ Đường không phổ biến, có liên quan tới Tần gia chỉ có vài người.

Từ Tư Uyển đã chú ý tới gã ngay ngày vào cung, lúc sau thấy tính cách gã trầm mặc, không giống hoạn quan bình thường, kết hợp với tuổi tác, trong lòng đã đoán được tám chín phần mười.

Hôm nay lại thấy gã kiên cường khi bị tra tấn, lúc trả lời Oánh quý tần cũng không kiêu ngạo không siểm nịnh, đáp án càng rõ ràng.
Nhưng những chuyện quá khứ kia nàng không tiện nói thẳng, chỉ than thở: "Xuất thân thế gia lại lưu lạc đến tận đây, mấy năm nay ngươi vất vả rồi."
"Nhờ Từ bá phụ chiếu cố, cuộc sống không quá khó khăn." Nói tới đây, gã trầm giọng, "Người khinh thường chiến thắng không hại được đối phương sẽ chỉ tự chuốc lấy phiền phức, nương tử chớ có bí quá hóa liều."
Còn chưa hết câu, Từ Tư Uyển đã bật cười.
Đường Du ngẩn ra, buột miệng hỏi: "Nương tử có tính toán khác sao?"
"Cũng không thể nói là có tính toán khác." Từ Tư Uyển nhẹ nhàng lắc đầu, "Trong cái túi kia có một cái là bùa hộ mệnh, một cái viết bát tự, một cái dùng để nguyền rủa, hai cũ một mới, chữ viết khác nhau, nếp gấp cũng khác.

Ngươi hủy bùa nguyền rủa và bát tự nên mới cho ra kết quả Minh quý nhân vô cớ gây chuyện, nếu ngươi chỉ hủy bùa nguyền rủa, ta đây có thể nói trong túi vốn dĩ chỉ có hai tờ giấy, Minh quý nhân đang ăn nói bừa bãi vu oan ta, nhưng nếu ngươi không mở ra xem, cả ba tờ giấy đều bị Minh quý nhân phát hiện..."
Không cần nói nói hết, Đường Du cũng bật cười: "Hai cũ một mới, chữ viết và nếp gấp lại khác nhau, nếu bị lấy ra, nương tử chỉ cần nói mình không biết lá bùa nguyền rủa, là Minh quý nhân cố ý bỏ thêm vào để hãm hại.

Việc Minh quý nhân bị cấm túc mọi người đều biết, mọi người sẽ cho rằng Minh quý nhân oán hận nương tử, lời này nghe qua cũng rất thật."

"Đúng vậy." Từ Tư Uyển vừa lòng cười.
Đường Du ngẫm lại, bỗng hỏi: "Nhưng nếu ta ăn cả ba lá bùa thì sao?"
"Ngươi ăn bùa hộ mệnh của ta làm gì?" Từ Tư Uyển tỏ vẻ kinh ngạc, ánh mắt chân thần.
Đường Du bật cười lần nữa, lắc đầu: "Cũng đúng."
Gã đã cẩn thận mở cái túi ra xem, quả thật thấy có một lá bùa hộ mệnh xin được ở chùa Phổ Thiện nổi tiếng trong kinh thành, cho nên không hề muốn phá hủy.
Im lặng một lúc lâu, gã lại hỏi: "Nhưng nếu dưới trọng hình ta khai ra thì sao?"
"Ta đây đúng là sẽ gặp chút phiền phức." Từ Tư Uyển thẳng thắn thừa nhận, "Nhưng vật chứng đã hủy, nói miệng không bằng chứng, chỉ cần ta nói ngươi bị Minh quý nhân thu mua, sự việc sẽ không giải quyết được.

Chẳng qua chuyện như vậy sẽ khiến người ta nghi ngờ, con đường sau này không dễ đi thôi.

Nhưng nếu nghĩ lại, ngươi là người thân cận của ta, nếu không thể trung thành tận tâm, ta có thể mượn chuyện này để nhìn ra tâm tư của ngươi, để ngươi chịu chút khổ cũng đáng."
Đường Du không ngờ nàng lại thừa nhận việc thăm dò trong đó, lòng càng chấn động: "Nương tử làm việc quyết đoán, tại hạ thán phục."
"Thán phụ gì chứ, chỉ là chút tài mọn mà thôi! Nếu không có chuyện kia của Tần gia, chắc ngươi đã làm quan trong triều, có lẽ không có cơ hội chứng kiến kỹ xảo như vậy." Từ Tư Uyển mỉm cười đứng dậy, đi tới trước giường của gã.

Nhưng lần này nàng ngồi xổm xuống, chống cằm tựa lên mép giường, nhìn Đường Du bằng ánh mắt tiểu cô nương nhận định bằng hữu: "Sau này tất cả chỗ tốt ta có, ngươi cũng có một phần, ngươi thấy được không?"
Đường Du nhìn nàng không chớp mắt: "Ta được Từ bá phụ chiếu cố nhiều năm, đại ân khó báo.

Nương tử có gì phân phó, cứ nói thẳng là được, không cần tốn nhiều tâm tư thu mua ta."
"Chậc chậc." Từ Tư Uyển bất mãn, "Ta nào có ý thu mua ngươi chứ? Đám sĩ tử các ngươi đúng là quá kiêu ngạo, luôn coi lòng tốt của người khác là sự bố thí."
Đường Du không phản bác, chỉ cười, ánh mắt cũng nhu hoà hơn: "Vậy cung kính không bằng tuân mệnh."
"Phải thế." Từ Tư Uyển mỉm cười, qua một lát, sắc mặt lại trở nên nghiêm túc, "Nhưng ta quả thật có việc gấp cần ngươi hỗ trợ, nếu ngươi có thời gian thì nghĩ cách giúp ta đi."
Nàng nói nghe rất bình an, dường như mọi việc nên như thế, nhưng nàng biết đã nhiều năm chưa có ai nói chuyện với Đường Du như vậy, ngoài chua xót gã chắc chắn cảm động.
Quả nhiên Đường Du lập tức hỏi: "Chuyện gì?"
"Ngươi có quen ai ở Thượng Thực Cục không?" Từ Tư Uyển nghiêng đầu đếm ngón tay, "Thứ nhất là phải tin được.

Thứ hai, gia đình tốt nhất là đang thiếu tiền, có thể vì bạc mà làm việc giúp ta.".

Bình Luận (0)
Comment