Khoảng một khắc sau, đồ ngự tiền ban thưởng đã tới Sương Hoa Cung. Bình sứ trắng bạch ngọc kia thủ công tinh vi, Từ Tư Uyển vừa nhìn liền thích, lập tức sai Hoa Thần bày ở ngăn tủ gian ngoài.
Hoạn quan ngự tiền khom người cười nói: "Đồ bên chỗ Sở thiếu sử còn phiền nương nương sai người đưa qua, nghe nói trên mặt thiếu sử có thương tích, hạ nô đi không tiện."
"Được." Từ Tư Uyển gật đầu, "Công công đi thong thả."
Hoạn quan kia hành lễ cáo lùi.
Từ Tư Uyển phân phó Nguyệt Tịch đi đưa thuốc cho Sở Thư Nguyệt. Hoa thần bày biện bình gốm xong liền quay lại, hỏi Từ Tư Uyển: "Hôm đó ở Trường Nhạc Cung, nô tỳ thấy bệ hạ chán ghét Sở thiếu sử. Bây giờ ban thuốc chắc là có duyên cớ khác đúng không?"
"Đương nhiên có." Từ Tư Uyển ngồi trên bàn trà, tùy ý để cuốn sách chưa đọc xong trên đầu gối, "Nghe nói sáng sớm Tôn thục nữ tới Tử Thần Điện, bây giờ chắc vẫn còn ở đó. Bệ hạ ban thưởng mấy thứ này có liên quan tới nàng ấy."
"Còn Trịnh thị kia..."
"Hẳn là bị Lâm tần xúi giục. Lâm tần lúc này tuy không thể so với trước nhưng ả ta dù gì cũng từng được thịnh sủng, còn có nhị hoàng tử dưới gối. Trùng hợp Trịnh thị có tính nết như vậy, lại nóng lòng muốn được sủng ái nhưng không có cách, thật sự là người dễ điều khiển."
"Như vậy cũng không có đạo lý." Hoa Thần nhíu mày, "Nếu Trịnh thị nhằm về phía nương nương, việc này đương nhiên giải thích được. Nhưng nàng ta nhằm vào Sở thiếu sử làm gì? Dù sao cũng là một phi tần không được sủng, bệ hạ sẽ vì thế mà trách tội nương nương sao?"
"Ngươi quên là Lâm tần một lòng muốn gϊếŧ Sở thiếu sử diệt khẩu à? Việc hôm nay vốn không đáng để bệ hạ lo lắng, nhưng nếu có người quạt gió bên tai bệ hạ, lời trong lời ngoài đều chỉ trích Sở thiếu sử không tuân thủ lễ nghĩa thì sao? Một người không đáng để bệ hạ lo lắng, cho dù gϊếŧ cũng chỉ bằng một câu của bệ hạ mà thôi."
Hoa Thần nghe vậy thì hít sâu một hơi.
Từ Tư Uyển cười rộ: "Ta không ngờ Lâm tần sẽ dùng cách trực tiếp như vậy để trừ khử Sở thị, có thể thấy ả ta đã rất gấp. Cũng đúng, Sở thị ở chỗ ta càng lâu, ả càng không thể sống yên ổn, sớm gϊếŧ mới có thể tránh đêm dài lắm mộng. Nhưng nếu muốn lập tức thành công thì không rảnh tính kế từ từ, an bài như vậy vốn ổn thỏa nhất."
Chỉ tiếc Lâm tần đã tính sai, từ căn nguyên đã sai.
Từ Tư Uyển khẽ cười, tưởng tượng dáng vẻ hoảng loạn sợ hãi của Lâm tần, lòng càng thích thú.
Trêu cợt người ta đúng là thú vị, nếu không bảo nàng chỉ chờ thời cơ chín muồi thì cũng thật nhàm chán.
...
Huệ Nghi Cung.
Mới nghe Hồng Phỉ bẩm một nửa, Lâm tần lập tức đứng bật dậy: "Cái gì!"
Hồng Phỉ bị dọa đến quỳ xuống đất, hai vai co rúm lại, lắp bắp nói hết ý chỉ truyền từ Tử Thần Điện. Lâm tần không ngờ kết quả sẽ là như thế, dưới cơn thịnh nộ tùy tay cầm đồ trên bàn, không thèm xem, ném thật mạnh ra ngoài.
Đồ rơi xuống đất phát ra tiếng vang.
Lâm tần đờ đẫn thật lâu, cuối cùng ngơ ngẩn ngồi xuống, nỉ non: "Yêu tinh, Từ thị đúng là yêu tinh!"
"Nương tử bớt giận!" Hồng Phỉ dập đầu, bò tới, "Dù sao thì Sở thiếu sử và Trịnh kinh nga đều không quan trọng... Bệ hạ nhất thời nhớ tới Thiến quý tần nên mới qua loa giải quyết chuyện này. Nhưng như vậy... Như vậy cũng tốt, xem ra Sở thiếu sử không đáng là gì trong mắt thiếu sử, nương tử không cần..."
Lâm tần lại phiền loạn không rảnh nghe nàng ta nói hết: "Tôn thục nữ đâu?"
Hồng Phỉ cúi đầu, nhẹ giọng: "Vừa về, hình như trực tiếp về phòng."
"Đồ vô dụng, chút việc nhỏ cũng làm không xong!" Lâm tần oán hận nghiến răng, "Chuyện bảo ngươi làm, ngươi làm đến đâu rồi?"
"Đã căn dặn xuống." Hồng Phỉ vội đáp, "Chắc là... Mấy ngày nữa sẽ có tin tức, đến lúc đó nô tỳ sẽ cho Tôn thục nữ biết sự lợi hại của nương tử."
"Vẫn là ngươi tri kỷ." Nghĩ tới gia cảnh của Tôn thục nữ, Lâm tần bình tĩnh lại một chút."
Một kẻ bị ả nắm chặt trong tay không biết làm việc, lần này nếu không được thì tương lai chắc chắn sẽ xảy ra chuyện.
Với ảnh hưởng xây dựng trong cung bao năm, không đến mức một Sở thị ả không giải quyết được.
Mấy ngày sau, trong cung dần lan truyền vài lời nghị luận. Có người chỉ cảm thấy kinh ngạc, không ngờ Sở thiếu sử làm ra chuyện như vậy còn có ý định muốn phục sủng, không chỉ được gặp thánh nhan mà còn được bệ hạ thưởng thuốc mỡ. Có người lại cảm thấy việc này khá kỳ lạ, cảm thấy trước đây Sở thiếu sử không quá được sủng ái, không có đạo lý sau khi bị định tội lại được bệ hạ thương tiếc.
Đối với tất cả chuyện này, Từ Tư Uyển làm như không phát hiện. Nàng vẫn thường xuyên đưa Sở thị ra ngoài đi dạo, chuẩn bị thêm ít xiêm y trang sức cho nàng ta.
Mười sáu tháng mười, trời mưa cả ngày. Từ Tư Uyển vẫn ở Trường Nhạc Cung hầu hạ cả ngày, ban đêm sau khi hầu hạ thái hậu đi ngủ, nàng mới trở về Niêm Mai Các.
Cả đoạn đường Hoa Thần che dù cho nàng, tiếng nước mưa êm tai dễ chịu văng vẳng bên tai. Đường Du cầm đèn l*иg sai đường, nước mưa bao trùm phiến đá mơ hồ phản chiếu ảnh ngược của người qua đường.
Từ Tư Uyển và Sở Thư Nguyệt một trước một sau về đến cửa Niêm Mai Các, Sở Thư Nguyệt lặng lẽ hành lễ rồi về hậu viện. Từ Tư Uyển cũng không nhiều lời, lập tức về phòng ngủ, tới gần cửa mới chú ý ở sườn tây có một bóng hình.
Ban đêm mưa càng lớn, sắc trời tối hơn ngày thường. Người này mặc xiêm y đậm màu, còn mang mũ che, chỉ nhìn bóng hình nàng suýt không nhận ra.
"Vào đi." Từ Tư Uyển biết nàng ấy là ai, khẽ cười, đẩy cửa vào phòng.
Người đó lập tức đi theo, vào phòng, Từ Tư Uyển mới thấy Oánh tiệp dư cũng ở đây.
Nàng không khỏi quay đầu nhìn: "Oánh tỷ tỷ đã vào, ngươi tội gì còn chờ bên ngoài? Trời đang lạnh."
Tôn thục nữ tháo mũ và áo choàng xuống giao cho Hoa Thần, cúi đầu nhẹ giọng: "Thần thϊếp nghe nói Sở thiếu sử chưa về, cùng vào với tiệp dư nương nương có thể bị bên ngoài nhìn thấy bóng người, không nên gây hoài nghi vô ích."
"Muội muội cẩn thận quá rồi." Oánh tiệp dư ngồi trên giường trà khẽ cười.
Từ Tư Uyển ngồi ở bên còn lại, liếc nhìn ghế thêu gần đó: "Muội muội ngồi đi."
"Tạ nương nương." Tôn thục nữ hành lễ, theo lời ngồi xuống.
Oánh tiệp dư sớm đã có rất nhiều chuyện muốn hỏi, không đợi Từ Tư Uyển mở lời đã lên tiếng trước, hỏi đầu đuôi chuyện của Trịnh thị.
Tôn thục nữ đáp: "Trịnh kinh nga đúng là bị Lâm tần sai khiến. Lâm tần muốn ả ta bắt chẹt Sở thiếu sử gây ra chút thị phi, sau đó thần thϊếp sẽ cáo trạng Sở thiếu sử với bệ hạ, khuyên bệ hạ biếm Sở thiếu sử vào lãnh cung."
"Chuyện lớn thế nào mà muốn đày người ta vào lãnh cung chứ?" Oánh tiệp dư nhíu mày lắc đầu.
Từ Tư Uyển mỉm cười: "Tỷ tỷ quên rằng nàng ta đã là thiếu sử, không thể phạm chút sai lầm nào xa?
Oánh quý tần nhếch miệng, lại hỏi Tôn thục nữ: "Nhà ngươi sao rồi?"
Ánh mắt Tôn thục nữ lập lòe: "Lâm tần thấy thần thϊếp làm việc chậm chạp, đúng là đã dùng người nhà thần thϊếp để áp chế. Thần thϊếp nghe nói hôm qua hai biểu ca ra ngoài đều bị du côn đầu thôn đánh, biểu đệ ở trường tư cũng bị bắt nạt. Còn cả dượng của thần thϊếp, mấy năm nay ông ta bị bệnh, vay tiền bên ngoài rất nhiều, bây giờ đột nhiên trở nặng lại không thể mượn thêm, những ngày gần đây liên tục bị chủ nợ đến đòi. Chạng vạng thần thϊếp mới nhận thư đòi tiền của ông ta."
Nói rồi nàng ấy lấy ra một phong thư cất trong tay áo trình lên cho Từ Tư Uyển.
Phong thư đã mở ra, Từ Tư Uyển đọc lướt rồi hỏi: "Không biết muội muội có tính toán gì?"
"Thần thϊếp không dám tự làm chủ." Tôn thị cúi đầu, trên dung nhan trầm tĩnh lộ ra chút cảm xúc không tốt không phân biệt được, "Thần thϊếp suy nghĩ cả đêm, định ngày mai cầm phong thư này đi cầu xin Lâm tần thưởng chút ngân lượng, không biết có thỏa đáng hay không."
"Đương nhiên phải cầu xin ả ta như vậy." Từ Tư Uyển gật đầu, "Nhưng điều bổn cung muốn hỏi ngươi là trong lòng ngươi rốt cuộc muốn thế nào? Nếu ngươi muốn cứu ai đó, bổn cung có thể giúp ngươi, ngươi có thể nói thẳng."
"Không có." Tôn thục nữ lắc đầu, ngước mắt nhìn Từ Tư Uyển, "Nương nương không cần hao tâm tốn sức, thần thϊếp không muốn cứu ai cả. Bọn họ chết hết thì tốt, chết mới thanh tĩnh!" Nói tới đây nàng bỗng nhiên dừng lại như nhớ tới chuyện gì đó, "... Chỉ cầu xin nương nương sau khi việc lớn chấm dứt giúp thần thϊếp dời mộ của dì, thần thϊếp không thể để bà ấy an táng cùng dượng! Khi dì còn sống ông ta đánh đập dì không ngừng, dì mất rồi ông ta cùng dùng dì để áp chế thần thϊếp hằng tháng gửi tiền cho ong ta. Thần thϊếp biết dì ở trên trời có linh thiêng mấy năm nay chưa từng được an giấc, nhưng thần thϊếp không có tiếng nói, tiền cũng chẳng có bao nhiêu, không có cách nào cho bà một nơi yên nghỉ..."
Nói tới đây, hai mắt Tôn thục nữ ửng đỏ.
Từ Tư Uyển thở dài: "Việc này bổn cung có thể lo liệu cho ngươi nhưng chắc ngươi cũng muốn tự mình làm sau khi việc lớn thành công. Thế này đi, bổn cung giúp ngươi chọn một miếng đất phong thủy trước, sau này rốt cuộc muốn thế nào, tự ngươi quyết định cũng không muộn."
"Tạ nương nương." Tôn thục nữ rời ghế đứng dậy, rơi lệ hành lễ.
Từ Tư Uyển duỗi tay, trầm giọng: "Mấy ngày tới ngươi phải chú ý một chút. Lâm tần giao chuyện này cho ngươi, ngươi không thể không làm gì, cũng phải làm chút gì đó để ả ta yên tâm về ngươi."
"Thần thϊếp hiểu." Tôn thục nữ gật đầu.
Oánh tiệp dư ở bên hỏi: "Chuyện trước đây của ả ta ngươi có biết gì không?"
"Lâm tần thường không nhắc tới, thần thϊếp biết rất ít." Tôn thục nữ mím môi, "Có điều... Cũng do thám được một ít từ cung nhân cạnh ả ta. Nếu sau này có chuyện cần tiết lộ cho Cung Chính Tư cũng biết hỏi ai."
"Vậy thì tốt." Từ Tư Uyển gật đầu.
Oánh tiệp dư lại hỏi: "Vậy Sở thị thì sao? Ả ta chắc đang sốt ruột đúng không? Hôm đó kế của Trịnh thị không thành công, ả có tính toán khác không?"
"Có." Tôn thục nữ đáp, "Mấy hôm nay ả có vẻ... Bí quá hóa liều, cứ trực tiếp xuống tay nhưng không hề có kế hoạch ổn thỏa. Việc này thần thϊếp cũng muốn hỏi ý quý tần nương nương, nếu ả muốn thần thϊếp ra tay, thần thϊếp có nên nhận lời không?"
"Ngươi cứ đồng ý là được." Từ Tư Uyển nói, "Ả sống trong cung nhiều năm đương nhiên sẽ tự có chừng mực, nếu ngươi trực tiếp từ chối, sợ rằng ả sẽ không chịu nói bất cứ điều gì với ngươi. Chỉ khi ngươi đồng ý, chúng ta mới có thể biết ả rốt cuộc muốn làm gì."
Tôn thục nữ không rõ: "Nhưng dù biết thần thϊếp không làm việc cho ả ta, nương nương cũng không lấy được chứng cứ phạm tội của ả thì có tác dụng gì?"
"Vậy thì phải xem khi nào thì ngươi lùi bước." Từ Tư Uyển cười khẽ, "Người xưa có câu "tên đã trên dây không thể không bắn". Ngươi chờ ả kéo căng cung thì rút lui, mũi tên treo trên dây của ả không thể thu về, đương nhiên phải tìm người khác bắn."
Tôn thục nữ thoáng hoảng hốt, liền hiểu: "Thần thϊếp hiểu rồi!"
Từ Tư Uyển cười nói: "Muội muội về nghỉ ngơi sớm đi. Ngày mai vở kịch cầu xin ả thưởng bạc còn cần muội muội tốn chút sức lực, tốt nhất là khiến ả cảm thấy mình đã hoàn toàn khống chế được muội muội."
"Vâng." Tôn thục nữ hành lễ cáo lui, đến cửa phòng, Hoa Thần trả mũ che cho nàng ấy, nàng ấy đội xong liền vội vàng rời đi.
Oánh tiệp dư lấy đậu phộng trên đ ĩa, nhàn nhạt lột ăn: "Ta phát hiện lá gan của muội lớn thật, ai cũng dám dùng, chuyện gì cũng dám làm."
"Muội không có lá gan lớn như vậy. Có điều... Tỷ tỷ còn nhớ muội từng nói thù hận là sức mạnh lớn nhất không? Mối thù của Tôn thục nữ đã có người an bài giúp nàng ấy."
"Vậy còn chuyện của Trịnh thị? Lâm tần muốn nàng ấy đâm một dao vào Sở thị trước mặt bệ hạ, nàng ấy lại nói chuyện giúp muội và Sở thiếu sử, muội không sợ cung nhân ngự tiền đi mật báo với Lâm tần, để Lâm tần phát hiện nàng ấy có chỗ không đúng hả?"
"Không sợ." Từ Tư Uyển nhếch mép, bình tĩnh nhìn Oánh tiệp dư, "Nơi như ngự tiền không có kẻ ngốc. Có thể nghe cuộc đối thoại của Tôn thục nữ và bệ hạ càng phải là người thông minh. Nếu lần này Lâm tần chỉ thất sủng bình thường, muội đương nhiên phải đề phòng họ đi lấy lòng Lâm tần, nhưng việc này liên quan đến thanh danh của bệ hạ, là chính thái hậu tức giận hạ chỉ giáng vị phân của ả ta. Có lẽ người khác sẽ nghĩ ả ta có thể Đông Sơn tái khởi, nhưng người ngự tiền không nhất thiết phải cố đắc tội thái hậu để giúp ả ta. Tôn thục nữ dù có hai mặt thế nào, một chữ Lâm tần cũng không hề hay biết."
"Nếu có lỡ như thì sao?"
"Không có lỡ như? Cho dù thật sự có, muội đã vào cung rồi, sẽ không vì cái "lỡ như" mà sợ đầu sợ đuôi. Thời điểm nên cược luôn phải cược, không thể lo mọi chuyện thập toàn thập mỹ."
"Chỉ có muội có sự tàn nhẫn này." Oánh quý tần bật cười thành tiếng, "Vậy ta có thể ngồi chờ xem kết quả rồi. A... Trước đây Lâm tần cứ chèn ép ta, ta lại không có bản lĩnh lật đổ ả. Vẫn là muội lợi hại, đi bước nào cũng tính toán kỹ càng, ta thấy mình hời to rồi."
"Thế sau khi việc này thành công, tỷ tỷ nhớ phải mời muội ăn một bữa." Từ Tư Uyển cười cười.
Oánh tiệp dư đương nhiên đồng ý, vỗ ngực đảm bảo với nàng: "Chỉ cần muội không ăn thịt người, muốn sơn hào hải vị gì ta cũng làm cho muội. Còn nếu muốn ăn thịt người... Ta thấy Lâm tần cũng không tệ, còn người khác thì bỏ đi."
...
Hơn hai tháng trước, thời điểm giới thiệu người cho Từ Tư Uyển, Oánh tiệp dư tốn rất nhiều tâm tư.
Khi đó tuy Từ Tư Uyển nói chỉ cần hai người, Oánh tiệp dư cẩn thận nhớ lại người quen trong giáo phường, chọn được vài người, giao cả họ và điển tịch cho nàng.
Rồi sau đó ban ngày nàng gặp một người để che mắt, ban đêm lại gặp một người chính là Tôn thục nữ bây giờ.
Ban đầu khi nàng chọn Tôn thục nữ, Oánh tiệp dư có hơi chần chờ, cứ khuyên Từ Tư Uyển xem thêm người khác. Từ Tư Uyển hỏi: "Tại sao chứ?"
"Ta chỉ sợ người này không biết đắn đo làm hỏng chuyện của muội. Muội xem thêm hai người khác đi..." Oánh tiệp dư vừa nói vừa lấy ra hai quyển điển tịch khác, kiên nhẫn giải thích, "Cả hai người này phụ mẫu đều khỏe mạnh, gia cảnh bần hàn nhưng hòa thuận. Muội không chế người nhà của họ, họ đương nhiên sẽ làm việc cho muội, còn Tôn thị..."
Từ Tư Uyển lắc đầu: "Nếu không có Tôn thị, bọn họ đương nhiên là sự lựa chọn cực tốt. Nhưng bây giờ đã có Tôn thị, Tôn thị phù hợp hơn."
Oánh tiệp dư nhìn nàng chằm chằm: "Lời ta nói muội rốt cuộc có nghe lọt tai không đấy?"
"Có chứ." Từ Tư Uyển khẽ cười, "Tỷ tỷ nói phụ mẫu Tôn thị đều đã mất, do dì và dượng nuôi nấng. Dì của nàng ấy không phải thứ tốt đẹp gì, uống chút rượu liền đánh dì và nàng ấy. Nàng ấy lớn lên có chút tư sắc, dượng và mấy biểu huynh của nàng ấy còn muốn gây rối, người dì vì bảo vệ nàng ấy mà chết. Để tự bảo vệ chính mình nàng ấy không thể không nghĩ đến cách xin vào giáo phường, hiện giờ vì có thể gửi tiền về nhà, bọn họ mới không đến gây phiền phức."
Oánh tiệp dư nghe nàng lặp lại tường tận, gật đầu: "Vậy muội còn dùng nàng ấy? Muội nên biết không thể người nhà như vậy để ràng buộc, nàn ấy ước gì bọn họ đều chết hết. Khi ta còn ở giáo phường có thấy muội ấy làm hình nhân giấy, ta sợ quá, một mực đòi mang đi đốt mới không để quản sự phát hiện.""
"Cho nên vừa nghe tỷ tỷ kể, muội liền chọn dùng nàng ấy." Ý cười trong mắt Từ Tư Uyển càng đậm, "Uy hϊếp để áp chế là hạ hạ sách, chỉ có thể khiến người ta nhất thời trung thành với mình, lại khiến người ta hận mình cả đời. Muội lật đổ Lâm tần là chuyện tốt, nhưng nếu sau này muội cũng rơi vào hoàn cảnh khó khăn thì sao? Sao biết nàng ta không tới cắn ngược lại muội, thế chẳng phải muội tự để lại tai họa ngầm của mình à?"
"... Nhưng người không có ràng buộc sẽ càng khó khống chế hơn không phải sao?" Oánh tiệp dư khó hiểu.
Từ Tư Uyển lắc đầu: "Không, người nhà của Tôn thị mới thật sự là điều "ràng buộc" nàng ấy. Muội có thể giúp nàng ấy thoát khỏi họ, thậm chí giúp nàng gϊếŧ họ. Nàng ấy hận như vậy, muội giúp nàng ấy chấm dứt tất cả, cả đời này nàng ấy đều sẽ nhớ ơn muội."
"Muội định gϊếŧ dượng nàng ấy?" Oánh tiệp dư hít sâu một hơi, lắc đầu liên tục, "Không được. Nếu muội làm như vậy thì rất dễ để lại nhược điểm. Đến lúc đó dù nàng ấy không hận muội, để kẻ khác biết được việc này không khỏi chuyện bé xé ra to."
"Tỷ tỷ lo lắng nhiều rồi." Từ Tư Uyển mỉm cười, "Nếu muốn nàng ấy giúp muội diệt trừ Lâm tần, chuyện nhà nàng ấy đương nhiên không cần làm dơ tay muội. Chờ thời cơ chín muồi, khuyến khích Lâm tần làm đi, mọi việc không liên quan đến chúng ta."
Cứ thế nàng chọn trúng Tôn thị, sau khi nói ổn thỏa điều kiện, bọn họ cùng diễn một vở kịch, nàng mắng đuổi Tôn thị đi, để Lâm tần cho rằng giữa các nàng đã kết oán.
Lâm tần ở trong cung nhiều năm, đầu óc đương nhiên không quá tệ. Như nàng muốn lợi dụng Tôn thị, Lâm tần cũng sẽ muốn lợi dụng việc Tôn thị hận nàng để hại nàng.
Chỉ tiếc bên cạnh Lâm tần không có trợ lực như Oánh tiệp dư, không thể nào biết việc nhà của Tôn thị. Chỉ nghe Ngô Thuật Lễ nói "Tôn thị được dì dượng nuôi lớn", ả ta đương nhiên sẽ không nghĩ tới những việc đen tối ẩn sâu bên trong.
Mà Ngô Thuật Lễ một lòng muốn giúp Lâm tần Đông Sơn tái khởi hoàn toàn không biết lời khuyên của Tiểu Lộ Tử đều do các nàng đứng sau.
Sau khi trải chăn ổn thỏa, các nàng chỉ cần xem kịch là được.
Tôn thị kiều diễm đàn tỳ bà hay, được sủng ái là thật. Từ lúc được sủng ái nàng ấy giúp Lâm tần thổi gió bên tai cũng là thật.
Có điều một khi gặp chuyện lớn... Ví dụ chuyện giữa Trịnh kinh nga và Sở Thư Nguyệt, Lâm tần muốn Tôn thị nói gì đó, ả ta chưa chắc đã được như ước nguyện.
Từ Tư Uyển không hỏi Tôn thị hôm đó ở Tử Thần Điện đã nói gì với hoàng đế, nhưng nhìn những thứ hoàng đế ban thưởng nàng có thể đoán được vài điều.
Không thể không thừa nhận Tôn thị rất biết đắn đo đúng mực.
Chờ đến ngày biết được tất cả, không biết Lâm tần có tức giận tới nổi điên không.
...
Bình minh hôm sau, Lâm tần đang trang điểm, Hồng Phỉ vén màn đi vào, hành lễ nói: "Nương tử, Tôn thục nữ cầu kiến."
"Sớm vậy à?" Lâm Tần liếc nhìn trong gương.
Hồng Phỉ cúi đầu: "Nàng ta nói nhận được một phong thư trong nhà, khóc đến hai mắt sưng đỏ. Nô tỳ thấy nàng ta đáng thương nên mời nàng ta ngồi chờ ở gian ngoài trước."
Lâm tần "Ừ" một tiếng, vẫn tiếp tục bình thản ngồi trước bàn trang điểm. Chờ trang điểm xong, ả ta mới đứng dậy, chậm rãi ra ngoài.
Khoảnh khắc ả ta bước ra ngạch cửa, Tôn thục nữ ngồi trên ghế lập tức quỳ xuống, dập đầu nức nở: "Nương tử, nương tử giúp thần thϊếp đi... Sau này thần thϊếp nhất định sẽ đi theo làm tùy tùng cho nương tử..."
Lâm tần thản nhiên đi đến trước chủ vị, ngồi xuống, cầm ly trà nhấp một ngụm: "Chuyện gì? Bây giờ ngươi là sủng phi, quỳ ở đâu khóc sướt mướt cứ như ta bắt nạt ngươi vậy."
Tôn thục nữ vội nói "Không dám", được Hồng Phỉ đỡ đứng dậy ngồi xuống ghế nhưng nàng khiêm tốn chỉ dám ngồi một nửa.
Lâm tần nhìn nàng: "Đã xảy ra chuyện gì? Nói ta nghe xem. Chúng ta là tỷ muội, nếu có thể giúp được, ta đương nhiên sẽ giúp ngươi."
"Lâm tần nương tử..." Tôn thục nữ khụt khịt không ngừng, nắm chặt khăn gấm lau nước mắt, không nói được thành tiếng cứ như thẹn thùng, chỉ biết cắn môi.
Lâm tần nhìn trái phải, ra hiệu cho cho cung nhân lui xuống.
Đến lúc này, Tôn thục nữ mới nghẹn ngào nói: "Thần thϊếp muốn cầu xin nương tử, cầu xin nương tử cho thần thϊếp mượn chút tiền... Trong nhà thần thϊếp sắp... Sắp không trụ vững rồi..."
"Hả?" Lâm tần kinh ngạc cười thành tiếng, đã biết còn hỏi, "Trước đây ngươi ở giáo phường, cuộc sống cực khổ, việc này ta biết. Nhưng bây giờ ngươi đã là sủng phi, nhà mẹ đẻ nên có cuộc sống tốt hơn mới đúng, sao lại sắp không trụ vững chứ?"
"Nương tử!" Tôn thục nữ quỳ xuống lần nữa, bò tới trước mặt Lâm tần, "Là... Là dượng của thần thϊếp... Ông ấy bị bệnh nhiều năm, thiếu rất nhiều tiền, gần đây chủ nợ cứ đến nhà. Tuy thần thϊếp... Tuy thần thϊếp được sủng ái nhưng đồ trong cung không tiện đưa ra ngoài, bạc lại không có nhiều..."