Trong những người mới sáng sớm đã tinh thần bất an còn có Tống Ý Châu. Hôm qua xảy ra chuyện như vậy, cả đêm đó nàng ngủ không ngon, chỉ nghĩ nếu Cảnh Thế Viêm từ bỏ và không muốn tranh giành với Cảnh Thế Đan nữa thì mình phải làm sao bây giờ?
Thanh Hạnh hầu hạ Tống Ý Châu rửa mặt chải đầu thay đổi y phục xong liền định gọi mang đồ ăn sáng vào.
Tống Ý Châu ngăn nàng ta lại, “Không cần truyền. Qua một đêm, mẹ hẳn có chuyện muốn nói với ta, giờ có khi đã sai người sang gọi ta rồi.”
Nàng vừa nói xong thì quả nhiên có nha hoàn tiến vào nói, “Đại tiểu thư, chị Tử Hạ tới đây nói là phu nhân mời tiểu thư qua đó dùng đồ ăn sáng ạ.”
Thanh Hạnh vừa nghe liền không khỏi cười nói, “Đại tiểu thư liệu sự như thần. Tiểu thư vừa nói phu nhân sẽ cho mời cô qua đó, Tử Hạ quả nhiên đến mời.”
Tống Ý Châu cười khổ, “Đó là vì ta hiểu mẹ mình nên đương nhiên dự liệu chính xác. Nếu không hiểu thì sao có thể đoán được đối phương sẽ làm thế nào.” Nàng nói xong liền đứng dậy và dẫn Thanh Hạnh rời khỏi phòng.
La phu nhân đang nói chuyện với Tống Ý Mặc, thấy Tống Ý Châu tới, bà liền sai người dọn đồ ăn ra.
Ba mẹ con dùng đồ ăn sáng và súc miệng xong, đợi nha hoàn bưng trà lên rồi lui ra hết mới nói vào chuyện chính.
La phu nhân nói, “Hôm qua đã xảy ra chuyện như vậy, theo lý mà nói, Thuận vương sẽ cho người tới cầu hôn, nhưng chúng ta cũng phải đề phòng chuyện không như ý muốn.”
Tống Ý Châu thở dài, “Mẹ à, Thuận vương điện hạ làm thế chẳng qua chỉ muốn tranh giành với Huệ vương điện hạ, không cho Huệ vương điện hạ có được con mà thôi. Giờ chuyện đã xảy ra như vậy, Huệ vương điện hạ vì thể diện đương nhiên sẽ từ bỏ, Thuận vương điện hạ thấy vậy còn có thể cầu hôn sao?”
La phu nhân nói, “Mẹ đẻ của Thuận vương điện hạ chẳng qua cũng chỉ là một chiêu nghi, ông ngoại lại là nhà buôn, ngay cả bác của cậu ta dù không chịu thua kém nhưng chức vị hiện tại cũng không cao. Xét mọi mặt, con là trưởng nữ của Hầu phủ cũng đủ xứng với cậu ta rồi. Vả lại, nếu cậu ta một lòng muốn Huệ vương điện hạ khổ sở thì việc cưới con ngay trước mắt Huệ vương điện hạ để dương oai chẳng phải cũng rất hay sao? Cái phải đề phòng lúc này là Tô chiêu nghi có ý định khác, hoặc là Đan lão phu nhân có ý định khác mà ngăn cản Thuận vương điện hạ không cho cậu ta nhắc tới chuyện cầu hôn.”
Tống Ý Mặc đứng lên. Nàng vừa bước đi thong thả vừa nói, “Đề phòng chuyện vạn nhất, ta nên thông qua Triển công công để chuyện Thuận vương điện hạ cứu chị rơi vào tai Hoàng thượng. Nếu Hoàng thượng thực sự nhớ tới công lao trước đây của cha thì có lẽ sẽ tác thành việc này. Đồng thời việc này cũng sẽ tiện thể khiến Hoàng thượng bỏ qua việc chọn người của Hầu phủ tiến cung, nhất cử lưỡng tiện.”
Tống Ý Châu nghe đến đây, trong mắt dần dần sáng lên, “Đó cũng là cách hay!”
Tống Ý Mặc thấy La phu nhân và Tống Ý Châu đều đồng ý với cách này liền nói tiếp, “Vậy con sẽ nhanh chóng liên hệ với Triển Cửu, để Triển Cửu nghĩ cách thông báo cho Triển công công.”
Trong lúc đó, Đan lão phu nhân cũng tìm cách tiến cung cầu kiến Tô chiêu nghi.
Địa vị của Tô chiêu nghi ở trong cung mặc dù thấp nhưng vì chịu bỏ khá nhiều tiền nên mọi chuyện cũng khá thuận lợi, vì vậy mà Đan lão phu nhân không phải chờ lâu đã có người tới đưa bà tới gặp Tô chiêu nghi.
Tô chiêu nghi vừa thấy Đan lão phu nhân liền biết bà tới vì chuyện ngày hôm qua, vì vậy nói luôn, “Mẹ, Thế Viêm một lòng muốn kết hôn với Tống Ý Châu, chuyện này cũng không dễ thực hiện đâu.”
Đan lão phu nhân vội la lên, “Với tình hình lúc này, Thuận vương điện hạ không nương nhờ vào Công chúa Trường Tín mà lại muốn kết hôn với Tống Ý Châu gì đó làm gì? Thế khác nào tự đẩy mình vào chỗ bất lợi?”
Tô chiêu nghi nói, “Con sao lại không biết? Thái tử mặc dù quan tâm tới tình huynh đệ nhưng Hoàng hậu nương nương luôn coi chúng ta như cái đinh trong mắt, tương lai sau này chúng ta cũng chỉ có thể như thịt cá nằm trên thớt thôi. Còn Khương quý phi thì có nhà mẹ đẻ đỡ cho một chút nên có lẽ còn có thể bảo toàn cho bản thân. Nếu Thế Viêm dựa vào Công chúa Trường Tín, có Công chúa Trường Tín ở đó, chúng ta cũng có chỗ dựa vững chắc. Nhưng mà Thế Viêm nó…”
Đan lão phu nhân nắm chặt lấy tay Tô chiêu nghi và thấp giọng nói, “Thái tử là vì được Công chúa Trường Tín nâng đỡ nên mới có ngày hôm nay. Nếu Thuận vương điện hạ trở thành con rể của Công chúa Trường Tín, được sự giúp đỡ của Công chúa Trường Tín, thì…”
Tô chiêu nghi đã hiểu ý của Đan lão phu nhân. Bà ta ra hiệu bảo Đan lão phu nhân không cần nói nữa rồi vừa xoa ngựcvừa nói, “Mẹ à, được làm vua thua làm giặc. Con chỉ sợ liên lụy tới Tô gia thôi.”
Đan lão phu nhân nói, “Từ lúc con tiến cung rồi sinh ra Thuận vương điện hạ, chúng ta đã biết cả đời này không thể bình yên được rồi. Thuận vương điện hạ nếu không tranh thủ thì tương lai cũng chỉ có thể mặc người ta chà đạp, Tô gia chúng ta cũng sẽ bị liên lụy thôi.”
Tô chiêu nghi khẽ cắn môi nói, “Con sẽ nghĩ cách để chuyện Huệ vương để ý tới Tống Ý Châu lọt vào tai Hoàng thượng. Ngoài ra, con cũng sẽ tìm cách tiếp xúc với công chúa Trường Tín nữa.”
Đan lão phu nhân thấy Tô chiêu nghi nói thế cũng thấy yên lòng.
Sau đó vài ngày, Cảnh Nam Thiên vô tình nghe được chuyện Cảnh Thế Viêm anh hùng cứu mỹ nhân, ông ta đang muốn gọi người tới hỏi thì lại vô tình nghe được một chuyện khác là Cảnh Thế Đan để ý tới Tống Ý Châu.
“Ha, thú vị thật!” Cảnh Nam Thiên đứng chống nạnh trong ngự thư phòng và quay đầu ra lệnh cho một thị vệ, “Ngươi đi tìm hiểu một chút về Tống Ý Châu, xem cô ta là người thế nào?”
Thị vệ thưa vâng một tiếng rồi tự đi điều tra.
Tống Ý Châu là trưởng nữ của phủ Trấn Vũ Hầu, nàng lại thường xuyên theo La phu nhân tham dự các loại yến hội nên muốn điều tra nàng cũng không tốn quá nhiều thời gian. Thị vệ nhanh chóng điều tra được mọi chuyện về Tống Ý Châu và tối đó tiến cung báo cáo luôn. Ngay cả chuyện Cảnh Thế Đan và Cảnh Thế Viêm tranh nhau nhảy xuống nước cứu Tống Ý Châu ở phủ Công chúa Trường Tín cũng được kể lại tường tận.
Đợi thị vệ bẩm báo xong và lui ra, Cảnh Nam Thiên mới hừ nhẹ một tiếng, “Phụ nữ nhà họ Tống cũng có bản lĩnh đấy, thế này thì không thể không thành vương phi rồi nhỉ?”
Bên phía Tống Ý Châu đợi mãi cũng không thấy Cảnh Thế Viêm có động tĩnh gì thì không khỏi nóng ruột. Nàng hỏi La phu nhân,”Mẹ, giờ phải làm sao bây giờ?”
La phu nhân nói,”Cứ bình tĩnh xem thế nào, đừng nóng vội!”
Tống Ý Mặc cũng sợ sự tình có biến liền liên hệ với Triển Cửu để hỏi.
Triển Cửu nói, “Hoàng thượng nghe xong chuyện đó cũng không có động tĩnh gì, ngay cả Triển công công cũng không đoán được tâm tư của Hoàng thượng.”
Tống Ý Mặc không hỏi được gì nên cũng thấy nóng ruột. Tiễn Triển Cửu xong, nàng liền vào gặp La phu nhân, “Mẹ, chị cả bị Thân Hàm Thu đẩy xuống nước nhưng chúng ta cũng không nói gì. Nói về chuyện này thì Công chúa Trường Tín đã thiếu chúng ta một món nợ ân tình rồi. Mẹ lựa thời điểm cầu kiến Công chúa Trường Tín đi, nếu Công chúa Trường Tín nói hộ chúng ta một tiếng thì hôn sự giữa chị cả và Thuận vương sẽ đầu xuôi đuôi lọt thôi.”
Hai mắt La phu nhân liền sáng lên, “Mẹ sẽ đi cầu kiến Công chúa Trường Tín ngay!”
Công chúa Trường Tín nghe nói có La phu nhân cầu kiến liền sai người mau mời vào.
Gặp được Công chúa Trường Tín, La phu nhân ân cần hỏi thăm một lúc mới nói chuyện, “Lần này cầu kiến Công chúa điện hạ thực ra là có chuyện muốn nhờ, chỉ mong Công chúa giúp chúng tôi một phen ạ!”
Công chúa Trường Tín mỉm cười thân thiết, “Phu nhân cứ nói!”
La phu nhân ửng đỏ hai hốc mắt nói tiếp, “Lần trước ở buổi thọ yến của Công chúa xảy ra chuyện, sau khi về phủ, Ý Châu đầu tiên là sinh bệnh, sau lại khúc mắc trong lòng, việc này thật là…”
Công chúa Trường Tín khẽ chau mày. Bà ta nhanh miệng nói, “Việc lần trước quả thực là do Hàm Thu làm loạn, ta đã phạt nó rồi. Nếu lệnh thiên kim vẫn không khỏe thì ta sẽ mời ngự y trong cung tới Hầu phủ khám bệnh có được không?”
La phu nhân vội nói, “Công chúa, ý tôi không phải vậy. Ý Châu nó kỳ thực vì bị Thuận vương điện hạ ôm nên đã lập lời thề không phải ngài ấy thì không lấy chồng. Nhưng Thuận vương điện hạ vẫn không hề có động tĩnh gì, nó mới… Tôi sợ Ý Châu nghĩ quẩn, lại chẳng còn cách nào khác nên đành phải đến xin Công chúa giúp cho. Hy vọng Công chúa nể mặt Hầu gia đã mất mà giúp chúng tôi một phen.”
Công chúa Trường Tín có vẻ hơi bất ngờ. Bà ta im lặng một chút mới nói, “Tống tiểu thư dù sao cũng ngã xuống nước ở phủ của ta, lại là do Hàm Thu làm loạn nên mới bị như vậy. Chuyện này ta đương nhiên phải giúp rồi.”
“Cảm ơn Công chúa điện hạ!” La phu nhân vui mừng quá đỗi vội đứng lên hành lễ.
Công chúa Trường Tín khoát tay cười nói, “Phu nhân không nên vui mừng quá sớm, ngộ nhỡ không được thì phu nhân cũng đừng trách ta!”
“Công chúa đã ra mặt thì việc sao có thể không thành được ạ?” La phu nhân cười nói, “Ai chẳng biết Hoàng thượng luôn nghe lời Công chúa nhất!”
“Những lời này của phu nhân nói ở đây thì được chứ nói ở bên ngoài là không được đâu, sẽ gây nhiều phiền toái cho ta đó!” Công chúa Trường Tín liếc mắt nhìn La phu nhân, ngoài mặt bà ta tươi cười nhưng bên trong lại không vui vẻ chút nào.
La phu nhân cả kinh, lúc này mới biết mình lỡ lời, gương mặt già nua nhất thời đỏ sậm lên. Bà cười bồi, “Là do tôi lỡ lời.”
Công chúa Trường Tín ừm một tiếng rồi tiễn khách.
Tiễn La phu nhân xong, Công chúa Trường Tín mới cười lạnh một tiếng, “Chả trách sau khi bị Hàm Thu đẩy xuống nước vẫn không khóc lóc kể lể gì, thì ra là vì việc này.”
Hải Đường nhỏ giọng dò hỏi, “Công chúa điện hạ thực sự muốn giúp phu nhân Hầu phủ ạ?”
“Đương nhiên phải giúp rồi. Có điều ta không giúp Thuận vương cưới Tống Ý Châu mà là giúp Huệ vương cưới cô ta.” Vẻ mặt Công chúa Trường Tín chợt sầm lại rồi chợt tươi tỉnh, “Chẳng phải Hàm Thu cứ thích quấn quít lấy Huệ vương sao? Chỉ cần Huệ vương cưới vương phi thì Hàm Thu sẽ hết hy vọng và chờ đợi Thái tử thôi.”
Hải Đường lại nói, “Nô tỳ nghe nói Khương quý phi và phu nhân Hầu phủ có thù oán với nhau, nếu Huệ vương cưới Tống Ý Châu thì chúng ta sẽ có trò hay để xem đấy ạ.”
Công chúa Trường Tín nói, “Chẳng phải Hoàng thượng thích nhất Huệ vương sao? Để xem đến lúc phủ Huệ vương liên tiếp xảy ra trò hay thì Hoàng thượng còn thích Huệ vương như trước đây nữa hay không?”
Về phía La phu nhân, nhờ lời hứa hẹn của Công chúa Trường Tín mà bà đã có thể thở phào nhẹ nhõm. Trở về phủ, sau khi nói cho Tống Ý Châu và Tống Ý Mặc nghe xong, bà lại nói, “Chúng ta đừng lo lắng nữa, cứ bình tĩnh đợi tin tức tốt lành thôi.”
Sau khi rời khỏi phòng La phu nhân, Tống Ý Mặc liền thấy Trường Lộc vội vàng chạy tới. Nàng liền hỏi, “Chuyện gì thế?”
Trường Lộc nhỏ giọng bẩm báo, “Tiểu Hầu gia, hôm nay tiểu nhân thấy dì Ôn rời khỏi phủ nên cẩn thận để ý một chút, phát hiện ra dì Ôn lặng lẽ đi tới Tam Tỉnh. Tiểu nhân thấy khó hiểu, lại nhớ tới lời dặn dò của tiểu Hầu gia nên mới lặng lẽ đi theo để xem rốt cuộc dì Ôn định làm cái gì? Tiểu Hầu gia thử đoán xem dì Ôn đi tới đó làm gì ạ?”
Tống Ý Mặc vỗ một cái lên đầu Trường Lộc và cười mắng, “Nói mau! Đây là bản hầu gia tốt bụng đấy, nếu là chủ tử khác thì đã sớm kéo ngươi đi đánh cho mấy roi rồi, còn đứng đó mà nghe ngươi thừa nước đục thả câu sao?”
Lúc này Trường Lộc mới hì hì cười nói, “Dì Ôn đi gặp vị cử tử Dư Thanh ở cách vách hồi trước đấy ạ.”
Tống Ý Mặc vô cùng bất ngờ. Ôn thị lén lút đi gặp Dư Thanh làm gì?
Trường Lộc lại nói, “Tiểu nhân lại đa tâm đi hỏi chuyện của Dư Thanh. Nghe nói Dư Thanh là người Giang Nam, mẹ là công nhân thêu trong xưởng dệt may Giang Nam. Lần này anh ta lên kinh dự thi nhưng thi rớt nên không còn mặt mũi nào về quê, lại được đồng hương giới thiệu nên đã vào làm kế toán trong xưởng dệt may ở kinh thành. Anh ta định mượn chốn kinh thành này để tìm quý nhân hòng dựa dẫm đấy ạ.”
Tống Ý Mặc gật gù, “Ngươi đừng nói chuyện dì Ôn đi gặp Dư Thanh ra ngoài, cứ tiếp tục theo dõi dì Ôn đi, nếu có động tĩnh gì thì báo lại cho ta.” Nói xong, nàng lại thưởng cho Trường Lộc một phong bao.
Trường Lộc cảm tạ rồi cười hì hì lui ra.
Tống Ý Mặc xoa cằm. Xem ra khi vào Hầu phủ, dì Ôn cũng sợ bị người ta tính kế nên đã lưu lại một đường lui rồi? Mà chuyện này có quan hệ gì với Dư Thanh nhỉ?