Typer: Trầm Vân
”Anh thề rằng! Sau năm mươi năm, anh vẫn sẽ yêu em như này!”
Đây là lời cầu hôn của Takeda Tetsuya bỗng nhiên nói ra với Atsuko Asano,
đồng thời vang lên ca khúc “Say Yes” của Chage & Aska.
Mùa hè năm 1995, thời gian này vào buổi chiều hằng ngay, trên truyền hình đều
phát sóng bộ phim nhiều tập của Nhật Bản có tên “101 lần cầu hôn“. Nam
diễn viên hính Takeda Tetsuya đóng vai người đàn ông trung tuổi có tướng mạo xấu xí, sau khi trải qua chín mươi chín lần gặp gỡ cầu hôn thất
bại, cuối cùng đã gặp được cô giáo dạy đàn violon dịu dàng, xinh đẹp do
Atsuko Asano thủ vai.
Nhìn dáng vẻ vụng về của nam diễn viên
chính trong phim, nhìn vẻ mặt sửng sốt của nữ diễn viên chính, cô bé
mười ba tuổi Điền Tiểu Mạch thấy có chút động lòng xuyến xao.
Bỗng nhiên cô rút que kem trong miệng ra, ngoảnh đầu nhìn sang bên cạnh.
Trên ghế sofa, một cậu bé đang ngồi đó, bằng tuổi với cô bé, cũng mười ba
tuổi đang cắn một que kem giống như vậy. Cậu ta có thân hình hơi cao
gầy, đang độ tuổi dậy thì, khuôn mặt trắng trẻo thanh tú, đôi mắt rạng
rỡ, sáng sủa. Cậu đang tập trung xem bộ phim của Nhật Bản vừa mới bắt
đầu - xem còn chăm chú hơn cả Tiểu Mạch, có vẻ rất nhập tâm, hòa mình,
thấy lo lắng cho nam diễn viên chính trong phim.
Cậu bé mặc áo
may ô màu trắng, quần sóc màu xanh, đó là do bố của Tiểu Mạch mua hộ cậu ta. Cậu bé thật thà ngồi trên ghế sofa vẫn cứ giữ khoảng cách nửa mét
với Tiểu Mạch, cố gắng giữ tư thế ngồi ngay ngắn, nghiêm chỉnh, không
giống như Tiểu Mạch nhấc chân hơi cao.
Cậu bé đã ở trong nhà Tiểu Mạch được gần nửa tháng rồi.
Bảy ngày trước, bố dẫn Tiểu Mạch và cậu ta cùng đến sân vận động Hồng Khẩu xem trận đấu bóng đá.
Đó là lần đầu tiên Tiểu Mạch được vào sân bóng đá, xem một trận bóng đích
thực, cảm nhận được cảm giác khoan khoái của sự chiến thắng, cũng là lần đầu tiên cô bé thể hiện sự thân thiện đối với cậu bé Thu Thu. Lúc trận
đấu sắp sửa kết thúc, cô bé quay người sang mới phát hiện không thấy bố
đâu, cậu bé kia cũng mất luôn tung tích. Một cô bé mười ba tuổi, ngơ
ngác nhìn vô số khuôn mặt lạ lẫm. Lại đúng vào thời điểm hò reo cuồng
nhiệt chúc mừng chiến thắng, cô bé bị đám cổ động viên cuồng nhiệt chen
lấn. Tuy nhiên, ở trường, Tiểu Mạch là một cô gái gan dạ, ở nhà cũng
chưa từng sợ ông bố cảnh sát của mình. Nhưng khi một thân một mình cô bị rớt lại khán đài biển người mênh mông thì cũng khiến cô bé cản thấy sợ
hãi, toàn thân run bật, không dám động đậy gì, chỉ có thể hai tay che
chắn những nơi quan trọng trên cơ thể, để tránh những bàn tay bẩn thỉu
không biết từ đâu chòi ra để chọc ghẹo cô bé.
Kinh hồn bạt vía
đợi trận đấu kết thúc, các cổ động viên ào ào rời khỏi sân vận động,
trên khán đài chỉ còn sót lại một mình cô bé. Ánh đèn chiếu sáng trên
các khoảng trống ở sân vận động đang được tắt dần, một màu tối đen dang
dần bao trùm lấy cô bé. Cô bé ôm đầu ngồi xuống ghế, giống như đứa trẻ
cô độc bị bỏ rơi vậy, ở sân vận động rộng lớn tối đen trống trải, nước
mắt cô bé tuôn rơi trong im lặng.
Cuối cùng một cái tay vỗ vỗ lên vai của cô bé.
Quay lại nhìn thấy khuôn mặt của bố, còn có Thu Thu cũng mệt bã người như vậy.
”Xin lỗi“.
Dường như trong mười ba năm nay, đây là lần đầu tiên ông Điền xin lỗi cô con
gái của mình. Anh đưa bàn tay thô ráp vẫn còn các vết máu, thay cô lau
đi nước mắt trên mặt.
Cô bé lại không hề thấy cảm kích với những
hành động của ông bố mình, ngược lại hét to: “ Bố chưa bao giờ quan tâm
đến con cả! Không để ý đến con! Coi như con đã chết trên khán đài rồi
vậy! Bố cũng không thể vì con mà rơi được một giọt nước mắt!”
Nói xong, cô bé một mình chạy ra ngoài khán đài.
Ông bố ngồi thừ ra ở chỗ đó, lại là cậu bé đuổi theo, chặn phía trước cô bé nói: “Người cần nói lời xin lỗi phải là tôi! Ông ấy vì tôi mà mới bỏ
quên, không quan tâm đến bạn, chạy ra ngoài để đi bắt hung thủ đã sát
hại mẹ tôi.”
”Á”, Tiểu Mạch mở to mắt, “Mẹ của bạn bị sát hại?”
Cậu bé gật gật đầu, trong bảy ngày ở nhà cô ấy, Điền Việt Tiến và cậu chưa hề kể gì cho Tiểu Mạch biết câu chuyện này.
Khuôn mặt cô bé vừa thương xót vừa sợ hãi, quay người lùi về góc bên cạnh: “Xin lỗi“.
Buổi tối nay, Điền Tiểu Mạch đã thay đổi cách nghĩ về Thu Thu.
Cô bé không tiếp tục đối xử lạnh nhạt với Thu Thu như vậy nữa, thường
xuyên chủ động nói chuyện với cậu ấy, mặc dù hai người không có tiếng
nói chung nào. Những đồ đạc mà cô bé thích nhất, như liên quan đến các
ngôi sao điện ảnh Hồng Kông và Đài Loan. Về cơ bản, cậu bé không hề biết gì về các bộ phim Hồng Kông và Nhật Bản. Thỉnh thoảng lại nói chuyện
trao đổi một hai câu, cũng chỉ giới hạn ở chủ đề của con trai như trò
hơi bóng đá.
Kỳ nghỉ hè kéo dài chớp mắt đã gần kết thúc, Tiểu
Mạch càng cảm thấy thời gian trôi nhanh như bay, vì ngày khai giảng đáng ghét sắp đến gần. Mùa hè năm nay quá nóng bức, người bạn thân cùng học
duy nhất lại đang đi du lịch cùng với gia đình rồi, cô bé càng không
thấy vui khi phải đi ra khỏi nhà chịu cái nóng chói chang, liền ở nhà
suốt không làm việc gì, xem tivi là cách tốt nhất để giết thời gian rỗi.
Thu Thu ở nhà cô bé
với vẻ thật thà, đợi Điền Việt Tiến mang đến những thông tin tốt lành,
nhưng tình hình vụ án vẫn không có tiến triển gì mới. Ngoài thỉnh thoảng được cùng Điền Việt Tiến đi đến Sở Công an, cậu bé hầu như không bước
ra khỏi nhà, cũng chưa từng vào phòng của Tiểu Mạch, ngay cả đầu ngón
tay cũng chưa từng cầm lấy tay cầm cửa phòng cô bé. Hai người chỉ gặp
nhau ở phòng khách, nói chuyện trong khoảng thời gian có hạn, thường là
Tiểu Mạch nói một tràng, cậu ấy lại sửng sốt lắc đầu tỏ vẻ không hiểu
gì. Phần lớn thời gian, cậu ngồi trong phòng của Điền Việt Tiến, trước
cái bàn làm việc đó, xem rất nhiều sách cũ trong nhà: “Thép đã tôi thế
đấy!”, “Rừng thẳm tuyết dày”, “Vườn thánh mẫu Pari”, “Thế giới bi thảm”, “Phục sinh“.... Còn có những sách mà ông Điền đã mua vài năm trước đây
như:
”Tuyển tập các vụ án trinh thám Sherlock Holmes”, “Vụ án mưu sát trên tàu tốc hành Đông Phương”, “Vụ án Địch Công” thậm chí đến giáo trình “Tâm lý học tội phạm“.
Cậu bé hằng ngày dậy rất sớm, thông thường đợi đến khi Tiểu Mạch ngủ dậy ăn bữa sáng thì cậu đã ăn xong bữa trưa rồi, buổi tối đúng 9 giờ là đi ngủ. Điền Việt Tiến vẫn thường lấy
cậu ra để làm gương cho con gái mình, mong cô bé có thể từ bỏ thói quen
thức đêm xem phim, nhưng hiệu quả tất nhiên là con số không.
Ngoài đọc sách ra, sở thích của Thu Thu là gấp máy bay giấy, nguyên liệu là
giấy báo cũ trong nhà, rất nhanh chóng có thể gấp được đẹp và giống như
thật. Có mấy lần Tiểu Mạch cầm máy bay giấy của cậu ấy ném ra ngoài cửa
sổ, máy bay giấy lại nhờ gió mà lượn vòng được hồi lâu, giống y mô hình
máy bay thật. Hai người cùng ngồi trên thành cửa sổ, si mê ngắm nhìn máy bay giấy trong không trung, dường như có thể bay đến đám mây ở cao hơn
nữa. Tuy nhiên, mỗi lần như vậy đều không thể tránh khỏi bị rơi xuống,
những khi bay ra ngoài, cả hai đều không hẹn mà cùng cười lên.
Hiện giờ, họ lại tìm thấy một bộ phim Nhật Bản mà cả hai đều thích xem, Tiểu Mạch không hề giữ ý gì hằng ngày đều ngồi cạnh cậu cùng xem phim, cô bé vui vẻ chia sẻ về diễn biến bộ phim mà mình yêu thích. Mỗi lần lấy kem
trong tủ lạnh ra, cô cũng đều chia một cái cho Thu Thu. Mới đầu, cậu bé
thường hay thẹn thùng từ chối, sau này mới cởi mở nhận lấy, cùng cô bé
ăn kem xem phim.
Bỗng nhiên, chuông cửa kêu lên.
Ông bố
lúc này khẳng định là đang đi làm án ở ngoài rồi, Tiểu Mạch thầm nghĩ có lẽ là nhân viên bán hàng, tiếp thị thôi, lại không muốn bỏ lỡ diễn biến bộ phim trên tivi, liền bảo Thu Thu ra mở cửa. Cậu bé thật thà tuân
theo, vừa ra mở cửa liền thấy một cô gái, trong tay xách một túi to.
Cô bé này rất xinh đẹp, xem ra có vẻ từng trải hơn Tiểu Mạch đôi chút, cơ
thể dậy thì có vẻ càng giống với nữ sinh trung học. Thu Thu - người ra
mở cửa đã khiến cho cô ấy sợ phát khiếp, có ý thức lùi lại một bước nói: “Xin lỗi, tôi tìm nhầm nhà.”
”Không sao cả.”
Đang lúc Thu Thu đóng cửa lại, trở lại trước tivi, chuông cửa lại réo lên.
”Nhanh ra xem chút đi.”
Tiểu Mạch lại thúc giục nữa, cậu bé đành phải đứng dậy bên cạnh rồi chạy ra mở cửa, vẫn là cô bé xinh đẹp ban nãy.
Cô bé chau mày hỏi: “Xin lỗi, tôi không tìm nhầm nhà, anh là ai?”
”Tôi là Thu Thu.”
Cậu ta thật thà trả lời, đối phương soi kĩ cậu ta một lượt, coi thường lắc
lắc đầu, trong miệng lẩm nhẩm vài từ: “Thật buồn cười, tại sao có thể?”
”Cô nói cái gì vậy?”
Thu Thu không ý thức được rằng, “tại sao có thể” mà cô ấy nói trong miệng
là ý chỉ “cậu ta làm sao có thể là bạn trai Tiểu Mạch được?”
Cô bé không có phản ứng gì với cậu ta nữa, mà cảnh giác nhìn vào bên trong cửa, hét lớn: “Tiểu Mạch, Điền Tiểu Mạch!”
”Tiền Linh à?” Tiểu Mạch lập tức xông ra cửa, một tay đẩy Thu Thu ra, vui vẻ
nói: “Bạn sao lại đến? Chẳng phải là cùng gia đình đi chơi ở Vân Nam hay sao?”
”Vừa về hôm qua, mang đến cho bạn rất nhiều quà đấy.”
Cô bé có tên là Tiền Linh xem ra rất quen thuộc nơi này, cô ấy tự mình
thay giày đi vào phòng khách, để túi quà to kia xuống, ngồi thoải mái
xuống ghế sofa, về Takeda Tetsuya trong bộ phim, cô ấy nói: “Ồ, đây là
bộ phim gì của Nhật Bản nhỉ?”
”101 lần cầu hôn, rất hay đấy!”
Tiểu Mạch cầm chai nước giải khát trong tủ lạnh ra đưa cho Tiền Linh, quay
đầu sang nói với Thu Thu đang đứng bên cạnh: “Cô ấy là bạn học thân nhất của tôi, tên là Tiền Linh.”
Thu Thu lại thấy xấu hổ trốn ở góc nhà. Tiền Linh hỏi nhỏ Tiểu Mạch: “Cậu ta là ai vậy?”
Vấn đề này đã khiến Tiểu Mạch có chút bối rối, nên giới thiệu như thế nào
về anh chàng nhà quê này đây? Là bạn trai mình à? Hay là người thân
nghèo khó của bố mình? Hay là nói thật ra, nói cậu ta là con trai của
người bị sát hại trong vụ án mưu sát gần đây.
Đang lúc rối bời suy nghĩ, Thu Thu đi ra trở về phòng của bố cô.
Tiền Linh uống một cốc to nước giải khát, liên tục hỏi không buông tha: “Nói đi, cậu ta là ai?”
”Cậu ấy là...”
Vừa nghĩ ra được một lý do cho qua chuyện, Tiểu Mạch lại hoàn toàn không
thể mở mồm nói ra được, như cánh cửa phòng bị đóng chặt lại, dường như
có vật gì đó lấp kín vào mồm cô
”Được rồi, tớ không hỏi nữa.”
Tiền Linh cũng cảm thấy mất hứng, bình thường hai người vẫn là bạn thân
sống chết có nhau, không có chuyện gì là không nói được. Tiền Linh nói:“Là tớ không đúng, lẽ ra trước khi tớ đến thì nên gọi điện trước mới
phải.”
Hai người bạn nói chuyện phiếm được vài câu, đợi đến khi
tập phim đang xem chiếu hết, Tiền Linh liền sớm nói lời tạm biệt ra về.”
”Không ngồi chơi thêm nữa được à?”
Tiền Linh gượng cười, nói với Tiểu Mạch: “Không cần phải thế, tạm biệt.”
Sau khi người bạn thân rời khỏi nhà cô, Điền Tiểu Mạch như mất phương hướng ngồi đổ xuống ghế sofa, tắt phập cái tivi. Cô bé như cảm thấy mình bị
người bạn thân nhất bỏ rơi rồi. Trước đây, mỗi lần Tiền Linh đến nhà
chơi, ít nhất cũng phải đến vài tiếng đồng hồ, nhưng lần này mới chưa
đến 20 phút đã đi rồi, đó chẳng phải là vì sự có mặt của Thu Thu hay
sao.
”Vì sao cậu ta còn ở lại đây?” - Cô bé quan sát cửa phòng đóng chặt của Thu Thu, trong lòng cứ thầm nói ra câu này.