Typer: Trầm Vân
Mưa, mưa suốt đến tận nửa đêm rồi mới tạnh dần. Điền Việt Tiến xem đồng hồ
treo trên tường, kim giờ đã chỉ đúng 11 giờ. Những chiếc lá cây ngô
đồng còn dính các hạt nước mưa phẩy nhẹ vào cửa sổ, ùa vào cơn gió đêm
mát mẻ phả vào người. Anh cảm thấy lưng phía sau có chút mát dịu, bả vai cũng không còn thấy đau nhức nữa. Anh giơ tay đẩy thẳng cửa ra.
Tại phòng Khám nghiệm tử thi Sở Công An, cán bộ pháp y mệt mỏi rã rời cởi bỏ găng tay, trách cứ một câu: “Anh giờ mới đến à?”
“Xin lỗi, là do cậu bé được phát hiện ở hiện trường vụ án, mãi chẳng thể mở mồm nói năng gì”.
Điền Việt Tiến vò đầu lấy lại tinh thần, cả ngày phải tập trung cho vụ án
này, phải đợi đến chiều tối mới có thể gọi điện thoại về nhà được, để cô con gái tự mình nấu mì ăn liền cho bữa tối. Cô con gái mười ba tuổi của anh hoàn toàn có lý do để trách cứ bố mình.Typer: Trầm Vân. [Truyện
chỉ được type tại Diễn đàn ]
Thời điểm này, cậu bé đang ở văn phòngdưới tòa nhà, có hai đồng chí cảnh sát trẻ đang thay nhau
trông nom cậu. Từ buổi sáng cho đến khi về Sở, cậu vẫn cứ im lặng cúi
đầu, thỉnh thoảng lại có tiếng khóc nức nở. Cậu bé cũng không ăn những
đồ ăn từ nhà mang lên, chỉ lúc khát quá thì uống một cốc nước to. Điền
Việt Tiến kiên nhẫn hỏi cậu bé, cũng đặt ra giả thiết với nhiều khả năng khác nhau. Nhưng cậu bé lại giống như người bị câm hoặc mắc phải chứng
bệnh mất khả năng ngôn ngữ, mãi không nói nửa chữ. Từ ánh mắt của cậu
bé, Điền Việt Tiến có thể khẳng định rằng, cậu ta không phải là người
câm điếc. Ban đầu cậu bé đều có những phản ứng đối với các câu hỏi của
cảnh sát nêu ra nhưng chỉ đến chiều này mới đờ đẫn như vậy, giống như
thể mọi người xung quanh cậu bé đã biến mất cả rồi. Không biết còn phải
mất bao lâu nữa, sáng ngày mai? Tối ngày kia?
Hay là mãi mãi?
Cán bộ pháp y ngáp một cái, kéo thi thể từ trong buồng lạnh ra - là người bị hại trong vụ án giết người tại đường Nam Minh.
Mở lớp vải trắng phủ lên thi thể ra, không còn có chiếc váy ngủ màu hồng
phấn mê hoặc nữa, chiếc khăn choàng màu tím thần bí trên cổ cũng đã được khoa giám định mang đi kiểm tra. Giờ chỉ là một cô gái, phả ra luồng
khí màu trắng lạnh lẽo. Cô gái cũng đã được bộ phận pháp y vuốt mắt lại, nét mặt đã trở nên yên tĩnh, khoan thai, giống như chỉ đang ngủ trong
buồng lạnh vậy. Tuy cô gái đã ba mươi tuổi nhưng cô ấy còn có sức hấp
dẫn, gợi cảm hơn hầu hết các cô gái trẻ khác. Có điều, những nếp nhăn
trên bụng cho thấy cô đã trở thành một người mẹ từ lâu rồi.
Chỗ chiếc khăn quàng lên, cái cổ với da thịt ngọc ngà lạnh giá, lộ rõ một vết thương bầm tím.
Phán đoán của Điền Việt Tiến thật đúng, cô bị hung thủ dùng chiếc khăn siết cổ đến chết, báo cáo pháp y đã chứng thực điều này.
Điền Việt Tiến liền vội lấy vải trắng phủ lên thi thể cô gái - không thể
chịu được việc phải nhìn lâu thêm nữa, cho dù là thân thể nạn nhân vẫn
như muốn trêu người.
“Chú Điền, chú làm sao vậy?” Cán bộ pháp y đưa thi thể trở lại vài buồng lạnh.
Điền Việt Tiến che huyệt thái dương lùi lại nửa bước nói: “Tôi hơi khó chịu một chút”.
“Đây là lần đầu tiên.”
Tại cái phòng khám nghiệm tử thi lạnh giá này, Điền Việt Tiến đã từng nhìn
thấy vô số những thi thể, bao gồm cả những người chết rất đáng thương
còn bị mổ xẻ ra nhưng những điều đó chưa từng ảnh hưởng đến tâm trạng
của anh. Không biết vì sao, cái chết của người phụ nữ này lại tác động
mạnh đến cảm xúc của anh như vậy. Là vì hoảng sợ? Hay là lòng thương cảm tự nhiên? Sự thương cảm của một người đàn ông trung tuổi với một cố gái đẹp yếu đuối? Hay là động lòng trắc ẩn mà sách cổ đã nói? Giống như hồi anh mới vào nghề cảnh sát, tiếp xúc với vụ án giết người đầu tiên, anh
đã vì người bị hại trẻ tuổi mà khóc sướt mướt, thề sẽ tận tay bắt được
hung thủ giết người, kết quả là trong vòng ba ngày, anh đã hoàn thành
được lời thề đó. Đó là câu chuyện của 20 năm trước, giờ đây cảm giác này đã trở lại trong lòng, cho dù anh và người chết đó không hề quen biết
gì nhau.[Truyện chỉ được type tại ]
Nhưng do cô gái đã
chết đẹp như vậy? Hay do thần thái trong mắt cô gái lúc chết làm xao
động đến sự thương cảm của anh? Hay là do chiếc khăn màu tím mê hoặc
kia? Anh có cảm giác số mệnh đã định sẵn sẽ gặp phải một tên tội phạm
dạng hồn ma? Hoặc hung thủ - chính là hồn ma?
“Đừng nói ra.”
Anh lặng lặng ném ra một câu nhắc nhở bản thân, để tránh việc mình sẽ giống với một số người trẻ vừa tốt nghiệp ở trường cảnh sát, trở thành trò
cười cho anh em đồng nghiệp già đời trong Sở.
“Được rồi.” Bộ phận Pháp y đã chỉnh sửa báo cáo, “Căn cứ kết quả khám nghiệm tử thi cho
thấy, thời gian cô gái này chết vào khoảng từ 10 đến 12 giờ đêm. Hung
thủ là nam giới, người trưởng thành, có lực cánh tay chắc khỏe, dùng
khăn quàng cổ từ phía sau siết chặt cổ người bị hại cho đến chết. Trong
vòng 1 phút người bị hại đã tắt thở. Đã thu thập một số lông, tóc và vân tay trên thân thể người chết nhưng không có bất kì dấu vết cho thấy bị
xâm hại tình dục.
Điền Việt Tiến trầm lặng gật đầu. Những kết
luận đó hoàn toàn giống với những phán đoán của anh tại hiện trường. Anh đứng dựa vào tường nói: “Cám ơn.”
Bỗng nhiên, cửa phòng khám
nghiệm tử thi bị đẩy ra, Tiểu Vương - nhân viên cảnh sát trẻ chừng hai
mươi lăm tuổi bước vào hô lớn: “ Chú Điền, cậu bé kia đã mở miệng nói
rồi.”
Sững người chưa đến một giây, Điền Việt Tiến lao như bay ra khỏi phòng khám nghiệm, xuyên qua hánh lang tối tăm, ẩm ướt; tay chống
vào lan can, nhảy xuống cầu thang, trở lại văn phòng.
Cậu bé nằm
sấp trên chiếc bàn, kêu khóc thảm thiết, toàn bộ Sở Công an đều có thể
nghe thấy tiếng khóc này. Tim của Điền Việt Tiến bị tiếng khóc níu chặt
lại, dường như biến thành tấm thủy tinh mong manh, rất nhanh chóng sẽ bị tiếng khóc này làm cho vỡ tan. Anh đi đến phía sau cậu bé, xoa lên cái
lưng gầy nhấp nhô của cậu: “Này cháu, không có vấn đế gì nữa. Đã trải
qua rồi, cháu có thể nói được rồi.”
Cậu bé tiếp tục thêm khoảng
hai phút nữa, rồi mới chậm rãi ngẩng đầu lên, khoang mắt sưng cả lên,
nước mắt vẫn không ngừng tuôn. Dáng vẻ bi thương của cậu bé khiến mọi
người cũng thấy cảm thông, Điền Việt Tiến rất bình tĩnh rút khăn mùi xoa ra, thay cậu ấy nhẹ nhàng lau nước mắt đi.
“Cháu nhìn thấy rồi.”
Đây là âm thanh phát ra từ miệng cậu bé, chính là thời kỳ vỡ giọngcủa cậu bé 13, 14 tuổi; nghe tiếng khàn ồm ồm vỡ giọng, có hơi chút khó nghe.
Hai đồng chí cảnh sát trẻ ở bên cạnh rất xúc động, Điền Việt Tiến ra hiệu
bằng mắt cho mọi người yên lặng, không được phát ra bất kì âm thanh nào
để tránh làm phiền cậu, ảnh hưởng đến sự hồi tưởng của cậu bé.[Truyện
chỉ được type tại ]
“Cháu đã nhìn thấy cái gì?”
“Khuôn mặt”
Cậu bé mở to mắt, dường như khuôn mặt kia ở ngay trước mắt cậu bé - đáng
tiếc, thứ mà bây giờ cậu ta nhìn thấy chỉ là khuôn mặt của Điền Việt
Tiến.
“Khuôn mặt của ai?”
Điền Việt Tiến không muốn tránh
né ánh mắt cậu bé, anh với vẻ mặt điềm tĩnh đã kiềm chế cảm xúc của cậu
bé thỉnh thoảnghơi bị mất kiểm soát.
“Cháu đã nhìn thấy khuôn mặt của hung thủ.”
Cậu bé lại khóc to, đôi mắt chứa đầy sự căm phẫn và thù hận, đồng thời rất
nhiều nước bọt trong miệng phun ra bắn cả vào mặt Điền Việt Tiến. Nhưng
Điền Việt Tiến không hề để bụng gì, ngược lại còn vì điều này mà thấy
phấn khích khác thường - đã chờ đợi dường như một ngày một đêm rồi,
chẳng phải là vì muốn nghe được câu nói này hay sao?
“Tốt, cháu hãy kể từ từ cho chú nghe, hung thủ dáng vẻ như thế nào?”
Cậu bé cúi đầu xuống, sao khoảng khắc run rẩy, hơi ngẩng đầu lên, âm thanh dồn nén, giọng trầm như người đàn ông trưởng thành.
“Một tên ác quỷ.”