Trời đã sáng.
Cuối thu năm 2010.
Điền Tiểu Mạch tỉnh dậy, đau ê ẩm khắp người, cô đã ngủ gục bên giá sách của bố cả đêm, có lẽ là do cô quá mệt. Cô xem lại những quyển sổ công tác
của bố, ghi chép đến ngày 9 tháng 8 năm 1995, ông Điền đã đưa cậu con
trai mười ba tuổi của nạn nhân về nhà mình để nghỉ qua đêm. Nhưng cô con gái Điền Tiểu Mạch của ông mặc dù bằng tuổi với cậu bé lại tỏ ra rất
không hề thân thiện với anh chàng đến từ miền quê này, giống như tầng
lớp tiểu thị dân có quyền thế nên tỏ ra lạnh nhạt vậy.
Đoạn bút
ký này đã đã khiến Tiểu Mạch kinh động - Đây chẳng phải là cô của mười
lăm năm trước sao? Nhưng mà, cô không nhớ nổi những gì đã xảy ra vào kỳ
nghỉ hè năm 1995 đó, lại cũng hoàn toàn không nhớ nổi cái anh chàng nhà
quê tên là Thu Thu đó - Lẽ nào đây đều là ảo giác của bố cô?
Tiểu Mạch muốn đi ngủ lại một giấc, nhưng lại không thể nào chợp mắt, cô đành gặm một chiếc bánh mì và bật máy tính lên.
Trang chủ của internet Explorer vẫn là Taobao. Tiểu Mạch mở mục “những mặt
hàng đã mua”, gần đây nhất chính là sản phẩm đã đặt hàng ở “Khu Ma nữ“.
Loại hàng mua nhiều nhất là nữ trang; tiếp theo là đĩa phim, mặc dù bây
giờ người ta thường xem phim trên mạng nhưng có những bộ phim điện ảnh
và truyền hình đã cũ chỉ có thể tìm thấy trên Taobao; ngoài ra còn có
dầu gội đầu, đồ dùng cho phụ nữ, kính áp tròng, hương muỗi điện mùa hè,
vật giữ ấm mùa đông, đồ trang trí điện thoại...
Kể từ ngày bắt
đầu lên Taobao, dường như Tiểu Mạch đã không còn đi mua sắm nữa. Ngay cả những đồ tương đối đắt tiền như mỹ phẩm, cũng có thể mua ở những cửa
hàng chuyên bán trên Taobao. Có một lần kỳ cục nhất là cô đã dùng một
nửa tháng lương của mình để mua một viên ngọc phỉ thúy của Myanmar trên
Taobao. Cô đã do dự rất lâu, tìm đọc rất nhiều thông tin, rồi mới hạ
quyết tâm phải đeo nó lên cổ, nghe nói ở những cửa hàng trên phố sẽ phải trả năm mươi nghìn tệ. Hiện giờ viên ngọc phỉ thúy ấy đang năm trong
ngăn kéo, những lúc rảnh rỗi mới lôi ra nghịch chơi.
Mấy năm nay
cô đã tiêu hết mấy chục nghìn tệ qua mạng, mỗi lần thanh toán qua tài
khoản, dù là mấy chục tệ hay mấy nghìn tệ, cô đều có cảm giác rất hài
lòng. Mức độ tín nhiệm khách hàng của cô đã đạt 5918 điểm, phía sau còn
gắn năm viên kim cương, có thể coi như là một nữ đấu sĩ trong số các cô
gái thích mua hàng qua mạng.
Rất nhiều phụ nữ khi có chuyện buồn, thì mua sắm trở thành cách để giải tỏa - Tiểu Mạch ngó qua mấy cửa hàng thường hay vào, cô là khách hàng vip và cũng là khách hàng mà rất nhiều chủ cửa hàng săn đón. Nhìn những bộ quần áo đầy vẻ quý phái nhưng cô không có ý muốn mua vì trong số đó đã có nhiều bộ ở trong tủ quần áo của cô rồi.
Cô nhớ đến “Khu Ma nữ” - nơi mà Tiền Linh khuyên cô tuyệt đối không được vào lại lần nữa.
Rất nhiều năm nay, Tiền Linh là người bạn tốt nhất, thậm chí là duy nhất
của cô, cũng là nhờ Tiền Linh giới thiệu “Khu Ma nữ” nên cô mới có thể
đáp ứng được di nguyện cuối cùng của bố. Nhưng không hiểu vì lý do gì,
Tiểu Mạch có một cảm giác chán nản - rất nhiều chuyện thời trung học cô
đã quên đi, chỉ nhớ là chuyện gì mình cũng nghe theo lời Tiền Linh, chưa từng trái ý của cô bạn thân, cứ như thể những điều cô ấy nói đều là
chân lý, không có cái gì mà chưa được kiểm chứng cả.
Điền Tiểu
Mạch muốn tự mình quyết định một lần. Ngón tay cô nhanh nhảu bật mở mục“Khu Ma nữ”, vẫn là giao diện màu đen được thiết kế rất đặc biệt ấy,
khói sương tỏa ra từ cánh cổng lớn của lâu đài Gothic, tạo thành dòng
chữ khiến người ta khó có thể quên:
”Cửa hàng chúng tôi có thể cung cấp tất cả những gì bạn muốn.”
Nếu như cần mua cái chết thì sao? Cái chết của người khác? Hoặc là cái chết của chủ cửa hàng?
Phía dưới là các mặt hàng được phân loại theo kiểu cửa hàng tạp hóa, Tiểu
Mạch thử vào mục trang sức phụ kiện thì thấy chi chít các loại hàng hóa - từ cái kẹp tóc mười xu, cái trâm cài trên ngực áo hai mươi tệ đến những sợi dây chuyền đá quý của hãng Cartier mấy chục nghìn tệ, có thể bán
cho những người nghèo ở khu ổ chuột đến những người ở phố Wall. Tiểu
Mạch đã từng làm công tác phân tích khách hàng ở doanh nghiệp nước
ngoài, cách định vị tốt nhất là phải thật chính xác và rõ ràng, không
thể làm theo kiểu đánh cả cụm được. Ví dụ như hãng LV chỉ tập trung kinh doanh những sản phẩm cao cấp, không bao giờ để cho những mặt hàng giảm
giá từ bên ngoài lọt ngoài.
Khi xem đến phần cuối của mặt hàng trang sức phụ kiện, Tiểu Mạch nhìn thấy một chiếc khăn lụa.
Chiếc khăn lụa màu tím.
Tiểu Mạch không kìm lòng được liền ấn tiếp vào, bức ảnh là do chủ cửa hàng
tự chụp, trên nền màu tối có một chiếc khăn lụa trải ra. Trong bức ảnh
lộ ra một cánh tay phụ nữ, chắc là để làm vật so sánh, khiến nhưng xem
có cảm giác trực quan về độ lớn của chiếc khăn - Đây không phải là chiếc khăn dành cho phụ nữ lớn tuổi xồ xề, mà là chiếc khăn dành cho những cô gái trẻ có thân hình trung bình.
Chiếc khăn lụa trước mắt cô vừa không đậm cũng không nhạt, có màu tím tinh khiết như pha lê, lại có sự
phản quang rất dịu dàng, chỉ có loại lụa tơ tằm thật, loại thượng hạng
mới có được hiệu ứng như vậy. Tiểu Mạch không rời mắt khỏi màn hình,
trên nền màu tím có rất nhiều hoa văn màu trắng, nếu như nhìn kĩ thì
toàn là hình ảnh cỏ cây, chủ yếu là những cành lá uốn lượn ngoằn ngoèo
giống như cây mây, còn có một số cái giống như hoa hồng, trông như một
vườn hoa vừa mới được cắt tỉa cẩn thận. Trước kia, Tiểu Mạch cũng đã từng xem qua loại khăn lụa
cao cấp Hermes trên Taobao, nhưng chiếc khăn lụa này quá đặc biệt, đặc
biệt là hoa văn của nó lộ rõ vẻ phong tình của những lâu đài phương Tây
huyền bí.
Phía dưới là những dòng giới thiệu chi tiết:
Tên sản phẩm: Khăn lụa
Nguyên liệu: 100% lụa tơ tằm tự nhiên
Độ dài: 80x80cm
Thích hợp với các mùa: Xuân thu, mùa đông, mùa hè.
Công năng: Trang sức
Nhãn hiệu: Esfahan.
Esfahan ư?
Đây là nhãn hàng gì vậy? Nghe rất lạ, đại khái là một loại mặt hàng xa xỉ hiếm có?
Quan trọng nhất là giá cả - 1900 tệ.
Đối với một chiếc khăn lụa mà nói, 1900 tệ có vẻ hơi đắt một chút, nhưng so với mặt hàng chính hãng của Hermes luôn dao động trên khoảng trên mười
nghìn tệ thì e rằng sẽ bị cho là hàng loại A, chỉ có trên một nghìn tệ
trở lên mới đem lại cảm giác là hàng thật, có số má.
Phía dưới
dòng chữ giới thiệu còn có hình ảnh, chiếc khăn lụa màu tìm được gấp lại thành nhiều hình dạng khác nhau, có cái như cái nơ cuốn trên cổ, còn có cái giống như đóa hoa đang chớm nở, lại có cái đang khoác trên người
của manơcanh - Tiểu Mạch khẽ động lòng, cô tưởng tượng chiếc khăn lụa ấy đang được mang trên người mình...
Tiểu Mạch từ nhỏ đã thích màu
tím, màu tím càng tinh khôi cô lại càng thích, mặc quần áo cô cũng thích nhất những bộ màu tím, thi thoảng cô có đeo dây chuyền thì đa phần cũng là pha lê tím, hồi còn học trung học Tiền Linh có nói với cô rằng cô có mệnh công chúa - những năm đó đang nổi lên nhân vật Tử Vi cách cách.
Tiểu Mạch đến trước gương, sờ lên chiếc cổ trắng ngần trống không của mình,
rồi lại nhìn lên bức ảnh chiếc khăn lụa được phóng to trên màn hình vi
tính, nếu như kết hợp lại sẽ được một khuôn mặt đẹp mê hồn, giống như
chiếc khăn này sinh ra là để dành cho cô vậy.
Lời của Tiền Linh lại vang lên chói tai - Nếu mua rồi có thể sẽ chết sao?
Dọa ma ấy mà!
Tiểu Mạch ấn vào thanh “Mua ngay”, lúc đó là tám giờ sáng, không hy vọng gì
chủ cửa hàng đang online, cô trực tiếp dùng dụng cụ thanh toán để trả
tiền.