Editor: tieu_haoSố tập: 2 tậpTập 1: 2 chương mở đầu + 16 chương chính (1 chương bao gồm 4-6 đoạn nhỏ)Tập 2: Cập nhật sauNhân vật chính: Điền Tịnh Thực - Tiết Linh Kiều
Trích đoạn:Đoạn đối thoại vui vẻ của nữ thần trạch nam và người bạn trai kỳ diệu
Điền Tịnh Thực: Anh học được cách nấu nướng khủng khiếp từ hành tinh nào vậy? !
Tiết Linh Kiều: Gạo, nước, muối, cho vào nồi đặt lên bếp, đun trong một giờ thì không đúng chỗ nào?
Điền Tịnh Thực: Rốt cuộc anh cho bao nhiêu muối?
Tiết Linh Kiều: Trong sách nói rằng chỉ cần cho một ít, thế nên tôi cho ít hơn gạo một chút.
Điền Tịnh Thực: ...
***
Tiết Linh Kiều: Tôi có một cách, cần cô phối hợp.
Điền Tịnh Thực: Anh nói đi, lên núi đao hay xuống biển lửa, kể cả liếm máu trên lưỡi đao, bản tiểu thư cũng không chớp mắt.
Tiết Linh Kiều: Không chỉ nghiêm trọng như núi đao biển lửa mà còn là một cách có thể một mũi tên bắn hai con chim.
Điền Tịnh Thực: Nói mau! Tôi thích chim nhất!
Tiết Linh Kiều: ...
***
Tiết Linh Kiều: Tôi đã nói sẽ bị người ta phát hiện ra mà, là do cô cứ muốn chơi đấy!
Điền Tịnh Thực: Trước khi bay anh không xác nhận điểm rơi có chướng ngại vật hay không sao?
Tiết Linh Kiều: Cô cũng nói đó không phải là bay.
Điền Tịnh Thực: Hơ! Tôi đương nhiên biết, như anh mà gọi là bay? Bọ chét còn nhảy cao hơn!
Tiết Linh Kiều: Rất xin lỗi, lần sau tôi ôm người có chỉ số thông minh hơn cô, nhất định sẽ nhảy cao hơn bọ chét.
Điền Tịnh Thực: ...
***
Điền Tịnh Thực: Còn giận à?
Tiết Linh Kiều: Không có giận.
Điền Tịnh Thực: Giận thì cứ giận, không sợ mất mặt đâu. Lần trước anh gạt em, lần này em chịu thiệt, hai chúng ta bây giờ coi như huề nhau nhé.
Tiết Linh Kiều: Hình như em rất thích huề nhau với người khác nhỉ.
Điền Tịnh Thực: Sai, em chỉ huề với anh thôi, những người khác em nhất định phải cao hơn bọn họ nửa tấc hoặc một tấc.
Tiết Linh Kiều: ...
------
Lời biểu lộ của nữ thần trạch nam với người bạn trai kỳ diệu
"Khác biệt giữa người và yêu hoàn toàn là viện cớ. Nếu thích nhau thì chúng ta hãy qua lại. Nếu chán ghét nhau thì chia tay. Nếu anh muốn em ở mãi bên anh, anh có thể dùng máu của anh để giữ gìn tuổi thanh xuân của em vĩnh viễn. Nếu anh ngại phiền phức thì cũng có thể chỉ cần ở bên em khi em còn sống."
Tiết Linh Kiều im lặng, tâm trạng trở nên phức tạp, với tình huống của anh, thật sự có thể không chút cố kỵ ở mãi với cô được sao... Đây là điều anh chưa từng nghĩ tới.
Sống một mình dĩ nhiên rất buồn khổ, thế nhưng hai người trường sinh chẳng lẽ sẽ không trở thành hai bi kịch? Phần lớn con người ngay cả mấy chục năm ngắn ngủi cũng không thể bên nhau, liệu cô có nắm chắc rằng sẽ chống đỡ được sự gặm nhấm của thời gian dài đằng đẵng?
Tình yêu là mù quáng, nhưng tình yêu lại khiến con người ta động lòng.
"Nếu anh không muốn sống ở đây, chúng ta có thể đi nơi khác, đến một nơi không ai biết chúng ta. Nếu anh không thích cùng sống với con người hiện tại, em có thể cùng anh đi vào rừng sâu núi thẳm. Nếu anh không thích trẻ con, chúng ta sẽ không sinh. Nếu anh thích trẻ con, chúng ta sẽ sinh mấy đứa."
Điền Tịnh Thực càng nói càng xúc động, cô ôm lấy ngực.
"Tiết yêu quái, từ khoảnh khắc máu của em làm anh tỉnh lại, từ khoảnh khắc anh quyết định cứu em, trái tim của hai chúng ta đã cùng chung nhịp đập, chúng ta là người vận mệnh đã định trước là dành cho nhau. Em từng đặt ra cho mình một nguyên tắc, qua lại ba tháng mới nắm tay, sáu tháng mới hôn nhau. Nhưng với anh, tất cả những nguyên tắc ấy đều không còn giá trị."
Cô đã nghĩ tất cả khả năng của hai người, cô cũng đã lập xong kế hoạch, chỉ cần anh gật đầu, phát triển thành mối tình tươi đẹp, cô bằng lòng thỏa hiệp với mọi điều, không quan tâm đến mấy quy tắc cổ lỗ sĩ nữa, chỉ bởi vì anh là người mà mình đã nhận định.