My Beloved

Chương 27

“Nàng không nên mang vác thứ gì, Juliana.”

“Sebastian, tay trái của em đã lành lại rồi. Thật ra, những lớp băng nên sớm được tháo bỏ mới đúng. Và nếu chàng chịu để ý, thì em đâu có dùng tay phải.”

Nàng cúi xuống và đặt bình nước cạnh chàng. Những người bị thương nằm tựa vào một gò đất nhỏ. Họ không phải chịu một thương vong nào, không như những kẻ đã tấn công họ. Nhưng vẫn có vô số những vết cắt nhỏ và những vết thương khác có thể tạo ra những rắc rối nếu không được chăm sóc. Thậm chí bây giờ, Jerard cũng đang chữa trị cho một cánh tay bị thương trông rất kinh khủng. Thực tế, Juliana nghĩ nàng chưa từng trông thấy nhiều máu me như vậy trong đời. Nàng vội quay mặt đi.

Sebastian đứng lên, cúi người xuống gần để chỉ có nàng có thể nghe thấy lời thì thầm của chàng. “Nếu nàng tránh đi, anh ta sẽ có thể la lên, phu nhân của ta. Nhưng có nàng ở đây, anh ta sẽ giả vờ tỏ ra can đảm.” Nàng nhìn xuống người đàn ông đang nằm trên đất trước mặt nàng. Ánh mắt anh ta gắn chặt lên bầu trời đêm.

Ngọn lửa cháy sáng rực chính giữa khu trại làm dạ dày nàng cồn cào.

“Chàng định dùng lửa để bịt kín vết thương của anh ta sao, Sebastian?” Mắt nàng không dời khỏi chàng.

Chàng gật đầu.

“Vậy còn những người khác, họ có bị thương nặng không?”

“Một vài vết cắt sẽ lành lại và những vết thâm sẽ mờ đi nhanh thôi. Họ đã quen với chuyện đó rồi.”

Nàng ngầm hiểu và không nói gì thêm nữa.

“Chàng sẽ gửi trả anh ta về nhà chứ, Sebastian?”

“Không. Anh ta sẽ an toàn hơn nếu đi theo chúng ta hơn là tự về một mình.”

Nàng bước đi và chàng bám theo nàng. “Anh ta sẽ sống sót qua chuyện này thôi, Juliana.” Chàng nói với giọng dịu dàng. “Anh ta sẽ khoe khoang về vết sẹo của mình trong vài ngày tới nữa ấy chứ.”

“Chàng đề cập đến chuyện đó mới thoải mái làm sao, Sebastian. Chàng chiến đấu với bọn cướp trong khi em thấy phát bệnh với cảnh máu me. Chàng dũng cảm hơn em quá nhiều.”

Chàng mỉm cười với nàng. “Ta buộc phải như vậy, Juliana. Và ta không tin chúng ta bị cướp. Chúng được trang bị quá tốt, cho mục đích như vậy.”

“Vậy chúng được sai tới tấn công chúng ta phải không, Sebastian?”

Chàng trông có vẻ sửng sốt.” Điều gì khiến nàng nghĩ vậy?”

“Chàng đã xem xét những ngọn đồi và quan sát những thung lũng một cách quá nghiêm túc, Sebastian. Như thể chàng đoán trước được rắc rối.”

“Chỉ là thận trọng thôi, Juliana. Chúng có thể không hơn một nhóm hiệp sĩ trẻ cáu kỉnh. Nước Pháp đang bị kìm nén kể từ khi đức vua của họ lên đường tham gia cuộc thập tự chinh. Mối bất đồng khá phổ biến ở nơi không có một nhà lãnh đạo rõ ràng.”

“Chàng có thực sự tin chúng đúng là những kẻ như vậy thôi không?”

“Không.” từ đó làm nàng lạnh sống lưng. Vậy ra, chàng cũng giống nàng, tin rằng có kẻ nào khác đã nhúng tay vào cuộc tấn công bất thần không lường trước này.

“Chàng không bị đau đớn do căn bệnh sao, Sebastian? Không có vết thương nào chứ?”

“Một vết xước trên mấy đốt ngón tay khi một lưỡi gươm sượt qua găng tay của ta, nhưng tất cả chỉ có thế. Cảm ơn nàng vì sự quan tâm rất đúng mực của một người vợ.”

“Nó có là gì đâu, em chẳng làm được gì ngoài việc ngồi đó.”

Nụ cười của chàng rộng hơn. “Và nàng thấy có lỗi vì việc đó?”

“Không,” nàng thú thật. “Ít nhất thì em cũng không la hét. Dù đó là một sự cám dỗ rất lớn.” Nàng ngước lên nhìn chàng, che đôi mắt nàng khỏi những tia nắng của mặt trời đang nhạt dần bằng bàn tay băng bó. “Chàng chiến đấu rất cừ, Sebastian.”

“Ta chỉ làm điều ta đã được dạy, phu nhân của ta. Bảo vệ những gì thuộc về ta.”

Đối với tôi chàng gần như sánh ngang với một vị thần. Chàng dường như, nếu có thể, còn mạnh hơn cả thánh thần, người đứng đối diện với tôi và chăm chú nhìn những lời nói thốt ra từ miệng tôi. Những câu văn của Catullus được xem là có tính dị giáo. Nàng đang sưu tầm một loạt những ý niệm như thế. Nhưng nàng đã vừa bị trừng phạt một cách khéo léo. Căn bệnh đã chia cách họ, giữ họ mãi mãi không được gần nhau, một thể thức của địa ngục. Nàng đã chịu đủ sự ăn năn hối lỗi cho những suy nghĩ của nàng.

Nàng quan sát chàng khi chàng quay đi. Trong một thoáng, chàng đã đứng bên Jerard, trao đổi với người bị thương.

Nàng không chắc mình hiểu rõ về tình yêu. Nàng đã nghe những bản ba lát và đọc những triết lí và cả thơ ca. Nàng kính yêu Chúa và đã rất yêu thương cha mẹ nàng. Nhưng tình cảm nàng dành cho Sebastian rất khác biệt so với cả những gì nàng đã nghe, đã đọc và đã cảm nhận trong quá khứ.

Có điểm nào đó chính giữa ngực nàng cảm thấy trống rỗng và đau nhói. Nó dường như lan rộng khi nàng nhìn ngắm chàng, khi chàng đến gần. Mắt nàng quá dễ dàng thấy cay xè vì nước mắt. Máu nàng chạy đua như thể để bắt kịp với những suy nghĩ của nàng. Nàng đã bị cấm chạm vào chàng, song nàng vẫn cảm thấy gần gũi với chàng hơn bất cứ ai. Chàng đã quyến rũ nàng bằng lời nói, khiến nàng thấy thật tầm thường với bằng chứng về sự đáng kính trọng và đức hi sinh của chàng.

Mặt trời đã khuất đằng sau họ, ánh sáng rực rỡ đang lùi dần của nó dâng tặng cho bầu trời những vệt sáng màu đỏ cam. Bộ áo giáp của Sebastian dường như rực cháy. Khuôn mặt chàng lún phún râu đã mọc sau vài ngày qua. Đôi mắt chàng có vẻ mệt mỏi, kiệt sức. mái tóc màu hạt dẻ của chàng phủ đầy bụi bặm từ những đoạn đường trong mùa hè oi bức, và chiếc áo của chàng cần được chải sạch.

Thế giới có thể nhìn chàng như một hiệp sĩ kì quặc, người tự bao bọc mình trong sự tĩnh lặng và đau buồn. Nhưng nàng biết rõ chàng là người như thế nào, người đàn ông trị vì những lãnh địa rộng lớn, người chịu nhiều đau đớn và mong mỏi, người nhìn đời qua cặp mắt đầy khoan dung và chịu đựng. Nàng hiểu được lòng trung thành của chàng và cả đức tính luôn che chở cho những người yếu đuối hơn.

Không còn có người đàn ông nào đáng kính trọng hơn con người đang đứng đó, đầu chàng để trần trong ánh sáng của buổi hoàng hôn, tay chàng đặt trên cán gươm. Và là người nàng dành trọn tình yêu.

* * *

“Phu nhân Juliana?” Một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên vai nàng lay nàng tỉnh dậy. Bầu trời tối đen, nhưng nàng không nghĩ đã đến nửa đêm hay là trước buổi sáng. Nàng ngáp dài, mở mắt ra và mỉm cười với Jerard.

Sebastian đứng quan sát nàng, tay chàng khoanh trước ngực. Nàng chuyển nụ cười sang cho chàng. Vậy ra, đã bình minh rồi. Thời điểm để cuộc hành trình của họ lại tiếp tục.

Nàng lại ngáp dài, giật mình và đưa tay lên che miệng.

“Chàng biết không, em đã có một giấc mơ lạ lùng nhất,” nàng nói một phút sau. “Tất cả là về những cái cây biết nói và những bông hoa biết hát. Chúng nói với em thành một bài thơ.”

“Đó là những gì cuộc chiến gây ra cho nàng sao, Juliana?” có sự thích thú trong giọng nói của chàng. “có lẽ nàng sắp trở thành một nhà tiên tri như Hildegard của Bingen rồi đấy.”

“Chàng đang trêu chọc em đấy ư, Sebastian?”

“Nàng có vẻ sửng sốt trước viễn cảnh đó, Juliana.”

Nàng cười với chàng, vội bịt lại một cái ngáp nữa. “Em thường thắc mắc về những áo ảnh của bà ấy. Bà ấy đã được các vị vua vời đến để hỏi ý kiến, chàng biết không? Em đã từng một lần đọc một phần trong cuốn Scivias của bà ấy. Bà tu viện trưởng có một bản sao chép.”

“Tại sao nàng lại thắc mắc về những ảo ảnh của bà ta?” Vẫn có dấu hiệu thích thú trong giọng chàng.

“Nó dường như không phải một tài năng mà một nữ tu nên có, vậy thôi.”

“Giống một phù thuỷ hơn đúng không?”

“Hay một pháp sư.” Nàng ngẩng đầu lên nhìn chàng. Jerard đã rời khỏi họ, những kị binh thì cách rất xa. Họ, trong một lúc, chỉ còn lại một mình bên nhau.

“Chàng cần thứ gì ở Montvichet, Sebastian? Có phải là kho báu không?”

“Nàng lượm được thông tin đó từ Jerard phải không?”

Nàng gật đầu.

“Đó chính là thứ quân Templar yêu cầu để trao đổi với Langlinais.”

“Thay cho món tiền chuộc của chàng?”

“Ta không thể ngăn được mình tự hỏi, liệu nó có phải đã được tăng lên cho mưu đồ này không.” Chàng nghiên cứu đường chân trời nơi nó đang toả sáng với buổi ban mai đang đến.

“Không nghi ngờ gì chính chúng đã khuyến khích việc tấn công chúng ta, Sebastian. Nhất là khi chúng không muốn chàng bị tổn hại.” Nàng nhìn lên chàng, ước giá mà chàng sẽ ngồi bên nàng, dù biết chàng sẽ không đời nào làm thế.

“Nàng cũng chú ý đến chi tiết đó nữa sao?” chàng cười. “Có lẽ, đó không phải một điều khôn ngoan khi có một cô vợ thông minh như nàng.”

“Chàng có phải là một người dị giáo không, Sebastian?” Phải chăng nàng hỏi chàng câu hỏi đó vì những suy nghĩ gần đây của chính nàng?

Nụ cười của chàng rộng mở hơn. “Một câu hỏi lạ khi hỏi một người đã tham gia cuộc thập tự chinh.”

“Em nghĩ chàng nhìn thế gian từ một vị trí khác với em.” Nàng nói. “không phải chuyện cao hay thấp hơn, chỉ đơn thuần là khác nhau. Chàng không căm ghét tất cả những người Hồi giáo, và em vừa nhìn thấy nỗi đau buồn của chàng cho số phận của những người theo đạo Cathar. Chàng tra vấn quân Templar trong khi hầu hết mọi người đều e sợ chúng. Có một số kẻ sẽ trừng phạt chàng vì sự khoan dung của chàng và những kẻ khác thì vì những nghi vấn của chàng. Phải chăng nền giáo dục ở Paris đã khiến chàng có những suy nghĩ đó?”

“Vậy mà chính nàng là người đã nghi vấn những nữ tu với những sự báo mộng còn gì.” Chàng nói với một nụ cười.

Nàng cười đáp lại chàng. “a ha, vậy có lẽ chúng ta ngày càng xứng đôi hơn những gì chúng ta đã nghĩ.”

“Một bi kịch lớn nếu quả thật như vậy.”

“Thật sao, Sebastian? Hay là một dấu hiệu rằng em nên luôn ở bên cạnh chàng?”

“Chúng ta đã kết hôn từ khi nàng còn là một cô bé, Juliana. Tất cả cuộc đời nàng đều dành để chuẩn bị cho sự kết hơp với ta. Ta là một thói quen với nàng mà thôi, không hơn. Có lẽ, một chỗ để trốn tránh sự cô độc nơi tu viện.”

Tiếng cười của nàng dường như làm chàng giật mình. “Ôi, Sebastian, em đã trải qua mười bốn năm tự chuẩn bị cho sự đau khổ. Em khiếp sợ cuộc hôn nhân của chúng ta, thường xuyên vui sướng trong những năm trời chàng ra đi tham gia cuộc thập tự chinh. Cái ngày em biết về sự triệu hồi của chàng là ngày tồi tệ nhất đời em đấy.”

Nàng làm chàng kinh ngạc, nàng có thể nói vậy.

“Ta chưa bao giờ nghĩ rằng nàng thấy kinh hãi cái ngày ta sẽ gọi nàng về.”

“Chính chuyện kết hơp của chúng ta làm em khiếp sợ, Sebastian, nhưng em chỉ tìm thấy niềm vui khi ở bên chàng.”

“Niềm vui ư? thậm chí với những gì nàng đã biết, nàng vẫn có thể nói ra một điều như vậy hay sao?”

Nàng gật đầu.

“Nàng có biết rằng khái niệm dị giáo (heretic) bắt nguồn từ tiếng Hi Lạp hairetikos, mang nghĩa là có thể lựa chọn không?”

Đó là một sự cố gắng vụng về để thay đổi đề tài đến nỗi nàng chỉ có thể mỉm cười với chàng.

“Có lẽ không phải là một điều khôn ngoan khi có một người chồng theo học tại những ngôi trường danh tiếng.”

Chàng mỉm cười đáp lại nàng.

“Những người đàn ông, Sebastian. Họ đã đủ bình phục để lên đường chưa vậy?” nàng đã nghe thấy những tiếng gào thét như bị bóp nghẹn của người đã bị đốt để bịt vết thương đêm qua, và rất khâm phục sự can đảm của anh ta. Nàng có lẽ sẽ không thể dũng cảm như thế.

“Thật ra, họ sẽ thấy bị sỉ nhục với ý kiến là họ chưa sẵn sàng đấy.”

“Chàng sẽ không định kể cho em về kho báu, đúng không?’

“Một ít thôi, có lẽ. Magdalene đã để lại cho ta một lời nhắn,” chàng nói. “thông qua một người dân làng cao tuổi. Ông ấy đã khóc suốt khi ông ấy trao nó lại cho ta. Rõ ràng, Magdalene đã rất tốt bụng và tử tế với ông lão đó như bà ấy vẫn luôn đối xử với ta. Ta đã đi đến phòng bà và tìm thấy một cái giỏ, nhưng ta vẫn chưa quyết định được phải làm gì với nó.”

“Trong đó có gì vậy?”

“Cho câu trả lời đó, chắc nàng phải đợi cho đến khi chúng ta đến được Montvichet,” chàng nói, mỉm cười.

“Và sau đó thì sao, Sebastian?”

Chàng nhìn tránh đi.

“Sau đó thì sao, Sebastian?” nàng nhắc lại. Nhịp đập của trái tim nàng kết hợp với từng từ. Nàng ngước nhìn chàng. lại một lần nữa, nàng có cái cảm giác rằng họ trao đổi mà không cần lời. Những từ ngữ có thể sẽ hoang phí khi thốt ra, nhưng bất chấp chuyện đó chúng vẫn được cảm nhận. Những lời công khai cảm xúc do hoàn cảnh trở nên không thể thực hiện. Tình yêu và nỗi khao khát quá mãnh liệt đến nỗi chúng gần như có thể được nhận thấy trong làn không khí giữa họ.

Nàng sẽ mãi mãi ở trong trái tim ta bất kể ta ở đâu.

Đừng rời xa em, Sebastian.

Ta buộc phải làm thế, Juliana.
Bình Luận (0)
Comment