Ren đột nhiên hôn tôi, trái tim tôi rạo rực, cả người tôi nóng bức. Vì sao tôi lại thấy rạo rực lạ thường?
Vì cái cảm giác này quá thật. Tôi quả thật có cảm giác môi mình đang
chạm môi ai đó… một đôi môi rất mềm mại, rất ấm áp, có hơi ẩm ướt, và
rất quen thuộc.
Tôi không kiềm được cắn nhẹ môi người ta… nghe tiếng rên khe khẽ, tôi giật mình mở mắt.
– Em có phải là bình thường rất hay kiềm chế không? Sao trong mơ lại dữ dội như vậy?
Ren… mang trên mình một khuôn mặt rất… ba chấm hỏi tôi.
Tôi lúc này đang nằm rất ngay ngắn trên giường, đầu kê lên gối đường
hoàng, chăn cũng yên vị cao ngang ngực… nhớ không lầm hình như ban nãy
tôi đâu có nằm cái tư thế này?
Ren thì một tay chống lên giường cạnh đầu tôi, một tay hắn giữ đầu
giường, còn cả người hắn là đang tiến về phía tôi, khuôn mặt hắn đang
phóng hết cỡ. Nghe câu hỏi vừa rồi của Ren… tôi mới ngộ ra, hình như cả
Ren ngoài đời thực và cả Ren trong mơ đều hôn tôi… ở cùng một thời điểm… và hình như… tôi cắn phải môi Ren rồi!
Nhìn thấy môi hắn hơi sưng, trong lòng tôi thấy rất áy náy… nhưng mà tổng thể khuôn mặt Ren lúc này không có chút nào khó chịu, ngược lại hình như thấy rất thích thú nữa kia.
Hắn cười nhạt, ánh mắt để lộ vài phần gian tà, vài phần… nóng rực,
chân mày cũng giãn ra rất thoải mái, ngoài cánh môi hơi sưng đỏ thì gò
má hắn cũng có hơi hồng, nhưng rất ít rất ít, cứ như chỉ là ảo giác. Tôi lại cười cười:
– Em xin lỗi. Nhưng sao anh lại hôn em?
– Hôn để đánh thức em mà. Được rồi, dậy đi. Anh đã nấu bữa sáng rồi.
Mau lên để nguội. – hắn đưa bàn tay đang chống xuống giường khẽ xoa đầu
tôi rồi mới đứng dậy quay đi.
Nhìn Ren trong cái tạp dề, trong lòng tôi không khỏi thấy xúc động,
phải chi từ nay về sau… ngày nào tôi cũng có thể yên bình bên hắn như
lúc này.
Nhưng thực tế tất nhiên hoàn toàn khác với ước mơ… vì cuộc đời rất bất công, một cơn bão lại nhanh chóng kéo đến.
…
Thời gian trôi qua rất nhanh, ngày mai đã là sinh nhật tôi và Ren.
Hôm nay không khí trong tiền gia và cả hậu gia đều rất náo nhiệt… mặt ai cũng ít nhiều thể hiện ra sự vui vẻ.
Vừa sáng ngủ dậy, sau khi làm thủ tục buổi sáng, Ren đã vội vội vàng
vàng bỏ luôn cả bữa sáng mà chạy đi đâu mất với Ajita, nhưng trước khi
đi còn không quên dặn dò, hắn cứ luôn miệng bảo tôi phải ăn sáng cho đầy đủ, kẻo ảnh hưởng đến sức khỏe.
Tôi và Chito sau đó bị bỏ lại cô đơn ở nhà, cũng cùng đi mua quà cho
Ren. Tôi muốn chọn cho hắn một cái gì đó có thể khiến Ren đưa ra một
khuôn mặt cảm động, cái gì đó có thể khiến hắn nhớ đến khắc ghi.
Sau khi Chito mua lấy một đôi giày cổ cao cho Ren, thêm một cặp áo đôi cho tôi và hắn thì cô nàng cười toe toét.
Trái lại, tôi thở dài ngao ngán. Mua gì tặng hắn đây? Từ trước đến
nay cái gì cũng là tôi phụ thuộc vào hắn, bây giờ muốn tự bản thân mình
mua cái gì đó đem tặng hắn, lại không biết phải chọn cái nào.
– Đem thân tặng người ta đi. – giọng của Chito cắt ngang mớ suy nghĩ
của tôi, mà là cắt ngang một cách bặm trợn… một cách rất là gây sốc.
Không ngoài dự đoán của Chito, tôi đứng như trời trồng ngây ngốc nhìn
nhỏ – Ơ… tớ chỉ đùa thôi.
– Hừ… Đùa cái kiểu của cậu. – mặt tôi đỏ hết cả lên, bĩu môi lèm bèm.
– Ơ… vậy ra hai người chưa có làm cái gì hết hả? – Chito trợn mắt nhìn tôi, ánh mắt thể hiện câu hỏi “Thật á?!”
– Này này! Làm gì là làm cái gì hả? – tôi trợn mắt hét toáng… hình như âm lượng hơi lớn, khiến cả tầng quay đầu nhìn chúng tôi.
Chito liền sượng chín mặt kéo tôi vào quán cafe ở tầng dưới, vừa ngồi xuống, tôi đã lườm nhỏ một cái. Cô nàng liền thở dài, vẻ mặt khá trầm
tư, giống như đang cảm thông, cũng giống như đang oán trách:
– Hai người ở cùng phòng lâu như thế, vậy mà Ren chưa làm gì cậu thật sao?
– Ừm… ừ. Nhưng tại sao tụi mình lại nói về chủ đề này chứ?
– Cho hai cafe sữa. – Chito quay sang nói với phục vụ – Hơn nữa, hai
người còn đang là người yêu nha. Nếu thật là như vậy, thì Ren quả là có
vấn đề.
– Này… có thể bỏ qua chủ đề này không?
– Một là sinh lý hắn không được bình thường.
– Này… Chito!!
– Hai là hắn hoàn toàn chẳng xem cậu là một người con gái, gián tiếp mà nói, hắn hoàn toàn chẳng hề thích cậu.
– Chi… to!!! – tôi gằn giọng. Cả quán cafe lại quay sang nhìn chúng
tôi với ánh mắt hiếu kì, hệt như đang nhìn mấy con rái cá đang biễu diễn ngoài đường.
– Hoặc là, thời gian vừa qua hắn đã phải rất vất vả để có thể kiềm
chế… – Chito thở dài, hình như là thấy thương cảm giúp Ren thì phải… ơ…
cô ấy hình như là bạn thân của tôi a – Tội nghiệp thật.
– …
Phải nói gì đây, tôi chỉ có thể đưa ra khuôn mặt phức tạp. Tôi đưa ly nước lên miệng mấp môi. Chito đã uống cái rột một cái chỉ còn nữa ly,
hơn nữa còn sảng khoái ngoác miệng cười. Tôi rất muốn chụp lại khoảnh
khắc này để một ngày nào đó đem nó và Ajita ra mà đe dọa cũng như khủng
bố tinh thần nhỏ bạn.
Trước mặt người ta thì thùy mị nết na, sau lưng người ta thì tâm hồn
phóng khoáng, hành xử thoải mái… thật là không còn gì để nói.
– Nói thật đi Yuki, có thật là Ren chưa chạm đến cậu không?
– Chạm thì chạm rồi… nhưng mà… tiến thì chưa có tiến tới. – tôi bất giác thở dài.
– Cậu trông cũng có vẻ rất muốn, tại sao hắn ta còn do dự? – Chito
đưa tay chống cằm, vẻ mặt suy tư, cả người tỏ ra vẻ như một thám tử tư
hàng đầu. Cơ mà… tại sao lại làm cái vẻ mặt nghiêm túc đó khi đang suy
nghĩ về cái vấn đề kia… nghiêm túc làm cái quái gì!!! Hơn nữa…
– Tớ rất muốn cái gì hả? – tôi đỏ bừng mặt mà lườm Chito. Cô nàng gạt phăng cái lườm của tôi sang một bên, hoàn toàn không chút lo sợ mà còn
thản nhiên nói.
– Không lẽ là do hắn sợ cậu là WW trong khi hắn lại là DW?! – Chito
vừa dứt lời thì cuộc trò chuyện của hai người ngồi bàn kế bên chui hết
vào tai tôi, vì cái tên của người đó có xuất hiện trong câu nói đầu
tiên.
– Anh chàng đó tên là gì nhỉ?? Ren? – giọng của một cô gái trẻ… nhìn sang thì thấy cô nàng rất đáng yêu.
– Ừ. Anh ấy tên Ren, nghe nói là chủ tịch tập đoàn lớn nhất thế giới
ấy, chỉ bằng tuổi tụi mình thôi. Anh ấy hình như còn đang học tại The
East nữa. – cô nàng còn lại nói, khuôn mặt cô ta cũng không kém xinh
đẹp, nhưng mà… anh anh cái gì chứ?! Rõ ràng cô biết hắn bằng tuổi cô mà!
– The East… chà cái trường dành cho pháp sư đó hả? Ngầu thế! – ánh mắt cô nàng long lanh óng ánh, như thể rất ngưỡng mộ.
– Ừ. Nghe nói cuộc họp cấp cao hôm nay cũng là do anh ấy mở ra, để đề xuất việc bãi bỏ luật lệ cấm yêu giữa DW và WW. – cô nàng nói có vẻ
sành đời.
Cái gì?!! Cái gì!! Cô nói lại xem?!
– Cái gì? Cô nói lại xem! – ơ tôi chưa có mở miệng nói mà… ai nói ra tiếng lòng tôi vậy?
Ngơ ngác nhìn về hướng phát ra tiếng nói, liền phát hiện người nói là cái người đang ngồi ở trước mặt mình, vẻ mặt đang rất đăm chiêu chăm
chú, vô cùng nghiêm túc, hoàn toàn lột bỏ cái vẻ mặt cợt nhả ban nãy.
Lúc này, không những tôi vô cùng ngơ ngác mà hai cô nàng ngồi bên kia đang tám chuyện thời sự cũng bị làm cho sửng sốt, lại cùng với tôi ngơ
ngơ ngác ngác, khuôn mặt ngốc không chịu được.
Chito mất kiên nhẫn nói lại lần nữa:
– Cô nói lại tôi xem. Ren làm sao?
– À… anh ấy hôm nay lấy tư cách chủ tịch tập đoàn Kisuwaza mở một
cuộc hợp với hội đồng cấp cao, anh ấy muốn đưa ra đề xuất xóa bỏ luật
cấm yêu giữa… – cô gái sành đời nhanh trí hơn cả, mau chóng thoát khỏi
khuôn mặt ngu ngốc trả lời Chito, vậy mà chưa đợi người ta nói hết câu,
cô nàng này đã cắt lời người ta một cách không thương tiếc.
– Được rồi. Cảm ơn.
Chito nói rồi để lại tiền trên bàn thanh toán sau đó kéo tôi đi mất.
Cô nàng ban nãy vừa mới dứt khỏi khuôn mặt ngơ ngơ bây giờ lại trở nên
thật ngu ngu.
– Này. Cậu định đi đâu? – tôi níu tay Chito để cô nàng bình tĩnh lại
một chút. Không khéo vì quá kích động mà kéo cả tôi cùng nhảy cầu thì
khổ.
– Đi tìm hai người đó chứ làm gì? Có phi vụ hay như thế lại chẳng
chịu rủ tớ theo. – Chito nói. Giọng nói vừa phấn khích vừa tức giận, hai gam cảm xúc hoàn toàn trái ngược bây giờ đang hòa lẫn vào nhau, nên
khuôn mặt cô nàng nhìn rất khó coi.
Ngược lại với tâm tình đảo lộn có một không hai của Chito, tôi cảm
thấy rất hạnh phúc, rất cảm động. Bây giờ tôi đã hiểu, những hành động
nguy hiểm của hắn thời gian vừa rồi là có ý gì.
Thì ra là hắn đã luôn toàn tâm toàn ý quan tâm đến tôi, còn đứng ra
bảo vệ mối quan hệ giữa chúng tôi một cách toàn vẹn không để nó sức mẻ
dù chỉ một mảnh.
Một cảm giác ngọt ngào dâng lên trong tim tôi một cách mạnh mẽ. Tim
tôi như vừa có gì đó thật nhẹ nhàng vuốt ve, một cảm giác run rẩy đến mê mẩn.
Ren hắn luôn luôn bảo vệ tôi, bảo vệ cảm xúc của tôi… tuy là toàn
dùng những phương pháp thật bá đạo, nhưng vì Ren của tôi tính cách và sở thích vốn rất bá đạo, nên hình như đối với hắn tất cả đều rất bình
thường.
Hắn âm thầm làm nhiều việc như thế, đến cuối cùng vẫn là vì chúng
tôi. Điều này khiến hắn trở nên thật vĩ đại, thật tuyệt vời. Tôi có cảm
giác hắn sẵn sàng nghênh chiến cả thể giới nếu điều đó làm tôi thấy vui.
Càng nghĩ tôi càng thấy cảm động, mà càng cảm động thì nụ cười trên môi tôi càng khó dứt.
Bây giờ dù cho luật lệ có không được xóa bỏ đi nữa, thì chỉ cần ở bên hắn, tôi sẵn sàng phá lệ, có thể cùng hắn chạy trốn, lên rừng xuống
biển đều ok. Hắn đã có thể vì tôi mà như vậy, thì tại sao tôi lại không
thể vì hắn mà hy sinh!
Bây giờ thì tôi đã hiểu tâm trạng của mẹ tôi khi năm ấy bà theo ba tôi. Thật sự là một cảm giác rất ngọt ngào và hạnh phúc!!
Chúng tôi vừa xuống đến tầng trệt của trung tâm thương mại thì cả
người tôi đột nhiên nặng trịch, hệt như chân tay không còn là của mình
nữa. Mí mắt tôi khép lại, mặc dù trong tâm trí tôi đang rất hoảng hốt
hét lớn “Cái gì thế này?! Mày làm cái gì vậy?? Mau mở mắt ra!! Tao phải
đi tìm Ren! Tao phải tìm để ủng hộ cho anh ấy!! Mày mau lên mở ra!!”
Sau đó bên tai tôi vang lên tiếng ù ù thật lớn, lớn đến mức những
tưởng sau này tôi sẽ điếc, cả miệng tôi cũng cứng đờ không thể hoạt
động. Người tôi mềm nhũn ra, cố gắng vịn vào Chito để đứng thẳng, nhưng
lúc này, qua tầm nhìn hạn hẹp của mình, tôi đã thấy Chito đã nằm dài
xuống đất ở phía trước.
Đó là hình ảnh cuối cùng tôi còn thấy được. Thôi rồi… xác định là chúng tôi đã bị đánh thuốc!
Sau đó, tôi chìm vào mê man…
Lời kể của Ren.
– Trước cuộc họp căng thẳng như vậy, cậu không có chút lo lắng nào?
Ajita tiến đến ngồi vào chiếc ghế cạnh tôi.
Trên băng ghế dài ở phòng chờ, tôi và anh ta, hai mắt đối hai mắt,
chỉ lặng lẽ như vậy. Anh ta có vẻ mất kiên nhẫn khi phải chờ đợi câu trả lời quá lâu, tôi mới nhún vai lên tiếng:
– Mặt tôi chỉ vô cảm vậy thôi. Thật ra trong lòng không ai thấy được.
– Thật thú vị. Cậu đúng là rất thú vị. – Ajita cười nhạt quăng lon
cafe vào tay tôi, rồi ngã người ra sau, vẻ mặt rất thư giãn nhâm nhi ly
cafe trên tay.
– Anh đang bắt đầu nói chuyện như những cụ già. – tôi mở nắp lon, cười nhạt.
– Cậu đang bắt đầu nói chuyện như những nhà văn già. – anh ta hớp một ngụm rồi nhắm mắt nói, trên môi vẫn giữ nụ cười nhàn nhạt khó đoán.
– Đây là cách anh an ủi động viên người khác à? Tôi thấy tội nghiệp
cho Chito. – tôi mỉa mai. (ở một quán café nào đó, cô nàng kia hắt xì
một tiếng rõ to!)
– Đồ con nít! Đừng có đem người khác vào! – ánh mắt kia đảo qua tôi
một cái rồi hướng về chiếc đồng hồ treo tường – Đến giờ rồi, đi thôi.
(Còn tiếp)