Lãnh Nhược Tình trở về, làm chấn kinh cả một phòng nữ hầu, quản gia lẫn hạ nhân.
Bọn họ nói họ đã nhìn thấy hồn ma của mỹ nhân, bám trên người Lãnh gia đại tiểu thư Lãnh Nhược Tình, tới gặp Vương gia tìm về nhân duyên kiếp trước.
“Giống như Liêu Trai…… Hai người họ giống nhau như đúc!” Bọn họ nghị luận nói.
Bọn thị nữ thích mỹ nhân anh anh anh khóc thút thít nói:
“Đứa nhỏ đáng thương đó a, chắc là do thương tâm quá độ nên mới chết đi……”
Sau đó đồng loạt dùng ánh mắt khiển trách nhìn Vương gia. Vừa đau lòng vừa hân hoan nghênh đón, an trí tân vương phi vào vương phủ, còn tự mình bổ não Vương gia không biết sẽ giải thích trường hợp khó hiểu này như thế nào đây. Vị Vương gia đang khập khiễng không tiện hành động cũng bị ném ra phía sau, Lãnh Nhược Tình quay đầu lại hài hước mà liếc hắn một cái.
Quản gia gạt lệ:
"Vương gia a, ngài thật không hổ là đại hài tử ta chăm sóc, cho dù là âm tào địa phủ cũng phải đem người về cho được a……"
Vương gia:……
Già trẻ lớn bé khắp quý phủ đều đã bổ não được cái gì rồi?
Vừa nhìn đến gương mặt thật của Lãnh Nhược Tình, bọn thị nữ trong phủ liền nhanh chóng thu thập đồ vật từ căn phòng mới đã bố trí, dọn tới tiểu viện hoa đào năm đó mỹ nhân đã ở, hoa đào đều đã rụng hết, lẻ loi đến ảm đạm, bọn họ liền treo một chiếc chuông gió lên nhánh cây khô, gió thổi qua sẽ leng keng leng keng mà ca hát, ban đêm khi treo lên những cành cây chen chúc vài cái đèn lồng lớn nhỏ, đi ngang qua liếc mắt một cái nhìn giống như biển sao. Trong phòng phủ màn che hồng sa, đốt lên huân hương quen thuộc của mỹ nhân, trên mặt đất phủ kín lông cáo loại tốt nhất, dẫm lên vô cùng mềm mại.
Lãnh Nhược Tình rót hai ly rượu, cùng ngồi ở trên giường với Vương gia, y tựa sát vào hắn, phun ra hơi thở như lan:
“Tướng công, uống chén rượu giao bôi đi.”
Vương gia tay cầm ly vàng, cúi đầu mím môi, sau đó ngẩng đầu nhìn gương mặt quyến rũ của Lãnh Nhược Tình cùng đôi mắt đen sâu không thấy đáy của y, nhìn chính mình trong ánh nến lay động phản chiếu ra từ đôi mắt đó, bỗng dưng nhớ tới mỹ nhân năm đó ở Hinh Hương Uyển khoác sa mỏng, chân dẫm guốc gỗ phong hoa tuyệt đại, hiện tại đang mặc một thân áo cưới hắc phát phi kiên. Hắn vòng tay qua đem chén rượu để sát vào môi mình, uống một hơi cạn sạch, nhìn biểu tình kinh ngạc của đối phương mà hơi hơi mỉm cười, in lên môi y một nụ hôn đầy rượu.
Thứ rượu nóng hổi này chính là đào hoa nhưỡng năm nào, hít thở xung quanh đều là mùi của nhau. Ánh nến nhẹ nhàng lay động, tàn ảnh chiếu lên bình phong. Đầu lưỡi ấm áp tựa như rắn tinh tế lướt qua từng tấc khoang miệng hắn, Vương gia bị đẩy ngã vào đống gấm vóc thượng hạng bóng loáng, có hơi cấn người, đại khái là quản gia lại bỏ vào chút đậu phộng táo đỏ linh tinh chờ mong “Sớm sinh quý tử” gì đó đi……
“Ngươi không được bỏ đi nữa……”
Hắn ngửa đầu nhìn y, chỉ cảm thấy người này từ góc dưới nhìn lên cũng đẹp như vậy, ước chừng là 360 độ đẹp không góc chết, nước mắt hắn theo khóe mắt chảy xuống, cảm thấy chính mình mới đúng là người bị gả đi.
“Lúc trước là ta sai rồi.” Lãnh nếu tình hôn trán hắn, y nghiêm túc mà nói, không còn giống dĩ vãng mà trêu đùa nhau như bệnh tâm thần, thần sắc trang trọng, tựa như thề nhìn hắn chằm chằm.
“Nếu không phải vì làm ngươi ghen cùng người khác khí ngươi, ta cũng sẽ không vô duyên vô cớ mà biến mất. Ta thích ngươi, cuộc đời này chỉ một mình ngươi là đủ rồi.”
Y ôm hắn, hứa hẹn.
“Ta ta ta cũng vậy.”
Vương gia có chút nói lắp, Lãnh Nhược Tình như vậy tỏa mị lực lớn đến mức hắn muốn thét chói tai.
“Nếu Vương gia nói như vậy, vậy nói ta nghe, trước đây ngươi nạp thiếp lại là chuyện thế nào đi?”
Lãnh Nhược Tình cúi sát vào mặt hắn, nhướng lông mày, vừa nguy hiểm vừa tà ác.
“Cái đó, đó là vì ép ngươi ra mặt! Nếu ngươi không xuất hiện, ta mà cũng muốn làm nàng sao! Ta đối với nữ nhân không cứng lên nổi!”
Vương gia muốn hỏng mất, quay mặt qua, vùi vào trong chăn không chịu ra.
“Ta đương nhiên là biết…… Hù ngươi đó.”
Lãnh Nhược Tình đắc ý dào dạt: “Hôm nay không được tận hứng, chúng ta lại tiếp tục đi……”
“Ngươi, ngươi là cầm thú sao! Còn nói không đủ!”
Vương gia sợ đến mức muốn nhảy dựng lên, bị Lãnh Nhược Tình một phen túm lại bên người.
“Cái giường này thật ra chưa thao qua lần nào, ta muốn ngươi lúc nào cũng cảm nhận được ta đang thao ngươi, làm cho thân mình này của ngươi không rời ta được nữa, liền trở thành……”
“A!!!!”
______________
Lại là một đêm hồng bị phiên lãng kiều suyễn ngâm nga nhưỡng nhưỡng tương tương.
Bọn thị nữ, hạ nhân cùng quản gia ngồi xổm một bên uống trà:
“Này đúng là quỷ a, nếu không sao lại kêu to mãi……”
==================HOÀN CHÍNH VĂN===========