Mỹ Nhân Bách Niên Nan Ngộ

Chương 28

Đến lúc bữa ăn dừng cũng là khi trời đã về đêm muộn, lão kêu nàng cùng lão đến một nơi: "Lão không định cho ta ăn rồi sẽ đi thủ tiêu ta chứ, ta không mong bữa ăn ban nãy là bữa ăn cuối cùng đâu." Cảnh Vân nói giỡn.

"Yên tâm ta không đáng sợ đến vậy đâu, trước nay có chút quái gở chỉ là không muốn nhưng quá nhiều người đến làm phiền mà thôi." Lão Khổng lúc này trong người có chút hơi men nên nói chuyện rất gần gũi.

"Lão trước nay có người từng đến tìm nhận làm sư phụ hay sao, người như lão mà cũng được người khác ngưỡng mộ thì thật là lạ." Cảnh Vân tiếp tục không nể nang mà phán xét.

"Ta làm sao cớ chứ, vỗ công của ta là võ công đã thất truyền, ngày ấy sư phụ chỉ truyền dạy cho mình ta mà thôi, đám người đó đánh hơi thấy việc đó liền muốn bái ta làm sư, nhưng còn chưa gì đã bị cái phong cảnh ở sân làm cho hoảng sợ mất mật rồi, đều là đám nhát gan." Lão Khổng khinh thường.

Đi bộ một đoạn xa thì Cảnh Vân nhìn thấy một cửa động: "Động này có tên là Cửu Tử, chính là muốn nói có chín cửa tử, lối vào thì chỉ có một nhưng lại có đến chín lối ra, không ai biết rõ lối ra mà bản thân chọn là cửa sống hay cửa chết, không ngại nói với ngươi Vương Dã thật ra là đệ tử của ta nhưng hắn ta ấy à, chăm ăn chăm ngủ, nhưng rất lười làm lười học, vì thế chắc ngươi cũng biết võ công rất tệ, nhưng được cái hắn có ngón nghề là ăn trộm rất giỏi, lần đầu gặp ta là khi hắn còn bé, khi đó ta rất đói lại mang trong mình nhiều vết thương nên không thể làm gì cả không thể đi kiếm đồ ăn, không hiểu sao Vương Dã đi lạc khi ấy ta còn chưa đến nơi này sống vẫn còn ở ngoài bìa rừng xung quanh có nhiều nhà khác, hắn ta người nhỏ con nhanh nhẹn đi trộm về một con gà mái hoa mơ, hắn ta tự mình gϊếŧ gà rồi nướng lên, đứa trẻ tốt bụng chia cho ta nửa con gà, hắn nói ta và hắn cùng cảnh ngộ có thể chia sẻ." Lão Không chia sẻ chuyện của Vương Dã.

"Hắn cũng là người có lòng." Cảnh Vân không ngờ quan hệ giữa hai người lại như vậy nhưng.

"Sau ấy cha nương hắn tìm được hắn về, ta cũng bỏ đi vào sâu trong rừng hơn đến khi gặp lại đã là lúc hắn ở độ tuổi thiếu niên, ta liền gợi ý cho hắn theo ta học võ, hắn sảng khoái đồng ý nào ngờ đệ tử này ta không có biện pháp ép khắn vào khuôn được, hắn đánh võ rất tệ nhưng thân thủ chạy rất nhanh cứ mỗi lần bị phạt hắn liền chạy biến đi luôn vài ngày sau mới quay lại, cuối cùng ta đành mặc kệ không muốn dạy hắn nữa." Lão Không bật cười nói.

"Thảo nào hắn ta võ nghệ tệ như vậy." Cảnh Vân ban nãy cũng đã kể lại việc vì sao nàng biết Vương Dã.

Từ cửa hàng đi vào sâu bên trong, lối đi ngày càng nhỏ lại hang động ẩm thấp lạnh lẽo nghe có vẻ giống cổ mộ, rẽ ngang rẽ dọc cuối cùng ra một nơi rất rộng nghe được cả tiếng nước chảy, phía trước có ba cửa nàng đương nhiên là cứ đi theo Lão Khổng, cả hai cứ đi cứ đi như vậy không ai còn tiếp tục lên tiếng, ánh sáng khá mờ ảo vì chỉ có cây đuốc của Lão Không, nơi này đúng là quá nhiều ngã rẽ Cảnh Vân ban đầu còn có thể nhớ được chút ít nhưng càng đi thì càng thấy hỗn loạn.

Cuối cùng đến một núi đá nhỏ giữa hang khi thấy phía bên kia có ánh lửa rất lớn thì Cảnh Vân thấy Lão Không dập đuốc trên tay lão ra hiệu cho nàng đừng lên tiếng, nàng lần theo bước chân của lão trèo lên núi đã nhỏ đó đến một chỗ đủ để nhìn thấy bên dưới, nàng đứng ở chỗ cao nhìn xuống thấy phía bên kia chính là một cái động rất lớn, lán trại còn được dựng lên, người đi đi lại lại khá nhiều sau lưng ai cũng có hai cây đao, Cảnh Vân rất nhanh chóng đong đếm số lượng số lượng không quá 300 người rất.

"Bọn họ đều là những người có võ công tốt tuy không thể nói một địch mười nhưng năm người thì có thể đánh được." Lão Không thì thầm: "Muốn đánh chúng thì ta cũng phải có lực lượng tương đương hơn thì càng tốt."

"Nói như thế thì binh lính Bắc Châu không thể sánh bằng, có thể dùng số lượng áp đảo lại." Cảnh Vân đáp.

"Không phải ngươi nói đám người này sẽ liên minh với Lang Quốc hay sao, như vậy thì chắc chắn chúng sẽ không hành động đơn lẻ, binh lính Bắc Châu vừa cần đánh giặc ngoài vừa phải chống giắc trong, trước hay sau đều phải đánh, số lượng không đủ." Lão Khổng phân tích.

Cảnh Vân nghe vậy xong thì càng thêm lo lắng, nàng quan sát nơi ấy thật kỹ, phát hiện ra một chỗ được canh gác rất cẩn thẩn, rất giống nơi chứa vũ khí của bọn chúng thời cổ đại này súng là thứ chưa ra đời, trên lưng mỗi tên này đều có hai thành đao tượng chưng cho hai tay vậy kho vũ khí đựng gì, chỉ có thể là thuốc nổ.

Nàng cùng Lão Khổng sau khi quan sát tình hình liền lặng lẽ rời đi như lúc đến đây: "Lão Khổng nghe lão nói chuyện ta thấy lão rất hiểu về binh pháp." Cảnh Vân nhận xét.

"Từ nhỏ có thú vui nghiên cứu trận thế đánh giặc nên cũng hiểu đôi chút." Lão Khổng nhanh chóng đáp.

"Tiễn phật tiễn đến tận Tây Thiên, đã làm người tốt thì giúp cho chót lão cùng ta đi gặp vị Đại Nhân mà ta bảo được không?" Cảnh Vân mở lời: "Dù sao lão vẫn cần phải chỉ đường trong hang mà, ta không nhớ được đâu nó thật hỗn loạn."

"..." Lão Khổng im lặng tiếp tục đi, Cảnh Vân nóng ruột.

"Lão yên tâm vị Đại Nhân kia không phải là tham quan đâu, hắn tuổi trẻ tài cao, xử án rất được." Cảnh Vân bắt đầu thuyết phục lão, nàng kể những điểm tốt của Hoắc Uy Thần.

"Ngươi bỏ nhà theo nam nhân." Lão Khổng tự dưng quay phắt lại ánh mắt bắt đầu tìm tòi.

"Cái gì mà bỏ nhà theo nam nhân, lão đang nghĩ cái gì, hắn ta là ta vô tình gặp được, cũng mấy lần giúp hắn tra án nên quen biết thôi, nhưng mà đúng là mới gặp có vài lần nhưng ánh nhìn người của ta cũng rất khá đó." Cảnh Vân khó hiểu nhìn lão rồi giải thích: "Lão cứ gặp thì sẽ biết thôi."

"Được rồi cứ tạm tin như vậy đi, ta đã đưa ngươi đến đây rồi thì không có gì mà không giúp ngươi tiếp." Lão Khổng nhếch mép nói, cả hai trở về ngôi nhà của lão nghỉ ngơi sáng sớm hôm sau bắt đầu xuất phát.

Hoắc Tông Đế cùng Hoắc Uy Thần trong phòng bàn bạc, Hoắc Tông Đế đến đây với thân phận đặc biệt là một chức vụ chưa từng có được Hoàng Thượng đặc phái đi làm việc cùng Tuần Phủ Đại Nhân.

"Bố Tử bao năm không có lời đáp giờ cũng đã có thể trả lời rõ ràng, năm đó Tể Tướng tự mình ra trận đánh bại đám cướp biển nhưng lại mất đi vài vị tướng đắc lực, thật không ngờ đây cũng chỉ là kế hoạch của hắn, lần này Tra Minh được gọi về đây có lẽ việc ta rời khỏi kinh thành đã không thể giấu được nữa nên hắn mới nhanh chóng hành động như vậy." Hoắc Tông Đế lên tiếng.

"Phụ thân hay là người âm thầm trở về kinh trước việc cho người khác đóng giả người tại nơi này không phải quá khó, dù sao từ lúc đến người vẫn luôn kín cổng không xuất hiện quá nhiều, bọn họ chắc chắn sẽ không phát hiện." Hoắc Uy Thần đề xuất.

"Đám người đó sợ rằng đã theo dõi từ khi ta đến đây rồi, không có khả năng rời đi âm thầm được." Hoắc Tông Đế trầm ngâm.

Thấy vậy Hoắc Uy Thần cũng đăm chiêu suy nghĩ, nhưng ngay lập tức có kế sách: "Nếu không thể đi một cách thầm lặng vậy chi bằng cứ rầm rộ đường hoàng mà đi, phụ thân chúng ta dám khua chiêng gõ mõ đường đường chính chính bước ra khỏi nơi này bọn chúng chắc chắn sẽ cho rằng ta đã có sự chuẩn bị kỹ càng mới dám trở về, trên đường trở về vì người bị đột ngột trở bệnh ngày càng nặng khiến cho đoạn đường phải đi chậm rãi, như thế đám người ở kinh thành sẽ cho rằng ông trời giúp họ, chúng ta không mang theo người của thái y viện lại cấp bách trở về chắc chắn sẽ khó mà qua khỏi, bọn chúng sẽ chuyển mục tiêu sang con, con dù sao nơi này cũng có binh lính trong tay chắc chắn dù tình hình có tệ đến cơ nào cũng có thể đợi được chi viện." Hoắc Uy Thần tính toán.

"Quá nguy hiểm, lần này ta thấy Lang Quốc có lẽ sẽ dốc toàn lực chiếm lấy Bắc Châu đó, chiếm được thành Bắc Châu tuy không có quá nhiều lợi ích về mặt bày binh bố trận nhưng lại là nơi có chỗ phòng thủ tuyệt vời sau này ta muốn dành lại không phải chỉ đơn giản là một trận đánh, hơn nữa lấy được thành Bắc Châu khí thế binh lính đang lên ta e rằng chúng sẽ lập tức đánh đến các châu phủ giáp ranh, việc để con ở lại sẽ khiến các phe phái trên triều dần lộ rõ bản chất hơn." Hoắc Tông Đế lo lắng.

"Nhưng ít nhất vẫn có người ngồi trên ngai vị, đám người đó dù to gan cỡ nào cũng không dám manh động lớn, việc quan trọng nhất bây giờ là người có thể trở về thật an toàn."

Hoắc Tông Đế nghe vậy liền thở dài lần này ông xuất kinh thật ra không phải là vì chiến sự với Lang Quốc mà chính là đi tìm một loại thuốc, bản thân ông có bệnh là thật, ngày ấy thái y thân cận từng nói với ông rằng nếu trong năm năm tới không tìm được thứ thuốc ấy thì sẽ không thể vượt qua nạn khó này, giờ đây chỉ còn một năm nữa là thời hạn kết thúc, không phải ông nuối tiếc ngai vị, việc ngồi trên ngai vàng không phải là điều ông mong muốn, nó khiến ông hào mòn thể trạng, nó ngăn cản ông làm việc một cách tự do, nhưng khi ngồi lên rồi thì ông vẫn dốc lòng làm việc cố gắng ổn định việc trên triều cố gắng đánh bại Tể Tướng để đến khi Thái Tử lên ngai có thể bắt đầu một triều đại mới một cách thuận lợi nhất.

"Đúng rồi vị bằng hữu của con ta không thấy đến tìm con nữa, hắn ta đâu rồi?" Hoắc Tông Đế nhớ đến Cảnh Vân đêm qua sau khi nghe mật thám nói lại ông thật sự có vui mừng.

"Lão Gia người này vốn không phải là nam nhân, đúng như người dự đoán đây chính là Đại tiểu thư nhà Tả phó Đô ngự sử, tên nàng là Cảnh Vân vừa tròn mười lăm, một năm trước nghe nói nàng từng trải qua thập tử nhất sinh, sau ấy không ai còn thấy nàng xuất hiện nữa, các vị tiểu thư liền đồn đoán nàng giờ đây chỉ còn là cánh trước gió." Mật thám báo cáo lại sự việc.

"Là bọn họ đánh giá thấp nàng ta rồi, Lý Tiến ngươi nói xem Cảnh Vân đó có chỗ nào giống với cánh hoa sắp rụng cơ chứ, vừa thông minh vừa lanh lợi, tính tình không thể gọi là trầm ổn, gan dạ hơn cả nam nhân, người này rất khó để nắm trong tay, nàng có chủ ý riêng mà lại rất kiên định, Mã Đông Thiên đúng là có khiếu dưỡng dục nam nhi hay nữ nhi đều rất giỏi, đặc biệt là nữ nhi, lần này ta không dẫn theo Mã Đông Sơn nếu không hai huynh muội bọn họ mà gặp nhau thì sẽ rất thú vị đó." Hoắc Tông Đế nhận xét Cảnh Vân.

"Lão Gia nói phải, nhưng nếu truyện này đồn ra ngoài thì không hay cho lắm." Lý công công nhắc nhở.

"Ta không quan trọng thứ ấy, nếu có ta che trở ai dám đồn đoán lung tung." Nói như vậy Hoắc Tông Đế đã có quyết định của mình, Lý công công không còn lên tiếng.

Trở lại hiện tại Hoắc Uy Thần khi thấy Cảnh Vân được nhắc đến thì ánh mắt lập tức có sự thay đổi hắn còn nhớ trước khi rời đi "hắn ta" còn nhắc nhở hắn an toàn sự quan tâm ấy hắn nhận: "Con có gặp hắn rồi, hắn giúp đỡ con rất nhiều, đã nhiều lần con mở lời muốn thu hắn dưới trướng nhưng tên này rất lạ, hắn cứ vậy mà thẳng thừng từ chối không chút suy nghĩ hắn nói mong muốn của hắn là ở nơi yên tĩnh, hắn còn nói vào kinh rồi hắn lo sợ bản thân sẽ không còn giữ được mình sẽ trong sạch." Hoắc Uy Thần kể chuyện

"Nhưng ta vẫn khuyên con nên tìm hiểu hắn thật kỹ, đừng để tình cảm che mất tầm nhìn." Ông đây là muốn nhắc nhở nhi tử hãy nhìn lại thân phận của nàng.

Hoắc Uy Thần nghe xong có chút bất ngờ hơn nữa thái độ của phụ hoàng cũng nhiều sự mong chờ. Hắn sẽ lưu tâm.

Bình Luận (0)
Comment