Mỹ Nhân Bách Niên Nan Ngộ

Chương 42

Cả ngày tiếp chuyện Hoàng Hậu tuy không phải gì đó quá vất vả nhưng vì phải giữ đúng quy tắc mà người nàng có chút căng cứng, buổi tối A Mẫn giúp đỡ Cảnh Vân xoa bóp, nàng ta hôm nay không được xuất phủ cùng, nên cũng không rõ mọi chuyện chỉ là thấy tiểu thư mệt mỏi liền đoán chắc Hoàng Hậu khó tính lắm.

"Tiểu thư người có thấy thoải mái hơn chút nào không?" A Mẫn lên tiếng hỏi.

"Đương nhiên rồi tay nghề của em rất đỉnh." Cảnh Vân bật cười giơ ngón cái lên cao, nghe xong A Mân càng vui vẻ.

"Tiểu thư nếu...sau này người nhập cung người có dẫn theo A Mẫn không?" A Mẫn có chút ngập ngừng dò hỏi.

"Em muốn đi theo không?" Cảnh Vân không lập tức trả lời mà lại hỏi ngược lại.

"Đương nhiên rồi em có nghĩa vụ phải chăm sóc tiểu thư mà." A Mẫn vội vàng đáp.

"Vậy thì ta đâu thể bỏ lại em, em mà ở lại vào cung ai chăm sóc ta." Cảnh Vân lấy tay ấn nhẹ vào trán A Mẫn, hai người lại im lặng đột nhiên Cảnh Vân nhớ tới việc giao cho A Mẫn: "Em đã đưa thư cho A Kiệt chưa?"


"Rồi ạ, sáng nay hắn đã đến lấy ngay sau khi tiểu thử đi." A Mẫn bẩm báo: "Đúng rồi hắn còn nói vài ngày tới nếu có việc gì có thể tìm A Cao và A Lân giúp đỡ tiểu thư."

"Ừm ta biết rồi, được rồi hôm nay ta muốn ngủ sớm." Cảnh Vân thấy bắt đầu buồn ngủ liền bảo A Mẫn, nàng ta vội vàng ngừng tay sau đó chuẩn chăn giường cho Cảnh Vân xong mới rời đi.

Vừa nằm chưa được bao lâu thì cửa sổ có tiếng động hôm nay Cảnh Vân không khóa nó, nàng đoán rất đúng việc Hoắc Uy Thần lại tìm đến.

"Nàng mệt lắm sao?" Hoắc Uy Thần nhanh chóng ngồi lên giường nhìn Cảnh Vân chậm rãi ngồi dậy.

"Có chút mệt tối qua cũng ngủ muộn nữa có lẽ là thiếu ngủ, người thật sự không chút đứng đắn nào." Cảnh Vân là muốn nói việc hắn đêm khuê tìm đến khuê nữ là không đứng đắn.


"Ta lo cho nàng thôi, sao rồi hôm nay gặp mẫu hậu mọi chuyện ổn chứ, ta nghe nói mẫu hậu chỉ truyền mỗi nàng." Hoắc Uy Thần gạt ý tứ của Cảnh Vân sang một bên.

"Mọi chuyện rất ổn, nhưng...ta có gặp cả Ngũ Công Chúa." Cảnh Vân nhìn Hoắc Uy Thần muốn chờ đợi câu trả lời.

"Hi Nhi sao? Có phải nàng đã nhận ra gì đó rồi đúng không?" Cảnh Vân gật đầu không đáp.

"Hi Nhi thật ra trước đây không phải đứa trẻ ít nói như vậy ta còn nhớ khi Hi Nhi tròn năm tuổi muội ấy còn vui vẻ bám theo ta, còn cười nói rất thoải mái, nhưng...chỉ chưa đến hai tháng sau, qua một đêm bạo bệnh mọi người phát hiện ra muội ấy nằm ở hồ phía sau Di Hòa cung là nơi ở của Hi Nhi, muội ấy không nói đã xảy ra chuyện gì vì sao nằm đó? Phụ hoàng đã rất tức giận lập tức đuổi hết cung nhân trong Di Hòa cung đi lấp hồ nước, đóng cửa cung, Hi Nhi chuyển đến Trường An cung gần với Thanh Ninh cung, cũng từ sự việc ấy muội ấy rất trầm tính không chịu nói chuyện với ai, hành động lạnh lùng, dễ mắc bệnh, dễ hoảng sợ, nếu không phải có sách bên cạnh có lẽ muội ấy thật sự rất cô đơn." Hoắc Uy Thần có ánh mắt đượm buồn.


Cảnh Vân nhớ lại lời Hoàng Hậu nói Ngũ Công chúa rất thích sách thiếu gì cũng được nhưng không thể thiếu sách.

"Có một chuyện nữa...người có cho người theo dõi tại bến tàu của Quý Châu không?" Cảnh Vân nhớ tới lời lão già kia.

"Vẫn luôn có người theo dõi, hôm nay ta cũng nhận được mật báo có thuyền nhỏ dừng tại bến tàu nhưng lại không vào hẳn bến tìm một nơi vắng vẻ đậu lại, nhưng ngày hôm nay đã nhập vào bến rồi." Hoắc Uy Thần cảm giác như Cảnh Vân hình như biết chuyện gì đó: "Có phải nàng có gì muốn nói?"

"Ta có thể nói ra nhưng người không được hỏi ta vì sao biết được không?" Cảnh Vân phòng bị trước nàng vốn không giải thích được chuyện này với Hoắc Uy Thần.

"Được." Hắn luôn tin tưởng nàng.

"Trên con thuyền đó chứa Đại Ma ở dạng bột mịn, đây là một dạng mới của Đại Ma, bọn chúng có lẽ mới tinh chế ra, nếu thứ này bị cho vào đồ ăn, trà hay lư hương đều sẽ có thể phát huy tác dụng lại khó phát hiện, người nên lưu ý." Cảnh Vân sắp xếp từ ngữ rồi mới nói.
Hoắc Uy Thần trầm mặc hồi lâu sau đó mới gật đầu: "Được ta sẽ để Tiểu Thất đi điều tra việc này, nàng yên tâm ý của nàng ta hiểu."

Phía bên kia sau khi nhận được tin tức bọn chúng liền bí mật đến phủ Tể Tướng.

"Hoàng Thượng và Hoàng Hậu có vẻ đang muốn nói cho chúng ta đã chọn được Thái Tử Phi chính là Mã tiểu thư Mã Gia"

"Theo như điều tra thì không rõ nàng ta gặp được Thái Tử lúc nào nhưng chính là vào khoảng thời gian Thái Tử làm Tuần Phủ Đại Nhân rời Kinh đi xử lý các vụ án ở nơi khác, hành tung của nàng ta vẫn luôn có người theo sau xóa mất rất khó để nói rõ xem nàng ta đã làm những gì." Tú Lang bẩm báo lại.

"Mã gia đúng là cẩn thận." Tể Tướng bật cười đáp: "Mà Hoàng Thượng cũng quá vội vã rồi cứ vậy chọn Mã Cảnh Vân làm Thái Tử Phi sao? Nàng ta tính cách thế nào?"
"Theo như dò hỏi chính là giống các vị tiểu thư khuê các khác, theo lời Cao Tiểu Thư còn giống một quả hồng mềm, luôn mong muốn được vào Cao gia." Một người khác lên tiếng.

"Nếu nàng ta là một quả hồng mềm thì sao có thể tự do bay nhảy ngoài kia lâu như vậy không bị người của chúng ta phát hiện?" Tú Lang lập tức lên tiếng hỏi.

Câu hỏi khiến không ai có thể trả lời được.

"Được rồi nàng ta không đáng lo ngại chỉ là thêm một cái mạng người mà thôi, nói xem thứ kia vì sao lại quyết định đưa vào Quý Châu?" Tể Tướng nhíu mày hỏi.

"Quý Châu tuy rằng bị người của Thái Tử nắm quyền nhưng không chặt chẽ bằng Bắc Châu hơn nữa nơi này cũng gần Kinh Thành hơn Bắc Châu vận chuyện dễ dàng, thuyền của chúng ta neo đậu giống các thuyền khác hàng hóa đều là vải lụa không có gì đáng lo ngại sẽ không bị nghi ngờ."
"Được rồi số thuốc ấy hãy nhanh chóng chuyển về Kinh Thành, chuẩn bị cho đại tiệc chào đón Lang Quốc." Tể Tướng thấy không có vấn đề gì nên cũng không nhắc nhở nhiều.

Tú Lang suy ngẫm một lúc đột nhiên lên tiếng: "Các ngươi nói lụa vải?"

"Đúng vậy chúng là lụa và vải từ nơi khác về, mỗi thứ thuốc đều được lụa và vải bao bọc rất kỹ vì vậy dù có mở hòm kiểm tra cũng không lo ngại."

Tú Lang nghe xong thì không có còn thắc mắc nữa.

Liên tục chỉ trong vòng chưa đến bảy ngày kinh thành được một phen xáo trọn Hoàng Thượng ban chiếu chỉ chiếu cáo toàn thiên hạ "...lập Mã Cảnh Vân con gái của Tả Phó Đô Ngự Sử Mã Đông Thiên làm Thái Tử Phi..." lại một phen sóng gió. Cao tiểu thư sau khi nghe xong tin này lập tức hít thở không thông nàng ta, vì sao lại trở thành Thái Tử Phi.
Cao Thi Tịnh lập tức đập phá đồ trong nhà nàng vì cái chức vị Thái Tử Phi mới làm chuyện điên rồ kia thế mà cuối cùng lợi lộc không thấy đâu chỉ thấy tổn hại, người đó đã nói nàng mới xứng đáng trở thành Thái Tử Phi chỉ nàng mà thôi: "Mã Cảnh Vân nàng ta cớ gì luôn chiếm tiện nghi của ta, tất cả mọi thứ tốt đẹp nhất vì sao đều thuộc về nàng ta, VÌ SAO?" Cơn phẫn nộ của Cao Thi Tịnh khiến bọn nô tỳ không dám thở mạnh quỳ rạp dưới đất thầm mong thời khắc này may trôi qua.

"Tịnh Nhi?" Cao Đại thiếu gia Cao Phong thở dài hắn ta không ngờ chấp niệm của muội muội nhà mình với Thái Tử lại lớn như vậy.

"Đại ca huynh giúp muội đi mà, huynh hãy mau bảo nương cầu hôn nàng ta chỉ cần huynh lấy nàng ta muội lập tức có cơ hội trở thành Thái Tử Phi như vậy Cao gia chỉ có lợi không có hại, đại ca huynh giúp muội đi." Cao Thi Tịnh khóc đến sưng cả mắt quỳ gối cầu xin Cao Phong.
"Muội tỉnh táo lại chút đi, thánh chỉ đã ban xuống đâu thể thu hồi hơn nữa đã định sẵn cả ngày thành hôn rồi không phải chỉ đơn giản là đính hôn, nếu...muội thật sự thích Thái Tử đến vậy thì vị trí..." Cao Phong còn chưa kịp nói xong liền bị Cao Thi Tịnh đẩy ra.

"Không muội sẽ không là ai khác, vị trị Thái Tử Phi phải là của muội sẽ không thấp hơn nàng ta, tuyệt đối không." Cao Thi Tịnh ánh mắt đầy hận thù, nàng ta sẽ không từ thủ đoạn để có thể trở thành Thái Tử phi kể cả điều dơ bẩn nhất.

Cảnh Vân vì được lựa chọn làm Thái Tử Phi mà trên triều cũng không yên sóng lặng gió, đương nhiên vẫn chia làm ba phe, một phe trung lập không hề lên tiếng, một phe của Thái Tử thì lập tức đồng ý, Mã Đông Thiên là trung thần của Hoàng Thượng ai lại không biết vì vậy chẳng có lý gì bọn họ cần suy xét thêm cả, phe đối lập chính là đám tay chân của Tể Tướng.
"Bẩm Hoàng Thượng thần cảm thấy việc tuyển chọn Thái Tử Phi đã quá sơ sài, hơn nữa Mã Tiểu Thư là người có danh tiếng không tốt trong Kinh Thành như vậy sẽ ảnh hưởng đến hậu thế sau này."

"Ôn Đại Nhân nói vậy là sao Mã Tiểu Thư Mã Gia từ trước đến nay vẫn luôn đoan trang hiền hậu được rất nhiều vị tiểu thư khác ca ngợi, hơn nữa còn không phải mấy người rảnh hơi rỗi việc tung tin đồn thất thiệt làm tổn hại đến thanh danh của Mã tiểu thư hay sao?"

Cao Gia được nhắc tên lập tức có chút không tự nhiên. Hai bên cứ tranh cãi qua lại cuối cùng Hoắc Tông Đế đột nhiên ho lớn Lý Công Công phải dâng trà mục đích làm dịu cơn ho ấy, bên dưới lập tức im bặt.

"Việc quân việc nước mà các vị cũng quan tâm như việc lập thê của ta thì tốt biết bao." Hoắc Uy Thần nhẹ nhàng cất tiêng.
"Thái Tử đây cũng là một việc quan trọng của Tây Quốc, Thái Tử Phi cần phải tuyển chọn cẩn thẩn bởi tương lai sẽ là Mẫu Nghi Thiên Hạ, chúng thần đây là lo lắng cho an nguy Tây Quốc"

"An nguy ý đại nhân là sao? Ngài vẫn đang để ý về những lời đồn vô căn cứ kia, thật nực cười muôn đời này tiểu thư khuê các luôn là những người không thể dễ dàng lộ mặt ra bên ngoài, Mã Tiểu Thư chính là đang tuân theo lời dạy bảo đó nhưng chính vì những người như đại nhân đã khiến Mã tiểu thư trở nên kỳ quái? Hoàng Thượng như vậy là không công bằng với Mã tiểu thư."

Cảnh Vân không ngờ ngày hôm nay nàng lại trở thành chủ đề bàn tán trên triều, nàng đang được nữ quan bắt đầu chỉ dạy lễ nghi quy tắc trong cung, nàng sẽ phải mất một tháng không được phép tự do làm bất cứ gì cả, tất cả đều phải do nữ quan quy định. Đối với nàng việc này giống như trở thành quân nhân thêm lần nữa vậy cái gì cũng quy tắc quy tắc, chỉ là thay vì tập luyện ngoài thao trường với súng đạn, thì nàng phải tập đi, tập đứng tập quỳ lạy, được dạy cả viết chữ, vẽ tranh nấu ăn, học cách xưng hô, thưa gửi những việc cần tránh làm những việc phải làm khi ở trong cung, rất nhiều thứ phải lưu ý.
May thay trí nhớ Cảnh Vân tốt, tập luyện cũng hết sức chăm chỉ hai vị nữ quan rất hài lòng với biểu hiện của nàng.

Phải tận đến lúc ở một mình trong phòng nàng mới được tự do một chút, liền ngồi xuống tự xoa bóp chân nay tập quỳ lạy đúng là có chút vất vả.

Nàng đang thắc mắc là từ hôm vào Hoàng Cung nàng không gặp lão già thần tiên kia, rõ ràng lão nói sẽ cùng nàng vào cung vậy mà đến lúc nàng cố tình gọi lão thì không hề thấy phản ứng.

Đang lúc suy nghĩ lung tung thì lão ta xuất hiện bất thình lình khiến nàng giật bắn mình tim muốn rớt ra ngoài nàng vốn không phải người dễ bị dọa chỉ là lào già này không khác quỷ là bao chẳng bao giờ có động tĩnh gì báo trước cả: "Ngươi nghĩ đến ta sao?" Lão ta vui vẻ hỏi.

"Lão già chết tiệt ta sớm bị mắc bệnh tim vì lão mất, lão đi đâu mấy ngày nay vậy hôm ta được vào cung cũng không thấy lão?"
"Ta có đi theo ngươi chỉ là lơ đãng di chuyển lung tung nên không có báo cho ngươi biết." Ánh mắt lão có chút đượm buồn Cảnh Vân rất nhanh để ý được.

"Lão quen thuộc trong cung sao?" Cảnh Vân đột nhiên hỏi.

"Đương nhiên là không, chỉ là cảm giác muốn đi tìm gì đó ở trong cung, hiếm khi mới được lưu lại nhân gian lâu như vậy nên ta mới thử tìm dù chẳng rõ ta nên tìm cái gì." Lão ta vuốt râu gãi đầu mặt mày hết sức khó chịu.

"...Trường hợp này hình như ta từng gặp ở đâu thì phải." Cảnh Vân thấy cảnh này rất quen mà không nhớ đã gặp ở đâu suy nghĩ mãi vẫn không ra.

"Kệ nó đi, ngươi được chỉ định làm Thái Tử Phi rồi cảm giác thế nào, hôm nay ta lại vào cung đúng lúc vị Hoàng Đế kia đang thượng triều đám quan lại bàn luận về ngươi nhiều lắm đó." Lão già kể chuyện phiếm.
"Ta không được gặp phụ thân nên cũng không rõ lắm, bọn họ nói gì?" Cảnh Vân tò mò.

Lão già bèn miêu tả lại toàn bộ quá trình tranh luận của đám quan lại: "Ngươi đang đứng trên đầu sóng ngọn gió đó nên cần phải cẩn thận một chút, đúng rồi ta lại biết là ta không nên nhưng ta không nhịn được việc tiết lộ bí mật cho ngươi."

"...Được rồi cứ nói đi ta sẽ không khiến nó đi quá quỹ đạo đâu." Cảnh Vân suy nghĩ một lúc mới đáp.

Như được sự cho phép lão ta mặt mày hớn hở lôi trong người ra một cái ống trúc: "Đây là thư ta cướp được."

"Há?" Cảnh Vân như không tin vào tai mình lập tức phản ứng có chút thái quá.

"Tiểu thư có chuyện gì sao?" A Mẫn bên ngoài vì nghe thấy tiếng động lập tức lên tiếng hỏi.

"Không sao."

"Ngươi nhỏ giọng chút, ta chỉ cho hắn ngủ sâu hơn rồi cầm thư đi thôi cho ngươi xem xong sẽ trả lại cho hắn, sớm mai hắn vẫn sẽ tỉnh lại sẽ mang thư đi." Lão ta chẳng đợi Cảnh Vân động tay đã tự mình lôi thư.
"Đôi khi ta cảm thấy phép thuật của lão thuộc dạng nửa mùa, ta tưởng thần tiên không cần đọc thư cũng biết trong thư nói gì chứ." Cảnh Vân bật cười chế nhạo.

"...Ngươi...nhắc ta mới nhớ đúng là ta có thể làm vậy mà nhỉ? Vì sao ta phải tốn công như vậy chứ." Lão già như tìm ra được một chân lý mới: "Được rồi lần tới ta sẽ lưu ý, đọc thư trước."

Là của Cao Thi Tịnh nàng ta chỉ viết đơn giản là chấp nhận lời đề nghị mong được giúp đỡ: "Lời đề nghị của ai?" Cảnh Vân vừa nhìn đã lập tức đặt câu hỏi.

"Không rõ ngươi cho người đi điều tra đi, ta thấy trên đầu nàng ta có màu đen rất rõ chứng tỏ hận rất sâu mà người đó ta đoán chính là ngươi đó, vì vậy hãy cẩn thận nàng ta một chút." Lão già cẩn thận cất thư đi sau ấy tán gẫu với nàng một chút liền cảm thấy có thứ gì đó xung quanh đây liền đi tìm.
Cảnh Vân suy nghĩ lại lời lão ta nói Cao Thi Tịnh chắc chắn sẽ có kế hoạch hãm hại nàng nhưng vì sao nàng ta phải làm vậy?

Cửa sổ của nàng giờ là lối duy nhất người ngoài muốn liên lạc với nàng mà không bị phát hiện đi được vì vậy A Kiệt cũng đi từ cửa này vào: "Tiểu Thư Lương thiếu gia gửi thư cho người."

"Được rồi ngươi cứ để đó đi, A Kiệt ngươi cho người để ý đến cả Cao gia bất kể là hành động nào cũng phải lưu tâm, báo với phụ thân ta rằng chắc chắn Cao gia đang có kế hoạch gì đó đặc biệt là Cao tiểu thư cùng Cao Đại thiếu gia." Cảnh Vân phân phó xuống.

"Vâng." A Kiệt nhanh chóng rời đi.

Bình Luận (0)
Comment