Mỹ Nhân Bách Niên Nan Ngộ

Chương 53

"Ta muốn nghe về sự việc ngày đó một chút được không?" Sự việc Cảnh Vân luôn thắc mắc: "Nhưng nếu ngươi không muốn kể cũng không sao?"

"Cũng không đến nối đã bao nhiêu năm rồi chứ, ban đầu là bọn ta sai, Tú Lang không nữ nhân nhưng lại biến hắn thành nữ nhân lấy máu tế thần, sư phụ nói cũng muốn thử nghiệm xem ngoại trừ gái đồng trinh ra thì nam nhân có thể lấy máu mình tế thần hay không, từ nhỏ hắn sống cùng bọn ta nên bá tánh không hề hay biết hắn là nam nhân chính vì thế mới dễ dàng giấu mọi người, buổi lễ diễn ra chưa đến một canh giờ đột ngột lửa bùng lên từ chính ngôi nhà của hắn, cha nương hắn vì cứu tiểu đệ vừa đầy tháng của hắn mà chết chìm trong lửa, hắn như hóa thành thú vật phát điên khóc lóc thảm thiết cho rằng chính vì sự thất lễ của sư phụ khiến cả nhà hắn phải trả giá, sư phụ thấy rất có lỗi liền nguyện dùng máu của bản thân giúp cha nương hắn cùng đứa tiểu đệ đó hồi sinh vào thân xác của người khác thuật đó gọi là hoán hồn là một thuật cổ, dù khả năng thành công là thấp nhưng sư phụ vẫn làm, không những vậy sư phụ còn gần như rút toàn bộ máu của mình, nhưng vẫn là không thể, thời gian ấy hắn chỉ chìm đắm trong bóng tối, ngày đó khi bọn ta cùng nhau tìm biện pháp khác, dù sao cũng cùng lớn lên với nhau cũng là gia đình thứ hai, nào ngờ hắn đã tự tay gϊếŧ chết hết mọi người những đứa trẻ đáng thương còn bị dùng chùy đánh chết, sư phụ thì bị hắn lột da dóc xương thê thảm vô cùng." Kể đến đây Tú Linh mắt đã có hàng nước: "Cha nương ta, đại ca ta, nhị ca ta, cả nhà ta bị hắn chém chết, hắn nói đều là bọn ta bức hắn, nếu vậy vì sao không đẩy tai họa ấy xuống đầu bọn ta mà lại gϊếŧ người vô tội, hơn nữa không phải có câu một ngày làm thầy cả đời làm cha hay sao, cũng là người nuôi dạy hắn từ nhỏ, vì hắn mang trong người tà khí quá lớn từ lúc hắn mới lọt lòng đã ôm hắn lên núi cứu hắn một mạng vậy mà hắn lại nhẫn tâm treo đầu sư phục lên cành cao, tên cầm thú."


"Nhưng đến cuối cùng bọn ta dám trách hắn vì lỗi là từ bọn ta mà ra chỉ là không ngờ sau ấy bọn ta biết được bí mật của hắn, vụ cháy nhà hắn chính là do hắn tạo ra, chính tay hắn gϊếŧ chết cha nương của mình lại đổ mọi lỗi lầm lên đầu sư phụ, rồi tiếp tục gϊếŧ người vô tội, bọn ta đã căm phẫn nhường nào đã hận hắn đến thấu xương thù này sao có thể nuốt trôi." Tình tiết quả thật đầy bất ngờ.

"Làng Đóa Ba thực chất không chỉ có ngươi và Đổng phu nhân còn sống?" Cảnh Vân nhận ra rất có thể những người đồng môn của Tú Linh vẫn còn sống.

"Đúng vậy những người từng là sư huynh đệ muội của hắn đều còn sống, vì sao ta lập tức đồng ý cùng ngươi tiêu diệt hắn thật ra khả năng của một mình ta không đủ đặc biệt là khi hắn luyện được thuật nghe lén hắn không cần yểm bùa trên người ngươi mà vẫn có thể nghe được ngươi nói chuyện khi nhắc đến tên hắn, cấp độ đó tương đương với sư phụ nhưng hắn không phải là tự mình luyện được là Tú Nhu ban cho hắn, nhưng nếu tất cả bọn ta tụ họp lại chẳng lẽ còn không phế được hắn." Tú Linh rất tự tin.


"Vậy vì sao khi Đổng lão gia đến làng Đóa Ba lại nhìn thấy ngọn lửa lớn?" Điều này Cảnh Vân thấy bất hợp lý.

"Là bọn ta tạo ảo ảnh khiến lửa lớn thật lớn để người ngoài không nhận ra trong làng có biến ngày đó chính là ngày...hắn ta sát hại rồi treo thủ cấp của sư phụ trước cổng làng." Tú Linh thở dài.

Nghe xong câu truyện Cảnh Vân vốn định rời đi những đột nhiên nàng nhớ đến câu nói ngày đó giải thích về thân phận Tú Lang của Hoắc Minh Đế: "Tú Linh ngươi...là người Vưu Các hay sao?"

Tú Linh sau khi nghe câu nói ấy thì bất ngờ nhìn Cảnh Vân ánh mắt ngoài sự khó tin còn có một chút lo lắng: "Không phải." Tú Linh né tránh.

Cảnh Vân do dự một hồi liền quay lại ngồi đối diện Tú Linh: "Ngươi chắc chắn là người Vưu Các nếu không ngươi đã không có thái độ như vậy."


"Ta nói không phải chính là không phải Vưu Các là nơi nào ta còn chưa từng đặt chân tới." Tú Linh có chút vội vàng.

"Chỉ Vưu Các mới có những lễ tế luyện quỷ từ máu, mới có những thứ mà người thường chưa từng nghĩ rằng nó sẽ tồn tại, sách cổ Tây Quốc chưa từng có bất cứ manh mối nào nói về việc này cả một chút dính líu cũng không có, vì sao ngươi lại không dám thừa nhận bản thân là người Vưu Các?" Cảnh Vân cố gắng dồn ép.

Cái chén trên tay Tú Linh lập tức bị ném xuống ánh mắt sắc lạnh nhìn Cảnh Vân: "Ngươi bắt ta thừa nhận một việc mà bản thân ta không biết thì ngươi nói nếu là ngươi, ngươi có thừa nhận hay không?"

"Càng thái độ như vậy ta càng khẳng định gốc gác xa xưa của làng Đóa Ba chính là từ Vưu Các, dù ta không biết vì sao ngươi không chịu thừa nhận nhưng ngươi yên tâm ta không có ý định gì với người, đến thời điểm này có thể nói ngươi chẳng liên quan gì đến nơi đó, hiện tại Tây Quốc không động đến Vưu Các là vì nước sông không phạm nước giếng nhưng nếu Vưu Các liên thủ cùng Lang Quốc tấn công Tây Quốc thì chắc chắn sẽ không thái bình." Cảnh Vân không chút sợ hãi tiếp tục câu chuyện.
Tú Linh dường như có chút bất lực, giọng nói cũng trầm hẳn xuống: "Ngươi có động đến Vưu Các hay không thì cũng chẳng liên quan đến ta, bọn ta được sinh ra trên đất Tây Quốc thì chính là người Tây Quốc."

"Vậy vì sao khi ta nhắc đến Vưu Các ngươi lại sợ?" Cảnh Vân không bỏ qua chi tiết này.

"Bọn ta...là người ngoại lai làng Đóa Ba gặp nạn, bọn ta đến được Tây Quốc, sống an ổn vài năm lại gặp biến cố khó khăn lắm mới lại lần nữa gây dựng lại vì vậy không muốn lại phải rời đi."

Cảnh Vân lại biết thêm được một việc nữa làng Đóa Ba đã được tái sinh, vậy nghĩa là ngày đó vốn cả làng không hoàn toàn bị diệt, ở Vưu Các làng Đóa Ba cũng gặp nạn đành phải sang Tây Quốc nhưng vì nuôi ong tay áo mà lần nữa không tránh được cảnh nhìn người thân ngã xuống, lần này vì muốn an an ổn ổn mà đi tìm một nơi thật hoang vắng để trốn.
"Ngươi yên tâm ta hỏi về Vưu Các không phải để bắt ép các ngươi rời khỏi Tây Quốc mà chỉ là để giải thích rõ vì sao hắn ta lại có khả năng đem những thứ đáng sợ như vậy đến Kinh Thành, nếu như giải thích được thì cũng có thể xác nhận được Vưu Các thật sự thần bí, vì đang có sự nghi ngờ Vưu Các sẽ liên thủ với Lang Quốc gây rối vì vậy cần phải cẩn trọng hơn." Cảnh Vân giải thích rõ lý do nhưng thái độ chần chừ của Tú Linh thể hiện cả trên gương mặt, Cảnh Vân nghĩ có lẽ Tú Linh vẫn còn điều khó nói.

Nhưng đến lúc nàng định rời đi thì Tú Linh đột ngột tiếp lời nàng: "Ta từng nghe phụ thân kể lại sự thật không phải người nào của Vưu Các cũng có thể làm những thứ liên quan đến tâm linh, đa phần đều là người thường như Tây Quốc và Lang Quốc mà thôi, pháp sư nơi đó là người có pháp lực rất mạnh tuy nhiên lời đồn có thể bảo vệ Vưu Các nghìn năm không ai có thể động đến là không có thật lão ta đã chết trong trận đánh giao tranh với Tây Quốc năm xưa nghe nói vị tướng quân làm lão ta bị thương chính là Trịnh Khải tướng quân, Vưu Vương cố gắng che đậy chuyện này từng đến tìm làng Đóa Ba, trưởng làng của bọn ta không nhận chấp thuận của nên làng ta mới gặp nạn."
"Nghĩa là các ngươi là nhóm người duy nhất có pháp lực?" Cảnh Vân thấy mọi chuyện như dần sáng tỏ không còn quá khó hiểu.

"Có thể nói vậy bọn ta trước nay chưa từng muốn dùng pháp lực từ quỷ để hãm hại người khác nhưng vẫn luôn duy trì nó vì đó là cội nguồn là tinh hoa mà tổ tiên để lại không ai muốn nó bị phai mờ hết." Tú Linh thừa nhận.

Cảnh Vân thoải mái thở phào nhẹ nhõm, như vậy sự thật Vưu Các không hề nguy hiểm như lời đồn: "Vậy tam giác quỷ ở Bắc Châu ngươi chắc từng nghe đến, nó là sao?"

"Chính là ám chỉ rừng Cổ Huyền mà thôi, rừng Cổ Huyền đúng là có sự thần bí khó tả nhưng vì vị pháp sư trước kia của Vưu Các đã hóa giải ra cách thức di chuyển nên Vưu Các mới mượn đó làm nơi tấn công đáng sợ tránh Tây Quốc có thể đi sang Vưu Các dù sao sức quân tại Vưu Các không thể sánh bằng Tây Quốc."
"Cách thức di chuyển? Chẳng lẽ có quy luật?"

"Khi di chuyển trong đó ngươi sẽ phát hiện được sẽ có những cây bị đám thực vật tua rua bám chặt lấy, ở dưới gốc còn dính một bông hoa màu đỏ kỳ lạ đều không rõ tên thì cứ theo đó mà rẽ, cách thức đi tuy đơn giản nhưng mỗi lần vào rừng vẫn nên đem theo lửa, khu rừng đó đến tận bây giờ vẫn không ai rõ vì sao khi đi lạc trong đó liền vĩnh viễn không ai đi ra được." Tú Linh chỉ lại cách đi lại trong rừng Cổ Huyền.

Cảnh Vân thật sự rất cảm ơn vì đã gặp được Tú Linh rất nhiều chuyện đã sáng tỏ.

Phía bên này Thạch Dũng đương nhiên không thu thập được gì về chuyện Cảnh Vân cần nhưng về chuyện Lương gia hắn lại có thu hoạch lớn: "Đổng lão gia nói từng có một người quyền cao chức trọng từ Kinh Thành đến gặp phụ thân ta vào đúng ngày Đổng lão gia đến tạ ơn phụ thân ta và ta cũng nhận ra được cuộc gặp gỡ ngày hôm ấy, từ đó luôn có người đến biếu dược cho phụ thân ta."
"Nhân vật lớn từ kinh thành sao?" Lão Khổng nhíu mày ai lại hạ mình đến gặp Lương lão gia đây.

"Đổng lão gia nhận ra được người đó hay không?" Cảnh Vân cũng thắc mắc.

"Đương nhiên là không nhưng...Đổng lão gia nghe được một tiếng Tể Tướng của phụ thân ta có lẽ là hành lễ." Thạch Dũng không ngờ phụ thân hắn từng gặp Tể Tướng.

"Nếu vậy thì ta hiểu vì sao Tể Tướng lại cho Tra Minh theo dõi Lương gia lâu như vậy rồi, đây là dấu vết phạm tội của lão ta, bình thường Tể Tướng cẩn trọng luôn mượn tay người khác để làm chuyện xấu lần này lại tự mình động thủ thì chắc chắn muốn xóa dấu vết triệt để." Lão Khổng nói mang theo nụ cười khinh bỉ.

"Rất có lý đúng rồi ngươi không có tin gì về thứ chúng muốn tìm hay sao?" Cảnh Vân nhớ đến ngày trước Thạch Dũng từng nói rằng đám người Tra Minh từng đột nhập vào thư phòng của Lương lão gia tìm kiếm thứ gì đó.
"Vân chưa có tin tức gì giống như mò kim đáy bể vậy." Thạch Dũng có chút bất lực.

"Đợi một chút Tể Tướng đến tìm Lương lão gia vậy thì chắc chắn Lương lão gia đã biết rằng bản thân sẽ bị hãm hại vậy vì sao vẫn uống thuốc do đám người kia mang đến?" Cảnh Vân nhắc đến đoạn không thông suốt.

"Đúng vậy quả là bất hợp lý nếu là ta chắc chắn ta sẽ không tự đâm đầu vào chỗ chết cả Lương gia còn già trẻ gái trai một phủ cần người gánh vác ta không thể chết sớm, chắc chắn sẽ tìm cách." Lão Khổng cũng đồng tình với chỗ này.

"Nếu nói vậy có lẽ cuộc gặp ngày ấy chính là ép buộc?" Thạch Dũng có chút chấn động.

Cảnh Vân lại nảy ra một ý nghĩ khác: "Cũng có thể là tự nguyện, Lương lão gia biết bản thân sẽ phải chết vì đã đắc tội với Tể Tướng, cũng biết bản thân nắm trong tay chứng cứ quan trọng nên Tể Tướng mới đến tận nơi tìm gặp, nhưng nếu bản thân chết đi mà mang theo chứng cứ xuống mồ chắc chắn Tể Tướng sẽ không còn để ý đến Lương gia xa xôi này nữa, già trẻ gái trai trong nhà cứ vậy an an ổn ổn không cần vào quan trường tiếp tục sống đời này qua đời khác."
"Nhưng dựa vào tính cách của phụ thân người tận trung với Hoàng Thượng với Tây Quốc chắc chắn người cũng sẽ không để bá tánh gặp nguy cũng sẽ không để Tể Tướng cứ vậy ung dung tiếp tục nắm quyền lực tạo nên những đế chế bù nhìn." Thạch Dũng khẳng định.

"Thế thì có một đáp án phù hợp nhất chính là Lương lão gia mặc dù tự nguyện chết là để đem lại thái bình cho Lương gia nhưng đó chỉ là tạm thời, Lương lão gia chắc chắn đã cất giấu ở một nơi mà Tể Tướng không tìm được nhưng người của Lương gia sẽ tìm được, thay Lương lão gia vạch trần Tể Tướng lật đổ Tể Tướng thì Lương gia mới hoàn toàn yên ổn." Lão Khổng đưa ra câu trả lời ổn thỏa nhất.

"Lương thiếu gia ngươi có từng gặp phụ thân ngươi trước ngày qua đời hay không?" Cảnh Vân hiểu ra vấn đề liền hỏi.
"Phụ thân quả thật có cho người kêu ta đến, người nói ta đừng đến Kinh Thành, hãy chăm sóc cho tổ phụ, tổ mẫu cùng mẫu thân và toàn bộ Lương gia cho thật tốt, ngày đó ta cũng không nghĩ rằng đó là lời trăng trối cuối cùng trước khi ra đi." Thạch Dũng kể lại.

"Không có từ ngữ nào đặc biệt hơn sao?" Cảnh Vân cố gắng gợi nhớ cho Thạch Dũng.

"Còn vài chuyện về thúc bá bảo rằng không nên so đo nhiều những gì cho được cứ cho, đừng vì vài việc nhỏ nhặt mà biến thành quan hệ thù địch." Thạch Dũng tiếp tục nhớ, nhưng vẫn chưa thấy điểm đột phá: "...Phụ thân còn dặn ta rằng người thích hoa Quỳnh từng gặp ở chùa Miếu Thần còn nói bản thân rất giống nó, cũng nhắc nhở ta rằng đừng như hoa Quỳnh chỉ nở vào ban đêm tàn lúc rạng sáng khó nhìn ra được..."

"Dừng." Cảnh Vân nghe đến đây thì bảo dừng: "Hoa Quỳnh ở chùa Miếu Thần có lẽ thông tin cần thiết là địa điểm cần đến còn nở vào ban đêm tàn lúc rạng sáng khó thì ta không giải được." Cảnh Vân chưa hiểu rõ lắm.
"Vì sao ngươi lại cho rằng chùa Miếu Thần là nơi cần đến." Lão Khổng chưa hiểu lắm.

"Vì sao trong lúc trăng chối không dặn dò hắn sau này phải quản Lương gia ra sao, phải đi con đường nào mà lại nhắc đến hoa Quỳnh không phải vô lý hay sao, hơn nữa còn ví mình như hoa Quỳnh ta đoán có lẽ là muốn nói Lương lão gia sẽ hiện thân ở đó." Cảnh Vân thật ra cũng không chắc chắn tuyệt đối.

"Trước đây ta chưa từng nghĩ đến việc này." Thạch Dũng bỗng hi vọng lớn.

"Ngươi không nghĩ đến vì không hiểu tại sao đám người Tra Minh lại cứ nhất quyết phải diệt bằng được ngươi và bọn chúng rốt cuộc đang tìm thứ gì." Lão Khổng giải đáp: "Nhưng giờ đã biết thì nên gấp rút tìm kiếm thôi."

Bình Luận (0)
Comment