Mỹ Nhân Bách Niên Nan Ngộ

Chương 62

Hoắc Uy Thần gặp lại Cảnh Vân sau gần ba tháng xa cách nàng vẫn vậy vẫn xinh đẹp như vậy nhưng lại mang thêm vài phần mệt mỏi, đúng vậy nàng vì Tây Quốc mà hi sinh, vất vả rất nhiều, hắn thân là nam nhân là tướng công một tay che chở cho nữ nhân mình yêu thương lại không thể giúp đỡ được nàng.

Cảnh Vân gật đầu với Hoắc Uy Thần, hai người lập tức dẫn người đuổi theo Tể Tướng, trận chiến vẫn chưa kết thúc.

Tể Tướng vừa ra được ngoài cổng thành một đoạn xa đã có động thái muốn gϊếŧ Mã lão gia ở ngay trước cổng thành.

"Mã Đông Thiên ta nghĩ đã đến lúc ngươi phải đi theo tiên đế rồi, cái chết của ngươi chính là cái giá mà Mã Cảnh Vân phải trả vì đã làm mọi kế hoạch của ta đổ bể, công sức bao năm qua ta gây dựng bị nàng ta đạp đổ, nỗi nhục này ta không nuốt trôi được." Tể Tướng tự mình xuống ngựa rút kiếm đặt lên cái người luôn rủ đầu xuống kia.


Mã lão gia đột nhiên cười, cười còn rất lớn thân thủ đột nhiên nhanh nhẹn lạ thường cướp được kiếm của Tể Tướng xoay chuyển biến ông ta thành con tin.

"Tể Tướng lần đầu diện kiện đã phải kề kiếm sát cổ như vậy quả là không hay chút nào." Hải Hòa thì thầm bên tay Tể Tướng.

Nhiệm vụ đặc biệt mà Cảnh Vân nhờ hắn làm chính là bí mật cứu Mã lão gia ra ngoài đồng thời hắn sẽ thay thế Tể Tướng, mục đích cuối cùng chính là phải bắt sống Tể Tướng.

Biết mình lần nữa rơi vào bẫy Tể Tướng nhìn Truy Vu: "Đi mau mạng ta không còn đáng giá mau rút."

Truy Vu muốn tiến lên cứu nhưng ánh mắt cảnh cáo của Tể Tướng rất rõ, hắn cũng không nhiều lời bỏ lại Tể Tướng rút lui chỉ là chưa đi được xa thì đã có quân bao vây, cùng lúc này quân do Hoắc Uy Thần và Cảnh Vân mang theo cũng đuổi đến nơi.


Kết cục đã định ra, toàn bộ phản tặc bị bắt tại trận, quân ta toàn thắng, tuy nhiên biến cố không ngờ ở đây là ngày đó Truy Vu đã tự mình trốn thoát thành công trước khi bị áp giải về Kinh.

Kinh Thành mất đến hai ngày để dọn dẹp và ổn định lại thiết lập một trạng thái mới, chứng cứ của Tể Tướng và phe phái lần đầu được công bố một cách rộng rãi và đầy đủ nhất.

Phủ Tể Tướng tru di cửu tộc, riêng Tể Tướng sẽ bị chém đầu trước bá tánh, phe phái của Tể Tướng tổng cộng hai mươi bảy quần thần, mười tám người bị xử trảm, chín người bị lưu đày, nữ nhân gia quyến cũng đều bị lưu đầy đi biên cương phục dịch, nội trong ba đời không được thi cử làm quan.

Toàn bộ số binh sĩ bắt được chuyển ngược lại cho hai vị tướng quân của biên cương để bổ khuyết vào số binh sĩ của ta bị thiệt mạng tiếp tục trở về biên cương sứ mệnh bảo vệ Tây Quốc, những người này sẽ được quản lý riêng.


Còn Thân Vương nể tình phụ tử Hoàng Thượng đày xuống làm dân thường, vĩnh viễn không được quay lại Kinh Thành.

Cảnh Vân ngày ấy cùng Hoắc Uy Thần tìm Tể Tướng chính là muốn làm rõ vài chuyện.

Đầu tiên là về bài thuốc của Hoàng Thượng vì Tú Lang đã không còn nên đây vẫn là ẩn số, thứ hai chính là thứ thuốc cấm lần gần nhất đưa vào Kinh Thành hiện đang ở đâu?

Tể Tướng ngồi xếp bằng nhìn hai người trước mặt lão chỉ nở một nụ cười: "Nói cho các ngươi biết cũng không phải gì khó khăn dù sao tội trạng cũng đã định sẵn, bài thuốc hãm hãi Hoàng Thượng ta không rõ tất cả đều do một tay Tú Lang làm, hắn ta đối với những vấn đề mờ ám của bản thân thì sẽ không mở miệng nói lấy một lời, Nhị Công Chúa cũng là hắn ta chọn, ta và hắn đều có lợi ích nên ta cũng không hỏi làm gì, còn về việc thứ thuốc kia...chúng vô dụng Truy Vu đã đem đi thiêu hủy hết rồi, ngay từ lúc...tin đồn ám chỉ tội danh của ta hắn đã mang đi thiêu hủy, hắn rất có hiếu hắn nói...là để ta không gánh thêm tội trạng này, nhưng ta nào có thể tránh được cái chết." Tể Tướng một đời oanh liệt nhũng nhiễu quần thần nhưng tất cả sự oanh liệt ấy đều là sai trái, đều không được sử sách hậu thế coi trọng.
Đáp án không rõ ràng, Cảnh Vân và Hoắc Uy Thần cũng không cố chấp gặng hỏi, hai người chỉ quay gót rời đi.

Tam Hoàng Tử Lang Quốc vốn vẫn luôn bị giam lỏng ở một điện khác nay được trả về Lang Quốc, chiến sự với Lang Quốc cũng tạm thời chấm dứt, quân các Châu viện trợ đã rút lui, bá tánh Bắc Châu cũng đã quay trở lại sinh sống phát triển.

Chuyện của Thái Tử Phi trước tiên chiếu cáo toàn thiên hạ công lao của nàng, lần đầu tiên trong lịch sử Tây Quốc có một nữ Tướng Quân, phong hàm Tướng Quân của Cảnh Vân sẽ được ghi vào trong sử sách của Tây Quốc, đặc cách của Cảnh Vân chính là bình thường nàng sẽ chỉ là Thái Tử Phi ở trong cung nhưng chỉ cần nàng đến Doanh Trại mang trên mình giáp chiến thì đó là Tướng Quân.

Cảnh Vân cũng đã trả lại Thanh Bảo Kiếm cũng như Ngọc Tỷ, cách nàng mang đi hay trả lại đều trong âm thầm, không ai hay biết. Hoàng Cung bắt đầu được chỉnh sửa, thay áo mới cho Hoàng Thất.
Cảnh Vân cũng đã thông báo việc bản thân mang thai việc này chính là việc vui đầu tiên của Tây Quốc trong suốt nửa năm qua, Hoắc Uy Thần lập tức tìm Đới Nhạc đến, hắn ta sau khi bị Hoắc Uy Thần ép buộc cuối cùng cũng vào Thái y viện làm thái y.

"Mạch tượng ổn định, mang thai cũng phải được đến tháng thứ tư rồi, trải qua bạo loạn, chiến tranh vậy mà có thể giữ được quả là một thai nhi khỏe mạnh." Lời nói của Đới Nhạc khiến Hoắc Uy Thần vừa vui vừa thấy có lỗi.

Nàng mang trong mình giọt máu của hắn, hắn đường đường là Thái Tử một nước nhưng nàng lại phải thay hắn đánh trận, không được như những nữ nhân khác an nhàn giữ thai, ba tháng đầu không phải là quan trọng nhất hay sao, vậy mà cái thai cùng nàng rong ruổi từ Nam ra Bắc vẫn khỏe mạnh lớn lên.

"Nếu vậy thì cần nhanh chóng lễ thành hôn được rồi cũng như đem lại cho Tây Quốc một không khí mới." Hoàng Hậu vui vẻ không thôi nụ cười kéo rất cao, Tây Quốc bình an là thứ bà mong muốn đầu tiên, điều thứ hai còn không phải là đứa cháu này hay sao.
Ngày mười sáu tháng chín Hoàng Đế chiếu cáo thiên hạ lễ thành hôn của Thái Tử cùng Thái Tử Phi việc này có trái với luật lệ thông thường nhưng không một ai thắc mắc, triều đình vừa trải qua một cuộc binh biến vì vậy đây được coi là chuyện cùng chung vui.

Ngày mười bảy tháng chín mọi nhà ở Kinh Thành cùng chúng giờ Tỵ cũng chính là lúc kiệu từ Mã phủ được nâng lên tiếng về Tây Lộ Hoàng Cung, sẽ bắt đầu nổ pháo.

Vì Cảnh Vân mang thai nên nhiều lễ nghi sẽ được cắt bớt để tránh mệt mỏi.

"Nương có phải cái bụng này hơi nhỏ hay không?" Cảnh Vân nhìn lại bụng mình không khác lúc nàng ăn no là bao không to lắm, có lẽ cùng vì lý do đó mà nàng không phát hiện ra bản thân có thai.

"Đúng là có chút nhỏ dù đã sang tháng thứ tư, nhưng thái y cũng đã nói rồi đều thập phần khỏe mạnh không lo." Mã phu nhân vui vẻ giúp nàng chuẩn bị đồ đạc, sớm mai nàng sẽ chính thức được kiệu rước vào cung, từ nay về sau bà với nàng dù là mẫu thân và nữ nhi nhưng lại khó có thể thân thiết được như khi còn ở Mã phủ vì những quy định Hoàng Thất vẫn luôn khắt khe.
Cảnh Vân hiểu được nỗi lòng của Mã phu nhân nên mặc dù nàng đã phong hiệu Thái Tử phi nhưng nàng vẫn không nhận lễ của phu phụ Mã gia, nàng chưa chính thức xuất giá: "Nương sau này nữ nhi chỉ có thể ở trong cung không còn kề bên bồi người được nữa, vì vậy người hãy mau chóng thúc giục Đại ca để huynh ấy mau mau kiếm thê tử rồi sinh một bầy nhỏ khiến Mã gia tràn ngập tiếng cười được rồi."

"Đại ca con đó cũng quá chậm trễ đi thôi, không phải ta không thúc giục nhưng...không phải con cũng rất cứng đầu hay sao?" Mã phu nhân bĩu mỗi nói.

Cảnh Vân nghe xong liền bật cười: "Được rồi vậy thì cứ mặc huynh ấy đi."

Mã phu nhân nghe xong cũng chỉ cười bất lực rồi lại chợt thở dài: "Vân Nhi sau này vào cung rồi không thể tùy tiện như trước, cũng đừng tự mình đứng đầu sóng ngọn gió, an toàn tính mạng là trên hết, có hài nhi thì càng phải thận trọng, tuy bây giờ Thái Tử không chưa có thêm ai, toàn bộ sủng ái đều thuộc về con, nhưng sau này khi lên ngôi không phải cứ muốn hậu cung duy nhất một người là được, con dù thế nào cũng không được phép độc tôn Thái Tử." Mã phu nhân nhắc nhở.
Điều này nàng rõ nàng cũng không trách Hoắc Uy Thần, chế độ đa thê cổ đại là điều đương nhiên, đặc biệt hơn nữa nơi hậu cung các phi tần được nhập cũng không chỉ để phục vụ Hoàng Thượng mà còn là để duy trì quan hệ Hoàng Thất với quần thần.

"Con hiểu." Cảnh Vân đặt tay lên bụng dù sau này, dù nàng mất đi Hoắc Uy Thần nhưng nàng còn có con, lý do cuối cùng để nàng tồn tại ở thế giới này.

Mã Đông Sơn khoảnh khắc cõng nàng ra kiệu đã kịp dặn dò nàng: "Đừng lo Mã phủ ta sẽ chăm lo tốt, ta sẽ sớm lập thê thôi sẽ như lời muội sinh một đàn con thơ đem tiếng cười cho phụ thân và nương."

Cuộc trò chuyện ngày hôm qua y vô tình nghe được Cảnh Vân khăn trùm đầu không ai rõ biểu cảm nàng đang cười: "Đại Ca nếu sau này ta không còn nới nương tựa nữa, ta muốn tự do liệu ta có thể trốn khỏi Hoàng Cung hay không? Liệu Mã gia có bị Thái Tử tính sổ hay không?"
Câu hỏi khiến Mã Đông Sơn trầm mặc nhưng rồi lại nhẹ nhàng đáp: "Hãy làm theo ý muốn của muội đừng lo Mã gia sẽ không sao cả, đừng để bản thân chịu thiệt." Nàng chỉ nở nụ cười mà không suy nghĩ gì thêm, câu trả lời của Mã Đông Sơn đã đủ ấm áp rồi.

Kiệu ngọc mười sáu người khiêng đi từ Mã phủ đến Tây Lộ kéo theo sau là rất nhiều rương lễ vật, tưởng chừng như dài không hồi kết, bên cạnh còn có kèn, cờ phía trước không phải Hoắc Uy Thần đến đón dâu cưỡi ngựa dẫn đầu mà thay vào đó là Mã Đông Sơn sẽ đưa nàng đi, điều này thật khác lạ.

Bá tánh hai bên đường vui vẻ bàn tán, trầm trồ khen ngợi không ngớt, tiếng pháo cũng nối tiếp nối tiếp đến lúc đoàn người bước vào Tây Lộ.

Phu phụ Mã gia thì đi kiệu riêng đến Trung Lộ để chuẩn bị vào làm lễ.
Vừa đến cổng Tây Lộ theo phong tục Tây Quốc người đón nàng dâu là quân mẫu tức mẹ chồng, Hoàng Hậu dắt tay tân nương bước qua một chậu than sau đó mới đưa tay nàng cho Hoắc Uy Thần, từ đây nàng được đưa vào một chiếc kiệu tám người khiêng không che kín, Hoắc Uy Thần cưỡi ngựa dẫn đầu, phía sau có hai hàng cung nhân ba mươi sáu người, kế hai bên có hai hàng hộ vệ.

Hộ vệ là đặc ân của Cảnh Vân vì nàng ngoài phong hiệu Thái Tử Phi thì còn có hiệu Tướng Quân.

Từ Tây Lộ đi đến sân thượng lớn nơi tổ chức mọi lễ nghi của Tây Quốc, lễ phục đỏ bên trong được khoác thêm một trường bào có sắc đen tuyền thêu phượng hoàng bằng chỉ lụa vàng, đây là màu sắc của Thái Tử cùng Thái Tử Phi, sau này khi lên ngôi sẽ đổi thành sắc vàng trầm, đầu đội mũ phượng tay cầm quạt, khăn trùm đầu sau khi vào cung đã được thay thế bằng khăn che mặt màu đỏ.
Hoắc Uy Thần cũng tương đương với Cảnh Vân chỉ khác trường bào được thêu hình rồng, đầu đội mũ miện đặc trưng trông gần giống với mũ miện của Hoắc Tống Đế chỉ là không có cánh chuồn, trang trí cũng được giản lược bớt.

Hai người cùng bái lạy đủ ba lạy, trời đất, song thân, phu thê. Song thân ở đây đương nhiên chỉ có Hoàng Thượng và Hoàng Hậu, vì là Hoàng Thất nên cái gì cũng không thể được như người thường, có thể hơn, có thể kém.

Sau ấy hai người đứng đợi quần thần bái lạy, kế tiếp là đến màn bái lạy tổ tổng thắp hương, gõ chuông đồng, gõ trống và rất nhiều thủ tục khác, tiệc cưới tuy long trọng nhưng mà không ai dám làm càn, quấy nhiễu như những lễ cưới khác, nên rất nhanh tiệc đã tàn lúc này Hoắc Uy Thần mới có thể trở về Đông Cung điện, Cảnh Vân đã được đưa đi từ sớm.
Hai người đương nhiên không có màn động phòng hoa chúc, Hoắc Uy Thần cùng nàng giao bôi, nâng khăn che mặt, nghe vài lời chúc phúc của các nữ quan, liền nhanh chóng đuổi bọn họ đi.

"Mệt không?" Hoắc Uy Thần không uống quá nhiều người chỉ thoang thoảng mùi rượu tinh thần vẫn rất tỉnh táo.

"Có chút đau mỏi người." Cảnh Vân nhíu mày, tuy nói là giảm bớt lễ nghi những vẫn rất nhiều, đã vậy y phục mũ phượng trên người Cảnh Vân cảm thấy nặng hơn cả giáp chiến, lại còn kéo dài phía sau, cứ cúi lạy mãi liền thấy vướng víu, cũng may luôn có các nữ quan đi bên cạnh phụ giúp, nếu không nàng cảm giác không vác nổi mất.

"Cực khổ cho nàng rồi." Hoắc Uy Thần đỡ Cảnh Vân đến trước gương đồng giúp nàng tháo bỏ mũ phượng trang sức, sau ấy lại đỡ nàng vào cung phòng.

"Thái Tử người để thần thiếp tự làm được rồi." Cảnh Vân có chút dở khóc dở cười, Hoắc Uy Thần không hiểu sao nay lại thận trọng quá đáng.
"Đới Nhạc bảo ta vì ba tháng đầu nàng vất vả quá độ thai nhi nghe có vẻ ổn định nhưng vạn nhất khó tránh vẫn nên cẩn thận thì hơn ta giúp nàng." Hoắc Uy Thần giải thích.

"Không sao đâu...thần thiếp...xấu hổ." Cảnh Vân nói rồi đẩy tay Hoắc Uy Thần ra rồi đi vào cung phòng.

Lúc sau trở lại nàng trên người y phục nhẹ nhàng tóc cũng đã được buông thả, Hoắc Uy Thần nằm trên giường đang mở một bức thư ra chăm chú đọc.

"Thái Tử người đọc gì vậy?" Cảnh Vân tò mò lại gần liền đựa Hoắc Uy Thần để dựa vào ngực.

"Thư của nàng." Hoắc Uy Thần tay vuốt ve mái tóc đen nhánh ấy miệng đáp.

"Của Thần thiếp sao?" Cảnh Vân nghe xong liền nhìn vào bức thư.

Đây là bức thư nàng gửi vào thời điểm bắt đầu chiến sự tại Bắc Châu nàng phong hiệu Thái Tử Phi phương xa, lúc ấy nàng lo lắng rất nhiều, kinh nghiệm chiến trường hạn chế sợ rằng bản thân không thể quay về liền viết bức thư ấy.
Nội dung chỉ đơn giản dặn dò Hoắc Uy Thần sống tốt phải lật đổ được Tể Tướng, có chút quá khích Cảnh Vân nghĩ có phải lúc ấy nàng bắt đầu có thai nên tâm tình bị thay đổi mới dẫn đến việc viết một bức thư có chút giống bức thư cuối cùng vậy.

"Ta từng mơ, nàng không trở về được, ta chỉ nhận được ngọc Linh Phượng di vật cuối cùng của nàng, ta đã rất lo sợ, rồi ngày đó khi nhận được bước thư này lòng ta càng không an ổn, thể xác ở Kinh Thành nhưng tâm trí đã đến tận biên cương xa xôi." Hoắc Uy Thần nhỏ nhẹ thủ thỉ bản tay bỗng ôm nàng chặt thêm chút.

Cảnh Vân thấy để hắn suy nghĩ nhiều là lỗi của nàng liền ngẩng đầu nhìn Hoắc Uy Thần: "Lần sau ta sẽ không như vậy nữa, sẽ không viết những bức thư như vậy."

"Không, dù đau khổ nhưng ta vẫn muốn nhận thư của nàng, nàng trên chiến trường cũng rõ ngày hôm có thể sống nhưng ngày mai thì vẫn còn mờ mịt, vì vậy dù thế nào ta vẫn sẽ nhận thư của nàng..." Đang nói bỗng Hoắc Uy Thần thay đổi thái độ lập tức phản đối nhíu mày nói: "Không đúng, sau này không cho phép nàng ra chiến trường nữa."
"Người nói gì vậy, đã là tướng quân thì sao lại trối bỏ trách nhiệm được, nếu một lần nữa Tây Quốc gặp nguy hiểm cần người phải tự mình xuất chinh thì đừng vội quyết định, còn có ta có thể thay người chỉ huy quân sự, Tây Quốc một ngày không vua chính là mất nước, vì vậy người phải là người xuất binh cuối cùng." Cảnh Vân biết chiến tranh có thể xảy ra bất cứ lúc nào.

"Ta sẽ không để nàng xuất binh một mình, chúng ta cùng nhau nắm tay xuất chinh, cùng dẹp giặc, sống chết có nhau." Hoắc Uy Thần hôn lên đôi môi nàng.

Hắn không thể cho nàng gì ngoài trái tim hắn, dù sau này có ra sao thì trái tim hắn vẫn sẽ thuộc về nàng, nàng an thì hắn an, nàng rời đi cũng là lúc hồn hắn lìa khỏi xác.

HOÀN CHÍNH TRUYỆN

Cảm ơn mọi người đã cùng đồng hành với mình suốt thời gian qua, cảm ơn các bạn đã ủng hộ nhưng dòng văn của mình.
Bình Luận (0)
Comment