Mỹ Nhân Bách Niên Nan Ngộ

Chương 7

"Cô nương có thể nói." Cảnh Vân lên tiếng.

"Ta cũng không biết cô chết như thế nào nhưng nếu là vị quan kia thì thật đáng thương, công tử không biết đó thôi vị quan kia hình như là một người thích bạo dâm, ta đoán như vậy vì lần trước cô nương ở bên cạnh ta sau khi trở về liền khóc một trận lớn, ta vào an ủi nàng ta thì phát hiện ở tay và chân nàng ta có dấu vết bị trói nói thế nào nàng ta cũng không chịu đáp, nhưng chắc chắn là bạo dâm nếu không làm sao có thể có dấu vết như vậy cơ chứ." Tiểu Thanh sau khi nói với khoảng không trước mặt mà nàng ta coi đó là linh hồn Tiểu Liên liền quay sang kể với Cảnh Vân.

"Có một chuyện nữa, tú bà rất hận ông ta vì ông ta thu ngân lượng của bà ấy rất cao, ta từng nghe được bà ấy mắng ông ta nói là kẻ vô tình không nhớ ơn xưa." Tiểu Hạ cũng cung cấp được một manh mối.

"Tiểu Liên nói vậy hai người có nhớ đến ba người mất tích trước Tiểu Liên hay không?" Cảnh Vân cũng đóng giả rất tốt nhìn về phía trước một chút mới quay sang hỏi hai người bên cạnh.

"Ba người mất tích sao...đó là bí mật của thanh lâu, bọn ta cũng không rõ lắm chỉ biết tú bà nói ba cô nương đó được người ta chuộc rồi sau này không cho phép nhắc lại." Tiểu Thanh suy nghĩ rồi đáp.

"Chuộc cái gì chứ ta đoán là bỏ trốn rồi, một trong số ba người ấy ta quen nàng ta lúc nào cũng mơ tưởng được tên thư sinh nghèo là Trương Vạn đến chuộc, mà công tử cũng biết đó thư sinh lấy đâu ra ngân lượng để chuộc người." Tiểu Hạ có vẻ không thích người đó ánh mắt khi nói tỏ rõ vẻ khinh bỉ.

"Cô nương biết tên Trương Vạn kia ở đâu không?" Cảnh Vân lập tức hỏi

"Ở phía tây thành Tần Châu công tử chỉ cần đến đó thôi sẽ hỏi được ngay, hắn ta trước kia từng đậu cử nhân nhưng vì đam mê tửu sắc nay chỉ là một thân ma dại." Tiểu Hạ lập tức đáp.

"Ồ, Tiểu Liên hỏi các cô có biết mặt người quan lớn đó không?" Cảnh Vân lại quay lại vấn đề người bí ẩn.

"Không biết vì ta chưa gặp bao giờ, ông ta khá kén chọn bình thường thích những cô gái da phải trắng mịn, cổ tay nhỏ, ngón tay dài giọng kêu phải êm tai." Tiểu Thanh kể lại mấy đặc điểm mà mỗi lần tú bà đến tìm các nàng đều đối chiếu.

"Kén chọn vậy ta thấy hai người đây cũng rất đẹp mà, bản thân ta chỉ cần người như hai cô nương đây đã thấy quá mãn nguyện rồi." Cảnh Vân bật cười: "À đúng rồi người quan kia có thường hay đến đây hay không?"

"Mười hay mười lăm ngày là đến một lần chỉ là thời gian vừa rồi đến đặc biệt nhiều, tú bà còn nói kẻ này đến lần nào là tốn của cải lần đó, không thu được chút lãi nào." Tiểu Hạ đáp.

Cảnh Vân gật đầu thấy thu hoạch không ít liền lấy thêm ngân lượng: "Cái này là của ta cảm tạ hai cô nương, còn hai chiếc vòng này là để các cô tránh gặp người âm hãy đeo nó trong mười ngày sau ấy tháo ra và đốt đi còn nữa việc ngày hôm nay cũng đừng nói với ai kể cả bà chủ kia, bà chủ nơi này có khí hàn xung đột với Tiểu Liên có khí hỏa, như vậy thật sự ta và hai người cùng bị mắc kẹt giữa hai người họ đó." Hai cái vòng Cảnh Vân mua được lúc trước khi vào trong này, chỉ là hai cái vòng đỏ may mắn mà thôi.

"Đương nhiên rồi, nếu tú bà biết bọn ta nhiều chuyện chắc chắn sẽ không có kết cục đẹp." Tiểu Thanh và Tiểu Hạ lại lập tức đồng ý, một phần cũng vì muốn giữ lại số bạc mà Cảnh Vân thưởng.

Cảnh Vân đợi đến khi mặt trời lặn thì trở về, A Kiệt cũng đi theo: "Có gì đặc biệt không?"

"Không có ai vào cả nhưng có một cái bọc lớn được đưa ra bằng cửa phụ bà chủ ở đó còn dặn dò người mang đi phải cần thận tốt nhất là vào rừng." A Kiệt bẩm báo lại sự việc.

"Ngươi có phán đoán được trong bọc đó là gì không?" Cảnh Vân lập tức hỏi lại.

"Khá nhỏ giống như chỉ đựng y phục." A Kiệt nhớ lại.

"Vì sao phải chôn y phục cơ chứ, cũng may đó không phải là một cái xác như ta nghĩ." Cảnh Vân thở phào đúng lúc nàng vào cửa thì nhóm người Hoắc Uy Thần cũng trở lại.

"Tuần Phủ đại nhân có thể nói chuyện một chút chứ?" Cảnh Vân lập tức đề nghị.

Hoắc Uy Thần thấy vậy cũng không chần chừ, hắn biết rằng người trước mặt chắc chắn rất để ý vụ án này có thể đã thu hoạch được gì đó, hắn nói đúng ba gã thợ giày còn hơn một ông Gia Cát.

Mọi người ngồi xung chung một bàn Cảnh Vân lên tiếng trước: "Hôm nay ta đã vào thanh lâu kia có chút thông tin nghĩ rằng đối với Tuần Phủ đại nhân sẽ có ích dù chưa xác định được thân phận của người kia nhưng ông ta được nhận xét là một kẻ thích bạo dâm, khá kén chọn, thời gian đến tửu lâu thường mười đến mười lăm ngày nhưng thời gian trước lại thường xuyên hơn, ông ta có khả năng lấy được bạc của tú bà, dù thế nào ta vẫn nghĩ đó có phải tri phủ đại nhân hay không?" Cảnh Vân tổng hợp lại thông tin của bản thân: "Hơn nữa có một người đại nhân nên tìm đến hỏi có thể sẽ có manh mối đó là tên thư sinh tên Trương Vạn, hắn ta là người muốn chuộc một trong số ba cô nương kia, hắn ta chắc chắn đã tự mình đến nhận xác."

"Chắc chắn là quan Tri Phủ hôm nay ta cũng đi theo dõi căn nhà mà viên ngoại kia mở ra để nữ tử trong thành mướn qua đêm, hắn ta từng là thuộc hạ của Tri Phủ thành Tần Châu nhưng không rõ hắn làm gì chỉ trong một năm giàu lên nhanh chóng trở thành viên ngoại có tiếng trong vùng." Hoắc Uy Thần ngày hôm nay cũng bận bịu đi tìm hiểu tên viên ngoại tính rằng ngày mai cần đi thanh lâu một chuyến không nghĩ hắn đã đến trước: "Nhưng hiện tại chưa có chứng cứ chưa thể kết bắt ông ta đưa về kinh thành."

"Chứng cứ đại nhân đã có một nửa rồi giờ có lẽ đại nhân nên xuất hiện đòi xem kết quả của ngỗ tác khám nghiệm những tử thi kia, cũng cần tìm cô nương bị bạo hành còn sống và phải thuyết phục được tú bà chứng minh những cô nương mất tích là do Tri phủ đại nhân làm hại." Cảnh Vân vạch sẵn lối đi.

"Ngươi rất quan tâm vụ án này nhưng ta vẫn chưa biết ngươi là ai?" Hoắc Uy Thần híp mắt nhìn Cảnh Vân thật kỹ.

"Ta nói rồi ta thật sự là kẻ không có việc gì để làm ngày ngày đi khắp nơi du ngoạn, bản thân ta không thích mấy tên cặn bã nên mới cố tình làm phiền đại nhân mà thôi." Cảnh Vân bật cười đáp chính xác nàng giờ là kẻ vô công rồi nghề.

Hoắc Uy Thần thấy Cảnh Vân không có ý tiết lộ thêm hắn cũng không cố hỏi thêm lệnh cho Tiểu Bát ngày mai đến thanh lâu làm như lời Cảnh Vân nói, còn Tiểu Thất cùng hắn sẽ đến quan phủ.

"Vì sao không thấy Tiểu Liên đâu?" Cảnh Vân lúc này mới để ý.

"Bọn ta đâu thể để nàng ta một mình nơi này nên đã tìm nơi an toàn cho nàng ta rồi." Tiểu Bát lập tức đáp, hắn giờ đây có cái nhìn khác với Cảnh Vân hắn nhận xét nàng rất có tài khi moi được thông tin từ thanh lâu, bình thường nơi ấy không có mồm mép thì khó mà nói chuyện.

Mọi người mỗi người một phòng trở về nghỉ ngơi chỉ là Cảnh Vân không hiểu sao bản thân lại không ngủ được thế là đành xuống dưới lầu ra sân đứng ngắm trắng, ngoài sân lại có một bộ bàn ghế bằng đá dưới gốc cây đào nàng bèn đến đó ngồi, Hoắc Uy Thần cũng không thể vào giấc xuống đến nơi thấy Cảnh Vân ngồi một mình liền tiến đến ngồi cùng.

"Ngươi là người kinh thành?" Hoắc Uy Thần lên tiếng hỏi.

"Đúng vậy, ta là người kinh thành." Cảnh Vân thoải mái đáp

"Vậy tại sao lại tới nơi này?" Nhìn Cảnh Vân hắn cảm nhận được bản thân có thể tin tưởng người này dù không hiểu lý do là gì, chẳng lẽ là do duyên phận.

"Cũng không có gì, cha nương ta vốn không thích ta xuất phủ nhưng bản thân ta lại thích ngắm nhìn thiên hạ thế là đành tự mình trốn khỏi phủ đi từ đó tới nay, nơi này nghe nói rất nhiều rừng mà kế hoạch của ta dự tính đó là một điểm lợi sau khi hoàn thành kế hoạch rồi thì muốn rời nơi này nào ngờ lại gặp vụ án này, ngay từ ban đầu nghe được câu chuyện ta đã thấy kỳ quái nhưng cũng không có ý định nhúng tay vào vì đơn giản không phải là người có chức tước thì không thể, nhưng gặp đại nhân rồi gan lớn hơn tự mình đi điều tra." Cảnh Vân kể chuyện bản thân.

"Cảm ơn ngươi." Hoắc Uy Thần không đầu không cuối nói tiếng cảm ơn.

"Cảm ơn? À việc cứu đại nhân cũng vô tình mà thôi, ai cũng sẽ vậy thôi thấy người khác gặp nạn đều sẽ đưa tay ra giúp đỡ." Cảnh Vân bật cười đáp.

"Ngươi thật sự nghĩ như vậy sao?" Hoắc Uy Thần nhìn Cảnh Vân có chút khó tin.

"Đại nhân tin là thật thì nó sẽ là thật, không tin nó thì dù nói thế nào cũng là giả mà thôi, hơn nữa nhân gian rộng lớn loại người nào cũng có tốt hơn hết đừng gộp chung lại." Cảnh Vân trước nay luôn là người lạc quan nhưng không phải kiểu lạc quan mù quáng.

"Vụ này ngày mai là có thể kết án tiếp theo ngươi định đi đâu?" Hoắc Uy Thần bỗng có ý định kết bằng hữu với người này, một kẻ thông minh như vậy thật sự rất đáng để hắn hạ mình xuống.

"Cũng không biết nữa, làm giấy rồi chắc là cứ đi thôi." Cảnh Vân lẩm bẩm trong miệng nhưng rồi cũng đưa ra quyết định.

Hoắc Uy Thần nghe được từ ngữ lạ nhưng cũng không thắc mắc: "Ta phải đưa tên quan vô lại kia trở về kinh thành, nếu có duyên có thể ta với ngươi sẽ lại gặp lại, lúc ấy mong ngươi cũng như lúc này giúp đỡ ta." Hoắc Uy Thần hướng Cảnh Vân làm thân.

"Được thôi rất hân hạnh." Cảnh Vân đương nhiên chấp nhận, nàng thích kết bạn bốn phương dù những mối quan hệ có thể không dài lâu nhưng nàng cũng rất biết ơn những người đã đi qua đời mình nó đều có tầng ý nghĩa nhất định.

Ngày hôm sau Tiểu Bát tự mình đến thanh lâu hắn là kẻ có mồm mép sau một hồi thuyết phục thì tú bà cung chịu đứng ra làm chứng tất cả.

Còn Hoắc Uy Thần cùng Tiểu Thất đến quan phủ cầm theo lệnh bài của quan Tuần Phủ yêu cầu được xem lại ghi chép tử thi trước đó lo sợ việc quan tri phủ gian dối Hoắc Uy Thần gặp ngỗ tác, tự mình thẩm vấn, Tri Phủ đại nhân ban đầu còn nhếch mép không tin bản thân bị vạch trần nhưng không ngờ lúc sau Tiểu Bát dẫn cô nương còn sống sau khi bị ông ta bạo dâm, Tiểu Liên cùng tú bà đến.

Trương Vạn là người nhận xác người mình thương nên hắn ta cũng được đưa đến vì bản thân hắn ta chứng kiến thân thể cô nương đó tổn thương ra sao, lời khai của hắn cũng sẽ củng cố cho độ tin cậy về lời khai của ngỗ tác.

Tiểu Thất theo lệnh tới bắt viên ngoại cũng như sổ sách thu tri của ông ta, cuối cùng Tri Phủ đại nhân không thể chối cãi.

Đêm đó ông ta vốn chỉ muốn chơi đùa như bình thường nhưng tên người hầu nói sao không thử có thêm nữ nhân như vậy nữ nhân tự hành hạ nhau chắc chắn sẽ rất thú vị, bản thân vừa nghĩ cũng cao hứng liền cho tú bà kêu ba cô nương đó lại cùng chơi trò chơi bản thân muốn, nào ngờ vì quá hưng phấn một cô nương đã bị thắt dây quá chặt ở cổ dẫn đến ngạt khí, những người khác hoảng sợ muốn chạy nào ngờ Tri Phủ cũng chẳng bình tĩnh, vì lo sợ tội ác của bản thân bị vạch trần nên đã ra tay gϊếŧ chết hai người còn lại, nhưng vì trước ấy đã có các vết thương do bạo dâm để lại khi chết các vết thương ấy càng hiện rõ hơn trông tử thi rất thê thảm.

Sau khi gϊếŧ hết ba người ông ta liền cho người đem mỗi người vứt ở mỗi nơi, viên ngoại biết được chuyện này liền bày mưu mở một điểm có canh gác cẩn mật mang danh bảo vệ các cô nương trong vùng nhưng thực chất là để kiếm bạc, tiền tài làm mờ mắt Tri Phủ lập tức đồng ý.

Những cái xác sau ấy đều do Tri Phủ sai người đem gϊếŧ ông ta nhớ mấy người đấy từng cho ông ta cái ánh mắt khinh thường trước khi ông ta lên làm quan lớn. Tiểu Liên bị phát hiện đang nghe lén ông ta cho rằng nàng ta đã biết mọi chuyện nên đã tìm người bịt miệng nàng ta.

Về phần tú bà, bà ta từng là người giúp đỡ quan Tri Phủ lên được vị trí hiện tại, vì thế bà ta với Tri Phủ là chỗ quen biết cũ, nhưng những việc mà ông ta làm bà ta không có cách nào ngăn cản được, người ta nói dân không đấu lại với quan ở thành Tần Châu ông ta là lớn nhất bà ta biết đi đâu cáo trạng, đã thế ông ta còn đòi mỗi tháng phải đưa về một số ngân lượng nhất định thì thanh lâu của bà mới có đường sống, dù không cam tâm nhưng bà ta vẫn phải giả vờ không biết chuyện gì, dù không bằng lòng nhưng vẫn phải đưa ngân lượng cho ông ta.

Viên ngoại cùng quan Tri phủ bị đưa về kinh thành, còn tú bà Hoắc Uy Thần nói sẽ để quan của thành Tần Châu xử lý, như vậy chính là mở một con đường sống cho bà ta.

"Hắn ta xử án rất được." Cảnh Vân nhận xét sau khi nghe A Kiệt kể lại: "Tên Tri Phủ kia chắc chắn sẽ kết thúc cuộc đời sớm thôi, được rồi đi thôi." Cảnh Vân cùng A Kiệt tiếp tục đi đến nơi khác.

Bình Luận (0)
Comment