Đầu tháng giêng... Một nhóm năm người, một chuột bắt đầu lên đường để truy tìm tung tích năm viên thiên thạch kia. Hoàng Tử San là lần đầu tiên được phép tự do dạo chơi bên ngoài như vậy nên dĩ nhiên là vô cùng hứng thú, nàng đặt chuột lang lên vai mình rồi tung tăng chạy nhảy phía trước.
Do lần xuất cung này không thể để lộ danh tính nên tất cả đều phải cải trang thành thường dân còn phải dịch dung thêm vài điểm trên khuôn mặt. Ví như Trương Lập Á thì khoa trương gắn nguyên bộ râu dê lên cằm, trông kiểu gì cũng ra một đại thúc đáng khinh. Mộc Quế Anh thì đóng vai nương tử của vị đại thúc đáng khinh Trương Lập Á kia... nên cũng hóa trang có phần hơi già đi lại còn bối cao tóc.... nhưng làm sao thì làm vẫn không thể mất đi dung nhan mỹ mạo của nàng. Dương Ngọc Lan thì lại trong vai vợ hai của vị đại thúc có chòm râu dê ấy nên nàng cũng phải hóa trang thành một vị tẩu tẩu còn gắn lên mặt vài nốt ruồi và dĩ nhiên người còn lại chính là Hoàng tử San... Nàng chẳng còn vai nào khác hơn là làm nhi nữ của Trương Lập Á và Mộc Quế Anh.
Nàng... Ba ngàn sợi tóc đen dài buông xỏa, một thân y phục đơn giản nhưng lại càng tăng thêm phần ngây ngô, thuần khiết của nàng. Vì nàng có hóa trang thế nào cũng sẽ thu hút được mọi ánh nhìn của dân chúng, nên Trương Lập Á đành phải đen mặt mà bắt nàng đội mũ để che đi dung nhan tuyệt mỹ kia với lý do là... Nàng đang mang bệnh lạ trong người!
-Công... À không, tiểu Hoàng (tên giả của San San) chạy chậm thôi kẻo ngã bây giờ!
Dương Ngọc Lan lo lắng nói khi thấy Hoàng Tử San cứ chạy nhảy khắp nơi như vậy. Để tránh tai mắt hay thổ phỉ dọc đường, họ đành phải giả nghèo nên chỉ có thể đi bộ mà thôi. Nhưng Hoàng Tử San lại ốm yếu nhiều bệnh nên Trương Lập Á đã đề nghị dắt theo một con ngựa phòng khi nàng có mệt thì cho nàng cởi để nghỉ ngơi!
-Á Á, xem nè...
Trương Lập Á bước đến gần bịch miệng Hoàng Tử San lại, gấp gáp nói
-San nhi, ta đã nói nhiều lần, bây giờ chúng ta đang chơi trò chơi gia đình cùng đi du ngoạn. Nếu nàng còn gọi tên mọi người ra như vậy thì nàng sẽ thua cuộc và trở về phủ ngay lập tức!! Nhớ chưa?
-Ân... San San hiểu rồi!
-Không được gọi cả tên mình!
-Ân...
-Vậy nàng phải gọi ta như thế nào, có nhớ không?
-Có... Phụ thân!
-Ừ giỏi, vậy Anh tỷ và Lan tỷ?
-Mẫu thân, nhị nương...!
-Giỏi!!
-Vậy San nhi tên gọi là gì?
-Tiểu Hoàng!
-Đúng rồi còn tên ta là gì?
-Trần Lập Trương !
-Ừ ngoan! Đi tiếp thôi. Khi nào nàng mệt phải lên tiếng để mọi người biết nghe chưa?
-Vâng!! San... à không, hài nhi biết rõ!
-Tốt!!!
Trương Lập Á đi trở lại bên cạnh Mộc Quế Anh. Mộc Quế Anh liền nhẹ nhàng lau đi mồ hôi trên trán Trương Lập Á rồi mở nắp bình nước đưa cho cô. Nhìn vào cứ hệt như một cặp phu thê ân ân ái ái thật vậy!
Dương Ngọc Lan nhìn rồi thở dài... Nàng sắp thành thân sao còn phải dính vào vụ này hả trời? "Cũng tại tên tiểu Á kia, lôi ta theo làm gì chứ. Thôi kệ... dù sao chủ nhân cũng muốn mình đi theo bọn họ để tìm ra tung tích năm viên thiên thạch kia, cơ mà... Tại sao cái tên này cũng đi theo?"
Dương Ngọc Lan liếc mắt nhìn Trần Ngọc Hà đang ngồi ở trên vai tam công chúa. Nàng rủa thầm.... " Một con chuột đi theo thì làm được gì? Người không ra người, chuột không ra chuột, nhìn thôi đã thấy ghét !"
Vâng... và cái kẻ thấy ghét kia vẫn cứ vui tươi cùng Hoàng Tử San chạy nhảy ở khắp nơi. Đây cũng là lần đầu sau khi cô xuyên tới đây mới lại được du sơn ngoạn thủy thế này! Sao không hưng phấn cho được. Nhưng vui thì vui cơ mà lòng cô vẫn rối ren vô cùng. Cô phải hóa giải mọi hiểu lầm với Dương Ngọc Lan thế nào để nàng hết chán ghét cô đây?? Ban nãy trước khi khởi hành, nhìn tên Lý Hòa kia âu âu yếm yếm với nàng mà lòng cô loạn hẳn lên. Cô cũng không biết tại sao bản thân lại cảm thấy buồn bực nhưng cô chỉ biết là... hai người này ở bên nhau thật không vừa mắt tí nào!!! Cũng may Trương Lập Á bảo hắn phải ở lại trấn giữ phủ công chúa nếu không hắn đã tò tò đi theo rồi, lúc đó càng khó có cơ hội làm lành với Ngọc Lan tỷ hơn!!! Nhưng bây giờ phải làm lành cách nào đây hở trời???
-Tướng công à, chúng ta bây giờ biết tìm tiên giới ở đâu?
Dương Ngọc Lan mở miệng hỏi, Trương Lập Á suy nghĩ đôi chút rồi nói
-Chúng ta đi quanh Kim quốc hỏi... gần đây chỗ nào hay xuất hiện những hiện tượng lạ thì chỗ đó chính là cổng vào của tiên giới!! Ta thấy trời cũng sắp xập tối, chúng ta kiếm một khách điếm gần đây trọ lại thôi!
-Cẩn thận một chút, thiếp nghe nói quanh đây có rất nhiều hắc điếm giả dạng lắm. Toàn là sơn tặc!
Mộc Quế Anh lo lắng nói, Trương Lập Á thở dài
-Đành tùy vào số mệnh, chúng ta không thể không nghỉ ngơi qua đêm được, ta với nàng không sao... nhưng Hoàng nhi thì không thể ngủ bên ngoài được!!
-Ừ, thiếp biết rồi!
Mộc Quế Anh dịu dàng nhìn Trương Lập Á mỉm cười khiến Dương Ngọc Lan cũng phải rùng mình lên tiếng
-E hèm... Bây giờ chúng ta có thể kiếm nhà trọ được rồi chứ, tướng công!!
-Được!
Cả nhóm đi thêm vài dặm nữa liền thấy ngay một khách điếm có vẻ rất sạch sẽ, Trương Lập Á dẫn đầu bước vào... Lão bản thấy vậy vội cười tươi tiếp đón
-Vị đại gia này có phải đang tìm phòng trọ qua đêm? Chỗ chúng tôi có rất nhiều phòng, xin hỏi ngài muốn lấy mấy phòng ??
Trương Lập Á cảm thấy tên lão bản này có phần hơi quen mắt nhưng rất nhanh cũng loại ra khỏi đầu. Cô quay sang đếm số người để phân chia phòng, Hoàng Tử San có thể ngủ với Dương Ngọc Lan và Trần Ngọc Hà, không được... Vậy không lẽ cô phải ngủ với...
Thấy Trương Lập Á có phần lúng túng, Dương Ngọc Lan mới bước lên nói với ông chủ...
-Cả nhà chúng tôi rất nghèo, chúng tôi còn phải dành tiền để chữa bệnh lạ cho nữ nhi của chúng tôi nên cứ cho chúng tôi một phòng cỡ đại! Cả nhà chúng tôi có thể ngủ chung!
Thấy Trương Lập Á trợn to mắt, Dương Ngọc Lan đành thì thầm vào tai cô
-Chúng ta đang giả nghèo! Thứ nhất... khỏi lộ danh tính, thứ hai... cho dù đây có là hắc điếm thì chúng cũng sẽ không ra tay với người nghèo như chúng ta! Thứ ba... chúng ta đều là nữ nhân thì việc ngủ chung cũng là bình thường mà!!!
-Ờ... Nàng nói có lý! Vậy ông chủ, cho chúng tôi một phòng cỡ đại!
-Một phòng thôi sao ??
Ông chủ nghe vậy liền đổi sắc mặt, giọng nói còn có phần hơi khinh khi, hắn quay sang nói với tiểu nhị
-A.Tân, mang bọn họ đến gian phòng ở lầu ba đi!
-Vâng !!
Cả nhóm thỏa thuận tiền bạc rồi cũng đi theo tên tiểu nhị kia đến gian phòng ở lầu ba. Tiểu nhị kia cũng không khách khí bỏ ra ngoài không một cái cúi chào, Trần Ngọc Hà nói với Trương Lập Á
-Chít chít chít...[Haizzz đúng là... Con người thì ở đâu cũng vậy ha. Thấy chúng ta không có tiền liền khinh khi ngay, làm gì làm tao cũng thấy người Việt mình vẫn là số zách!]
-Ở đâu cũng tùy người thôi, ở đâu cũng sẽ có nạn phân biệt giàu nghèo!
.
.
.
-Tướng công... nước ấm có rồi. Chàng đi tắm đi!!
Mộc Quế Anh mỉm cười nói với Trương Lập Á... Trần Ngọc Hà nghe vậy nổi cả da gà, cô rùng mình thầm nghĩ " Lúc trước khi mới quen biết bả, thấy bả trong hình dạng tổng tài mặt lạnh rất ok, giờ bả lại cứ như kiểu một thê tử cuồng chồng vậy, trời đất ơi... Tình yêu có thể thay đổi một người đến thế sao?"
-Hoàng nhi tắm chưa?
-Thiếp đã cho nàng tắm rồi, nàng đang đợi ở dưới lầu với Lan tỷ để chờ chúng ta xuống cùng ăn điểm tâm tối!
-Ừ vậy ta đi tắm!
-Thiếp giúp chàng...
-A, không... Không cần đâu... ta tự tắm được mà, vất vả cho nàng rồi!
-Chít chít chít [Hay là tắm chung mịa đi cho lẹ!]
Trần Ngọc Hà nói bên tai Trương Lập Á khiến cô phải trừng mắt nhìn. Trần Ngọc Hà cười hề hề
-Chít chít chít [Háo sắc mà còn bày đặt làm chính nhân quân tử, mắc ói!]
-Mày câm đi!
-Tướng công nói gì cơ?
-À... ta đang nói chuyện với muội muội thôi!
Bây giờ thì ai cũng biết Trần Ngọc Hà chính là con chuột biến thành. Trương Lập Á bịa ra một câu chuyện như thật rằng.... Khi xưa là ba mẹ cô tự tay lượm Trần Ngọc Hà về để nuôi dưỡng cho đến sau này họ mới biết cô chính là người hóa thú! Trần Ngọc Hà khi đó chỉ biết muối mặt mà nhận lấy vô vàn ánh mắt thương cảm đến từ Hoàng Tử San và Mộc Quế Anh, còn Dương Ngọc Lan thì trước sau như một... cũng chỉ dành cho cô một ánh mắt thập phần lạnh lùng !
Sau khi tẩy rửa bản thân, họ mới cùng nhau đi xuống lầu để ăn tối. Khi xuống đã thấy Dương Ngọc Lan và Hoàng Tử San đợi sẵn. Hoàng Tử San vui vẻ nắm lấy tay Trương Lập Á kéo ngồi xuống ghế
-Á... Không ... Phụ thân, con đói bụng!
-Được... được!
Trương Lập Á bối rồi nhìn sang phía Dương Ngọc Lan hỏi ý kiến. Ban nãy giả nghèo giờ cũng không thể kêu các món ăn đắt tiền được, mà Hoàng Tử San sợ là món nghèo nàn lại nuốt không trôi đến lúc đó sẽ bại lộ ra hết, Dương Ngọc Lan dù gì cũng thông minh nhất nhóm, nàng bèn rút cây trâm ở bên người ra nói với tiểu nhị
-Nhi nữ của chúng tôi đang mắc bệnh lạ, cũng không thể ăn quá đạm mạc cho nên phiền ngươi nói lại với lão bản một tiếng... cho ta dùng cây trâm này để trả tiền cơm, bù lại làm cho ta vài món ngon ngon có được không?
Trương Lập Á hiểu ý cũng diễn theo nàng.
-Không được đâu nương tử, sao ta có thể để nàng đánh đổi vật định tình mà ta từng tặng nàng chứ?
Mộc Quế Anh cũng diễn theo
-Phải đó muội muội, ta là đại phu nhân hay để ta...
-Không.... muội thân là thiếp hãy để muội!!
-Thôi... thôi các người đừng cãi nữa ta lấy là được, để ta nói lại với ông chủ!!
-Vâng, vâng... Đa tạ tiểu nhị ca!!
Thế là bữa ăn đã được giải quyết nhưng khi tất cả vừa nếm thử một miếng đầu đều bị ngất xỉu ngay trên bàn. Lúc này một nhóm người mới bước ra cười lên ha hả...
-Hahaha chúng không có tiền nhưng còn có người, nhìn xem... tuy hai vị nương tử của tên này có hơi lớn tuổi nhưng dung nhan vẫn rất xinh đẹp, đem bán vào lầu xanh cũng được ít tiền chưa kể tên khố rách áo ôn kia, đem bán làm nô ɭệ cũng rất có lý. Còn đứa con gái này của hắn, tuy che mặt nhưng thân hình và làn da nàng rất tuyệt... Ắt hẳn mặt cũng sẽ không quá khó coi đâu! Nếu thật xinh đẹp thì hiếp trước bán sau, nếu là xú nha đầu thì bán làm tì nữ vậy!! Hahaha
Tên lão bản cười dâm tặc rồi tiến đến gần Hoàng Tử San, ngay khi hắn định gỡ chiếc mũ của nàng xuống thì một bàn tay rất nhanh bắt lấy tay hắn, khiến hắn giật nảy mình hoảng sợ... Trương Lập Á ngồi thẳng dậy mỉm cười nói
-Haha... Ta thấy lũ các ngươi đúng là đầu heo, đã là heo mà cũng bày đặt đi làm sơn tặc??
-Ngươi, sao ngươi lại??
-Ban nãy ta đã ngửi thấy trong thức ăn có mùi lạ, biết sao được... Ai bảo ta lại cực kì mẫn cảm với các mùi hóa chất hay dược liệu, cho nên ta liền biết được trong thức ăn có mê dược!
-Phải!! Chúng ta cũng chỉ giả bộ ngất xỉu để không phụ lòng các ngươi thôi!
Mộc Quế Anh cũng ngồi dậy, ánh mắt nàng toát lên vẻ sát khí không thể che giấu khiến bọn sơn tặc run rẩy không thôi. Dương Ngọc Lan cũng ngồi dậy mỉm cười
-Cũng là tướng công tài giỏi, sớm đã đoán biết được bộ mặt thật của bọn người này!
-Hê hê hê... Nương tử còn khen ta vậy ta thật sự sẽ cười không nhặt được mồm đó... Ta đương nhiên siêu cấp thông minh rồi hahaha
Trần Ngọc Hà liếc nhìn kẻ đang tự cao tự đại kia. Trên bàn.... chỉ còn có Hoàng Tử San là thật sự ngất xỉu, bởi do nàng ngốc nên không hiểu được ám hiệu của Trương Lập Á mới ăn phải mê dược. Đám sơn tặc tức giận nói
-Tỉnh thì sao? Ta cũng sẽ bắt hết các ngươi!!
-Để xem ngươi có bản lãnh đó không!!!
Mộc Quế Anh vung tay, trường kiếm bên hông nàng liền xuất hiện, sắc mặt nàng lạnh như băng khiến bọn sơn tặc vô thức lui lại vài bước. Tên cầm đầu đập bàn quát
-Chỉ là một ả phụ nhân thôi sợ gì, lên...
Tiếng đao kiếm vang lên, Trương Lập Á cũng nhanh tay nhặt lên một thanh kiếm của tên sơn tặc bị Mộc Quế Anh đánh văng, dù võ công của cô ở nơi này vẫn chưa am hiểu quá nhiều nhưng dù sao khi ở hiện đại cô cũng đã từng đoạt chức vô địch kiếm Nhật. Cho nên... chơi liều thử xem sao! Cô hét to với Trần Ngọc Hà và Dương Ngọc Lan
-Bảo bệ Hoàng nhi!
Dương Ngọc Lan lập tức ôm lấy Hoàng Tử San vào lòng để che chở, còn Trần Ngọc Hà cũng thủ ngay bên cạnh mà canh gác cho hai người.
-Đây... Đây là công phu gì?
Một tên sơn tặc bị Trương Lập Á chém ngay tay kinh hoảng hỏi, tốc độ môn võ này rất nhanh và gọn khiến hắn không thể thấy được đường kiếm. Trương Lập Á cười lên ha hả nói
-Chiêu này gọi là *Vô ảnh kiếm moah haha
(*thế kiếm trong các bộ phim kiếm hiệp!)
Trương Lập Á không ngờ môn thể thao dùng để thi đấu ở ngoài đời khi vào game lại lợi hại như vậy khiến Mộc Quế Anh cũng phải tròn xoe mắt nhìn.
Cả hai cùng nhau dẹp từng tên một, Trương Lập thì còn nương tay vì căn bản cô chưa gϊếŧ người bao giờ và cũng không muốn gϊếŧ, cho dù bọn họ có xấu xa thế nào đi nữa... nhưng Mộc Quế Anh thì lại xuống tay không chút lưu tình đem từng sinh mạng một đẩy xuống địa ngục.
Tên cầm đầu thấy tình thế không ổn, hắn liếc sang phía Dương Ngọc Lan và Hoàng Tử San liền biết... cả hai người đều không có võ công. Hắn tính dùng họ để uy hiếp Trương Lập Á và Mộc Quế Anh tiện cho việc bỏ trốn. Nghĩ là làm... hắn nhanh chóng vọt đến chỗ của Hoàng tử San, Trần Ngọc Hà tai mắt nhanh lẹ liền bay ra cắn vào tay hắn, bảo vệ cho cả hai người. Nhưng.... Bộp_ Cô nhanh chóng bị tên kia hất văng ra, cả thân hình va vào tường. Dương Ngọc Lan bèn hét lên
-Khống Khống... Không!!
Vì lực té quá mạnh nên Trần Ngọc Hà lập tức ngất xỉu khiến Dương Ngọc Lan lo lắng muốn khóc. Đang lúc tên kia chuẩn bị tiến lại gần họ, chợt hắn mất đi thăng bằng té ngã xuống đất. Hắn còn đang ngơ ngác liếc nhìn xung quanh nhưng chưa kịp hiểu nguyên nhân đã thấy kiếm kề ngay cổ. Hắn đành bất động mà ngước mắt nhìn Mộc Quế Anh.
Xung quanh toàn xác chết dưới tay Mộc Quế Anh, còn những người bại dưới tay Trương Lập Á đều đã tháo chạy hết. Tên cầm đầu đành bất lực nói
-Thắng làm vua, thua làm giặc... gϊếŧ ta đi!!
Trương Lập Á đi đến gần hắn cười nói
-Vua với giặc quỷ gì, ngay từ đầu ngươi đã là giặc mà, xía... Ơ... cơ mà nhìn ngươi hơi quen mắt nha! A....
Trương Lập Á xoa xoa cằm nghĩ ngợi đôi chút rồi thốt lên
-Haha ra là tên trọc đầu ngươi ? Sao vậy... Ngươi phá sản rồi sao??
Tên trọc đầu giả danh lão bản kia lúc này mới trợn mắt nhìn Trương Lập Á, hắn thét lên muốn đứng dậy bóp lấy cổ Trương Lập Á nhưng chân hắn đã bị Mộc Quế Anh cắt cho hai đường, không cách nào đứng dậy được!
-THÌ RA LÀ CÁI TÊN TIỂU TỬ NHÀ NGƯƠI... NHỜ NGƯƠI NÊN BỔN LÃO GIA ĐÂY MỚI PHÁ SẢN, TA SẼ Gϊếŧ NGƯƠI!!
Hắn tính đứng lên lần nữa nhưng cổ đã nhanh chóng chảy ra một đường máu. Trương Lập Á chặt lưỡi...
-Chậc chậc... Ai bảo lúc trước ngươi quá khinh thường người nghèo cho nên ta mới dạy ngươi một bài học. Ngươi thấy sao khi chính ngươi lại rơi vào hoàn cảnh nghèo nàn như vậy? Đáng lẽ ngươi phải biết sai mà làm lại từ đầu, Còn đây....
-TA PHI... LÀM LẠI TỪ ĐẦU, TA ĐÃ MẤT HẾT NGƯƠI CÒN KÊU TA LÀM LẠI TỪ ĐẦU? BAN ĐẦU TA CŨNG CÒN MỘT CHÚT CỦA CẢI PHÒNG THÂN AI NGỜ KHI ĐI NGANG QUA NƠI QUỶ QUÁI KIA LẠI TỰ NHIÊN BỊ SÉT ĐÁNH... RỚT HẾT CẢ TƯ TRANG SUÝT THÌ KHÔNG CÒN MẠNG MÀ SỐNG, CŨNG NHỜ ANH EM SƠN TẶC KIA ĐI NGANG CỨU TA NẾU KHÔNG TA CÒN KHÔNG CÓ MẠNG MÀ SỐNG ĐẾN BÂY GIỜ NỮA KÌA!!
-Nơi quỷ quái ư...? Nè... nếu ngươi nói ta biết nơi đó như thế nào, ở đâu, ta sẽ tha mạng cho ngươi đồng thời còn tặng ngươi một ít ngân lượng để làm lại cuộc đời!!
-Muốn ta tin ngươi lần nữa? Có mà điên...
-Ta xin thề.... Trương Lập Á ta đỉnh đỉnh đại danh không bao giờ nuốt lời, nếu ta nuốt lời thì cho trời đánh ta chết đi !!
Tên trọc đầu kia suy nghĩ một lát liền nói
-Được, ta nói... Khi ta chạy trốn những tên chủ nợ, ta vô tình lạc vào một khu rừng sâu vô tận. Lát sau... ta thấy một cánh cổng mờ mờ ảo ảo hiện lên trên đỉnh núi cao kia, xung quanh bao phủ bởi một làn khói vàng cùng ánh sáng vô cùng rực rỡ... Ta tưởng bản thân đã tìm ra được một núi vàng nên tính trèo lên trên đỉnh núi đó để xem xét. Nào ngờ... vừa chạm tay vào vách núi đã bị sét đánh té xỉu giữa rừng. Khi ta tỉnh dậy đã thấy bản thân nằm ở một nơi khác...
-Vậy chính xác khu rừng đó nằm ở đâu?
-Phía Nam Kim Quốc, khu rừng đó nhìn vào rất âm u, vào sâu trong rừng sẽ thấy một ngọn núi lớn.
-Được ta biết rồi, đa tạ!
-Ta không cần đa tạ, mau thực hiện lời hứa của ngươi đi!!
Trương Lập Á chưa kịp nói gì thì... Xẹt_ một đạo vết cắt cứa ngang cổ tên trọc đầu, máu bắn ra tung tóe. Mộc Quế Anh gương mặt lạnh như băng nói
-Nàng hứa... nhưng ta thì không!
Trương Lập Á sững sờ, vốn dĩ cô thật lòng muốn tha cho hắn, dù sao trước kia cũng vì cô nên hắn mới tới bước đường này. Cô nhìn Mộc Quế Anh nói
-Sao nàng lại làm như vậy? Sao lại không cho hắn một cơ hội??
Mộc Quế Anh đút kiếm vào vỏ, bước đến nắm lấy tay Trương Lập Á
-Ta làm vậy cũng vì muốn tốt cho chúng ta thôi, chuyện chúng ta đi tìm năm viên thiên thạch không thể bại lộ được, thà gϊếŧ nhầm hơn bỏ sót mà!
Trương Lập Á lắc đầu, rút tay ra khỏi tay nàng
-Ta không nghĩ nàng lại máu lạnh vô tình như vậy, gϊếŧ một mạng người chỉ như gϊếŧ một con kiến?
-Nàng nói vậy là sao? Ta cũng vì muốn tốt cho mọi người thôi!!
-Nàng nghĩ hắn sẽ nói được với ai? Trong khi hắn chỉ là một bá tánh bình thường, sao nàng phải đuổi cùng gϊếŧ tận như vậy?
-Ta đuổi cùng gϊếŧ tận?? Sao nàng lại...
-Đủ rồi, Khống Khống trọng thương rồi!
Dương Ngọc Lan hét lên, Trương Lập Á liền quay sang nhìn Trần Ngọc Hà đang nằm sõng soài dưới đất, cô lập tức đặt Trần Ngọc Hà lên tay rồi đi vào thành tìm đại phu, không thèm liếc nhìn tới Mộc Quế Anh vẫn còn đang đứng nhìn theo cô, hai mắt nàng ửng đỏ...
Sau khi Trương Lập rời đi Mộc Quế Anh mới ngồi sụp xuống đất, nàng nói
-Ta thật ra chỉ muốn tốt cho mọi người, tại sao nàng lại...
Dương Ngọc Lan lắc đầu nói
-Anh Tỷ, việc quan trọng bây giờ là đưa công chúa về phòng... tránh xa khỏi nơi máu tanh này phòng khi công chúa tỉnh lại sẽ hoảng sợ!
-Được!!!
.
.
.
.
Trần Ngọc Hà từ từ tỉnh lại, Trương Lập Á mừng rỡ hỏi han cô nhưng do chỉ bị thương nhẹ nên không có việc gì lớn. Chỉ bôi một ít thuốc là được!!
Trương Lập Á ôm theo Trần Ngọc Hà về lại khách điếm, cô bỏ qua cái xác chết kia, một đường đi đến căn phòng trống khác. Vì bây giờ bọn sơn tặc đã bị đánh đuổi đi hết nên các cô cũng vô tư mà sử dụng phòng ngủ
Trần Ngọc Hà thấy Trương Lập Á cứ thẫn thờ, bèn hỏi nguyên nhân, cô cũng nhiệt tình kể hết cho Trần Ngọc Hà nghe rồi thở dài...
-Ban đầu tao tưởng tao và nàng ấy chỉ là không chung sở thích thôi, ai ngờ ngay đến cả lý tưởng và tính cách cũng quá khác biệt nhau!
Trần Ngọc Hà thở dài nói
-Cô ta cũng quá lạnh lùng rồi! Nhưng mày cũng đừng trách cô ấy có lẽ cô ấy là người từ nhỏ tới lớn đã thuộc về thế giới này cho nên xem chuyện gϊếŧ chốc cũng là chuyện vặt mà thôi chứ đâu có mang tư tưởng hiện đại... gϊếŧ người đền mạng như chúng ta. Thời kì này còn loạn lạc mà, khó trách ....
-Tao hiểu nhưng cũng do tâm tính mỗi người thôi. Tao tin nếu là San nhi nàng ấy cũng sẽ chọn cách buông tha...
-Mày một tiếng San nhi, hai tiếng San nhi, biết San nhi của mày thiện lương rồi, nhưng đáng tiếc lại ngốc nghếch ...
Trương Lập Á thở dài nói
-Tao thì thấy ngốc nghếch có đôi khi cũng tốt, không phải toan tính, không phải chém gϊếŧ hay đấu đá ai. Làm một người vô tư, tự tại mà sống. Tiếc là nàng ta lại sinh ra trong gia đình đế vương máu lạnh mà thôi!
-Thôi ngủ đi mai còn lên đường sớm!
Trần Ngọc Hà dỗ dành Trương Lập Á, cô cũng gật đầu tắt đèn đi ngủ
Bên ngoài cửa phòng Mộc Quế Anh buồn bã đi trở về, ban nãy khi biết Trương Lập Á đã quay về, nàng tính qua giải thích với cô vì nàng thật không muốn giữa hai người xảy ra chiến tranh lạnh, nào ngờ lại để nàng nghe được tất cả.... Cũng là do ý trời hay sao mà cuộc nói chuyện kia, Trương Lập Á lại nói bằng tiếng Trung mới khổ!! Mộc Quế Anh ủ rũ thở dài...
-Tiểu Á thật sự đã thay lòng ư??
..............//...............
Mặc dù Anh tỷ có vẻ hơi tàn nhẫn nhưng dù sao chương này cũng thấy tội cho tỷ ấy ghê, cũng do bản tính con người mà.... Trách là trách tính tình cả hai ngày càng không hợp nhau thôi!! Trách luôn tác giả là tui thành thật xin lỗi Anh tỷ nha