*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. -Trương Lập Á??? Sao ngươi lại trở về đây ???
Hoàng Tử San hạ giọng hỏi, gương mặt toát lên vài phần lạnh lùng. Trương Lập Á cũng không tức giận nói
-Ta không trở lại nàng còn tính giấu ta đến bao giờ?? Nàng cho rằng làm như vậy ta sẽ cảm động mà yêu nàng, mang ơn nàng suốt đời sao? Đồ ngốc...!!
Hoàng Tử San tính nói thêm gì nhưng Hoàng Thiện Nhân đã vội hét lên đẩy cả hai ra, giây tiếp theo xảy ra chỉ trong một cái chớp mắt
-A....
-Tam ca!!!
Hoàng Tử Lăng la lên nhưng đã quá muộn. Trương Lập Á cùng Hoàng Tử San té ngã trên đất cũng hoảng kinh hồn vía khi nhìn thấy toàn bộ cơ thể của Hoàng Thiện Nhân từ từ co rúm lại. Những cái cây trên người Thập bát công chúa đang hút cạn toàn bộ thân thể của Hoàng Thiện Nhân..
-KHÔNG, TAM CA... MAU DỪNG LẠI, DỪNG LẠI!!
Hoàng Y Trúc điên cuồng hét, nhưng cho dù ả có làm sao đi nữa cũng không thể ngăn được những xúc tu trên người ả.
-TAM CA!!
Gương mặt Tam hoàng tử từ từ tím tái lại, nổi lên toàn bộ mạch máu đỏ như huyết. Cả cơ thể cứ co rúm, co rúm cho đến khi chỉ còn lại một bộ xương khô!
-KHÔNG, KHÔNGGGGGGG!!!
Hoàng Y Trúc ôm lấy đầu hét lên, Ả như phát điên và không còn là chính mình. Tóc tai rủ rượi, toàn thân ả đều là máu tươi của chính người ca ca ruột thịt của ả. Thân thể ả từ khi tiếp nhận thêm máu người, những xúc tu cây kia lại càng mọc ra nhiều hơn khiến ả ngày càng biến dạng dữ dội, không còn nhận ra được hình ảnh một nữ nhân mười sáu tuổi yếu đuối và mong manh như xưa... Cả Trương Lập Á, Hoàng Tử San cùng Hoàng Tử Lăng đều mở to mắt khiếp sợ vô cùng. Hoàng Tử San đã từng đọc được những miêu tả của huyết ma trong một số cuốn sách cổ nhưng nàng lại không ngờ chúng có thể đáng sợ đến mức đó.
Một giây sau, tất cả binh lính đều bao vây lấy điện thờ. Dẫn đầu là nhị công chúa cùng ngũ công chúa. Tất cả đều phát hoảng khi thấy bộ dáng hiện tại của Thập bát công chúa. Họ hoảng sợ vô cùng nên cũng không ai dám bước vào điện thờ.
-Tất cả không có lệnh của ta không được vào đây!!
Hoàng Tử San hét lên... Nàng không muốn huyết ma bị kích động vì chúng vốn sống nhờ máu và thịt người. Càng đông người càng khiến chúng tàn sát nhiều hơn và khi đó cũng sẽ ngày càng phát triển lớn mạnh hơn. Hoàng Y Trúc bây giờ chỉ là một lớp vỏ rỗng bao bộc lấy chúng, nàng ta cũng đã không còn điều khiển được chúng nữa rồi... Nói đúng hơn con quái vật kia đã không còn là nàng ấy vì nàng ấy đã bán linh hồn mình cho huyết ma!!!
-Á Á.. Nàng mau lui lại...! Ta sẽ đánh lạc hướng nó, nàng hãy chạy ra khỏi đây, nàng không có võ công không thể giúp gì được đâu!!!
-Không!!!
Trương Lập Á nắm lấy tay Hoàng Tử San kiên định nói...
-Từ khi ra trở về nơi đây, trong đầu ta chỉ có duy nhất một mình nàng. Khó khăn lắm ta mới đánh đổi tất cả để trở về bên nàng. Nàng đã làm quá nhiều vì ta, nếu có chết... chúng ta cùng chết!!
-Á Á...
-San nhi, đừng bỏ mặt ta nữa, ta xin nàng!!!
Hoàng Tử San nhìn thấy sự quyết tâm mãnh liệt của Trương Lập Á nàng cũng chỉ đành thở dài mà gật đầu. Nàng cũng chưa bao giờ muốn từ bỏ người con gái này, người con gái mà nàng luôn tâm niệm ở trong lòng
-Lục đệ, chúng ta cần đâm đến trái tim của Hoàng Y Trúc, vì trái tim là nơi bao bộc lấy huyết ma, chúng ta chỉ còn có một cách là đâm vỡ trái tim nàng ta.
-Được... đệ hỗ trợ tỷ!
-Ân...
Hoàng tử San lại quay sang nói với Trương Lập Á
-Á Á... Nàng chỉ cần nhớ... Phải hết sức cẩn thận!!!
-Nàng đừng lo, ta có thể tự bảo vệ mình...!! Nàng cũng nhớ cẩn thận, ta còn nhiều điều muốn nói cùng nàng
Hoàng Tử San gật đầu rồi rút một con đao nhỏ từ trong người ra giao cho Trương Lập Á, nàng nói
-Nếu ta có mệnh hệ gì...
-Không được, nàng không được nói bậy!!
-Á Á chuyện gì cũng có thể xảy ra trong giờ phút này... Nhớ kĩ, nếu ta có mệnh hệ gì thì xin nàng hãy chạy đi, chạy thật nhanh ra khỏi đây trước khi thế giới này sụp đổ. Nàng không thuộc về nơi này nên không cần phải chôn cùng ta....
Trương Lập Á tính nói thêm gì nhưng đã bị Hoàng Tử San chặn lại bởi một nụ hôn nhẹ phớt qua. Chỉ tội cho chàng ngốc Lục hoàng tử đang phải gánh muốn còng lưng ở bên kia, bên đây thì lại đóng phim lãng mạn..... Hoàng Tử San sau đó ra lệnh cho các binh lính cùng chiến đấu, ra sức chặt đứt các nhánh cây, càng nhiều càng tốt để nàng có thể dễ dàng tiếp cận tới trái tim, nơi chứa đựng toàn bộ huyết ma....!!!
Trương Lập Á biết mình không có võ công nên cũng không muốn gây cản trở chỉ yên lặng đứng yên quan sát tất cả. Mỗi lần Hoàng Tử San bị quật ngã, tim cô lại thót lên. Lần nào nàng cũng ngăn cản Trương Lập Á lại gần. Trương Lập Á cũng không muốn làm mất đi sự tập trung của nàng nên bất đắc dĩ đứng yên một chỗ...
Một hồi giao đấu, mùi máu tanh bắt đầu lan tràn khắp cả điện thờ, xác người chồng chất lên nhau ngày càng nhiều. Mỗi một người nằm xuống thì con quái vật kia càng biến đổi mạnh thêm. Trương Lập Á siết chặt cây đao trong tay, lo lắng nhìn theo bóng lưng Hoàng Tử San đang chiến đấu rất quyết liệt...
-San nhi, cố lên, cố lên chút nữa!!
Phập_
Rốt cuộc Hoàng Tử San cũng đã đâm xuyên qua được trái tim của quái vật nhưng nó lại không hề thương tổn gì ngược lại còn khiến nó thêm phát điên lên, hất văng nàng xuống đất
-KHÔNG... SAN NHI...
Một hai chiếc xúc tu đã cuốn lấy nàng và bắt đầu đâm vào người Hoàng Tử San, hút cạn thân thể nàng...
-SAN NHI...
-Đừng, đừng qua đây... Chạy đi, Á Á... chạy đi!!! Hãy đi đi!
-Không, San nhi ta sẽ không bỏ rơi nàng lần nào nữa... Sẽ không!!!
Trương Lập Á cố sức xông tới chỗ Hoàng Tử San nhưng cô cũng bị một chiếc xúc tu khác quấn lấy...
-Á Á...
Hoàng tử San thều thào kêu lên, cả hai vươn tay tính chạm vào nhau nhưng không thể! Chiếc xúc tu kia đang từ từ đâm vào ngực Trương Lập Á ... Cô nhắm mắt lại mặt số phận định đoạt, chỉ cần cùng chết với San nhi dù có ra sao cô cũng mãn nguyện
-Trương Lập Á, nàng là đồ ngốc!!
Hoàng Tử San rơi nước mắt, Trương Lập Á nhìn nàng, nói
-San nhi, ta còn chưa nói... Ta yêu nàng!!
QUÁC_ QUÁC
-Tà Linh?
Hoàng tử San ngó lên hướng bầu trời, một con hắc ưng thật to đang lao đến. Cứ ngỡ nó sẽ cứu Hoàng Tử San ngờ đâu nó lại dùng móng vuốt xé toạc xúc tu đang quấn lấy Trương Lập Á, khiến cô té ngã xuống đất. Giọng nói quen thuộc lại vang lên từ bên trong Tà Linh...
-Trương Lập Á... Chỉ có chết đi mới lại hồi sinh lần nữa... Máu dẫn trong tim con mới có thể mang sức mạnh của năm viên thiên thạch!!!
Trương Lập Á mở to mắt, cô như thấu hiểu được. Cô rút con dao vẫn còn nắm trên tay mình không chút do dự đâm vào tim
-Không, Á Á....!!!
Hoàng Tử San bất lực la lên nhưng Trương Lập Á vẫn cương quyết đâm sâu vào. Cô nhìn xung quanh, nhìn tất cả đang phải hy sinh bản thân họ, nhìn đến Hoàng Tử San đang dần dần bị hút đi toàn bộ thân thể càng khiến cho cô trở nên quyết tâm hơn... Cô đang ở rất gần trái tim của con quái vật kia. Bây giờ chỉ còn nhờ vào sự may mắn cuối cùng này... (Rốt cuộc Á bại hoại nhà ta cũng có đất dụng võ kkk)
Trương Lập Á rút mạnh đao ra. Máu không ngừng tuôn từ cơ thể cô... Hoàng tử San lắc đầu, nước mắt nàng lại bắt đầu tuôn rơi...
-Á Á... KHÔNG.....!!!!
-Làm ơn, cầu xin mày phải cắm vào thật chuẩn...
Trương Lập Á hét lên rồi phóng mạnh con dao đi. Cô cố gắng nhìn theo, nhưng....
Keng_
Một chiếc xúc tu khác đã vô tình đánh bay con đao, Trương Lập Á vô lực ngã khụy xuống đất, máu vẫn cứ thế tuôn... Thất bại rồi... Mọi chuyện kết thúc rồi... Cô vẫn luôn vô dụng như vậy
Một bóng trắng vụt lướt qua cô, nhanh nhẹn chụp lấy con đao không chút do dự mà đâm vào tim con quái vật kia khiến nó rống lên một cách đầy đau đớn. Các xúc tu kia cũng lần lượt rơi rụng xuống đất khi con dao vừa đâm xuyên qua trái tim của quái vật
Hoàng tử San được thả ra, nàng dùng hết sức bò nhanh đến bên cạnh Trương Lập Á... Ôm lấy cô, tay cũng không ngừng ôm lấy trái tim cô...
-Đồ ngốc Á Á. Nàng sẽ chết, sẽ tan biến vĩnh viễn nàng có biết không...?? Mất đi nàng rồi ta làm sao có thể tiếp tục sống đây... Á Á...!!
Trương Lập Á muốn an ủi Hoàng Tử San nhưng không thể, cô đã không còn chút sức lực...!! Cô vẫn chưa hiểu vì sao đâm sâu như vậy nhưng cô vẫn chưa chết ngay lập tức, mà cô nào đâu biết ở bên ngoài trái tim cô lại được bao bọc bởi linh khí của năm viên thiên thạch nên tất nhiên khi cô đâm vào chỉ làm vỡ đi linh khí của năm viên thiên thạch kia chứ trái tim cô lại không hề hư tổn gì! Cố đưa mắt nhìn diễn biến xung quanh, cô muốn thấy chắc con quái vật kia thật sự đã bị têu diệt mới an tâm mà ra đi. Quả nhiên con quái vật kia đang từ từ tan rã ngay trước mắt cô. Trước khi cô kịp nhắm mắt bên tai đã vang lên một giọng nói vô cùng quen thuộc...
-Tránh ra, ta có mang theo cỏ hoàn dương ở tiên giới. Ta có thể cứu tiểu tử này...!!
Trương Lập Á thì thào nhìn người đang nhét vào miệng cô thứ gì đó...
-Mạnh Hùng Dũng ??? Ông vẫn là.... xấu đau, xấu đớn như xưa nhỉ....
Sau đó thì thiếp đi...
.
.
.
.
.
Không biết đã qua bao lâu thời gian, chỉ biết khi Trương Lập Á tỉnh lại thì Kim quốc đã lại yên bình. Cô nhìn xung quanh cố nhớ lại tất cả mọi chuyện, tính đi xuống giường nhưng cửa đã nhanh chóng được mở ra. Một bóng xanh nhỏ bé nhẹ nhàng bước vào, tiếng nói trong trẻo như dòng suối quen thuộc vang lên
-Á Á, nàng đã tỉnh!!!
Trương Lập Á thoáng cử động, nơi trái tim cô chỉ còn hơi đau nhói chút ít mà thôi. Hoàng tử San nhanh chóng đỡ lấy cô giúp cô từ từ ngồi dậy! Trương Lập Á tựa vào lồng ngực ấm áp mang hương khí quen thuộc kia, cô cố gắng hít lấy hương thơm thanh mát ấy, cõi lòng cũng từ từ yên tĩnh lại
-San nhi, ta đã ngủ bao lâu rồi?
-Nàng đã ngủ hơn một tháng nay!
Trương Lập Á giật mình, đã một tháng trôi qua nhanh vậy sao? Cô vậy mà hôn mê suốt một tháng! Hình như cuộc đời cô rất thích được hôn mê thì phải !!!
-Á Á, nàng không trách cha con ta mà còn quay trở lại cứu ta? nàng thật ngốc!!
Trương Lập Á ngước đầu nhìn lên gương mặt tuyệt mỹ của Hoàng Tử San
-Khi yêu, ai không là kẻ ngốc? Nhưng bỏ qua nàng mới là điều khiến bản thân ta cảm thấy ngu ngốc nhất, nàng đã vì ta mà đau khổ, vì ta mà hy sinh... ta có thể bỏ mặc nàng sao??
Hoàng Tử San gượng cười, gương mặt thoáng chút u buồn
-Á Á, ta rất biết ơn nàng vì tình yêu nàng đáp lại cho ta, nhưng thời gian của nàng đã không còn nhiều, nàng thật sự phải quay trở lại. Bên ngoài thế giới này mới là cuộc sống của nàng! Cha con ta đã nợ nàng quá nhiều!
-Ta... Ta biết, nhưng ta không thể từ bỏ được nàng!
-Nàng phải đi, phải đi Á Á... Nàng vì ta ở lại nơi này, nàng nghĩ ta sẽ gạt qua được tất cả sự áy náy mà một đời vui vẻ giữ nàng bên cạnh sao? Còn cha mẹ nàng, em trai nàng, còn cả Hà Hà đang đợi nàng ngoài kia thì sao? Á Á... dù ở bất cứ nơi đâu chỉ cần trong lòng chúng ta có nhau cũng đã đủ rồi!!
-San nhi....
-Nếu quá thời hạn một tháng mười lăm ngày thì nàng sẽ không bao giờ sống dậy được nữa... Ngày mai là hạn chót, bằng bất cứ giá nào nàng cũng phải đi đến núi Đoạn Tình, ở đó cha ta sẽ đợi sẵn mà đưa nàng về với thế giới thực!! Bây giờ nàng nghỉ ngơi đi ta còn chút chuyện phải chuẩn bị cho lễ đăng quang của Lục đệ
-Đăng quang? Nàng nói Hoàng Tử Lăng sẽ đăng quang? Không phải nàng sao?
-Khi xưa ta nói ta thèm muốn ngai vàng cũng chỉ để nàng ghét bỏ ta, thật sự ta không ham muốn gì.... Từ đây về sau, ta chỉ cần có một cuộc sống yên bình là đủ!!
-San nhi...
-Nàng nghỉ ngơi đi, ta sẽ cho người tới chăm sóc nàng.
Nói xong Hoàng Tử San nhanh chóng bước ra ngoài, Trương Lập Á thở dài ... Cô thông minh như vậy sao lại không biết đứa ngốc nhà cô đang nghĩ gì... Nàng sợ ở bên cạnh cô thêm một chút nữa thì sẽ càng không nỡ buông tay.
Cả ngày hôm đó đúng như cô dự đoán Hoàng Tử San cũng là không xuất hiện, dường như nàng đang cố ý tránh mặt cô. Cô thẫn thờ đi dạo bên ngoài, cô rất muốn gặp nàng nhưng hoàng cung to lớn vô cùng... biết tìm nàng ở đâu??
Đang đi được một đoạn thì một tiếng đàn thanh thúy vang lên bên hồ nước yên tĩnh. Tiếng đàn trầm lắng bi ai như nói thay cõi lòng đang đau khổ của chủ nhân mình. Trương Lập Á bước nhanh đến quả nhiên là Hoàng Tử San.... Nàng đang nhắm mắt chìm đắm vào những ưu thương của riêng nàng!!
Trương Lập Á tính đến bên cạnh nàng nhưng Hoàng Tử San đã lên tiếng trước
-Đừng đến đây, xin nàng...!! Hãy để ta tập quen với cảm giác không có nàng, ta không muốn nhìn thấy nàng rồi bản thân lại lưu luyến không thể rời. Xin nàng, hãy giữ lại cho ta một chút mạnh mẽ cuối cùng.
Trương Lập Á siết chặt nắm tay, cõi lòng cô đau nhói... Nàng nói đúng... nếu bây giờ chạy đến bên nhau, ôm lấy nhau, chắc chắn cả hai sẽ không thể nào buông tay... Vì thế cô chỉ đành đứng im lặng mà nhìn nàng rời đi, bóng lưng gầy yếu đơn bạc của nàng hòa trong gió đêm... lạnh lẽo và ưu thương...
.
.
.
.
.
.
Sáng sớm ngày hôm sau, Trương Lập Á được đưa tiễn bởi Mạnh Hùng Dũng... cô ngạc nhiên khi nhìn thấy hắn ta, Mạnh Hùng Dũng cười cười nói
-Ta đã nghe nha đầu ngốc San San nói hết rồi... Haizzzz chuyện tình của hai người các người quả thật rất đau khổ nhưng San San nói đúng, nàng ta không thể ích kỷ giữ ngươi lại nơi đây khi ngươi còn có một gia đình đang chờ ngươi trở về! Có đôi lúc yêu nhau chưa chắc ở bên nhau là được, chỉ cần trong tim có nhau là đủ!
Trương Lập Á trầm ngâm không nói gì cô chỉ hỏi Mạnh Hùng Dũng vì sao lại biết chuyện mà quay trở lại cứu Kim quốc. Hắn kể khi hắn tỉnh dậy ở vách núi Đoạn Tình thì Hoàng Tử San đã biến mất, mặc dù hắn rất tức giận và bất bình nhưng hắn biết hắn căn bản không phải là đối thủ của nàng, hắn cứ tưởng nàng cũng đã lấy đi miếng ngọc bội nhưng nó vẫn còn nằm trên người hắn khiến hắn vô cùng ngạc nhiên, hắn cũng không để ý nhiều cho đến khi hắn trở về Tiên quốc. Có một lần rảnh rỗi hắn đã lấy chiếc gương ra để nhìn ngắm thế giới bên ngoài.. xem thử Kim Quốc đã loạn đến thế nào thì lại để hắn nhìn thấy tình cảnh như vậy, vốn là tiên vương nên hắn cũng vô cùng thông minh.... Sau khi xâu chuỗi lại tất cả mọi việc, hắn mới biết thật ra Hoàng Tử San không có xấu xa như trong suy nghĩ của mọi người... nàng làm vậy vì có lý do riêng, cho nên hắn liền tức tốc một đường chạy về Kim quốc để ứng cứu, cũng may là trời cao còn thương Kim Quốc nên mới để hắn đến kịp thời như vậy!
Nói chuyện một hồi lâu hắn bèn thúc giục Trương Lập Á nhanh chóng lên đường bởi vì thời gian của cô thật sự đã không còn nhiều, đúng chính ngọ trưa nay (khoảng 12h trưa) là hạn chót để cô có thể hoàn dương trở lại với cuộc sống bên ngoài
Trương Lập Á cũng gật đầu chào, cô có chút lưu luyến liếc nhìn xung quanh nhưng quả nhiên nàng thật sự không tới... chẳng lẽ nhìn mặt cô lần cuối nàng cũng không muốn nhìn hay sao??? Trương Lập Á âu sầu leo lên ngựa sau đó cũng phóng đi
.
.
.
.
TRƯỜNG KỶ
(*Trường kỷ: Trường” nghĩa là: “Dài – Lâu – Tốt”, “Kỷ” nghĩa là: “ghế có lưng dựa” ngoài ra kỷ cũng có nghĩa là cái bàn nhỏ. Trường kỷ (hay còn gọi là Tràng kỷ) mà chúng ta đề cập đến ở đây là cái ghế dài có lưng dựa, thông thường ghế trường kỷ có chiều dài phổ biến từ 1,8 mét đến 2 mét.)
-Bây giờ đã là giờ nào?
Hoàng Tử San ngồi dựa vào *trường kỷ, tay cầm bình rượu trên tay hỏi Hỷ Tước đang ở bên cạnh, Hỷ Tước cúi đầu cung kính nói
-Bẩm công chúa, bây giờ đã là cuối Ngọ (12h30-13h) Hoàng Tử San mỉm cười đầy ưu thương sau đó đem rượu trút vào trong miệng, nàng cho Hỷ Tước lui ra còn mình thì tự gặm nhấm bi thương của riêng mình
- Á Á, có lẽ bây giờ nàng đã hoàn dương, ta hy vọng nàng có thể quên được ta và tìm cho mình một hạnh phúc mới... còn ta, ta sẽ mãi mãi không bao giờ quên nàng ... Trương Lập Á !!!
-Tại sao lúc ta ở đây nàng lại không nói điều này? Tại sao lại trốn tránh ta?
Hoàng Tử San giật mình. Nàng tưởng mình đang nằm mộng... Nàng cố gắng lắc lắc đầu giúp bản thân thanh tỉnh trở lại rồi nhìn người trước mắt, lệ nhòa đã thấm đẫm khuôn mặt nàng...
Nàng loạng choạng đứng lên bước tới gần bóng dáng kia...
Chát_
Một cái tát thanh thúy vang lên nhưng người kia cũng không phản ứng gì, mặc cho nàng đánh, nàng mắng
-Nàng... Tại sao nàng quay về...?? Tại sao nàng lại từ bỏ mạng sống của mình Trương Lập Á!!
Trương Lập Á ôm lấy nàng, cô cũng hét lớn
-Ta đã cố, ta đã cố không nghĩ về nàng nhưng nàng kêu ta phải làm sao rời xa nàng đây? Tại sao lại bắt ta chọn?... Tại sao lại bắt ta chọn giữa tình yêu sâu nặng và gia đình, ta không thể!! Ta cứ ngồi trên vách núi mà thẩn thờ, suy nghĩ... Tại sao lại bắt ta phải chọn lựa? Nếu là nàng, nàng cũng sẽ làm như vậy với ta sao? Nàng cũng từ bỏ ta một cách dễ dàng như vậy sau bao nhiêu chuyện xảy ra để về bên gia đình sao? Nàng kêu ta phải làm sao...??
.....Ta sau đó liền quyết định bằng cách tung đồng xu... Nếu là hình ta sẽ ở lại bên nàng, nếu là chữ ta sẽ quay trở về và kết quả sẽ do số trời sắp đặt...
-Và nó là hình sao?
-Không... Ta tung quá cao nó rơi luôn xuống vách núi!
-Vậy tại sao nàng lại còn ở đây?
-Tại vì sau khi tung xong ta mới nhận ra thời gian đã hết!! Ta không thể quay trở về được nữa!!!
-Nàng, nàng lừa ta phải không? Nào có câu chuyện hoang đường như vậy??
-Ta đúng là có bịa ra nhưng ta ở lại vì lương tâm và trái tim ta đã quen với cuộc sống ở nơi đây. Nàng nghĩ sau khi ta hoàn dương ta sẽ sống hạnh phúc cả một đời được hay sao?? Ta tin đã là bậc cha mẹ thì cho dù con mình có ở bất cứ nơi đâu miễn là họ biết ta vẫn hạnh phúc thì ta tin họ sẽ chúc phúc cho ta. Cha nuôi đã hứa sẽ nói hết thảy mọi chuyện với cha mẹ ta và khi nhớ ta, họ có thể sẽ đến thăm ta thông qua màn hình hiển thị! San nhi, xin nàng đừng đuổi ta nữa, nàng mà đuổi ta bây giờ ta chỉ có nước ăn mày thôi vì dù sao ta cũng đã vĩnh viễn mắc kẹt lại nơi đây rồi!!!
Hoàng tử San bật khóc sờ sờ lên má Trương Lập Á, nhẹ vuốt ve
-Xin lỗi, nàng có đau lắm không ,ta xin lỗi..!!
-Đau lắm, nàng đáng ghét quá đi.. Đánh người ta mạnh đến vậy!
-Ta xin lỗi, nàng biết ta không nỡ mà... chỉ vì ta quá xúc động thôi! Ta phải làm gì nàng mới hết đau?
-Hehe nàng nói thật chứ, có một cách rất hay....
Hoàng Tử San thật hối hận về những gì mình đã nói, ngay sau đó là những tiếng rêи ɾỉ gấp gáp vang lên toàn bộ căn phòng. Trương Lập Á nhiệt tình quỳ giữa hai chân nàng mà ra sức trả thù cái tát ban nãy khiến nàng phải gồng mình mà rêи ɾỉ không thôi... Trương Lập Á sau khi đã thỏa mãn, cô lau lau khóe miệng rồi vô cùng lưu manh mà nói nhỏ vào tai Hoàng Tử San, khiến nàng đỏ hết cả mặt
-San nhi, hãy chính thức trở thành người của ta có được không ...?? Ta yêu nàng!!!
-A....
Đau đớn lan tràn toàn thân Hoàng Tử San, một sự đau đớn vụt thoáng qua, ngay sau đó là những kɦoáı ƈảʍ bắt đầu chiếm lấy thân thể và lý trí nàng. Nàng mơ mơ hồ hồ mà rêи ɾỉ, tay bấu chặt vào tấm lưng đầy mồ hôi của Trương Lập Á để lại những vết hằn in sâu.
Trương Lập Á cứ ra vào đều đều cho đến khi dòng suối kia bắt đầu tuôn trào ướt đẫm tay cô. Cô mới mỉm cười hôn lên trán nàng, thỏ thẻ nói
-Ta cũng muốn được suиɠ sướиɠ, San nhi à...
Hoàng tử San lại càng đỏ mặt hơn nhưng nàng vẫn là nghiêm túc ghi nhớ những gì Trương Lập Á đã làm với nàng và trả lại cho cô cả chì lần chài khiến Trương Lập Á sướng đến phát điên lên. Sau một trận hoan ái vô bờ bến thì cả hai đều mệt mỏi mà ôm nhau ngủ thiếp đi...
.
.
.
.
.
.
Quả nhiên bên ngoài thế giới thực, Mạnh Đại Hùng đã đem mọi chuyện kể rõ với cha mẹ của Trương Lập Á, họ ban đầu cũng rất tức giận nhưng ngẫm lại đây cũng là quyết định của con mình nên trách ai bây giờ. Mạnh Đại Hùng cũng vì áy náy mà ra đầu thú hết mọi lỗi lầm sau khi đã giao toàn bộ công ty và thế giới game cho Trần Ngọc Hà trông coi và duy trì giúp ông. Nhờ có cha mẹ Trương Lập Á cầu xin cùng bức thư tuyệt mệnh của Trương Lập Á nên bản án chỉ giảm còn lại năm năm... Cha Trương Lập Á cũng đầu tư một số tiền đáng kể để duy trì thế giới game này, nơi đang chứa đựng linh hồn con gái ông. Họ cũng thường xuyên đến thăm và trò chuyện cùng cô thông qua Tà Linh....
Trần Ngọc Hà sau khi biết Trương Lập Á không tỉnh lại cô cũng không mấy ngạc nhiên vì có lẽ cô đã đoán được kết quả ngay từ đầu. Ngày Trương Lập Á và Hoàng Tử San tổ chức hôn lễ cô và cả cha mẹ Trương Lập Á cũng có chứng kiến. Hoàng tử San bây giờ đã là quận chúa và đương nhiên Trương Lập Á cũng chính thức trở thành quận mã gia. Cả Kim quốc dưới sự cai trị của Lục hoàng tử cũng vô cùng êm ấm và phồn hoa. Mạnh Hùng Dũng được Hoàng Tử San tặng cho miếng ngọc bội nên thỉnh thoảng cũng hay ghé Kim quốc để thăm viếng. Trương Lập Á còn đùa rằng.... hắn vì yêu cha không được nên quay sang yêu luôn con là Lục hoàng tử, cũng là hoàng đế Kim quốc hiện tại. Mạnh Hùng Dũng còn dí cô mà quánh cho một trận... Hoàng tử San và các quận chúa khác cũng sống với nhau vô cùng hòa thuận, thậm chí lâu lâu họ còn họp mặt ăn uống, trò chuyện với nhau về các quận mã gia của mình.
Mà điều làm mọi người bất ngờ hơn nữa là Tà Linh luôn kè kè bên cạnh Hoàng Tử San thật ra cũng là người hóa thú.... là một tiểu hài tử mới mười tuổi, vô cùng kháu khỉnh và thông minh. Đương nhiên Trương Lập Á và Hoàng Tử San cũng nhận nó làm con của mình. Một gia đình vô cùng hạnh phúc, à không bá đạo thì đúng hơn... Vì không có gia đình nào mà cha con lại ganh nhau để tranh giành nương tử và mẫu thân như vậy. Trương Lập Á suốt ngày cầm chổi dí tên tiểu tử kia vì tội cứ ôm khư khư vợ cô. Còn tiểu tử kia thì mỗi lần vậy lại hóa thành hắc ưng mà bổ vô đầu Trương Lập Á khiến Hoàng Tử San phải gầm lên như cọp cái thì cả hai mới chịu ngừng... (Sở dĩ Tà Linh có thể tự biến hóa vì nó đã hóa thú lâu hơn Trần Ngọc Hà cho nên level cũng sẽ cao hơn)
Trương Lập Á cũng giữ đúng lời hứa với Trần Ngọc Hà đưa viên đá có chứa một phần linh hồn của Dương Ngọc Lan đến ma giới để ma vương có thể tìm lại hồn phách của nàng. Hai mẹ con Hoàng Tử San lại trùng phùng. Cả hai ban đầu hơi có chút lúng túng cùng ngượng ngùng bởi vì khi nàng còn chưa nhận thức được thì mẫu thân nàng đã nằm xuống nên không thân cũng là chuyện thường tình, vả lại gương mặt mẫu thân nàng lại y hệt người mà nàng yêu thương thì lúng túng cũng là chuyện thường.... cơ mà sau đó thì cũng mẹ mẹ con con mà thủ thỉ với nhau. Ma vương thì khỏi phải bàn... từ sau khi tìm được Ngọc vương phi trở về thì nàng cứ như một đứa trẻ không còn vẻ u ám như thuở ban đầu, thay vào đó là một bộ dáng ngốc tử suốt ngày vẫy đuôi mà ôm lấy đùi của Ngọc vương phi. Nàng ta cũng thay hết toàn bộ trên dưới ma giới bằng một màu sắc hồng hào tươi rói, màu hoa anh đào mà Ngọc vương phi vô cùng yêu thích. Trương Lập Á còn khuyên cô nên đổi tên thành Hoa giới luôn cho sang....!!
Ma vương trải qua vô vàn khó khăn và nhờ sự dẫn đường của viên đá, cuối cùng... nàng cũng tìm thấy u hồn của Dương Ngọc lan đang trôi nổi giữa không gian vô định. Khi cuộc đoàn tụ diễn ra tất nhiên không thể thiếu được những giọt nước mắt, nhưng đó điều là những giọt nước mắt chứa đầy sự hạnh phúc. Trương Lập Á cũng tránh nhắc đến tên Trần Ngọc Hà trước mặt Dương Ngọc Lan hết mức có thể, để tránh khơi gợi lại nỗi đau trong lòng nàng.
Cứ thế nghiễm nhiên trôi qua năm mươi năm trời.... cả thế giới bên ngoài lẫn trong game đều thay đổi rất nhiều nhưng những người bên trong thế giới game bây giờ lại không hề già đi vì trước khi vào tù... Mạnh Đại Hùng đã cho thiết lập lại game để giữ cho những linh hồn bên trong game mãi mãi bất tử hòng chuộc lại mọi lỗi lầm của ông khi đã mang họ đến đây, cho nên bây giờ ở thế giới game trẻ con trưởng thành tới tuổi ba mươi thì sẽ mãi mãi dừng lại ở độ tuổi đó, không già đi cũng không mất đi. Đương nhiên cả Trương Lập Á và Hoàng Tử San cũng vậy... họ chỉ già đến độ tuổi ba mươi là ngừng. Trừ khi thế giới game này không còn ai coi ngó nếu không họ sẽ vĩnh viễn trường tồn như thế!
.
.
.
-San nhi à, nàng đuổi thằng Tà Linh đi lấy vợ đi nó cũng lớn rồi còn đâu mà cứ biến thành chim bay tới bay lui rong chơi mãi. Hôm bữa nó còn bay vô tiên giới phá khiến Mạnh Hùng Dũng phải mắng vốn ta một trận đó. Ma vương cũng đau đầu vì nó cứ suốt ngày bay vào ma giới mà quấn lấy mẫu thân... Nàng coi mà trị nó đi
-Tà Linh đeo theo mẫu thân cũng thường mà vì đó là ngoại tổ mẫu của con, chứ không phải nàng đã muốn đuổi con đi từ lâu rồi sao?
-Phải đó, ta thật hối hận khi nhận thằng tiểu tử đó làm con... Hừ!! Suốt ngày giành vợ của ta thôi. Nàng không nhớ có một đêm đang ân ái thì nó không nói không rằng mà ôm cái gối xông vào chỉ vì sợ sấm sét hả. Làm chim bay trên trời mà còn sợ sấm sét... xía... ta thấy nó là cố ý phá hoại thì đúng hơn....
Hoàng Tử San nhìn con người đã có tuổi trước mắt mà phì cười, có ai lớn thế này rồi mà còn đi ganh tị với con mình không. Trương Lập Á có lần còn nói... "Hay là cho ta bóp chết nó đi sau đó hỏi Hà Hà xem có cách nào đưa thụ tinh nhân tạo vào thế giới game không để ta đẻ ra đứa khác còn hơn". Tà Linh sau khi vô tình nghe thấy lại nổi lên một trận gà bay chó chạy khiến Hoàng Tử San đau đầu không thôi...
Hoàng tử San hôn lên môi Trương Lập Á, vỗ về
-Nàng đó, lớn xác như vậy rồi còn hơn thua với con. Bóp chết con rồi lấy ai mà thông qua thế giới bên ngoài...
-Xì cha mẹ ta cũng đã mất lâu rồi, cha nuôi cũng thế chỉ còn Hà Hà. Mà nó bên ngoài đã già rồi nói chuyện chi với mấy người già, chán lắm...
Trương Lập Á vừa nói vừa vuốt ve mái tóc suôn mượt của nàng. Mặc dù đã năm mươi năm trôi qua và mặc dù nàng cũng đã dừng lại ở tuổi ba mươi nhưng nàng vẫn luôn xinh đẹp y như lần đầu tiên cả hai gặp mặt. Hai người đang ngồi bên hồ âu yếm nhìn nhau thì một giọng nói từ đằng sau vang lên khiến cả hai cùng hoảng hồn nhìn lại
-Nè... Mày nói ai già hả, hỡi con bại hoại kia??
Trương Lập Á mở to mắt như không thể tin nỗi, cô lắp bắp
-Hà Hà... Mày mới... mới có bảy mươi mấy tuổi mà mày đã chết rồi sao???
.......................//................... TOÀN VĂN HOÀN
Do chính văn đã quá dài nên mình giải thích thêm là Trần Ngọc Hà có nói khi cô già chết đi sẽ giao lại game và công ty mà Mạnh Đại Hùng đã để lại cho cô đưa cho em trai của Trương Lập Á tiếp quản còn linh hồn cô cũng sẽ xuyên vào thế giới game để đi tìm Dương Ngọc Lan và nói 1 tiếng yêu còn đang dang dở.... Còn chuyện vì sao cô không mang bộ dạng khi già mà xuyên vào game là vì cô đã yêu cầu được lập trình cơ thể trong game cũng ở độ tuổi ba mươi nên mới có thể trẻ như vậy... Có nhiều bạn cũng sẽ thắc mắc vì sao Mạnh Đại Hùng thương con đến vậy mà khi chết lại không chịu xuyên vào trong game luôn.... Có lẽ vì tâm nguyện nhìn thấy con mình hạnh phúc đã hoàn thành nên ông thay vì chọn cách sống tiếp lại chọn cách ra đi thanh thản.... Thế nên các bạn cũng đừng thắc mắc nha, đọc vui thôi. Đương nhiên sau này thế giới game sẽ do con cháu của Trương gia tiếp tục cai quản. Về phần gặp gỡ giữa Dương Ngọc Lan và Trần Ngọc Hà thì mời các bạn tự tưởng tượng tiếp nha... đến đây tớ hơi bị lười rồi, tớ nghỉ ngơi đây hí hí... Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ và đón chào những tác phẩm tiếp theo của mình nha... Thanks you
Tiếp theo Ry sẽ cho ra mắt 1 bộ ngược luyến tàn tâm viết theo ý tưởng của 1 bạn fan.... Bao ngược nên cẩn thận khi đọc tránh chửi tác giả như con đẻ, xin cám ơn