Mỹ Nhân Bệnh Tật Không Làm Thế Thân

Chương 101

Sắc mặt ông chủ trở nên khó coi.

Lúc nào tới mà không được, thế mà cố tình tới lúc này, hắn không muốn để bọn họ quấy nhiễu quý nhân nên chỉ muốn nhanh chóng đuổi bọn họ đi. 

Hắn lạnh lùng nói: "Ta đã nói rồi, không có khả năng đó!"

"Ngươi xem lại ngươi đi, sau lưng lại không có ai chống lưng cả, còn không bằng sáp nhập xuống dưới trướng cửa hàng của ta, như thế thì sau này ngươi cũng không cần lo có người tìm ngươi gây phiền toái nữa, không phải sao?" Ngữ điệu của người nói chuyện đầy vẻ cà lơ cà phất, phảng phất cứ như đang đùa giỡn với mèo, với chuột.

"Chuyện của ta không cần ngươi phải nhọc lòng, nơi này cũng không chào đón ngươi, ngươi hãy rời khỏi đây đi!" Thái độ của ông chủ đầy vẻ kiên quyết.

Vừa nói mấy câu kia, người nọ vừa đi tới trước mặt bọn họ, cuối cùng Thẩm Úc cũng thấy rõ người tới gây phiền toái là người thế nào.

Trông có vẻ đã hơn hai mươi tuổi, người mặc trường bào màu vàng kim, kim quan trên đầu hắn cũng được đính những viên đá quý đủ sắc màu, cả người hắn đều toát ra hai chữ: Có tiền.

Vẻ ngoài của hắn cũng được xem là không tồi, tay hắn cũng đang phe phẩy cây quạt màu vàng kim, từ trong ra ngoài đều thể hiện ra bốn chữ "Ăn chơi trác táng".

Phía sau nam tử còn có một đám sai vặt, tất cả đều nghênh ngang đi vào đây.

Nhìn một màn này, người nào thường đến tiệm cũng đã nhìn quen rồi, còn những vị khách mới tới thì ban đầu còn hơi rối loạn, nhưng sau đó đã được trấn an trở lại. 

"Người kia là ai?" Thẩm Úc hỏi.

Trong trí nhớ của y không hề có chút liên quan nào đến người này, vì thế y đoán người này không phải người trên quan trường.

"Là tiểu công tử nhà Kim viên ngoại, từ lúc cửa hàng này khai trương tới nay, cứ cách mấy ngày hắn sẽ chạy tới dạo vài vòng, ban đầu hắn cũng chỉ mua chút bút mực, sau đó lại bắt đầu nói muốn ta sáp nhập cửa hàng này xuống dưới trướng cửa hàng nhà hắn." Ông chủ cười khổ.

Cửa hàng này chỉ mới mở không lâu, ban đầu cả nhà hắn cũng là chủ của cửa hàng này, nhưng sau đó gặp phải mấy chuyện không tốt nên đành bất đắc dĩ bán cửa hàng đi, lúc bán cũng vừa lúc gặp người của Thẩm Úc nên đã trở thành cấp dưới của Thẩm Úc.

Sau khi cửa hàng này đổi chủ, hắn đã sửa lại hình thức kinh doanh của cửa hàng dựa theo sự phân phó của Thẩm Úc, vốn dĩ là một cửa hàng có thể giăng lưới bắt chim trước cửa luôn* nhưng bây giờ lại trở nên nổi tiếng hẳn, cho dù cửa hàng đang nằm ở vị trí hẻo lánh đi nữa thì mỗi ngày vẫn có khách ra vào không dứt. (Vắng quá, yên tĩnh quá nên chim đậu lại luôn:))

Sau này bọn họ lại còn có thêm loại giấy Tuyên Thành có hoa văn, tin này vừa truyền ra ngoài thì lại càng có thêm nhiều khách hàng hơn, cũng là lúc này, tiểu công tử Kim gia đến và đòi mua cửa hàng này cho bằng được. 

Trong nháy mắt, tiểu công tử Kim gia đã đi tới trước mặt bốn người, hắn khép cây quạt lại rồi dùng nó chống cằm: "Vậy ngươi nói xem phải làm thế nào thì ngươi mới bằng lòng đáp ứng yêu cầu của ta? Ta giao mấy cửa hàng đứng dưới danh nghĩa của ta cho ngươi xử lý nhé?"


"Mấy cửa hàng kia của ngươi vẫn luôn lỗ vốn, giao cho chủ của chúng ta thì có ích gì chứ?" Gã sai vặt mặc đồ mài xanh căm giận nói. 

"Không phải cửa hàng này đã được ông chủ của các ngươi diệu thủ hồi xuân* sao, nếu ta nhớ không lầm thì trước kia cửa hàng này vẫn luôn lỗ vốn mà?" Tiểu công tử Kim gia bị quát cũng không tỏ vẻ tức giận, biểu cảm trên mặt hắn vẫn y như cũ. (Kiểu tái sinh/chữa khỏi bệnh nặng.)

Thẩm Úc quan sát một chút, y phát hiện hắn thật sự không hề tức giận.

Ban đầu y cho rằng người này tới đây để gây phiền toái, nhưng hiện tại xem ra cũng không chỉ như thế, cuối cùng thì vị tiểu công tử này muốn làm cái gì cơ chứ?

"Ngươi đừng tìm ta nữa, ta sẽ không đáp ứng đâu." Nếu không phải do cảm nhận được vị tiểu công tử này không có ác ý gì thì ông chủ cũng đã không nhiều lời với hắn. 

"Vì sao chứ?"

Khách hàng xung quanh cũng thường quét mắt qua đây để hóng chuyện, Thẩm Úc thấy bộ dạng không thuận theo sẽ không buông tha của tiểu công tử Kim gia nên cũng đành nói: "Tìm một chỗ khác nói chuyện đi."

Tiểu công tử Kim gia rất không muốn làm như thế, hắn còn muốn hỏi "Ngươi là ai mà có thể làm chủ ở đây" nhưng thấy chủ tiệm không phản đối nên cũng đành nuốt lời bên miệng xuống. 

Bốn người đi vào trong phòng.

Chủ tiệm khẽ nhìn về phía Thẩm Úc, thấy Thẩm Úc khẽ gật đầu với hắn liền nói: "Ta không thể đồng ý yêu cầu của ngươi được, dù ngươi có đưa ra điều kiện tốt thế nào đi chăng nữa thì ta cũng không thể nào đồng ý được đâu, bởi vì cửa hàng này đã không còn thuộc quyền sở hữu của ta." Chủ tiệm giải thích.

"Hả?" Tiểu công tử Kim gia há hốc mồm, "Không phải từ trước đến nay ngươi vẫn luôn là chủ của cửa hàng này sao?"

"Ngươi biết chuyện trước kia của ta sao?" Từ trước đến nay hắn chưa từng quen người nào của Kim gia.

"Cửa hàng này chưa từng dọn đi, đương nhiên ta phải biết trước chuyện ai là chủ của cửa hàng này rồi, ta còn biết trước kia từng có người tìm ngươi gây phiền toái nữa kìa, chẳng lẽ ngươi định bán cửa hàng này cho người khác? Còn không bằng bán cho ta đâu."

Chủ tiệm bị tư duy kì lạ của hắn làm cho đau đầu: "Ngươi nghĩ cái gì vậy? Hiện tại cửa hàng này đã thuộc về Dư công tử rồi."

Tiểu công tử nghe thế liền lần theo tầm mắt của chủ tiệm mà nhìn về phía Thẩm Úc.

Thẩm Úc hơi hơi gật đầu.

"Khó trách ngươi lại cung kính với bọn họ như vậy, hoá ra là chủ nhân mới của cửa hàng." Tiểu công tử lẩm bẩm.


"Hiện tại có thể nói xem đến cùng là xảy ra   chuyện gì hay chưa?" Thẩm Úc bình tĩnh hỏi.

Chủ tiệm cũng rất muốn biết vì sao tiểu công tử Kim gia lại siêng năng như thế.

Tiểu công tử bị mấy người bọn họ nhìn chằm chằm liền quay mặt đi: "Là tại Chu Định Sinh, ta vẫn luôn đối đầu với hắn, ta từng thấy hắn sai hạ nhân của hắn đi làm gì đó để khiến ngươi không thể tiếp tục mở tiệm nữa, ta không muốn để hắn thực hiện được chuyện này nên mới làm thế, nhưng hiện tại ở đây đã có chủ nhân mới nên chắc sẽ không bị hắn bắt nạt nữa đâu."

"Mấy ngày này Chu gia không tới đây gây  phiền toái nữa là bởi vì ngươi đã ngăn cản bọn họ sao?" Ngoại trừ hắn ra thì không ai biết chủ nhân chân chính của cửa hàng này là ai, mấy ngày nay hắn còn tò mò vì sao Chu gia lại ngưng gây rối, không ngờ là lại có người âm thầm giúp hắn.

Ngày nào tiểu thiếu gia của Kim gia cũng mang một đám sai vặt đến rồi nghênh ngang gây rối trong tiệm, người của Chu gia thấy hắn nên cũng không dám làm gì hết, tuy rằng Chu gia cũng có chút tiền tài nhưng cũng không thể so sánh với Kim gia được.

Sau khi hoá giải hiểu lầm, tiểu công tử Kim gia cũng đưa người đi mất. 

Thẩm Úc không hề nhúng tay vào chuyện mua cửa hàng, vì vậy y cũng không rõ mấy chuyện này, nhưng hiện tại y đã biết nên y cũng không thể không hỏi han gì. 

"Rốt cuộc chuyện này là thế nào?" Đốt ngón tay của Thẩm Úc gõ lên bàn gỗ.

"Thật ra trước lúc công tử tìm thấy ta thì ta cũng đã cùng đường rồi, Chu gia nhìn trúng chỗ này nên muốn chiếm đoạt, lúc ấy cửa hàng cũng không buôn bán được nhiều, lại còn có người cố ý làm khó dễ nên khách cũ cũng đã chạy mất."

Sau đó cửa hàng đã đóng cửa để cải tạo một khoảng thời gian, nhưng mà sau khi mở lại cũng không thấy người của Chủ hía tìm tới cửa nên hắn cũng tưởng là người của Thẩm Úc đã đánh tiếng với Chu gia.

Hắn chỉ là một ông chủ nhỏ nên đương nhiên không thể đối phó với Chu gia, nhưng nếu so với những gia tộc quyền thế khác ở kinh thành thì một Chu gia cũng không tính là gì cả. 

"Nếu ngươi đã làm việc cho ta thì nếu có chuyện gì không thể giải quyết được thì cứ nói với ta là được." Người nào cố gắng làm việc cho y thì y sẽ che chở cho người đó một chút. 

Thẩm Úc xem sổ sách của cửa hàng xong liền hỏi một ít tình huống gần đây của cửa hàng và một ít kế hoạch trong tương lai của bọn họ, ông chủ hiệu sách cũng hiểu rõ trong lòng nên câu trả lời của hắn cũng đã khiến Thẩm Úc thấy hài lòng.  

Thẩm Úc còn phải xem thêm mấy cửa hàng khác nên cũng không ở lại lâu.  

"A Úc có biết gì về ông chủ của cửa hàng này không?" Trong xe ngựa, Thương Quân Lẫm đút hạt thông ngào đường* đã được tách vỏ vào miệng Thẩm Úc. (Wiki là kẹo lạc, hotruyen là hạt thông ngào đường:))

Hạt thông ngào đường ở trên tay là vì vừa nãy xe của bọn họ đi qua một cái quán nhỏ, Thẩm Úc thấy thèm ăn nên đã kêu Thương Quân Lẫm mua cho y. Mà từ trước đến nay, khi nghe thấy những yêu cầu nhỏ bé này của Thẩm Úc, Thương Quân Lẫm chưa từng từ chối, vì vậy hắn đã xuống xe và mua cho y hai bao.  


Hạt thông ngào đường rất ngọt, Thẩm Úc thỏa mãn híp mắt lại: "Lúc ấy ta đã vào cung, có rất nhiều chuyện ta không thể tự tay làm, những chuyện đó sẽ giao cho cấp dưới, vừa lúc cấp dưới truyền tin tới nói có một cửa hàng muốn bán gấp, mà mọi thứ ở đó cũng phù hợp với những yêu cầu ta đặt ra nên ta đã sai người mua nó. Sau khi  ta biết mấy thế hệ trong nhà của ông chủ hiện tại của cửa hàng đều làm nghề này thì ta đã để hắn tiếp tục quản lí."

"Chủ tiệm họ Diệp, mấy đời trong nhà hắn đều ở kinh thành, là người hiền lành, gần như không có thù oán gì với ai, còn mấy chuyện liên quan đến Chu gia thì ta cũng không rõ  lắm." Thẩm Úc cũng không thể nắm hết mọi chuyện đã từng xảy ra với cấp dưới của mình trong lòng bàn tay.

"Người này cứ mang lại cho trẫm một loại  cảm giác quen thuộc," Thương Quân Lẫm nhíu mày nói tiếp, "Cũng có thể là do ảo giác của trẫm."

"Nếu bệ hạ thấy không yên tâm thì cứ kêu Ẩn Long Vệ đi điều tra, ngài cũng nên tra thử theo hướng của Chu gia."

"Ừm."

Tiếp đó, hai người đi đến một cửa hàng bán trang sức, cửa hàng này nằm ở con đường phồn hoa nhất ở kinh thành, người đi đường nối liền không dứt, bọn họ không có vào tiệm mà trực tiếp đi sâu vào trong viện của cửa hàng.

Trong số các cửa hàng của Thẩm Úc thì cửa hàng này là cửa hàng đẹp nhất, thậm chí cách đây không lâu cửa hàng này còn mở thêm mấy chi nhánh mới, chính Thẩm Úc cũng không ngờ sức mua sắm của nữ tử lại kinh người như vậy.

Nhận được tin tức, người quản lý cửa hàng vội buông việc trong tay ra và ra đón hai người vào.

"Công tử, người uống trà đi."

Cửa hàng này là cửa hàng mẹ của Thẩm Úc để lại, người quản lý cửa hàng cũng là người đi theo Thẩm Úc từ lâu rồi, mấy năm trước tình hình buôn bán trong tiệm đình trệ đã khiến ông áy náy không thôi, sau khi nhận được những công thức chế tạo ra sản phẩm mới của Thẩm Úc thì ông mới có thể xoay người, cửa hàng cũng trở thành cửa hàng kiếm được nhiều tiền nhất, lúc này sự áy náy trong lòng ông mới biến mất. 

Lúc ông làm việc cũng càng nỗ lực hơn, Thẩm Úc chỉ cho mấy sản phẩm mới nhưng ông đã căn cứ vào nó và nghĩ ra những mẫu mới và các cách làm, cách bán khác nhau, có thứ chỉ để bán cho các nữ tử thuộc các gia tộc quyền thế, cũng có thứ dùng để bán cho các nữ tử bình thường, người trước thì hướng về sự tinh xảo, đẹp đẽ và đắt đỏ, còn người sau thì đồ đẹp, giá rẻ, tất cả đều được mọi người hoan nghênh.

Thẩm Úc nhấp một ngụm trà rồi nghe ông kể những thành quả gần đây của bọn họ, trong mắt y chất chứa ý cười: "Ông đã làm rất tốt."

Ông nghe thế liền thụ sủng nhược kinh* nói: "Không dám nhận đâu ạ, nếu không có những công thức của công tử thì ta cũng không thể hồi sinh được cửa hàng này." (Được khen mà sợ.)

Không chỉ bán đắt hàng mà còn không ngừng phát triển, mở thêm mấy chi nhánh khác, hơn nữa bọn họ còn có người tìm đến cửa để hợp tác. 

"Công tử, còn có một chuyện, đợt trước có một vị công tử tên là Nghiêm Tranh tìm tới cửa, hơn nữa còn hỏi ta có muốn hợp tác hay không," Ông nhớ tới một chuyện quan trọng, "Ta đã lưỡng lự khá lâu, công tử, có nên hợp tác với hắn hay không?"

"Ngươi cảm thấy hắn là người thế nào, có đáng giá để hợp tác hay không?" Thẩm Úc buông ly ra, Nghiêm Tranh, là cái người chủ động đưa tiền tới để Công Bộ sửa đường kia, hơn nữa cũng từng có duyên ăn một bữa cơm với bọn họ.

"Hắn đã tới đi tìm ta vài lần, cách nói năng không giống người thường, cách làm việc cũng khá thỏa đáng, nếu công tử muốn tìm người hợp tác thì có thể suy xét để chọn hắn."

"Xem ra ông chủ Từ rất coi trọng hắn." Ông chủ Từ đã làm việc cho Thẩm Úc nhiều năm nhưng vẫn rất hiếm khi khen người nào. 

"Chỉ là ta cảm thấy ý tưởng hắn đưa ra rất hợp lý," Từ chưởng quầy xoay người, lấy một bức thư từ trên kệ, "Đây là ý tưởng của hắn nhưng ta đã căn cứ vào nó và sửa sang lại, công tử có thể xem qua trước."

Thẩm Úc cầm lấy rồi đọc lướt qua nhanh như gió, rất nhanh y đã xem xong, không thể không nói, kế hoạch này rất hoàn thiện, những chỗ cần suy xét đều được suy xét một cách cẩn thận.


"A Lẫm cũng xem thử đi." Sau khi Thẩm Úc xem xong liền đưa thư cho Thương Quân Lẫm đọc.

Thương Quân Lẫm xem xong cũng nhẹ nhàng gật đầu.

Thẩm Úc biết sau này mình sẽ đưa ra nhiều thứ hơn, nếu muốn hợp tác thì chắc chắn sẽ hợp tác dài hạn, vì vậy trước khi hợp tác y phải có một số hiểu biết về đối tượng mà mình hợp tác. 

"Chuyện hợp tác ta sẽ suy nghĩ thêm, nếu hắn lại đến tìm ngươi tiếp thì ngươi cứ nói với hắn ta sẽ tự mình bàn với hắn." Thẩm Úc tạm dừng một chút, bổ sung thêm, "Nhưng trước đó ngươi phải tìm hiểu một ít tin tức về Nghiêm Tranh rồi gửi cho ta đã."

"Vâng ạ." Ông chủ Từ hơi kinh ngạc, ông cũng không ngờ Thẩm Úc sẽ tự mình ra mặt, vì vậy ông phải ghi nhớ việc này.

Chớp mắt mà đã sắp tới giờ ăn bữa tối. 

"Trở về cung luôn hay là ăn xong mới trở về?" Trên xe ngựa, Thương Quân Lẫm hỏi Thẩm Úc.

"Đến Nghênh Tinh Lâu đi." Thẩm Úc rất thích Nghênh Tinh Lâu.

Xe ngựa chuyển qua hướng khác rồi chạy tới Nghênh Tinh Lâu.

"Hình như vừa nãy bệ hạ không được vui lắm, vì sao chứ?" Sau khi y nói chuyện hợp tác với ông chủ Từ, Thương Quân Lẫm có vẻ không được vui lắm.

"Nếu A Úc muốn hợp tác thì cứ sai cấp dưới đi làm là được, không cần phải tự mình đi đâu."

Hoá ra là vì chuyện này, Thẩm Úc "Phụt" một cái, cười ra tiếng.

"Cười cái gì?" Thương Quân Lẫm nắm lấy cằm Thẩm Úc, ánh mắt sâu thẳm.

"Bệ hạ có cảm thấy hôm nay chúng ta rất giống với những nhà khác hay không? Chúng ta cũng làm những chuyện như trượng phu đi tuần tra cửa hàng cùng thê tử."


Vấn đề xưng hô lúc chủ tiệm, lúc ông chủ là để đa dạng hơn, mặc dù chủ nhân thật sự là Thẩm Úc nhưng về danh nghĩa thì vẫn là mấy người kia chứ không phải ebe.

Tác giả có lời muốn nói: Canh hai cầu dinh dưỡng dịch!
Thật nhiều bảo bảo khai giảng, chờ các ngươi (づ ̄3 ̄)づ╭~
Cảm tạ ở 2021-08-3016:52:12~2021-08-3021:02:19 trong lúc vì ta đầu ra bá vương phiếu hoặc tưới dinh dưỡng dịch tiểu thiên sứ nga ~
Cảm tạ đầu ra địa lôi tiểu thiên sứ: Thương, cẩm li 1 cái;
Cảm tạ tưới dinh dưỡng dịch tiểu thiên sứ: Nam yên 24 bình; kéo dài chứng thời kì cuối người bệnh, dư an, lê hạ 20 bình; tử quân 10 bình; 451858176 bình; tây Phật 5 bình; dư phong, tố hồi lộ sương 2 bình; khó lấy tên, ngự lấy hề hi hi, Wwhe1 bình;
Phi thường cảm tạ đại gia đối ta duy trì, ta sẽ tiếp tục nỗ lực!

Bình Luận (0)
Comment