Mỹ Nhân Bệnh Tật Không Làm Thế Thân

Chương 113

"Đại nhân, vì sao vừa nãy ngài lại ngăn không cho ta cho đứa trẻ kia ăn vậy?" Quan viên bị quát ngưng lại không nhịn được ngoảnh đầu lại hỏi. 

"Đừng nhìn về phía sau," Giọng nói của Phương đại nhân vẫn trầm ổn như cũ, "Ngươi có thể cứu được hắn lần này nhưng ngươi không thể cứu được hắn cả đời, hơn nữa ngươi không thấy những người bị nạn khác cũng đang có ý định vây lấy chúng ta sao? Cứu được đứa trẻ đó vậy những người còn lại phải làm sao bây giờ?"

"Cũng đâu nhiều người lắm......"

"Đó là do ngươi chỉ mới thấy những người này thôi, ngươi có biết vì sao ta phải kêu bọn họ vận chuyển lương thực vào buổi tối hay không, bởi vì những người quá đói khát sẽ mất đi lý trí của mình, đến cả thịt người mà bọn họ còn dám ăn thì ngươi nghĩ lúc ngươi lấy đồ ăn ra ngươi vẫn còn có thể bình an đi đến đây sao?"

Những lời nói bình tĩnh của Phương đại nhân lại làm quan viên kia toát ra một tầng mồ hôi lạnh ở phía sau lưng. 

Một vị quan viên khác đi tới, nhỏ giọng nói: "Ta biết ngươi mềm lòng nhưng nếu mềm lòng sai thời điểm thì sẽ gây ra tai họa cho mọi người."

"Hạ quan biết sai rồi." Quan viên trẻ tuổi kia hổ thẹn cúi đầu xuống.

Thật ra trước lúc bọn họ xuất phát, Phương đại nhân đã từng dặn nếu trên đường gặp người xin ăn cũng đừng cho, cũng do hắn thấy đứa trẻ kia còn nhỏ, lại nghĩ tới đệ đệ trong nhà nên mới thấy không đành lòng, suýt chút nữa đã gây ra sai lầm lớn. 

Phương đại nhân thở dài, sao ông đành lòng làm vậy chứ, chỉ là mục đích của chuyến đi lần này là toàn bộ Túc Bắc, cũng không thể vì mấy chuyện nhỏ mất đi chuyện lớn được.

Trước khi xuất phát ông đã biết chuyện đi này sẽ rất gian nan, nhưng bệ hạ đã sai ông tới đây, điều đó chứng tỏ bệ hạ rất tin tưởng ông, dù có thế nào đi chăng nữa thì ông cũng sẽ không phụ sự tin tưởng này.  

Toà thành nhỏ ở phía trước chính là mục tiêu của bọn họ, nếu so sánh với chủ thành thì toà thành nhỏ này có hoàn cảnh khó khăn hơn, thế nhưng lúc đối mặt với những thứ này các quan viên cũng không hề oán giận, bọn họ biết vì để sống sót những người ở đây đã phải nỗ lực đến nhường nào. 

Sắc mặt quan viên đi đến nghênh đón bọn họ cũng không được tốt lắm, gương mặt ông cũng gầy ốm, sắc mặt xanh xao, lúc nhìn thấy bọn họ trong mắt ông sáng lên: "Các vị là các quan viên được triều đình phái tới để cứu tế nhỉ, không ngờ mọi người lại tự mình tới đây, mời các vị vào, trong phủ không còn nhiều đồ lắm, nếu có gì chậm trễ cũng mong các vị sẽ bao dung cho."

Phủ của toà thành này cũng nhỏ hơn rất nhiều so với phủ ở chủ thành, trông mọi thứ cũng rất cũ, Phương đại nhân thử nhìn xung quanh thì cũng không thấy thứ gì đáng giá cả.

Sau vài câu chào hỏi đơn giản, Phương đại nhân đi thẳng vào chủ đề: "Tình huống thiên tai ở nơi này thế nào, ta đã kêu người đưa một ít đồ tới đây, không biết có đủ dùng hay không."

Hiển nhiên vị quan viên này cũng hiểu rõ tình trạng của toà thành nhỏ này, ông nói ngắn gọn tình huống ở nơi này cho bọn họ. 

Càng nghe, Phương đại nhân lại càng nhíu  mày.


Dựa theo những lời ông kể thì tai họa đã bắt đầu xảy ra từ cuối tháng tư, cho đến hiện tại vẫn chưa thấy một giọt mưa nào cả, sau khi không còn kiên trì được nữa,  quan phủ đã quyết định bán những thứ có thể bán để lấy tiền rồi đi ra ngoài mua lương thực về, nhờ thế nên bọn họ mới miễn cưỡng chống đỡ được đến tận bây giờ.

"Không phải bọn họ đã nói dùng quân lương của Túc Bắc quân để giải quyết tình huống khẩn cấp sao?"

"Chủ yếu dồn về chủ thành cả, mấy huyện nhỏ hoặc mấy thôn trang như chúng ta có được một chút đồ đã phải thắp nhang cảm tạ công lao của mình ở đời trước, ở bên trên cũng chỉ đưa xuống một ít lương thực mà thôi, nhiều người như vậy căn bản không trụ được bao lâu, những người có thể đi đã đi cả rồi, nhưng bọn họ có thể đi đâu chứ, toàn bộ Túc Bắc đều như vậy cả."

"Không có người rời khỏi Túc Bắc sao?"

"Chuyện này......" Trên mặt quan viên chức thấp kia lộ vẻ khó xử, ông khẽ cắn môi rồi  nói tiếp, "Gần như không có khả năng đi ra bên ngoài, hạ quan có một người bạn thân muốn đưa vợ con rời khỏi Túc Bắc, bọn họ còn chưa đi xa thì đã mất tung tích, đến nay vẫn chưa tìm thấy người đâu."

"Hèn gì người của triều đình không nhận được tin tức." Phương đại nhân trầm tư, hoá ra từ lúc bắt đầu thì đã có người cố ý ngăn, không cho người ở nơi này rời đi, chỉ cần có người bị nạn xuất hiện ở nơi khác thì sẽ dễ dàng tra được chuyện Túc Bắc có sự biến chuyển.

Sau khi hiểu rõ tình huống, Phương đại nhân kêu vị quan viên kia kiếm thêm người để phát cháo ở ngoài phủ. 

"Đại nhân, ngoài cửa thành đang có rất nhiều dân lưu vong muốn tiến vào." Binh lính canh gác đi đến báo cáo. 

"Chắc bọn họ đi theo chúng ta tới đây." Phương đại nhân nhớ tới thiếu niên vừa gặp được ở trên đường.

"Ngài muốn cho bọn họ vào thành sao?" Huyện thừa* nhìn về phía đám người đang bận rộn, "Thật ra để bọn họ tiến vào cũng không sao cả, dù sao toà thành này cũng không có nhiều người, nói không chừng trong số những người này còn có những người từng sống trong toà thành này." (Lo công văn, sổ sách trong một huyện.)

"Trước tiên cứ kiểm tra bọn họ một chút, nếu xác định bọn họ không có vấn đề gì thì cứ mang bọn họ vào đây, các ngươi cũng đi đến đó hỗ trợ bọn họ đi."

Phương đại nhân chỉ vào mấy thị vệ đang đứng phía sau mình.

Có các thị vệ duy trì trật tự nên những người tới nhận cháo cũng ngoan ngoãn xếp hàng, huyện thừa nói cũng không sai, quả thật nơi này đã không còn bao nhiêu người ở lại. 

Người phát cháo phát rất nhanh nên không bao lâu sau, một hàng người dài đã sắp hết.

"Chỉ còn những người này sao?" Phương đại nhân nhíu mày nhìn những người đang ngồi xổm ở một bên, dù tòa thành này không lớn nhưng người ở nơi này vẫn quá ít so với dự đoán của ông.


"Đại nhân, nhà ta vẫn còn có mẹ già nằm liệt trên giường, bà ấy không thể dậy nổi, không biết đại nhân có thể cho mẫu thân không thể xuống giường của ta một chén cháo hay không?"

"Ngươi nghĩ cái gì vậy, đại nhân chịu phát cháo cho thì đã rất tốt rồi." Người ở một bên kéo hắn qua rồi nói. 

Bọn họ nghe nói triều đình phái quan viên tới cứu tế, quan viên lương thiện kia còn tự mình tới huyện nhỏ này để sai người phát cháo cho bọn họ, những người có thể tới đều đã tới rồi, chỉ còn lại những người già goá bụa, bọn họ cũng chỉ có thể mặc cho số phận mà thôi.

"Ngươi tới đây," Phương đại nhân gọi quan viên vừa nãy suýt chút nữa phạm phải sai lầm qua rồi nói, "Trong số các ngươi có ai quen với nơi này thì đưa hắn đi một vòng rồi đưa chút đồ ăn đến cho những người già nằm liệt giường đi."

"Ngài đúng là một người lương thiện!" Dân chúng đang húp cháo một bên nghe thấy những lời này liền không nhịn được mà buông cháo xuống và dập đầu.

"Nếu triều đình đã phái ta tới đây thì những người có thể cứu ta sẽ cứu hết, tiện đường thì gọi những đại phu ở nơi này tới đây, ta cần một ít dược liệu."

Sau khi hạn hán và lũ lụt qua đi thì thường thường sẽ có dịch bệnh, trước lúc tới đây, mấy thái y ở Thái Y Viện đã đưa cho ông một ít phương thuốc để phòng ngừa dịch bệnh, ông cần phải chuẩn bị trước khi để nó xảy ra.

"Đúng rồi, kêu đại phu đi cùng đi, để bọn họ xem thử tình huống của những người này trước, nếu bọn họ có dấu hiệu sốt thì cần phải tập trung chẩn đoán và chữa trị, còn nữa, bảo với những người trong thành rằng hãy cố gắng giữ mình thật sạch sẽ."

Phương đại nhân sắp xếp từng chuyện một, những người đi theo ông bắt đầu thực hiện theo, bọn họ cũng nhanh chóng hành động, vì biết triều đình sẽ đưa đồ tới để bọn họ được ăn no, triều đình sẽ không từ bỏ bọn họ nên dân chúng cũng hỗ trợ bọn họ một cách nhiệt tình.

Lúc đầu bọn họ cũng định tự mình xử lý nhưng trước lúc tới đây, Thẩm Úc đã cố ý nói với ông rồi, nếu bọn họ vẫn còn khả năng lao động thì hãy cố gắng để bọn họ đổi lấy lương thực bằng sức lao động của mình, chỉ có như vậy thì mới có thể giảm bớt khả năng bạo loạn của bọn họ.

Những người bị nạn đi theo đoàn người của Phương đại nhân tới đây cũng được sắp xếp thỏa đáng.

Sau khi xong việc, thiếu niên kia đã tìm đến Phương đại nhân rồi dập đầu thật mạnh trước mặt ông: "Đại nhân đã cứu cháu một mạng, cháu tình nguyện làm bất cứ chuyện gì vì đại nhân."

"Này thì không cần đâu, cháu có thể đi đến đây cũng đều dựa vào chính cháu cả," Phương đại nhân vỗ vào bả vai thiếu niên đã được tắm rửa sạch sẽ, "Sau này cháu có tính toán gì không?"

"Cháu cũng muốn làm quan, phải làm một vị quan tốt như đại nhân vậy đó!" Ánh mắt của thiếu niên đầy vẻ kiên định.

Phương đại nhân cũng bị đả động: "Người nhà của cháu đâu? Cháu có muốn đi tìm bọn họ không?"


"Cháu không có người nhà," Ánh sáng trong mắt thiếu niên cũng trở nên ảm đạm hơn, "Cháu cũng không biết bọn họ đang ở đâu cả."

"Cháu có biết chữ không?" Phương đại nhân hỏi.

Thiếu niên gật đầu: "Biết chứ, trước kia cháu từng viết thư giúp vài người."

"Vậy cháu có muốn làm việc cùng ta hay không?" Phương đại nhân lại hỏi.

"Cháu có thể sao?" Thiếu niên vui mừng hỏi.

"Chỉ cần cháu muốn là được, chẳng qua  nếu làm việc cùng ta thì sẽ rất mệt."

"Cháu muốn!" Thiếu niên gật đầu thật mạnh.

Buổi tối, Phương đại nhân vẫn viết tình huống của Túc Bắc vào sổ con như thường lệ, sau khi viết xong ông liền giao nó cho người mặc đồ đen đang ẩn nấp ở gần đó.

Vài ngày sau, Thương Quân Lẫm nhận được sổ con được gửi đến từ Túc Bắc.

"Quả nhiên tình huống của Túc Bắc không ổn như thế, sau khi Phương Quân rời khỏi chủ thành liền phát hiện tình huống ở bên ngoài không hề giống trong chủ thành." Thương Quân Lẫm đưa sổ con Phương đại nhân viết cho Thẩm Úc đọc.

"Cho nên số quân lương đó rơi vào tay của các quan viên chủ thành hết sao? Đồ được lấy ra cho dân chúng sử dụng chỉ chiếm một phần nhỏ thôi sao? Người của tiên đế đã xâm nhập vào nội bộ của Túc Bắc đến chừng nào rồi chứ?" Thẩm Úc nhíu mày.

Sự hiểu biết của y về Túc Bắc thật sự rất ít, kiếp trước Túc Bắc không hề gây ra chút náo loạn nào, toàn bộ lực chú ý của y cũng chỉ dồn vào phía Nam, mãi cho đến lúc y chết đi thì cảm giác tồn tại của Túc Bắc vẫn rất thấp. 

"Năm đó trẫm dẫn đầu Túc Bắc quân để chống Bắc Mạc, những lần trẫm bị thương nghiêm trọng cũng đều là ở Túc Bắc, lúc ấy quan viên của Túc Bắc không ra gì nên mới khiến hơn một nửa lãnh thổ của Túc Bắc bị quân Bắc Mạc chiếm mất, sau khi trẫm dẫn binh đi đoạt lại lãnh thổ xong thì đã trừng trị bọn họ, trẫm cũng quyết định tách Túc Bắc quân ra khỏi bọn họ, nhìn tình hình hiện tại thì xem ra năm đó trẫm vẫn chưa hoàn toàn quét sạch bọn họ." Sắc mặt của Thương Quân Lẫm không được vui lắm.

Thẩm Úc: "Những người đó thế mà lại dám để Phương đại nhân đi tới những nơi khác sao?"

Thương Quân Lẫm: "Phương Quân có thể liên hệ trực tiếp với Túc Bắc quân nên tạm thời bọn họ vẫn chưa dám làm gì quá mức cả."

Thẩm Úc: "Dựa theo những tin tức chúng ta có được thì có thể thấy những người đó không thể khống chế được Túc Bắc quân, chỉ riêng việc bọn họ chỉ dám đợi người rời khỏi địa phận của Túc Bắc mới dám xử lý thì đã có thể thấy bọn họ rất e ngại về sự tồn tại của Túc Bắc quân."

Chỉ cần Túc Bắc quân không bị bọn họ chiếm được thì những người đó có muốn làm gì cũng không đáng lo ngại.


Thương Quân Lẫm: "Phía Cố Hoài cũng đã liên kết với người của Túc Bắc quân, trước tiên bọn họ sẽ loại trừ những người có vấn đề ở trong quân trước, chờ sau khi giải quyết hết những người được sắp xếp vào Túc Bắc thì sẽ biết rõ mục đích thật sự của những người đó, lúc đó sẽ ra tay giải quyết bọn họ."

Thẩm Úc: "Bệ hạ có phát hiện chuyện gì ở đất phong của Việt Vương không?"

"Tra được một chút manh mối về chuyện hắn âm thầm thu mua binh mã" Nhắc tới Việt Vương, Thương Quân Lẫm lại càng cảm thấy không vui, hắn xoa lên tóc của Thẩm Úc rồi nói, "A Úc có biết vì sao lúc trước hắn lại tiếp cận A Úc không?"

Thương Quân Lẫm đột nhiên nói đến chuyện này khiến Thẩm Úc cảm thấy hơi sửng sốt: "Hắn muốn lôi kéo phủ Trấn Bắc Hầu sao?"

"Phủ Trấn Bắc Hầu thì có cái gì đáng giá để hắn lôi kéo chứ, A Úc có biết trẫm đã nghe được tin tức gì từ đất phong của Thương Quân Việt không? Thương Quân Việt nuôi một đám mưu sĩ, ở bên trong đó có người từ khắp mọi nơi, có một mưu sĩ từng liên tục nhắc với Thương Quân Việt một câu châm ngôn: Có được con trai của Trấn Bắc Hầu thì sẽ có được thiên hạ."

Chỉ cần nghĩ đến việc ngay từ lúc ban đầu Việt Vương đã muốn ngấp nghé Thẩm Úc là Thương Quân Lẫm lại không ngăn được ý định giết người ở trong lòng mình.  

Đầu Thẩm Úc bỗng nhiên bị chấn động, dường như y đã nghĩ ra cái gì đó, lại dường như là chưa từng nghĩ ra gì cả, trong mắt y cũng hiện lên một chút hoang mang: "Cho nên sau khi hắn tiếp cận ta liền quyết định tiếp cận cả Thẩm Thanh Nhiên hay sao?"

Đến cùng thì kiếp trước đã chôn giấu bao nhiêu bí mật cơ chứ?

"Chẳng qua là mấy lời nói không có căn cứ gì cả mà thôi, cũng chỉ có loại người như Việt Vương mới tin, A Úc đừng nghĩ nhiều nữa, trẫm đã sai Ẩn Long Vệ nghĩ cách tìm ra người nọ, cứ mặc kệ chuyện vì sao người nọ lại nói ra câu nói kia đi, trẫm sẽ khiến hắn phải trả giá đắt vì chuyện này!"

Chỉ bởi vì một câu nói không biết là thật hay giả mà A Úc của hắn suýt chút nữa đã bị lừa mất, lần này là do A Úc thông minh nên mới không bị lừa, nếu y cứ thế mà bị Việt Vương lừa mất thì sao?

Thương Quân Lẫm thật sự không dám nghĩ đến khả năng này.  

"Ta sẽ không nghĩ nhiều, Việt Vương nghĩ như thế nào thì liên quan gì đến ta chứ, ta biết bệ hạ sẽ bảo vệ ta mà, có phải không, bệ hạ?" Thẩm Úc dựa vào vai của Thương Quân Lẫm.

Trong khoảnh khắc này y đã nảy sinh sự nghi ngờ to lớn đối với những chuyện xảy ra vào kiếp trước.

Xin tips để lên bài cũ không run ạ. Tui lên bài cũ sẽ có biểu hiện: Run cả người, bất an, tim đập mạnh, đọc thuộc rồi nhưng lên bảng vẫn không thể nói thành lời.


Tác giả có lời muốn nói: Canh hai cầu dinh dưỡng dịch (づ ̄3 ̄)づ╭~
Trường bình thêm càng tiến độ: 12/17
Cảm tạ ở 2021-09-0514:35:05~2021-09-0520:22:09 trong lúc vì ta đầu ra bá vương phiếu hoặc tưới dinh dưỡng dịch tiểu thiên sứ nga ~
Cảm tạ đầu ra địa lôi tiểu thiên sứ, uyển ương 1 cái;
Cảm tạ tưới dinh dưỡng dịch tiểu thiên sứ: sugaAd30 bình;... 10 bình; mộc tử, dạ tầm 2 bình; quên tiện a 1 bình;
Phi thường cảm tạ đại gia đối ta duy trì, ta sẽ tiếp tục nỗ lực!

Bình Luận (0)
Comment