Mỹ Nhân Bệnh Tật Không Làm Thế Thân

Chương 151


"Vốn trẫm đang tính dạy A Úc, xem ra A Úc không cần rồi." Thương Quân Lẫm cảm thấy hơi tiếc nuối.
"Lâu rồi không cưỡi, nếu bệ hạ không ngại phiền thì có thể dạy ta thêm lần nữa." Con ngựa trắng rất dịu ngoan*, một người xa lạ như Thẩm Úc tới gần mà cũng không có phản ứng gì.

(Dịu dàng +ngoan ngoãn.)
"Trước tiên A Úc cứ thử xem, trẫm sẽ ở bên cạnh nhìn."
Thẩm Úc nghe vậy liền xoay người, lên ngựa, vừa thấy động tác của y liền biết y không phải người mới vào nghề, động tác lên ngựa rất đẹp.

Thẩm Úc ngồi trên lưng ngựa, gió nhẹ từ từ thổi tới, y thoải mái híp mắt lại.
Thương Quân Lẫm cũng lên ngựa, hắn điều khiển con ngựa đen đi tới bên cạnh con ngựa trắng.

Chú ngựa đen kia không thích bước từng bước chậm rì rì như thế này nên đã phát ra những tiếng phì phì từ trong mũi.

Thẩm Úc kẹp bụng ngựa, trước tiên y để con ngựa trắng bước vài bước thong thả đã, sau khi tìm lại được cảm giác, y dần dần tăng tốc độ.

Trước sau gì Thương Quân Lẫm vẫn lấy tốc độ tương tự để theo bên cạnh y.

Sau khi phóng ngựa chạy một vòng, Thẩm Úc chỉ cảm thấy càng ngày càng vui sướng hơn, kiếp trước lúc y cưỡi ngựa đều là vì phải bôn ba, rất hiếm khi được như lúc này, chỉ đơn giản là vì cưỡi ngựa.

"Sao bệ hạ lại nghĩ đến chuyện đưa ta đến đây để cưỡi ngựa?" Thẩm Úc ghìm dây cương, chậm rãi giảm tốc độ của ngựa.

Tốc độ của chú ngựa đen cũng chậm lại, nó chủ động tới gần con ngựa trắng.
"Trẫm nghĩ ở trong cung suốt ngày cũng rất dễ thấy buồn phiền nên nếu cưỡi ngựa chạy vài vòng thì tâm trạng cũng sẽ tốt hơn rất nhiều," Thương Quân Lẫm cầm chiếc dây cương trong tay rồi nhìn về phía Thẩm Úc, "Trước kia những lúc trẫm cảm thấy phiền lòng thì sẽ tới đây để dạo, từ sau khi A Úc vào cung thì cũng hiếm khi tới, nói không chừng nếu qua mấy ngày nữa thì Ô Chuy cũng không còn nhận ra trẫm nữa."
Ô Chuy là tên của chú ngựa đen kia, nghe thấy chủ nhân kêu mình, nó lại phát ra vài tiếng phì phì ở trong mũi, Thương Quân Lẫm đưa tay vỗ đầu nó.

"Quả thật là có thể khiến tâm trạng tốt lên, sao đến bây giờ bệ hạ mới đưa ta tới đây?" Thẩm Úc khẽ nhướng mày.


"Vì trẫm nghĩ A Úc không thích, có phải lúc chưa vào cung, A Úc rất hiếm khi cưỡi ngựa hay không?" Căn cứ vào những tin tức Ẩn Long Vệ tra được thì hẳn là Thẩm Úc sẽ không thích, hoặc ít nhất là y sẽ không cưỡi ngựa thành thạo như vậy, Thương Quân Lẫm lặng lẽ đè sự nghi ngờ trong lòng mình xuống.

"Trước kia Trấn Bắc Hầu từng mời người dạy ta cưới ngựa, người đó nhận được lợi ích từ chỗ Như di nương nên đã tìm mọi cách để làm khó ta, quả thật trong một khoảng thời gian dài ta đã không thích cưỡi ngựa."
Đây đều là hồi ức từ rất lâu trước kia, đã phai màu và lắng đọng ở một góc nào đó không biết tên, giờ nhắc lại cũng không dẫn tới quá nhiều sự dao động trong cảm xúc.

Sau khi học cưỡi ngựa, có một khoảng thời gian dài Thẩm Úc đã không muốn cưỡi ngựa, vừa lên ngựa, trong đầu y sẽ hiện lên những lời nói khắc nghiệt mà người kia cố gằn xuống, sẽ nhớ tới những vết thương đáng lẽ không nên có trên người y.

Cho đến sau này, vì kiếm một con đường sống nên y không thể không tự mình cưỡi ngựa, ở trước mặt sống chết, bóng tối bị để lại khi còn nhỏ đã bị đánh đuổi, lúc này ảnh hưởng người kia mang lại cho y mới hoàn toàn biến mất.

Ngón tay đang nắm lấy dây cương của Thương Quân Lẫm dần nắm chặt lại, hắn có thể nghe thấy sự nhẹ nhàng, không thèm để ý đến chuyện này trong giọng nói của Thẩm Úc nhưng hắn lại không thể không để ý, không thể không đau lòng.

Lúc y học cưỡi ngựa thì mới bao lớn? Thẩm Úc bé nhỏ đã phải đối mặt với một người thầy lòng đầy ác ý, lúc đó đối với Thẩm Úc mà nói, việc học cưỡi ngựa chắc là một chuyện rất đáng sợ nhỉ.

Sự coi thường đến từ phụ thân, sự ác ý đến từ thiếp thất của phụ thân, những ngày hắn không thể can thiệp, A Úc bé nhỏ đã phải chịu bao nhiêu khổ sở thì mới dần mạnh lên, thản nhiên đối mặt với mọi thứ?
Cảm nhận được ánh mắt của Thương Quân Lẫm, Thẩm Úc khẽ cười: "Bệ hạ biết tính ta mà, bình thường mà có thù thì sẽ báo ngay, cái người dạy ta cưỡi ngựa kia cũng không có kết quả tốt đâu."
"Thật ra tên kia cũng không thật sự dám làm gì ta, dù sao thì nếu y xảy ra chuyện thì Trấn Bắc Hầu cũng sẽ không bỏ qua cho hắn ta, chỉ là ăn chút khổ mà thôi."
Thẩm Úc vừa nói xong, khí thế lạnh lẽo trên người Thương Quân Lẫm lại càng nặng nề hơn, lời an ủi của y không những không khiến Thương Quân Lẫm bớt giận mà còn phản tác dụng, khiến hắn càng tức giận, càng nghĩ mà thấy sợ hơn.

Thương Quân Lẫm giục ngựa đi đến bên cạnh Thẩm Úc, hắn duỗi tay ra, trong tiếng hô nhỏ của Thẩm Úc, hắn ôm người đến trước mặt mình.

"Bệ hạ?" Thân thể của Thẩm Úc hơi nằm xuống, y bắt lấy tay áo đang rũ xuống của tay áo.

"Đều đã qua rồi, sau này trẫm sẽ không để bất cứ kẻ nào có cơ hội xúc phạm A Úc." Một tay Thương Quân Lẫm nắm dây cương, một tay khác ấn Thẩm Úc vào trong lồng ngực của mình.

"Vốn dĩ đây đều là những chuyện đã qua," Thẩm Úc khẽ cười, "Nếu biết bệ hạ sẽ để ý chuyện này như vậy thì ta cũng sẽ không nói ra."
Đối với y mà nói, mấy chuyện này coi như là đã xảy ra vào đời trước, đã lâu vậy rồi, hơn nữa y cũng đã trả thù từ lâu rồi, hiện tại nhớ lại cũng không đau không ngứa gì.


"Nói với trẫm thì có cái gì không thể nói chứ, những chuyện đó đã xảy ra trên người A Úc khiến trẫm rất đau lòng." Thương Quân Lẫm không có cảm giác gì với những chuyện mình đã từng trải qua, điều duy nhất hắn không thể chịu đựng được là việc Thẩm Úc phải chịu một chút oan ức nào.

Thẩm Úc dựa vào trước ngực của Thương Quân Lẫm, cảm nhận được tiếng tim đập trầm ổn và mạnh mẽ của hắn, một loại cảm xúc không thể nói thành lời chậm rãi lấp đầy lồng ngực.

Hoá ra đây là cảm giác được người ta đặt ở trong lòng.

Hoá ra đây là cảm giác được người khác thật lòng yêu thương.

Vậy y thì sao?
Tình cảm y dành cho Thương Quân Lẫm cũng là yêu sao?
Chú ngựa đen chậm rãi đi trên mặt cỏ, Thương Quân Lẫm chưa muốn buông Thẩm Úc ra, Thẩm Úc cũng không bảo hắn buồn.

Thẩm Úc rúc vào trong lồng ngực của nam nhân, dường như y đang suy nghĩ rất nhiều, nhưng lại dường như là không nghĩ gì cả.

Con ngựa trắng đi bên cạnh con ngựa đen, thi thoảng lại cúi đầu nhai vài ngụm cỏ.

Thương Quân Lẫm cúi đầu cọ vào gương mặt của Thẩm Úc: "Nghĩ cái gì vậy?"
"Bệ hạ cũng nói với ta những chuyện trước kia đi." Giờ khắc này, Thẩm Úc rất muốn biết thêm những chuyện về Thương Quân Lẫm.

"Chuyện trước kia của trẫm sao? Không có nhiều chuyện để nói lắm, trẫm không muốn tiếp tục chờ ở trong cung nữa nên đã tự xin đi biên quan, tuy rằng ở biên quan gian khổ nhưng thật ra vẫn tốt hơn những ngày tháng ở trong cung.

Sau này trẫm lập được công, lúc trở lại kinh thành thì cũng không còn ai dám bất kính* với trẫm.

Tiên đế nghe mấy hoàng tử đó châm ngòi liền tới tìm trẫm làm khó, kết quả là tự rước giận về mình, sau này bọn họ cũng không tới trêu chọc trẫm nữa."
Vốn dĩ Thương Quân Lẫm nghĩ rằng mình sẽ không thích nhắc lại chuyện cũ, hiện giờ nói ra rồi mới phát hiện những chuyện đã từng tự cho là mãi mãi không thể quên đi đã sớm hoá thành những thứ râu ria trong năm tháng vô tận.


"Bãi cỏ này là của bệ hạ sao?" Từ trước đến nay Thẩm Úc chưa từng biết kinh thành có một nơi như vậy.

"Đây là thứ trẫm sai người đặt mua sau khi lên ngôi," Thương Quân Lẫm gật đầu, "Lúc ấy đã ở biên quan lâu rồi nên vẫn luôn cảm thấy không quá thích nghi với việc sinh hoạt ở kinh thành, những lúc không có việc gì thì sẽ tới đây để dạo."
"Chắc rất ít người biết đến nơi này nhỉ?" Từ khi bọn họ tiến vào đây đến bây giờ cũng chưa từng nhìn thấy người nào.

"Ngoại trừ mấy người hầu đã ở đây từ đầu thì sau này cơ bản là không còn ai tới, người ngoài thì...Hình như đã từng có một thiếu niên vô tình lạc vào, trên người người đó đầy bụi đất, trẫm đã sai người đưa người đó ra ngoài.

Lúc ấy trẫm mới trở về từ chiến trường nên khí thế tàn sát trên người vẫn còn rất nặng, dường như đã doạ người đó sợ nên dù có hỏi gì thì người đó cũng không nói."
"Bệ hạ không trị hắn tội quấy nhiễu thánh giá* sao?" Thẩm Úc quay đầu nhìn hắn.

(Như hoàng thượng.)
"Ở trong lòng A Úc, trẫm là kẻ giết người như ngoé vậy sao?" Thương Quân Lẫm cười cười, dường như hắn vẫn còn nhớ đôi mắt đen nhánh của thiếu niên.

Lúc nhìn thấy cặp mắt như con thú con kia, Thương Quân Lẫm đã mất hết hứng thú truy cứu, cũng không trừng phạt người trông coi mà chỉ sai người đưa đứa trẻ kia ra ngoài rồi sửa lại những chỗ đã bị tổn hại.

Từ đó về sau, cũng không còn người nào vô tình bước vào đây.

"Một đứa trẻ mà thôi, chính nó cũng không biết mình đã vào đây bằng cách nào, chính là ở bên kia," Thương Quân Lẫm chỉ tay vào bên trái ở trước mặt, "Lúc ấy trẫm đã nhìn thấy nó ở đó."
Thẩm Úc nhìn về hướng mà Thương Quân Lẫm đã chỉ.

"Lúc ấy ở đó có rào tre, sau này đã bị phá hủy."
Thẩm Úc căn cứ vào những lời Thương Quân Lẫm nói và hiện ra hình ảnh đó ở trong đầu, ban đầu mấy cái rào tre đó cũng không có vấn đề gì, chỉ là sau khi phơi gió quá nhiều thì đã bị tổn hại, ngã trái ngã phải ở cùng một chỗ...
Thẩm Úc trừng mắt, giọng điệu vẫn rất nhẹ: "Bệ hạ không điều tra thân phận của đứa bé kia sao?"
"Lúc ấy trẫm chỉ vừa ở lại kinh thành mấy ngày thì biên quan đã báo nguy, trẫm đi rồi thì việc này cũng tạm gác lại, nếu hôm nay không nhắc tới thì cũng chưa chắc trẫm đã nhớ tới," Thương Quân Lẫm nhận ra có gì đó không đúng, "Sao A Úc lại để ý đến chuyện này như vậy?"
"Bệ hạ biết không? Khi ta còn nhỏ đã bị một đám người không rõ thân phận đuổi giết, lúc đó ta đã chạy tới một mảnh cỏ không có người nào, vì muốn không bị nhận ra, ta còn khiến cả người lẫn mặt trông thật dơ, sau đó có một cơn mưa rất lớn, ta tránh mưa dưới rào tre rách nát và cầu mong mưa ngừng rơi, lúc ấy một cái áo choàng đã giáng từ trên trời xuống và che cho ta."
Dù đã trải qua hai đời nhưng trong lòng Thẩm Úc vẫn còn khắc sâu chuyện này, ngày đó y mắc mưa, sau khi trở về đã sốt cao, kí ức về việc bị đuổi giết cũng trở nên mơ hồ, điều duy nhất y nhớ rõ ràng là chiếc áo choàng giáng từ trên trời xuống kia.

Lần này người kinh ngạc lại biến thành Thương Quân Lẫm, cánh tay đặt ở trên eo Thẩm Úc không tự chủ được mà nắm chặt lại, trong giọng điệu tràn đầy sự thiếu chắc chắn: "Đứa trẻ lúc ấy trẫm gặp là A Úc sao?"
"Hèn gì ngày đó trẫm phát hiện một đám người đáng nghi ở gần trại nuôi ngựa, lúc ấy trẫm còn nghĩ mục tiêu của bọn họ là trẫm, hoá ra là A Úc sao?"
Lúc ấy, quan hệ giữa Đại Hoàn và các quốc gia khác rất căng thẳng, mà nội bộ của Đại Hoàn cũng có nhiều vấn đề khác nên lâu lâu Thương Quân Lẫm sẽ gặp một đám người muốn ám sát hắn, hắn đã hình thành thói quen rồi nên lúc ấy hỏi cũng không hỏi mà xử lý người luôn.


Hắn không cần hỏi người sai bọn họ tới ám sát hắn là ai, chỉ cần lấy sổ sách ra rồi ghi lại từng khoản một là được.

"Hoá ra bệ hạ đã từng cứu ta từ sớm như vậy, sau này những người đó cũng không còn xuất hiện nữa, giờ nghĩ lại mới nhận ra chắc là vì bọn họ e ngại sự tồn tại của bệ hạ." Giọng điệu của Thẩm Úc cũng căng lên, hoá ra trong lúc y không biết, Thương Quân Lẫm đã che chở y lâu như vậy.

(Vì TQL giết đám kia nên mấy người còn lại rén, sợ TU có bảo kê nên không ra tay=> Hành động của TQL góp phần tạo nên sự an toàn trong quá trình trưởng thành của TU.)
Thương Quân Lẫm than thở một tiếng, đầu gác lên vai của Thẩm Úc: "Biết trước như thế thì trẫm đã mang ngươi về, dù là hỏi nhiều thêm một câu cũng tốt rồi."
Vấn đề là hết lần này đến lần khác, hắn chưa từng hỏi mà chỉ giao đứa trẻ đã hôn mê cho hạ nhân, sau này cũng vì đủ loại chuyện mà không hỏi đến nữa.

Thẩm Úc giơ tay sờ mặt của Thương Quân Lẫm rồi khẽ giọng nói: "Như vậy đã rất tốt rồi, chúng ta đã không bỏ qua nhau."
Thương Quân Lẫm nghiêng đầu hôn Thẩm Úc, giờ nghĩ lại, trong lòng hắn dâng lên một nỗi sợ, nếu lúc ấy xảy ra một chút lệch lạc thì có phải hắn sẽ hoàn toàn bỏ lỡ A Úc hay không?
Thẩm Úc nghiêng đầu ôm lấy cổ của nam nhân rồi chủ động hôn tiếp.

Nụ hôn này, Thẩm Úc rất chủ động, Thương Quân Lẫm có thể cảm nhận được dục vọng chiếm hữu của Thẩm Úc đối với mình từ nụ hôn này, dục vọng trong lòng hắn nháy mắt đã nổi lửa.

Càng hôn sâu, bàn tay đang đặt trên eo Thẩm Úc của Thương Quân Lẫm lại càng nắm chặt hơn.

Hai người dính sát vào nhau nên nếu thân thể của đối phương có bất cứ biến hóa gì thì đều có thể cảm nhận được.

"A Úc......" Một nụ hôn kết thúc, Thương Quân Lẫm cọ vào gương mặt của Thẩm Úc, giọng đã khàn như sắp mất tiếng.
Thẩm Úc dựa vào bả vai của Thương Quân Lẫm, thân thể y giật giật, Thương Quân Lẫm bỗng chốc nắm chặt dây cương.
"A Úc?"
Giọng nói của hắn lại càng khàn hơn.

"Trẫm đưa ngươi trở về." Nói xong, Thương Quân Lẫm kéo dây cương, muốn để ngựa quay đầu đi.

Thẩm Úc đè tay hắn lại, trong mắt còn mang hơi nước chưa tiêu tan, y lẩm bẩm nói: "Ta không muốn trở về."
Màu đen trong mắt Thương Quân Lẫm quay cuồng, cố kìm nén để không nuốt người vào bụng.

Nào ngờ con mồi đã bị lựa chọn không những không cảm kích mà còn tiến lên trêu chọc: "Ta muốn ở đây, trên lưng ngựa, màn trời chiếu đất, chỉ có bệ hạ và ta..."
"Bệ hạ nghĩ sao?".

Bình Luận (0)
Comment