Mỹ Nhân Bệnh Tật Không Làm Thế Thân

Chương 155

Thẩm Úc không nhịn được mà cười một tiếng.

"Cười cái gì?" Ngón tay của Thương Quân Lẫm khẽ nhúc nhích, hắn có chút muốn nhéo mặt Thẩm Úc.

"Sao đột nhiên bệ hạ lại muốn xử phạt Trấn Bắc Hầu?" Ý cười trong giọng nói của Thẩm Úc vẫn còn chưa tan đi, "Đều là những chuyện đã xảy ra từ lúc trước, chỉ sợ Trấn Bắc Hầu cũng không ngờ rằng bệ hạ sẽ lật lại chuyện cũ."

"Chuyện liên quan đến A Úc vĩnh viễn không có cái gọi là quá khứ, đau đớn mà năm đó bọn họ gây nên trên người ngươi, trẫm sẽ đòi về từng chút một." Nhẫn nhịn đến giờ chẳng qua là vì vẫn chưa tới thời cơ tốt nhất. 

"Thứ Trấn Bắc Hầu để ý nhất là mặt mũi, nếu chuyện lần này xảy ra thì trong lòng ông ta chỉ càng hận Thẩm Thanh Nhiên hơn." Thẩm Úc đã có thể hiểu trong lòng Trấn Bắc Hầu nghĩ thế nào.

Chắc chắn ông ta sẽ cảm thấy rằng nếu không có mẹ con Thẩm Thanh Nhiên thì ông ta sẽ không xa cách với đứa con trai của vợ cả, bất kể là con vợ cả của ông ta phát triển ở trong triều hay ở trong hậu cung thì đều có thể mang lại lợi ích rất lớn cho hầu phủ, chứ sẽ không phải như bây giờ, mỗi ngày đều phải lo rằng con vợ cả sẽ trả thù. 

Rõ ràng nên là người thân cận nhất nhưng lại bởi vì bị người khác châm ngòi mà suýt chút nữa đã trở thành kẻ thù. 

Trấn Bắc Hầu không muốn vớt chỗ tốt từ chỗ của Thẩm Úc sao? Đương nhiên là muốn, chỉ là biểu hiện của Thẩm Úc khiến ông ta thấy không yên tâm nên mới không dám làm quá mức.   

Dù gì thì trong mười năm trước khi y vào cung, chuyện y bị lạnh nhạt cũng là sự thật, để mặc thiếp thất và con vợ lẻ bắt nạt y cũng là sự thật, mặc kệ không quan tâm lại càng thật hơn, nếu không hoá giải được từng đó oán hận thì sao Trấn Bắc Hầu dám đòi chỗ tốt từ trên người Thẩm Úc?

Mặt ngoài thì Thẩm Úc vẫn không xé rách da với bọn họ, thi thoảng còn nhắc nhở vài lời, thường thường thì Thương Quân Lẫm cũng sẽ vì y mà ban thưởng cho bọn họ, thế nhưng với cấp bậc ban thưởng này còn thua xa so với sự yêu chiều chân chính mà một người nên có, Trấn Bắc Hầu biết đó là bởi vì những thứ tốt nhất đã được đưa thẳng vào Ngọc Chương Cung, những thứ hầu phủ có được chẳng qua là một ít da lông mà thôi. 

Thẩm Úc càng được yêu chiều thì tâm trạng của Trấn Bắc Hầu lại càng phức tạp, đối mặt với sự khen ngợi của người ngoài, ông ta vừa cảm thấy mát mặt lại vừa cảm thấy mình như đang bị một thanh đao đâm vào trái tim.  

Thẩm Úc biết Trấn Bắc Hầu đang bị tra tấn, thứ y muốn chính là cái này, cũng nên để Trấn Bắc Hầu nếm thử những cảm xúc mà y đã phải nếm trải từ nhỏ.

"Sao đột nhiên A Úc lại hỏi trẫm có từng gặp thứ đệ kia của ngươi hay không?"

Người tham gia so tài đã vào rừng để săn thú, Thẩm Úc và Thương Quân Lẫm chậm rãi đi trên con đường nhỏ ở trong rừng, thị vệ đi theo ở xa xa, không hề quấy rầy sự riêng tư của hai người.

"Chỉ là đột nhiên nghĩ đến chuyện trước kia hắn từng kể cho ta về việc săn thú, còn nói bệ hạ anh tuấn, dũng mạnh như thế nào, ta còn tưởng rằng bệ hạ đã từng gặp hắn." Trong giọng nói của Thẩm Úc mang theo chút tản mạn.

"A Úc ghen sao?" Thương Quân Lẫm khẽ cười.

"Biết bệ hạ bị người khác mơ ước, quả thật trong lòng ta có chút không vui." Thẩm Úc thản nhiên nói, y không cảm thấy cái này có gì đáng để giấu giếm.

"Trẫm thật sự rất vui, A Úc."

Ánh sáng trong mắt nam nhân chợt gia tăng, con ngươi thâm thuý như bầu trời đêm kia nhìn chằm chằm vào Thẩm Úc, không hề nháy mắt, như là muốn hút người vào bên trong.

"Lần này có phải Trấn Bắc Hầu không dẫn người tới đây hay không?" Thẩm Úc bị nhìn mãi nên thấy không được tự nhiên, y nghiêng đầu nhìn về phía bên kia.

Thương Quân Lẫm gật đầu: "Lần này phủ Trấn Bắc Hầu chỉ có một mình Trấn Bắc Hầu tới."

"Không nhắc tới ông ta nữa, chúng ta đi săn thú đi." Nhìn những động vật nhỏ thi thoảng chạy qua kia, Thẩm Úc có hơi bị lay động.

"A Úc muốn con gì, trẫm săn cho ngươi."

Đúng lúc này, trong bụi cỏ phía trước xuất hiện một chú thỏ màu xám.

"Hưu ——"

Hai tiếng tên xé gió vang lên, một trước một sau.

Con thỏ đã bị đóng đinh ở trên mặt đất.

Người đang chờ ở một bên vội vàng xuống ngựa, nhặt thỏ qua đó.

"Thế nào?" Thương Quân Lẫm bình tĩnh hỏi.

"Bẩm bệ hạ, con thỏ đã trúng hai mũi tên."

Không cần người nọ nói bọn họ cũng nhìn thấy được, hai mũi tên, một mũi tên xuyên qua đôi mắt, một kích mất mạng, mũi tên còn lại xuyên qua bắp chân, một trên một dưới, đính chặt con thỏ lên trên mặt đất.

Mũi tên đâm trúng bắp chân kia là do Thẩm Úc bắn ra.

Thẩm Úc buông cung ra, xoa xoa cổ tay, thân thể này được nuông chiều quá lâu, còn không thể chịu mệt hơn cả kiếp trước.

Thương Quân Lẫm nhìn mắt con thỏ: "Con này chỉ tính cho A Úc."

"Bệ hạ săn được, sao lại tính vào ta?" Thẩm Úc chỉ vào con thỏ.

Thị vệ đi theo bên người không biết bình thường hai người ở chung thế nào nên khi nghe vậy, vẻ mặt đầy kinh ngạc, hắn còn thầm nghĩ trong lòng: Trước mặt bệ hạ mà gan của quý quân vẫn lớn quá.

"Thứ trẫm săn được đều là của A Úc."

Bọn họ không cần thi đấu, chậm rãi cưới ngựa ở trong núi, việc săn thú trở thành một việc mang thêm mà thôi. 

Ban đầu Thẩm Úc còn thấy có hơi lạ tay nhưng dần dần, động tác của y càng ngày càng lưu loát hơn, bắn cũng càng ngày càng chuẩn hơn. 

Hai người đi đi dừng dừng, thu hoạch rất phong phú.

"Con hươu đó là của ta." Sự hứng khởi của Thẩm Úc bị kéo lên, trong giọng điệu cũng mang theo sự hưng phấn rõ ràng.

Đương nhiên Thương Quân Lẫm sẽ không dành với y.

Hắn lùi một bước về phía sau, những Thẩm Úc cài tên, kéo cung rồi buông tay—

Theo sau tiếng xé gió vang lên là âm thanh con hươu ngã xuống nền đất.

Thương Quân Lẫm đã không còn tâm tư để quản xem con hươu đó thế nào rồi bởi vì toàn bộ sự tập trung của hắn đã bị một màn vừa rồi câu mất.

Mỹ nhân mặc trang phục màu đỏ đầy phấn chấn và oai hùng, dưới trang phục cưỡi ngựa, những đường cong hoàn mỹ của thân thể đã được phác họa ra, bởi vì kéo cung nên cánh tay y giơ lên, kết hợp với vai và cẩn cổ tạo thành một độ cong hoàn mỹ, giờ khắc này, Thẩm Úc và thanh niên mà Thương Quân Lẫm quen thuộc hoàn toàn khác nhau. 

Nở rộ tất cả ánh sáng, loá mắt đến nỗi khiến người khác không thể rời mắt nổi. 

"Bệ hạ, ngài nhìn......" Thẩm Úc quay đầu lại, đập vào mắt y là đôi mắt sâu thẳm của nam nhân.

"A Úc rất giỏi." Giọng nói của Thương Quân Lẫm có hơi khàn. 

Thẩm Úc đang muốn nói cái gì đó thì cách đó không xa truyền đến tiếng vó ngựa, ngay sau đó, một giọng nói ngang ngược của nữ vang lên.

"Rõ ràng là ta nhìn trúng con mồi này trước, sao các ngươi lại có thể ra tay trước để cướp đi chứ?"

Thẩm Úc nhướng này, con đường bọn họ chọn không hề trùng với sân thi đấu, sao lại còn có người tới đây?

Không bao lâu sau, chỗ con hươu ngã xuống đã xuất hiện một đoàn người cưỡi ngựa, người cầm đầu là một nữ tử, nàng cũng mặc trang phục cưỡi ngựa màu đỏ như y.

Nàng kia vừa nhìn thấy Thẩm Úc, trong mắt đã xuất hiện một tia kinh diễm, sau sự kinh diễm đó là sự ghen ghét nồng đậm.

Nàng ta mặc đồ màu đỏ chính là vì muốn trở thành người nổi bật nhất trong đám người, nào ngờ ở cái nơi hẻo lánh này nàng lại gặp một thanh niên mặc đồ đỏ trông càng xuất chúng hơn.

Cùng là màu đỏ nhưng chỉ liếc mắt một cái nàng đã biết mình đã thua, còn thua triệt triệt để để.

Sự ghen ghét tựa như một con rắn độc gặ.m cắn trái tim, nữ tử lạnh lùng nói: "Ngươi cướp con mồi của ta, tính bồi thường thế nào đây?"

Nàng chỉ một lòng muốn hủy hoại người trước mắt nên không hề để ý tới việc xung quanh có gì kì lạ hay không.

Trên quần áo của Thương Quân Lẫm được thêu chìm hoa văn rồng, nếu nữ tử chịu phân một chút sự chú ý cho xung quanh thì sẽ có thể phát hiện có gì đó không đúng nhưng đáng tiếc là nàng không làm thế. Ánh mắt của nàng vẫn luôn dừng ở trên mặt của Thẩm Úc, cứ như là muốn lột khuôn mặt này xuống.

Mày cửa Thẩm Úc hơi nhăn lại, ác ý của nữ tử này quá rõ ràng, có muốn bỏ qua cũng không được. 

Quay đầu lại, quả nhiên Thương Quân Lẫm đã mím chặt môi, đè ép lửa giận trong lòng xuống.

"Bệ hạ biết người nọ là ai sao?" Thẩm Úc nhỏ giọng hỏi.

Trong đoàn người cưỡi ngựa kia, người cầm đầu đương nhiên là nữ tử áo đỏ, xung quanh ngoại trừ hộ vệ ra thì cũng không còn nam tử nào có thể đứng ra làm chủ, mà Thẩm Úc cũng chắc chắn rằng từ trước đến nay mình chưa từng gặp người này.

Dường như ác ý của nàng đối với y chỉ đơn giản là xuất phát từ sự ghen ghét, kết hợp với ánh mắt kinh diễm ban đầu của nàng thì hơn phân nửa là bởi vì khuôn mặt này của y.

Thẩm Úc sờ mặt, từ trước đến nay y chưa từng nghĩ sẽ có một ngày mình bị một nữ tử xa lạ ghét chỉ đơn giản là vì gương mặt này.

"Hẳn là người nhà của vị đại thần nào đó."

Ô Chuy chịu sự ảnh hưởng của tâm trạng chủ nhân nên cũng bực bội dậm chân tại chỗ.

"Tỷ tỷ, con hươu này là do vị công tử kia bắn trúng, nên là con mồi của vị công tử kia, a...." Nữ tử mặc đồ màu xanh ở bên cạnh nữ tử kia còn đang muốn khuyên bảo thì đã bị nữ tử kia tiện tay đẩy xuống ngựa.

"Chuyện của ta mà một thứ nữ* như ngươi cũng xứng để quản sao?" (Con vợ lẽ.)

Những người bên cạnh nữ tử cũng làm như không thấy loại tình huống này, hiển nhiên là đã quen với những hành vi ngang ngược của nàng ta.

Thẩm Úc khẽ kéo lấy tay áo của Thương Quân Lẫm để ngăn hắn rồi cố ý dùng ngữ điệu khiêu khích nói: "Rõ ràng là ta bắn trúng con mồi, sao ngươi chỉ nói một câu mà đã trở thành con mồi của ngươi?"

"Nếu không phải do chúng ta đuổi nó khiến nó kiệt sức thì sao ngươi có thể bắn trúng nó?" Nữ tử khinh thường nói.

Hiện tại nàng đã không còn chỉ muốn con mồi, nàng còn muốn nhân cơ hội này để hủy hoại Thẩm Úc. 

"Như vậy đi, nếu ngươi chịu chủ động nhận sai thì ta sẽ không truy cứu sai lầm của ngươi."

Thẩm Úc cười nói: "Loại chuyện như săn thú vốn là ai tới trước thì được trước, mặc kệ là con hươu này do ngươi đuổi tới đây hay là vốn dĩ nó đã ở chỗ này thì hiện giờ mũi tên của ta cũng đã bắn trúng nó, nó chính là của ta."

Lúc Thẩm Úc cười, vẻ đẹp ấy lại càng kinh tâm động phách, nếu là người hiểu rõ y thì sẽ biết rằng dưới nụ cười tươi ấy là lửa giận đang bốc cháy.

"Ngươi thật sự muốn đối đầu với ta sao?" Nữ tử kia thấy Thẩm Úc cười thì lại càng thấy chói mắt hơn, "Hay là như vậy đi, người với ta sẽ thi với nhau, ta thua thì hươu sẽ về tay ngươi, ngươi thua thì phải chủ động nhận sai và rời khỏi cuộc thi săn lần này, thế nào?"

"Đương nhiên là không được để người khác hỗ trợ, ta tự mình so với ngươi, ngươi đường đường là nam nhi cao bảy thước, chắc không đến nỗi không dám so với một nữ tử yếu đuối đâu nhỉ?"

"Ngươi không có tư cách yêu cầu y rời đi."Thương Quân Lẫm kìm nén lửa giận mà nói, nếu không phải do Thẩm Úc ngăn cản thì hắn đã sai người lôi nữ tử này xuống rồi.

"Chẳng lẽ ngươi và y là một đôi sao? Che chở như vậy làm cái gì?" Nữ tử phân ra một chút sự chú ý cho nam tử mặc đồ màu đen ở bên cạnh thanh niên mặc đồ màu đỏ. 

Nữ tử ở đây là bởi vì lần này thế lực ở trong triều đình có sự thay đổi nên nàng theo cha tới kinh thành, ở nơi nàng từng sống thì cha của nàng nắm chức quan lớn nhất ở đó, mẹ của nàng cũng là con của một gia tộc quyền thế đứng đầu ở đó, nàng lại là đích nữ* duy nhất trong nhà nên từ nhỏ đã muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, cũng được nuôi trở thành một người có tính tình ương bướng và ngang ngạnh, không ai dám đối đầu. (Con vợ cả.)

Nữ tử mặc đồ xanh ngã ngồi trên mặt đất,  lặng lẽ đổ mồ hôi lạnh thay hai người đứng ở đối diện, nàng biết vị "đích tỷ" này ra tay tàn nhẫn đến mức nào, lúc còn chưa tới kinh thành, mấy tỳ nữ có vẻ ngoài hơi xuất sắc ở trong phủ đã bị nàng ta ra tay xử lý.

Không chỉ các tỳ nữ, nếu các gia tộc khác có nữ tử nào có vẻ ngoài xuất sắc hơn nàng ta thì việc bị hủy hoại gương mặt đã là một kết quả khá tốt, nếu nghiêm trọng hơn thì tiếng tăm sẽ bị hủy, thậm chí còn có người phải nhận đủ loại nhục nhã sau khi đã chết đi.

Nàng há miệng th.ở dốc, nàng rất muốn nhắc nhở hai người đối diện rằng đừng nên trêu chọc "đích tỷ" của nàng nhưng chính bản thân nàng còn khó bảo vệ được bản thân thì lấy đâu ra năng lực để trở giúp người khác?

Điều buồn cười hơn là nàng ta nói nàng chỉ là một thứ nữ, không xứng quản chuyện của nàng ta nhưng rõ ràng nàng mới là đích nữ, là tỷ tỷ, là do mẹ con nàng ta đã cướp đi tất cả!

Đây là chuyện trong lòng các nàng hiểu rất rõ.

Nữ tử mặc đồ màu xanh cúi đầu thế nhưng hận ý chợt loé lên rồi biến mất trong mắt nàng đã bị Thẩm Úc nhìn thấy.

Thẩm Úc cũng không có hứng thú tìm hiểu ân oán của tỷ muội bọn họ.

"Giữa ta và hắn Có quan hệ gì không tới phiên ngươi nhọc lòng, còn về phần so tài thì ta nghĩ ta không cần phải vì con mồi vốn dĩ là thuộc về ta mà đồng ý với yêu cầu vô lí của ngươi, không phải sao?"

Kế hoạch nhân lúc so tài để động tay động chân, tốt nhất là làm gương mặt kia bị thương đã thất bại, nữ tử cưỡi ngựa đi đến chỗ con hươu đang nằm trên mặt đất rồi nói: "Nói như vậy thì ta cũng không ngại khi nhận con mồi này nữa, trả mũi tên này lại cho ngươi."

Nói rồi, nữ tử khom lưng tính nhổ mũi tên ra.

"Ngươi dám đụng vào đồ của ta thì ngươi có tin là ta sẽ trực tiếp buông tay hay không?" Thẩm Úc kéo căng dây cung rồi chuyển hướng về phía nữ tử, hai mắt y hơi nheo lại, "Mũi tên của ta cũng sẽ không quản việc mục tiêu là con mồi hay là con người đâu."

Tui đang tập tành rì viu truyện á mấy pà, zô ủng hộ i=)))

Tác giả có lời muốn nói: Cảm tạ ở 2021-09-2615:00:20~2021-09-2620:23:52 trong lúc vì ta đầu ra bá vương phiếu hoặc tưới dinh dưỡng dịch tiểu thiên sứ nga ~

Cảm tạ đầu ra địa lôi tiểu thiên sứ: Họa bi phiến 1 cái;

Cảm tạ tưới dinh dưỡng dịch tiểu thiên sứ: Bình 14 bình; không ăn không ăn, Oliver Oreo 10 bình; trăng lạnh tâm, họa bi phiến, tử quân 5 bình; mập mạp 2 bình; điều kiện thu liễm 1 bình;

Phi thường cảm tạ đại gia đối ta duy trì, ta sẽ tiếp tục nỗ lực!
Bình Luận (0)
Comment