Mỹ Nhân Bệnh Tật Không Làm Thế Thân

Chương 157

Tâm trạng của Hứa đại nhân cũng rất phức tạp, mặc kệ là con gái nhà ai gây nên tội thì khi thấy người khiến cho mọi chuyện thành ra như vậy nói chuyện thì cũng sẽ thấy không dễ chịu.

Nhưng ông ta cũng không thể nói cái gì vì con gái của ông ta đã phạm sai lầm trước, ông ta cũng không thể vì vậy mà trách bệ hạ, ông ta cũng không dám.

Tiếng tăm của Thương Quân Lẫm ở bên ngoài khiến các đại thần rất sợ hắn, đặc biệt là những người giống như Hứa đại nhân, vẫn luôn nhậm chức ở bên ngoài kinh thành, chỉ mới nghe về những hành vi của bệ hạ qua miệng của những người khác.

Ở trong lòng các đại thần lớn tuổi thì việc Thương Quân Lẫm đã dùng cách thức đẫm máu như thế nào để ép tiên đế nhường ngôi cũng không phải là một bí mật, Hứa đại nhân nhậm chức ở bên ngoài nhiều năm nhưng không đồng nghĩa với việc ông ta không có chút mạng lưới quan hệ nào ở kinh thành, nếu không thì trong đợt này cũng sẽ không đến lượt ông ta được gọi về kinh thành.

Là người làm quan, có ai không hy vọng được ở lại trung tâm của quyền lợi*? (Quyền lực+Lợi ích)

Thành thật mà nói thì Hứa phu nhân cũng không quá sợ Thương Quân Lẫm, bà ta là nữ tử, lại còn được gia tộc chiều từ nhỏ đến lớn, sau khi gả chồng thì chồng bà ta cũng để bà ta nói gì nghe nấy, có thể nói là cuộc đời này của bà ta xuôi gió xuôi nước, chưa từng gặp phải thất bại nào.

Cho đến hôm nay.

Hứa đại nhân biết rõ tính tình của phu nhân mình nên vội kéo tay áo của bà ta rồi khẽ nói: "Đó là bệ hạ và quý quân."

Trong lúc đang nói chuyện, hai bên càng ngày càng gần nhau hơn.

"Thần tham kiến bệ hạ, quý quân." Hứa đại nhân quỳ xuống hành lễ, Hứa phu nhân cũng quỳ xuống theo.

Thương Quân Lẫm từ trên cao nhìn xuống, đánh giá bọn họ một hồi, mãi đến lúc sau lưng của Hứa đại nhân sắp toát ra mồ hôi lạnh thì hắn mới mở miệng.

"Miễn lễ."

Hứa đại nhân vội lôi phu nhân nhà mình đứng lên rồi nhìn theo hướng Thương Quân Lẫm và Thẩm Úc rời đi.

"Người đi cùng bệ hạ chính là quý quân sao? Bệ hạ rất yêu chiều y sao?" Nhìn bóng dáng hai người rời đi, không biết Hứa phu nhân đã suy nghĩ cái gì.

"Đúng, lúc y còn chưa vào cung, bệ hạ đã đặc biệt ban phong hào "quý quân", sau khi y vào cung thì lại càng được tập trung trăm ngàn sự yêu chiều vào bản thân, thậm chí bệ hạ đã tuyên bố với bên ngoài rằng cả cuộc đời này sẽ chỉ có một mình quý quân." Hứa đại nhân thổn thức.

"Quý quân là nam tử, bệ hạ nói như vậy mà các đại thần không phản đối sao?"

"Sao có thể không phản đối, ai mà không muốn đưa con gái mình vào cung chứ, đã bị chặt đứt một cơ hội tốt, nhưng mà phản đối thì có ích lợi gì đâu, bệ hạ đã nhận định rằng chỉ cần có một mình quý quân, cũng vì thế mà còn bị trách phạt vài vị đại thần." Vì dời lực chú ý của Hứa phu nhân, xoá bỏ những suy nghĩ không nên nghĩ trong lòng bà ta nên Hứa đại nhân đã cố ý nhiều lời hơn vài câu.

"Thật sao?" Hứa phu nhân thu hồi ánh mắt, hỏi qua chuyện khác, "Ngươi có biện pháp nào khác để dùng thời gian ngắn nhất để liên hệ với phía Hán Châu bên kia không?"

"Liên hệ với bên kia làm cái gì? Yên tâm đi, dù bệ hạ có sai người đi tra thì cũng sẽ không tra được gì đâu." Sau sự hoảng loạn ban đầu, Hứa đại nhân đã không còn hoang mang lo sợ như vậy nữa, dù như thế nào thì ông ta cũng đã cắm rễ ở Hán Châu đủ lâu, ở nơi đó, từ trên xuống dưới đều là người của ông ta, bệ hạ sai viên quan đi điều tra thì thế nào, nếu thật sự có thể tra ra cái gì thì sao ông ta lại được điều đến kinh thành chứ?

"Chuyện của Quân Quân, nên làm cái gì bây giờ?" Nghĩ đến con gái, trong ngực Hứa phu nhân tràn đầy buồn đau.

"Chuyện của Quân Quân, ta sẽ nghĩ cách." Hứa đại nhân vỗ vào bàn tay của Hứa phu nhân.

Thánh chỉ còn chưa chính thức ban bố, có viên quan thấy Hứa đại nhân liền nhiệt tình đi đến chào hỏi, Hứa đại nhân không dám để lộ cái gì ở ngay lúc này nên cũng đành cố gắng hết sức để giả bộ vui vẻ mà nói chuyện với đối phương.

Thẩm Úc và Thương Quân Lẫm đi đến chỗ chất đống con mồi rồi nhìn nhìn, bọn họ đi ra ngoài một chuyến, thu hoạch không nhỏ, con thỏ, con hoẵng, hươu....Có đủ các loại con mồi.

"Ngoại trừ thịt hươu ra, A Úc còn muốn ăn gì nữa không? Nướng một con thỏ nhé?"

Thẩm Úc chỉ vào mấy thứ, cung nhân nhanh chóng mang đi xử lý, sau khi xử lý mọi thứ, bọn họ chỉ cần nướng nữa là được.

Bên ngoài rất náo nhiệt, không chỉ có người từ rừng trở về mà bọn họ còn mang theo con mồi mà mình săn bắt được trở lại, bọn họ tụm lại thành đàn, khen ngợi lẫn nhau.

Thẩm Úc và Thương Quân Lẫm dắt tay nhau đi trên bãi cỏ, bọn họ không đi đến nơi đông người nên cũng không bị ảnh mắt của những người khác quấy rầy.

Cuối mùa thu thời tiết chuyển lạnh, đặc biệt là buổi tối, nhiệt độ rất thấp, Thẩm Úc đã khoác áo choàng rồi nhưng vẫn cảm thấy có khí lạnh thấm vào người như cũ.

Thương Quân Lẫm sờ vào bàn tay đang càng ngày càng lạnh kia của y, từ bỏ ý định tiếp tục đi ra ngoài.

Tới gần đống lửa, hơi nóng cuồn cuộn không ngừng vọt tới, Thẩm Úc không cầm lòng được mà muốn tới gần hơn.

Tổng cộng cuộc thi sẽ được tiến hành trong ba ngày, hiện tại vẫn là ngày đầu tiên, sau khi có người chuyên môn phụ trách kiểm kê con mồi xong thì mọi người có thể tụ tập lại để hưởng thụ những món ngon ban ngày săn được.

Cung nhân bưng thịt đã được xử lý tốt lên.

Thẩm Úc chống cằm, nhìn góc nghiêng tuấn mỹ của nam nhân.

Ánh lửa lay động, trên người nam nhân đang nghiêm túc nướng thịt kia xuất hiện thêm một chút khói lửa, rất khó để tưởng tượng rằng đôi tay dùng để chấp bút, giết địch kia cũng có thể dùng để làm một việc bình dân như vậy.

Động tác nướng thịt của Thương Quân Lẫm rất thuần thục, chỉ chốc lát sau, lát thịt đã phát ra tiếng vang "xèo xèo", hương thơm nồng đậm lan tràn ra.

Mũi của Thẩm Úc giật giật, ánh mắt rơi xuống thứ trên tay của Thương Quân Lẫm.

"Thơm quá."

"Đói bụng sao? Chờ thêm một lát là có thể ăn được rồi."

Mùi hương càng ngày càng đậm, Thương Quân Lẫm bỏ thịt đã được nướng xong ra đĩa rồi đưa cho Thẩm Úc: "Nếm thử đi."

Đợi một hồi, xác định thịt không còn nóng như trước nữa, Thẩm Úc gắp một miếng lên rồi bỏ vào trong miệng.

Thẩm Úc nhai hai ba cái rồi nuốt xuống, sau khi ăn hết cả miếng thịt, y ngạc nhiên nói: "Tay nghề của bên hạ thật sự đã nằm ngoài dự kiến của ta, ăn ngon quá đi."

Thẩm Úc nói muốn Thương Quân Lẫm nướng thịt cho mình chỉ đơn giản là vì muốn ăn thịt hắn nướng mà thôi, nếu có thể nuốt xuống thì y có thể nhắm mắt mà khen, ai ngờ thịt Thương Quân Lẫm nướng lại ăn ngon như vậy, ngược lại lại khiến y không biết khen như thế nào.

Thấy Thẩm Úc thích, Thương Quân Lẫm lại nướng thêm vài miếng, những loại thịt khác nhau sẽ có hương vị khác nhau, điểm tương đồng duy nhất của chúng đó là độ ngon.

Vốn dĩ Thẩm Úc là một người coi trọng việc ăn uống, y không cẩn thận ăn quá nhiều nên bụng y căng đến nỗi có chút khó chịu.

Hầu hết loại thịt mà bọn họ nướng là thịt hươu và vài con thỏ, đa số thịt mà Thương Quân Lẫm tự tay nướng đã vào bụng của Thẩm Úc, còn lại một ít thịt do cung nhân nướng đã rơi vào bụng Thương Quân Lẫm.

Thẩm Úc cũng tự tay nướng vài lần, lần đầu tiên thịt đã bị nướng cháy, lần thứ hai thì chưa kịp chín, sau vài lần thất bại liên tiếp, Thẩm Úc từ bỏ.

Thẩm Úc xoa xoa bụng, nhìn số thịt nướng còn lại, y lâm vào tình trạng khó xử: "Còn nhiều đồ chưa ăn hết như vậy..."

Cho dù thời tiết lạnh thì khi mấy miếng thịt này được để đến ngày mai cũng không còn tươi.

"Chia cho cung nhân một ít rồi lại đưa cho các đại thần một ít, cũng không dư nhiều lắm." Thương Quân Lẫm nói.

Được phân phó, cung nhân bưng thịt đã được nướng xong xuống, thừa tướng và Phương đại nhân là những đại thần được Thương Quân Lẫm nể trọng nên cũng sẽ có được một phần.

Thịt nướng thì không tính là cái gì nhưng nó lại tượng trưng cho sự coi trọng của đế vương đối với thần tử.

Không nói đến chuyện người nhận được thịt và không nhận được thịt sẽ có suy nghĩ gì, Thẩm Úc ăn một bữa thịt do Thương Quân Lẫm nướng, cái giá mà y phải trả chính là đã tối rồi nhưng vẫn còn phải ra bên ngoài tiêu thực.

"Nếu trẫm không chú ý đến ngươi thì hiện tại ngươi lại càng khó chịu hơn." Một tay Thương Quân Lẫm đỡ lên eo của Thẩm Úc, chống đỡ sức nặng giúp y, ngữ điệu có chút bất đắc dĩ.

"Thịt bệ hạ tự tay nướng, cũng đâu phải tuỳ tuỳ tiện tiện là có thể ăn được." Thẩm Úc vừa nói vừa nhớ lại, nếu không phải do quá ngon thì y cũng sẽ không ăn đến no căng như vậy.

"Thịt hươu là thứ rất bổ, lát nữa trẫm sẽ kêu Cố thái y kê cho ngươi một ít thuốc thanh nhiệt hạ hỏa." Đồ ăn mình tự tay làm được người yêu thích, trong lòng Thương Quân Lẫm cũng rất vui mừng.

Thẩm Úc chợt nghĩ đến chuyện này, hai mắt trợn tròn: "Vừa nãy ta ăn bao nhiêu?"

Thương Quân Lẫm thử tính rồi đưa ra đáp án: "Không ít đâu, so với những loại thịt khác thì rõ ràng ngươi thiên về phía thịt hươu hơn."

Quả thật lúc ăn Thẩm Úc sẽ thiên về những thứ mình thích hơn, y thử nhớ lại, hình như là vậy, có lẽ y thật sự ăn không ít.

"Hèn gì hiện tại ta cảm thấy cả người ấm áp dễ chịu, không lạnh chút nào." Thẩm Úc thử cảm nhận một chút, mặc dù có gió thổi tới thì cũng sẽ không khiến y cảm thấy quá lạnh.

"Bệ hạ thì sao, vừa nãy bệ hạ cũng ăn rất nhiều thịt hươu sao?" Thẩm Úc dừng bước.

"Trẫm không tự chọn thịt, tuỳ vào việc ngươi gắp cho trẫm thịt gì nhiều nhất."

Lúc nướng thịt, Thương Quân Lẫm phụ trách nướng thịt cho Thẩm Úc, bản thân Thẩm Úc ăn nhiều nhưng cũng không quên Thương Quân Lẫm, một nửa thịt vào miệng y và một nửa thịt vào miệng Thương Quân Lẫm.

Sức ăn của Thương Quân Lẫm khá lớn, Thẩm Úc vốn định tự mình nướng cho hắn ăn nhưng ngại việc thịt mình nướng ra đều là thứ thất bại nên chỉ có thể để cung nhân nướng sau đó đút thịt đã được nướng xong vào miệng Thương Quân Lẫm.

Về phương diện thức ăn, Thương Quân Lẫm là người rất dễ hầu hạ, cơ bản là Thẩm Úc đút cái gì hắn sẽ ăn cái đó.

"Bệ hạ cũng uống máu hươu," Nghĩ đến hậu quả mà máu và thịt hươu có thể mang lại, Thẩm Úc trầm lặng lại, "Chúng ta nên đi dạo nhiều chút rồi hẵng trở về."

Biết trước như vậy thì đã không tham ăn, Thẩm Úc cũng không ngờ rằng bởi vì nguyên nhân này mà cuộc săn thu vào ngày hôm sau y đã chỉ có thể nằm ở trong trại.

Lấy thể lực của Thương Quân Lẫm và tác dụng của máu hươu, Thẩm Úc không dám nghĩ sẽ tạo nên hậu quả gì.

"Ít nhất cũng phải đợi người bớt trướng bụng mới có thể trở về nghỉ ngơi." Thương Quân Lẫm từ chối cho ý kiến.

Trời đã hoàn toàn tối đen, Thẩm Úc và Thương Quân Lẫm đi ở phía sau doanh trại, phía bên kia, các đại thần và người nhà tụ tập lại với nhau, vây quanh lửa trải, khoảng cách thân phận cũng không còn rõ ràng như bình thường, là cơ hội thả lỏng hiếm có.

Các đại thần không hề bàn về việc lớn mà nói đến những chuyện mình nhìn thấy, nghe thấy vào ban ngày, họ nói về những con mồi mà các gia đình săn được hoặc là tìm kiếm đối tượng cho con gái của mình.

Vào chuyến săn thu mỗi năm, những người trẻ tuổi thể hiện khả năng của mình không chỉ có thể để lại ấn tượng tốt trước mặt hoàng đế mà còn có thể thu hoạch được một mối hôn sự không tồi.

Vốn dĩ Hứa đại nhân và Hứa phu nhân cũng muốn nhân cơ hội này để tìm cho con gái của mình một vị hôn phu tốt, hiện tại đừng nói con gái, đến cả việc ông ta có được tiếp tục ở lại kinh thành hay không cũng là vấn đề, đương nhiên là không còn tâm tư này.

Ngược lại Hứa phu nhân không biểu hiện ra cái gì khác thường, thân thiện nói chuyện với các phu nhân của các gia đình khác.

Đêm dần sâu hơn, mọi người ăn uống xong xuôi, trở về nghỉ ngơi, Hứa đại nhân quay lại không thấy phu nhân nhà mình đâu, đang tính sai người tìm thì đã thấy cảnh tưởng Hứa phu nhân vội vàng đi tới.

"Ngươi vừa làm gì vậy?"

"Vừa mới uống rượu xong, có hơi buồn bực nên đã đi đến chỗ ít người để hít thở không khí."

Hứa đại nhân không nghi ngờ bà ta: "Tiệc tan rồi, chúng ta cũng trở về nghỉ ngơi thôi."

"Được." Thấy ông ta không hoài nghi, Hứa phu nhân nhẹ nhàng thở ra.

Thẩm Úc tiêu thực xong liền trở về trại cùng Thương Quân Lẫm, y rất lo việc nam nhân sẽ mượn cơ hội này để làm gì đó, không ngờ mãi đến lúc y ngủ mất, Thương Quân Lẫm vẫn rất quy củ, không có bất cứ hành động nào.

Thẩm Úc tự thấy trên người mình cũng không xuất hiện chuyện gì kì lạ, cuối cùng cũng thả lỏng để đi ngủ.

Cho đến nửa đêm, y mới bị nóng đến tỉnh.

Như là rơi vào trong bếp lò, từ trong ra ngoài đều đang kêu gào rất nóng, Thẩm Úc kéo quần áo, xốc chăn lên.

Động tĩnh của y không nhỏ, Thương Quân Lẫm gần như là phát hiện ra ngay từ lúc y vừa xao động. Vốn dĩ cánh tay hắn đặt ở trên eo thanh niên, thế nhưng lại bị thanh niên đang rất nóng kia thiếu kiên nhẫn mà đẩy đi.

Vạt áo bị cọ mở, cảm giác nóng bừng không những không giảm xuống mà càng ngày càng có xu thế nghiêm trọng hơn, Thẩm Úc giãy giụa mở mắt ra những chỉ cảm thấy mình rơi từ sự hư ảo này qua sự hư ảo khác.

"A Úc?"

Thẩm Úc bắt lấy cánh tay đang duỗi đến của nam nhân, sự nóng nảy được giảm bớt, như là có được sự dẫn dắt, y đuổi theo cánh tay của nam nhân rồi cọ vào lồng ngực của nam nhân.

Y nghe thấy giọng nói mang theo ý cười của nam nhân vang lên trên đỉnh đầu: "Chủ động nhào vào trong ngực trẫm, sau khi thức dậy A Úc cũng đừng nên trách trẫm."

Tác giả có lời muốn nói: Bệ hạ mừng như điên.

Hí ae=))

Cảm tạ ở 2021-09-2714:13:32~2021-09-2720:22:49 trong lúc vì ta đầu ra bá vương phiếu hoặc tưới dinh dưỡng dịch tiểu thiên sứ nga ~

Cảm tạ đầu ra địa lôi tiểu thiên sứ: Úc ninh 1 cái;

Cảm tạ tưới dinh dưỡng dịch tiểu thiên sứ: Tác giả hôm nay đổi mới sao 138 bình; nhiệt tình yêu thương treo máy hoa la la 100 bình; mãn thành tơ liễu 40 bình; liên chín 30 bình; nghe nói 20 bình; quang 18 bình; 26908880, là kỳ tử không phải ghế dựa, quân hách, hắc đào bạch liễu ta thật lớn nhi, không đường thối lui 10 bình; các hạ sao trời không thể thành 8 bình; tiêu mặc, thanh mặc thư gió đêm 5 bình; Cục Dân Chính 2 bình;

Phi thường cảm tạ đại gia đối ta duy trì, ta sẽ tiếp tục nỗ lực!
Bình Luận (0)
Comment