Mỹ Nhân Bệnh Tật Không Làm Thế Thân

Chương 183

Thẩm Úc nhìn xung quanh, trong phòng Ngự Thư không có vị đại thần nào cả mà chỉ có một mình Thương Quân Lẫm.

"A Úc đang nhìn gì vậy?" Thương Quân Lẫm chú ý đến động tác của y nên hỏi.

"Sao bệ hạ lại một mình bận rộn ở đây mà chưa chịu ăn tối?" Thẩm Úc đi qua đó rồi kêu cung nhân đặt thức ăn lên chiếc bàn nhỏ kia.

"Sao A Úc lại biết trẫm chưa ăn tối vậy, có phải Mạnh Thường lại lắm miệng rồi hay không?" Thương Quân Lẫm đứng dậy rồi kéo Thẩm Úc qua ngồi bên cạnh mình.

"Bệ hạ đừng trách Mạnh công công, ông ấy cũng là vì lo cho thân thể của ngài thôi, dù cho có bận thì bệ hạ vẫn nên dành thời gian để ăn uống."

Mạnh công công tiến lên mở hộp thức ăn ra rồi lấy đồ ăn ra đặt bên cạnh: "Dù bệ hạ có tính trách phạt nô tài thì nô tài vẫn phải nói với quý quân."

"Có A Úc chống lưng nên cái gì ông cũng dám nói cả." Thương Quân Lẫm cũng sẽ không vì chuyện này mà tức giận thật.

Hương thơm của đồ ăn tràn ngập khắp phòng, Thẩm Úc cất hết sổ con đặt ở trước mặt Thương Quân Lẫm đi rồi nói: "Trước tiên bệ hạ cứ ăn đi đã, ta cũng đói rồi."

"Ai cũng có thể đói bụng nhưng riêng A Úc thì không thể được." Thương Quân Lẫm nắm lấy tay của Thẩm Úc rồi cùng đứng lên.

Mạnh công công vội vàng sai cung nhân sắp xếp chỗ để ăn.

Lò sưởi ngầm của phòng Ngự Thư không cháy mạnh như Cung Ngọc Chương nên Thẩm Úc ở một lúc lâu thì mới miễn cưỡng thấy ấm hơn, Thương Quân Lẫm nắm tay y thấy tay y vẫn rất lạnh nên vội kêu Mạnh công công thêm củi cho lò sưởi ngầm.

Đồ ăn đã được dọn ra toàn bộ, có mặn có chay, mùi hương lan tỏa nên chỉ vừa ngửi thôi cũng đã khiến mọi người phải thấy đói.

"Ta cố ý kêu phòng bếp nhỏ hầm thêm một ít canh, bệ hạ uống một ít đi." Thẩm Úc múc một chén canh có màu trắng ngà ra rồi đưa tới trước mặt Thương Quân Lẫm.

Thương Quân Lẫm đương nhiên sẽ không từ chối ý tốt của y, một chén canh nóng vào bụng thì từ trong ra ngoài đều trở nên ấm áp.

Thương Quân Lẫm ăn rất nhanh, cho dù là vừa ăn vừa chăm sóc cho Thẩm Úc thì vẫn ăn xong trước Thẩm Úc, từ trước đến nay Thẩm Úc đều thích ăn uống chậm rãi nên dù thấy người đàn ông đã ăn xong rồi thì y cũng không sốt ruột.

Thương Quân Lẫm không đi xử lý sổ con tiếp mà ngồi đợi Thẩm Úc ăn xong rồi mới dẫn người đến trước bàn làm việc để cùng nhau ngồi xuống.

"Gần đây bệ hạ vẫn còn phải xử lý chuyện của Việt Vương sao?" Thẩm Úc nhìn nội dung trong cuốn sổ con, đó là do Tuân Triều viết ra, bên trong đang nói về tình hình hiện tại của Nhạc Châu.

Việc Việt Vương dẫn binh làm phản đã khiến Nhạc Châu rối loạn một khoảng thời gian, cũng may Tuân Triều đã đến kịp nên đã nhanh chóng đè cơn bạo loạn xuống, không gây ra bất cứ sự tổn thất nào.

Việt Vương đã chiếm cứ Nhạc Châu nhiều năm nên có mối liên hệ rất sâu sắc với các lực lượng ở Nhạc Châu, trong số đó còn rất nhiều người đã âm thầm đứng về phía Việt Vương rồi nên nếu muốn lấy lại được Nhạc Châu một cách dễ dàng thì trước tiên còn cần giải quyết sạch sẽ những lực lượng này.

Nhiệm vụ chính của Tuân Triều chính là việc này.

Mọi chuyện tiến triển cũng xem như là thuận lợi, điều duy nhất khiến Tuân Triều phải để ý chính là một phần lực lượng của Việt Vương ở Nhạc Châu đã biến mất.

"Hẳn là những người này đã trốn khỏi Nhạc Châu và hợp lại với Việt Vương." Ngón tay của Thẩm Úc đặt ở bên rìa của cuốn sổ con, giọng nói của y vẫn rất vững vàng.

Thương Quân Lẫm: "Đúng vậy, trẫm đã kêu Cố Hoài điều tra thử, quả thật trên đường bọn họ đã giải quyết một cánh quân đến từ Nhạc Châu, trừ cái này ra thì còn có vài lực lượng không biết chui từ đâu ra nữa."

Cố Hoài nhận nhiệm vụ mới rồi, còn chưa kịp ăn năm mới thì đã phải rời khỏi kinh thành, hắn còn cần phải căn cứ vào những kết quả đã thẩm vấn được để dọn dẹp sạch sẽ những tàn lưu của mấy lực lượng này.

Thẩm Úc: "Hiện tại bệ hạ đã bắt được người rồi, vậy đến cùng thì cái kẻ mấy năm nay vẫn đứng phía sau Việt Vương là ai? Cái tên Đàm tiên sinh kia cũng chỉ nghe lệnh mà làm việc thôi đúng không?"

Sau khi Việt Vương bị bắt thì Thẩm Úc đã biết được những chuyện xảy ra trong dạo gần đây của Việt Vương từ miệng của Thương Quân Lẫm, nhìn thế nào thì cái tên Đàm tiên sinh kia cũng không giống người thật sự làm chủ phía sau.

Thương Quân Lẫm: "Đúng vậy, mấy ngày nay Bộ Hình vẫn đang thẩm vấn, cái tên Đàm tiên sinh kia biết được rất nhiều tin tức, căn cứ vào kết quả thẩm vấn ông ta thì cũng đã bắt được thêm rất nhiều người, nhưng mãi mà vẫn không thể thẩm vấn được ai là kẻ đứng ở sau màn."

Thẩm Úc: "Là không hỏi được hay là..."

Thương Quân Lẫm xoa lên giữa mày: "Là vì ngay cả bọn họ cũng không biết thân phận thật sự của đối phương, người kia chưa từng thật sự xuất hiện ở trước mặt bọn họ, lúc muốn giao mệnh lệnh cho bọn họ thì cũng sẽ thông qua các "sứ giả", những "sứ giả" đó luôn mặc đồ đen và đeo mặt nạ nên không thể thấy rõ khuôn mặt."

Thẩm Úc: "Người này ẩn giấu rất sâu, lòng đề phòng cũng rất mạnh, nhiều người như vậy mà vẫn chưa từng có ai gặp được người này hay sao?"

Thương Quân Lẫm: "Đúng vậy."

Thẩm Úc: "Không lộ mặt thật nhưng lại vẫn có thế khiến người ta chịu thay mình làm việc, thật sự là càng ngày lại càng khiến ta tò mò về thân phận của người này, bình thường thì bọn họ xưng hô với người này như thế nào?"

Thương Quân Lẫm: "Gọi hắn là "đại nhân"."

Thẩm Úc: "Có thể được tiên đế tin tưởng và giao một lực lượng lớn như vậy vào trong tay thì ít nhất cũng phải là một người rất nổi bật trong thời kỳ mà tiên đế trị vì, nếu chỉ đối chiếu với triều đình hiện tại thôi thì sẽ không đủ, bệ hạ đã thử điều tra vị đại thần nào mà trước kia khá được tiên đế coi trọng hay chưa?"

Thương Quân Lẫm: "Đã thử điều tra rồi, có một người tương đối phù hợp nhưng đã qua đời vào mười năm trước rồi."

Manh mối đã bị cắt đứt.

Tin tức mà hiện tại bọn họ có được vẫn còn quá ít.

Kiếp trước Thẩm Úc gần như là không hề biết đến sự tồn tại của lực lượng này chứ đừng nói tới chuyện biết lực lượng này là do ai điều khiển, dù có nghĩ nữa thì vẫn không thể có kết quả được nên Thẩm Úc cũng chỉ dành tạm thời từ bỏ.

Năng lực hành động của Cố Hoài rất mạnh, binh lính hắn dẫn theo như những bóng quỷ đi lại khắp nơi trên Đại Hoàn và nhổ tận gốc những lực lượng đang ẩn náu ở những nơi tối tăm nhất.

Việc Việt Vương có âm mưu làm phản có chứng cứ vô cùng xác thực nên đáng lẽ hắn ta sẽ phải bị chém đầu ngay lập tức nhưng vì suy xét đến chuyện sắp đón Tết rồi nên Thương Quân Lẫm quyết định dịch thời gian hành hình ra xa hơn một chút.

Nhà tù của bộ Hình cũng khác với ngục tối, bên trong nhốt vô số loại phạm nhân khác nhau, Việt Vương bị nhốt riêng ở một nơi và ngày nào cũng sẽ bị thẩm vấn một lần.

Hắn ta đã bị tước đi tên hiệu được phong và cả họ của mình, đã bị xóa tên khỏi hoàng thất rồi nên hiện tại hắn đã không còn là một vương gia cao quý nữa mà đã trở thành một tên tội nhân đê tiện.

Thương Quân Lẫm muốn tìm thêm tin tức từ miệng của hắn ta, mà người thẩm vấn cũng biết hắn ta không còn cơ hội trở lại như trước nữa nên lúc ra tay với hắn ta cũng không hề e ngại gì, chẳng qua chỉ mới mấy ngày thôi mà Việt Vương đã bị tra tấn đến nỗi không còn nhìn ra hình người.

Người đàn ông trên người toàn là máu đang nằm cuộn lại ở một góc ven tường, dù chỉ có một tiếng động nhỏ thôi thì hắn cũng sẽ không nhịn được mà muốn lùi vào trong hơn nữa, hai mắt hắn cũng đã trở nên vẩn đục, biểu cảm thì đầy e sợ, đâu còn nửa phần dáng vẻ của Việt Vương năm nào.

Mỗi một nơi trên người của hắn ta đều đang rất đau, đó là những miệng vết thương được để lại sau những màn tra tấn, người tra tấn chỉ cần đảm bảo rằng hắn sẽ không chết là được, vì vậy nên những miệng vết thương không nguy hiểm đến tính mạng thì bọn họ cũng lười quản.

Miệng vết thương đã bị nhiễm trùng và trở nên thối rữa, nếu không phải vì hiện tại đang là mùa đông thì chỉ sợ chúng sẽ lại càng nghiêm trọng hơn.

Ánh trăng rọi vào từ cái cửa sổ ở trên đỉnh đầu, Việt Vương ngẩng đầu lên, hoảng hốt mà nhìn vào ánh trăng kia.

Lạnh lẽo một cách thanh cao, tràn đầy hấp dẫn, hắn ta run rẩy vươn tay như là muốn bắt lấy một chút tia sáng của trăng nhưng thứ hắn nắm được chỉ là một khoảng không.

Mặt trăng treo cao trên chín tầng trời kia là thứ mà sao hắn có thể bắt lấy được.

Việt Vương che mặt lại, tiếng cười khàn khàn xuyên thấu qua những khe hở ngón tay của hắn mà tràn ra.

Không biết đã qua bao lâu, người đàn ông đang chật vật dựa vào ven tường kia bỗng không cử động nữa.

"Bệ hạ, sắp đến đại lễ lên ngôi rồi, ngài xem thử xem ngài có còn muốn sửa đổi quá trình nào hay không."

Giọng nói xa lạ đã đánh thức sự tỉnh táo của Việt Vương, hắn mở mắt ra thì phát hiện mình đang đứng ở trong hoàng cung trăng lệ và huy hoàng, vô số người đang đứng ở xung quanh hắn và gọi hắn là "bệ hạ", hơn nữa trong tay bọn họ còn đang nâng quần áo và trang sức mà chỉ có đế vương mới được sử dụng.

Hắn giang hai cánh tay ra, cung nhân cẩn thận mà mặc miện phục màu đen tượng trưng cho thân phận để vương cho hắn.

Trong tòa điện lớn được thắp nến đỏ nhưng bên ngoài lại xám xịt, khiến người ta không thể thở nổi.

"Bệ hạ, Thẩm công tử tới rồi."

Thẩm công tử?

Là ai?

Hắn còn chưa kịp hỏi thì một thanh niên mặc một bộ đồ màu xanh lam với thân hình thon gầy đã chậm rãi tiến vào.

"Chúc mừng bệ hạ đã được như ước nguyện."

!!!

Việt Vương trợn trừng mắt lên, hắn đã thấy rõ dáng vẻ của người vừa tới, đó là Thẩm Úc, nhưng lại không quá giống với Thẩm Úc ở trong ấn tượng của hắn. 

Thẩm Úc đứng ở trước mặt hắn lớn tuổi hơn trong ấn tượng của hắn một chút, ngũ quan của y cũng đã hoàn toàn nảy nở, trên mặt y còn có một loại khí chất rất khó để diễn tả bằng lời, trông lại càng lay động lòng người hơn.

Y gọi bệ hạ là đang gọi hắn hay sao?

"Đã đến giờ lành rồi, bệ hạ nên làm lễ lên ngôi."

Tiếp đó hắn lên ngôi đế vương trước sự vây quanh của tất cả mọi người, trở thành chủ nhân chân chính của Đại Hoàn, tất cả mọi người đều đang phủ phục ở dưới chân của hắn, trong đó bao gồm cả Thẩm Úc.

Dường như Thẩm Úc yêu hắn, hắn có thể nhìn thấy hấu tình ý kéo dài từ trong mắt y, hắn đã từng nhìn thấy ánh mắt tương tự của Thẩm Úc nhưng lúc đó người mà y nhìn không phải là hắn.

Hắn đã cố ý nói bóng nói gió để hỏi người bên cạnh về tình hình hiện tại của Thương Quân Lẫm, hắn nhận được đáp án là một năm trước đối phương đã chết trận, hơn nữa còn chết đi trong tiếng xấu, đây chính là kết quả mà hắn đã nghĩ cho Thương Quân Lẫm.

Tất cả mọi nguyện vọng của hắn đã được thực hiện.

Hắn ngồi trên ngai vàng, từ trên cao mà nhìn xuống các vị đại thần đang phủ phục ở dưới chân của mình, và còn cả Thẩm Úc đang đứng ở bên cạnh hắn nữa, nụ cười trên mặt hắn càng ngày càng tươi hơn.

Sau đó hắn tỉnh lại.

Trời vẫn còn chưa sáng, ánh trăng đã nấp vào trong những tầng mây, hắn ta đang chìm sâu vào trong bóng tối và không thể nào thoát ra nổi.

Từ sau hôm đó, mấy ngày liên tục hắn đều mơ thấy giấc mơ này sau khi ngủ, cảnh tượng trong giấc mộng cũng càng ngày càng chán thật hơn, chân thật đến mức hắn ta không muốn tỉnh lại nữa.

Cuộc sống ở trong mộng trái ngược hoàn toàn với tình hình hiện tại của hắn ta, tinh thần của Việt Vương càng ngày lại càng hoảng hốt hơn, càng về sau, sự đẹp đẽ trong mộng lại càng như đang châm chọc sự thất bại của hắn trong hiện thực, trong mọng hắn càng thành công thì lúc tỉnh lại hắn lại càng bị sự chênh lệch cực kì lớn kia ép cho không dám ngẩng đầu lên.

Sự khác thường của Việt Vương đương nhiên không thể thoát được khỏi mắt viên quan luôn để ý đến hắn.

Ban đầu Thương Quân Lẫm cũng không để ý lắm mà chỉ kêu bọn họ trước lúc chưa hỏi được đáp án thì đừng để người chết mất rồi cũng thôi.

Trong phòng Ngự Thư, đội trưởng của Ẩn Long Vệ đang cung kính quỳ trên mặt đất và nói ra hết những tin tức mà mình điều tra được.

"Nói như vậy thì trước lúc quý quân vào cung thì đã từng có tiếp xúc với một thân phận do Việt Vương cải trang thành nhưng cũng không hề có bất cứ tiếp xúc nào với Cố Hoài hay sao?"

"Vâng ạ."

Ngón tay của Thương Quân Lẫm như có như không mà gõ lên mặt bàn, nếu là như thế này thì lại không khớp với biểu hiện của Thẩm Úc, nhìn thái độ của Thẩm Úc thì cũng không giống như là chưa từng có bất cứ tiếp xúc nào với Cố Hoài trước đó.

Trên người của Thẩm Úc có rất nhiều chuyện kì lạ mà y cũng không hề giấu giếm chuyện này, theo việc quan hệ giữa y và Thương Quân Lẫm càng ngày càng thân mật hơn thì Thương Quân Lẫm cũng càng ngày càng cảm nhận được Thẩm Úc có nhiều bí mật hơn. 

Đủ loại suy nghĩ hiện lên trong đầu, cuối cùng Thương Quân Lẫm nhắn mắt lại rồi nói: "Chuyện này dừng lại ở đây được rồi."

Hắn có dự cảm rằng dù có tiếp tục điều tra thì cũng sẽ không thể tra được thêm chút tin tức nào có tác dụng nữa.

Thương Quân Lẫm một mình ở lại trong phòng Ngự Thư thêm khoảng nửa canh giờ, lúc hắn trở lại Cung Ngọc Chương thì trên mặt cũng đã không còn điều gì khác thường.

"Bệ hạ nhanh tới đây đi," Thẩm Úc nở nụ cười tiếp đón Thương Quân Lẫm, "Ta vừa viết một ít câu đối chúc phúc để bệ hạ đưa đến phòng Ngự Thư dán."

"Được," Thương Quân Lẫm cười rồi đi qua cầm lấy cây bút ở bên cạnh, "A Úc viết cho trẫm rồi thì trẫm cũng sẽ viết một bức cho A Úc."

Thẩm Úc viết rất nhiều, sau khi chia cho cung nhân một ít thì số còn lại y kêu Mộ Tịch đưa đến cho thái phi, dù nói như thế nào thì bà ấy cũng đã từng trợ giúp Thương Quân Lẫm, Thẩm Úc có cái nhìn rất tốt về bà ấy.

Vào trước đêm giao thừa, thượng thư bộ Hình đã xin gặp Thương Quân Lẫm.

"Bệ hạ, tên tội nhân kia lại tiếp tục ầm ĩ đòi gặp ngài."

Mấy ngày nay bộ Hình đã dùng hết mọi cách để hỏi ra các thông tin, thế nhưng tin tức mà Thương Quân Lẫm muốn biết nhất thì Việt Vương lại vẫn không chịu nói ra.

Trong nhà tù của bộ Hình.

Việt Vương nắm lấy song sắt trong nhà tù rồi chậm rãi đứng lên.

"Thương Quân Lẫm, ngươi đã cướp đi tất cả mọi thứ của ta!" Trên mặt Việt Vương lộ vẻ điên cuồng, giọng nói cũng trở nên nghẹn ngào, "Đáng lẽ Thẩm Úc sẽ là của ta, là ngươi đã cướp y khỏi tay ta! Ngươi cũng cảm nhận được điều đó đúng không?"

Việt Vương nhìn người đàn ông có khí chất cao quý kia rồi đột nhiên cười ha hả:

"Đồ bị cướp đi thì cuối cùng vẫn sẽ trở về với vòng tay của chủ nhân chân chính—
Bình Luận (0)
Comment