Mỹ Nhân Bệnh Tật Không Làm Thế Thân

Chương 78

Giang Hoài Thanh cũng không ngờ lần gặp đầu tiên sau khi biết thân phận của bọn họ lại diễn ra trong tình cạnh này.

Hắn cho rằng những kỉ niệm bọn họ ở chung với nhau trong quá khứ sẽ biến mất sau khi biết được thân phận thật sự của bọn họ. Sau này khi gặp lại thì Thương Quân Lẫm vẫn là đế vương cao cao tại thượng*, Thẩm Úc vẫn là quý quân của hậu cung, còn hắn cũng sẽ làm một thần tử cẩn trọng, cũng giống như các quan viên khác ở Đại Hoàn. (Chỉ người ở địa vị cao không tiếp xúc được.)

Ai biết được sau khi hắn đã làm tốt công tác chuẩn bị thì hai người này lại đột nhiên xuất hiện ở viện nhỏ mà hắn và Hạ Thừa Vũ đang ở tạm vì phải tránh né sự mời gọi của các bà mối chứ.

Nên hiện tại Giang Hoài Thanh cũng không biết nên bày ra biểu cảm gì.

Sự kinh ngạc và chấn động trong lòng Giang Hoài Thanh đã đạt tới đỉnh điểm, hắn ngơ ngác nhìn hai người đi vào, đầu óc cũng trống rỗng.

Hạ Thừa Vũ thấy tiếng nói chuyện bên ngoài dừng giữa chừng, hắn lo xảy ra chuyện gì nên vội bỏ việc đang làm dở ra  rồi đi ra xem. 

Liếc mắt một cái liền thấy Thương Quân Lẫm và Thẩm Úc đang đi tới trước mặt.

Bước chân của Hạ Thừa Vũ hơi khựng lại một chút, hắn đã biết vì sao Giang Hoài Thanh đột nhiên lại mất tiếng, thử nhìn về phía Giang Hoài Thanh đang đứng, quả nhiên Giang Hoài Thanh đang ngơ ngác đứng đó và nhìn thẳng về phía hai người đang đến gần mà không hề có chút phản ứng nào. 

Thẩm Úc cũng đã thấy phản ứng của Giang Hoài Thanh, y cảm thấy rất vui. Kiếp trước cấp dưới này của y cứ như một ông cụ non, trong lòng luôn đè nặng tầng tầng lớp lớp bí mật, tuy rằng cách làm việc rất trầm ổn nhưng tinh thần hắn vẫn luôn ủ rũ. Nếu không phải vì đang có việc phải làm nên hắn mới miễn cưỡng chống đỡ để sống tiếp thì Thẩm Úc cảm thấy hắn có thể rời khỏi thế giới này vào bất cứ lúc nào.

Một đời này Giang Hoài Thanh đã trở nên rất khác, hắn cũng có được những người bạn cùng chung chí hướng. Thẩm Úc cũng không biết kiếp trước Giang Hoài Thanh có gặp được Hạ Thừa Vũ hay không nhưng một đời này hai người hiểu nhau đã gặp được nhau, hơn nữa Hạ Thừa Vũ vẫn luôn cố ý che chở Giang Hoài Thanh, mà khoa cử cũng kết thúc một cách thuận lợi và cả hai người đều đạt được kết quả tốt. Hiện tại có thể thấy Giang Hoài Thanh tràn đầy tinh thần, trông vừa phấn chấn lại vừa hăng hái, lại còn mang theo sự tự do tự tại mà một người thiếu niên nên có.

Thẩm Úc bị biểu cảm của Giang Hoài Thanh chọc cười, y cười rồi nói: "Thế nào, thấy chúng ta tới cửa thăm hỏi nên bất ngờ sao, có vui không? Sao không nói lời nào?"

"Vui chỗ nào, bất ngờ chỗ nào......" Suýt chút nữa đã trở thành kinh hãi luôn rồi.

Nghe thấy lời của Thẩm Úc, tinh thần của Giang Hoài Thanh mới phục hồi.

Lúc này, Hạ Thừa Vũ đã đi tới: "Hai vị đi đường xa mới đến được đây, không thể tiếp đón từ xa là do chúng ta sắp xếp không chu toàn."

"Vốn dĩ cũng là do chúng ta nổi hứng muốn đến mà thôi, nghe nói các ngươi dọn đến nhà mới nên cũng muốn tới chúc mừng."


Mạnh công công cũng mặc thường phục như hai người họ thấy thế liền bê quà đến. 

"Chút tấm lòng, Hạ huynh và Hoài Thanh cứ nhận lấy đi." Thẩm Úc nói.

"Hai vị có thể tới ngôi nhà nhỏ này đã là bồng tất sinh huy*," Hạ Thừa Vũ nhận lấy đồ trong tay Mạnh công công, nghiêng người nói, "Hai vị mau vào bên trong đi."
(Giống rồng đến nhà tôm, nhưng có thêm nghĩa là được khách tặng quà để góp phần trang trí nhà cửa.)

"Đúng, đúng, mau tiến vào." Cuối cùng đầu óc đang chậm một nhịp của Giang Hoài Thanh cũng đã khôi phục lại bình thường.

Thẩm Úc và Thương Quân Lẫm đi lên phía trước, vừa đi vừa đánh giá tòa viện này, viện nhỏ này nằm ở vị trí khá yên lặng, tuy diện tích không lớn nhưng cách bài trí rất tinh xảo, tuy rằng không mất quá nhiều công sức để bố trí nhưng mọi thứ vẫn rất thanh tao, nhã nhặn, thể hiện được sự sang trọng mà chỉ có các gia tộc quyền thế mới có được.

"Hình như Hoài Thanh rất kinh ngạc khi thấy chúng ta đến?" Bốn người ngồi xuống, Thẩm Úc dẫn đầu nói.

"Không dối gạt quý quân......"

"Lúc ở bên ngoài cứ xưng hô với chúng ta như bình thường là được," Thẩm Úc ngắt lời Giang Hoài Thanh rồi nhìn về phía Thương Quân Lẫm, "Có phải không, A Lẫm?"

Thương Quân Lẫm gật đầu: "Ở bên ngoài không cần quá quan trọng chuyện lễ nghi."

Giang Hoài Thanh không phải người cố chấp, thấy thế liền ngoan ngoãn sửa lại xưng hô: "Không dối gạt Dư huynh, ta thật sự không ngờ lại gặp các ngươi ở chỗ này."

"Ta đoán đúng rồi, ta và A Lẫm cũng vừa lúc phải rời cung có việc nên thuận đường tới thăm các ngươi luôn," Thẩm Úc chớp chớp mắt, "Cũng nhân tiện tới đây ăn thử những món ngon được ngươi khen không dứt miệng."

Chuyện Thẩm Úc nói chính là chuyện Giang Hoài Thanh nhắc đến trong thư, bọn họ đã mời đầu bếp của Giang Nam tới đây, người này làm đồ ăn rất ngon, mà hương vị cũng không quá giống với kinh thành, đặc biệt là ở các loại điểm tâm ngọt, Giang Hoài Thanh nhớ Thẩm Úc thích ngọt nên đã cố ý viết thư kể cho y nghe.

"Chúng ta tự mình tới thử cũng tiện hơn so với việc ngươi phải gửi chúng vào trong cung." Thẩm Úc bổ sung thêm.

Ở cuối bức thư Giang Hoài Thanh có viết nếu Thẩm Úc muốn thử thì hắn có thể kêu đầu bếp trong phủ làm thêm một ít rồi gửi vào cho y.

"Thật không dám giấu giếm, lúc ta viết thư cũng không nghĩ nhiều, lúc gửi thư đi mới nhận ra viết thế không ổn lắm." Lúc trước Giang Hoài Thanh đã viết thư cho bọn họ rất nhiều lần nên cũng rất quen thuộc, vì thế lúc hắn viết thư cho bọn họ cũng theo bản năng mà bỏ quên thân phận hiện tại của Thẩm Úc và Thương Quân Lẫm, cho nên giọng điệu lúc viết thư vẫn tuỳ ý như trước kia.


"Ngươi có thể thường xuyên viết thư cho ta, như thế ta cũng sẽ rất vui. Trước kia ta bị vây trong Hầu phủ nên cũng không có người bạn nào, sau này Hoài Thanh cứ đối xử với ta giống như lúc trước là được."

"Nếu hai vị không chê thì Hoài Thanh cũng bạo gan đồng ý, ngoại trừ Thừa Vũ huynh thì ta cũng chỉ quen Lâm huynh và Dư huynh mà thôi." Nói đúng ra là thân với Thẩm Úc hơn, trực giác của Giang Hoài Thanh rất giống với trực giác của những con vật nhỏ bé, ngay từ lúc bắt đầu nó đã cảnh báo hắn không nên chọc vào Thương Quân Lẫm.

Cho nên hắn cũng không dám chơi với Thương Quân Lẫm, trong thời gian quen biết hắn đã khắc sâu một nhận thức đó là sự dịu dàng của Thương Quân Lẫm chỉ dành cho một mình Thẩm Úc. 

Trong số những người hầu ở trong phủ thì cũng có vài người đã hầu hạ Hạ Thừa Vũ từ lúc hắn còn ở Giang Nam, bọn họ rất hiếm khi thấy chủ nhân nhà mình có bạn bè tới chơi, may mà lúc bọn họ bôn ba từ Giang Nam tới đây cũng đã đưa tới rất nhiều đặc sản, thấy thế liền vội kêu người ở phòng bếp chuẩn bị, dù sao cũng cần phải để làm cho những vị khách cảm thấy hài lòng.

Thẩm Úc và Thương Quân Lẫm không vội trở về cung, thấy Thẩm Úc thật sự cảm thấy tò mò đối với đồ ăn trong phủ của Hạ Thừa Vũ nên Thương Quân Lẫm cũng chủ động thể hiện mình cũng muốn dùng bữa ở đây, đồng thời hắn cũng âm thầm lập kế hoạch để sau khi trở về cung sẽ tìm ra những đầu bếp xuất sắc của các vùng khác rồi đưa người đến Ngọc Chương Cung.

Một bữa tiệc nhỏ mà cả khách lẫn chủ đều vui, dưới sự điều hoà của Thẩm Úc, rất nhanh giữa hai bên đã khôi phục lại bầu không khí như trước kia.

Quả thật đúng như lời Giang Hoài Thanh nói, đầu bếp ở trong phủ của Hạ Thừa Vũ làm đồ ăn rất ngon, đặc biệt là trong các loại điểm tâm ngọt, nhỏ nhưng rất tinh xảo, ngọt mà không ngấy, ăn rất ngon, khiến cho Thẩm Úc yêu thích.

Gần một nửa điểm tâm ngọt ở trên bàn đã rơi vào bụng Thẩm Úc, nếu không phải do  Thương Quân Lẫm cứ nhìn thì chắc y còn có thể ăn nhiều hơn.

Không ngoài dự kiến, kết quả của việc ăn bất chấp chính là một Thẩm Úc đã no căng.

Sau khi đã trở lại Ngọc Chương Cung, Thẩm Úc vẫn cảm thấy không thoải mái lắm, Thương Quân Lẫm vừa đỡ y đi dạo  trong sân vừa nói : "Đáng lẽ trẫm không nên mềm lòng mà để ngươi ăn nhiều như vậy."

Thương Quân Lẫm đã nhiều lần bị ánh mắt hơi mang sự khẩn cầu của Thẩm Úc đánh bại, cứ thấy Thẩm Úc ăn trong niềm vui vẻ và sự thỏa mãn là hắn lại mềm lòng, và hậu quả của việc bất chấp hậu quả chính là ban đêm Thẩm Úc sẽ cảm thấy khó chịu và trằn trọc, không thể nào ngủ yên giấc.

Trăng lên giữa trời, hoa trăng* nở đầy trên mặt đất, những nơi có thể nhìn thấy đều khoác lên mình một tầng ánh sáng màu bạc trông rất lạnh lẽo, ban đêm mọi thứ đều rất yên tĩnh, thi thoảng sẽ có tiếng kêu vang của côn trùng. (Ẩn dụ của ánh trăng:))

Sau khi vào cung, sinh hoạt của Thẩm Úc cực kỳ quy luật, rất hiếm khi thấy được cảnh sắc này của Ngọc Chương Cung, y nhìn vầng trăng tròn trĩnh đang lơ lửng trên bầu trời đêm liền thở dài rồi nói: "Nếu ta không chống lại thì ta và bệ hạ cũng sẽ không thể nhìn thấy cảnh sắc đẹp như vậy được, bệ hạ nhìn xem, đêm nay trăng rất tròn."

Tựa như viên ngọc bàn chuế đang nằm giữa bầu trời đen nhánh, toả ra ánh bạc nhàn nhạt, một mình thắp sáng cả bầu trời đêm.

"A Úc nói gì cũng đúng."

Thương Quân Lẫm nắm tay Thẩm Úc, chậm rãi bước đi trên đường mòn, gió nhẹ nhàng thổi tới, mang đến từng cơn lạnh lẽo, thi thoảng hai người sẽ nhỏ giọng nói mấy câu rồi hưởng thụ khoảng thời gian yên tĩnh hiếm có.
Ngày hôm sau, Thương Quân Lẫm vẫn quyết định gọi Cố thái y tới bắt mạch cho Thẩm Úc.

Sau một khoảng thời gian điều dưỡng cẩn thận thì thân thể của Thẩm Úc đã có chuyển biến tốt đẹp, Cố thái y cũng đổi từ hai ngày đến bắt mạch một lần qua bảy ngày mới đến bắt mạch một lần. Những loại thuộc vừa chua vừa đắng kia cũng bị vứt bỏ. 

Cố thái y quen thuộc bắt mạch cho Thẩm Úc, một lát sau thu tay lại rồi nói: "Quý quân nên ăn ít lại, thần viết một phương thuốc, uống hai ngày thì sẽ không còn gì đáng ngại."

Thẩm Úc cũng không ngờ có một ngày mình lại phải uống thuốc vì nguyên nhân này, y rút tay về rồi kéo tay áo xuống, hỏi: "Thuốc lần này chắc sẽ không giống như lần trước đâu đúng không?"

Thẩm Úc thật sự đã bị phương thuốc kia của Cố thái y doạ sợ, cái loại thuốc kia có hương vị rất khó tả, y không bao giờ muốn đụng vào nó nữa.

Trong mắt Cố thái y ẩn ẩn ý cười, nói: "Quý quân yên tâm, sẽ không khó uống như vậy nữa đâu."

Xem mạch xong, Cố thái y cũng không ở lại lâu, sau khi dặn dò một vài điều cần chú ý liền đứng dậy rời đi.

Mộ Tịch cầm phương thuốc đi mua thuốc, tất cả những gì vào miệng của Thẩm Úc đầu do nàng phụ trách, không cho người khác có cơ hội đụng vào. Thẩm Úc cũng dựa theo ký ức của kiếp trước mà viết ra một ít cách để sử dụng xi măng, y định sửa sang lại rồi đưa cho Thương Quân Lẫm để hắn đưa cho người của Công Bộ làm.

"A Úc đang viết cái gì vậy?" Sau khi hạ triều, Thương Quân Lẫm đi thẳng tới Ngọc Chương Cung, hiện tại ngoại trừ Ngự Thư Phòng và đại điện để vào triều thì nơi Thương Quân Lẫm ở nhiều nhất chính là Ngọc Chương Cung.

Hiện tại mọi người đã chuyển từ sự kinh ngạc khi thấy Thẩm Úc được sủng ái qua chuyện thấy nhiều rồi, không có gì đặc biệt. Giờ bọn họ cảm thấy dù bệ hạ có làm gì vì quý quân thì cũng không có gì kỳ quái cả.

"Thứ này hả, ta đang định sửa sang lại chút để đưa cho người của Công Bộ, bọn họ xem xong chắc sẽ có thể nghĩ ra nhiều đồ vật tới hơn." Thẩm Úc mở tờ giấy đã được chuẩn bị tốt ra rồi đưa tới trước mặt Thương Quân Lẫm.

Thương Quân Lẫm xem xong, trầm tư: "Xi măng còn có nhiều tác dụng hơn so với trong tưởng tượng của trẫm."

"Bệ hạ mau tới đây để ta dựa một chút." Nội dung đã sửa sang lại, không khác biệt lắm, Thương Quân Lẫm đã trở lại nên Thẩm Úc cũng không muốn làm gì nữa.

Thương Quân Lẫm ngồi xuống theo ý y, Thẩm Úc lập tức dựa vào người hắn.

Thương Quân Lẫm ôm người, chậm rãi nói: "Lần này A Úc lại cho trẫm một món quà có tác dụng lớn hơn cả trong tưởng tượng của trẫm nữa, trẫm nên làm thế nào để báo đáp A Úc?"

Thẩm Úc: "Ta chỉ đưa ra một vài chuyện nhỏ, còn cụ thể thế nào thì vẫn do người của Công Bộ bỏ công sức, thay vì báo đáp ta thì bệ hạ vẫn nên nghĩ cách để cho người của Công Bộ có thể làm việc một cách thuận lợi hơn đi."


Thương Quân Lẫm: "A Úc lại có cách gì sao?"

Thẩm Úc: "Chỉ là nhớ ra lần trước Công Bộ thượng thư đã nói Công Bộ rất khác với những chỗ khác, bên trong cần phải có nhiều loại nghề khác nhau, hay là bệ hạ mở một cuộc thi để chuyên môn chọn lựa nhân tài cho Công Bộ."

Nếu một quốc gia muốn phát triển lớn mạnh thì cần phải phát triển về mọi mặt, đặc biệt là trong việc sáng tạo. Đây là điều Thẩm Úc rút ra được khi đọc cuốn sách kia.

"Biện pháp này có thể suy xét thêm, quả thật người của Công Bộ không đủ để dùng, lát nữa trẫm sẽ gọi các đại thần tới bàn chuyện." Thương Quân Lẫm giơ tay, nhéo mặt Thẩm Úc, "Còn A Úc thì sao, A Úc không muốn gì hết sao?"

"Bệ hạ đã cho ta rất nhiều thứ, ta chỉ đưa ra một ít ý tưởng mà thôi, cuối cùng nó có tốt cho Đại Hoàn hay không thì sau này mới biết được, nếu bệ hạ thật sự muốn cho ta cái gì thì cứ coi như ngài đang nợ ta một yêu cầu đi, nếu sau này những thứ đó có lợi cho Đại Hoàn thì bệ hạ lại đồng ý với yêu cầu của ta cũng không muộn."

"Được."

Lúc hai người đang nói chuyện thì Mộ Tịch đã bưng thuốc vào, Thẩm Úc thấy nước thuốc đen nhánh thì hơi nhíu mày.

Thương Quân Lẫm cảm thấy rất buồn cười, hắn cầm lấy chén thuốc từ tay Mộ Tịch rồi nói: "Ngươi lui xuống trước đi."

Mộ Tịch cúi đầu lui ra.

Thương Quân Lẫm bưng thuốc tới gần, Thẩm Úc lập tức lui về phía sau.

Không thể trách y được, nhìn tư thế này của Thương Quân Lẫm là lại khiến y nghĩ đến hương vị kì quái của loại thuốc lần trước, cũng không biết lúc ấy Thương Quân Lẫm đã nghĩ gì khi ngậm thuốc để đút cho y.

"A Úc trốn cái gì chứ?" Trong mắt Thương Quân Lẫm tản ra ý cười, một tay chắn phía sau người y, ngăn y tiếp tục lui về phía sau, "Không phải Cố Thái y đã nói thuốc này không khó uống như thuốc lần trước sao?"


Quê dùm A Úc luôn ắ =(;



Tác giả có lời muốn nói: Canh một cầu dinh dưỡng dịch! Có canh hai
Cảm tạ ở 2021-08-1821:30:25~2021-08-1916:05:46 trong lúc vì ta đầu ra bá vương phiếu hoặc tưới dinh dưỡng dịch tiểu thiên sứ nga ~
Cảm tạ đầu ra địa lôi tiểu thiên sứ: W đứa ở mỗi ngày không ngủ được 2 cái; ngốc nghếch, dư sanh, cây trúc 1 cái;
Cảm tạ tưới dinh dưỡng dịch tiểu thiên sứ: Tám tháng 80 bình; pi 69 bình; chỗ rẽ quay đầu lại, bẹp bẹp 50 bình; hâm vũ 36 bình; đồng tử không cao hứng 35 bình; sầu riêng tô, Taka., tử nhứ hành 30 bình; duy AAAA vịt 25 bình; hoàng thành mộng cũ, không thành, XYHZHIbsp;20 bình; thiên kim khó mua lan thuyền cười 15 bình; linh u 14 bình; trường nguyện, gây sự, vũ tinh, bảy vũ, silver_ thỏ, mãn, hạ tập thanh tiểu cục cưng, tô mộc, chỉ nghĩ nằm thắng không nghĩ học tập 10 bình; tại hạ vì công 9 bình; an lợi 5 hào 6 bình; tương phùng không quen biết, đức tạp mã, bảo bảo, 407471185 bình; a hô hô 4 bình; 47842883, da tạp da tạp 3 bình; tận trời, vân tưởng y thường hoa tưởng dung, phong hương diệp trúc, Suei, tím tím 2 bình; địch tiểu hoa hoa ZY, thanh ca, trọng tình điểu _, khó lấy tên,...., Sớm tối, 49017315, hải ly hét lớn một tiếng 1 bình;
Phi thường cảm tạ đại gia đối ta duy trì, ta sẽ tiếp tục nỗ lực!

Bình Luận (0)
Comment