Mỹ Nhân, Chúng Ta Đến Tú Ân Ái Đi

Chương 21

Tuy nói là qua thất tịch sớm, nhưng hai người đều rất ăn ý ở nhà ăn cơm, một người thì cảm thấy thức ăn người yêu nấu là ngon nhất, người còn lại sao, y cảm giác nấu ăn cho người mình thích rồi nhìn người ấy ăn, là một chuyện cực kỳ thỏa mãn.

Tần Nhạc trốn việc về nhà sớm tựa như một cái đuôi to lẽo đẽo theo Lâm Hạ.

Trong phòng bếp, một người nấu cơm một người phụ giúp. Tuy rằng người phụ giúp dáng người cao lớn ở trong phòng bếp có chút gò bó, động tác hơi vụng. Nhưng động tác nghiêm túc thật cẩn thận kỹ lưỡng, thậm chí còn có thể nghe thấy trong miệng lẩm nhẩm công thức nấu ăn: một chút muối, một muỗng nước tương, ây, một chút là bao nhiêu? Một muỗng là loại muỗng nào?

Mà một thanh niên hơi thấp hơn mặc một cái tạp dề thuần trắng rất hợp với y, gọn gàng lưu loát bỏ nguyên liệu vào trong nồi. Nắng chiều dịu dàng xuyên qua khung cửa sổ thủy tinh chiếu vào trên người họ, mọi thứ đều đẹp đến mức khiến người khác không nỡ phá hỏng.

Thanh niên mở nắp nồi hầm, thật cẩn thận thổi nguội thức ăn trong chiếc muỗng, giơ lên cho nam nhân đang đứng phía sau vòng tay ôm thắt lưng y nếm thử hương vị.

Nam nhân cẩn thận thưởng thức, gật gật đầu. Thanh niên đang định xoay người tắt lửa, bị một nụ hôn cuốn sạch đi tất cả vị giác.

Chấm dứt một nụ hôn triền miên Lâm Hạ cười tủm tỉm nghĩ: hương vị quả nhiên vừa đúng.

Ngọt ngọt ngào ngào ăn xong cơm chiều hai người nhanh tay nhanh chân chia nhau dọn dẹp phòng bếp, tay trong tay ra ngoài tản bộ.

Trên đường đã có không khí đêm thất tịch, các cửa hàng treo bong bóng màu hồng phấn, còn có người rao bán hoa hồng.

Tần Nhạc không mua, hai người bọn họ đều không quá thích loại hoa rực rỡ như vậy. Kết quả không ngờ bị một bé gái quấn lấy.

“Anh ơi, anh mua hoa đi.” Bé gái kéo góc áo Tần Nhạc, lại nhìn sang Lâm Hạ đang nắm tay hắn định khen một chút. Ý? Nhưng mà đây là anh hay chị vậy nhỉ?

Lâm Hạ ngắm khuôn mặt Tần Nhạc bởi vì bị sinh vật bé nhỏ mềm mại tiếp xúc thân mật mà trở nên cứng ngắt bật cười, khom lưng sờ sờ tóc cô bé: “Em gái nhỏ, nhưng mà anh không phải là chị gái.”

Bé gái ngược lại không hề rụt rè, đảo đảo đôi mắt to tròn đen nhánh: “Nhưng anh còn xinh đẹp hơn những chị gái khác, vậy anh trai càng phải mua hoa, như thế anh trai xinh đẹp sẽ về nhà với anh.”

Người qua đường xung quanh bật cười, có người hảo tâm khuyên cô bé bán hoa: “Bọn họ là hai nam nhân, hai nam nhân thì không thể…” Câu nói kế tiếp ngưng bặt, chỉ thấy Tần Nhạc khom lưng rút từ trong lẵng hoa của cô bé ra một chuỗi hoa sứ. Thanh toán tiền. Đeo vào cổ tay Lâm Hạ.

Còn lung lay bàn tay đang nắm lấy nhau của hai người, thanh âm trầm thấp mang theo ý cười: “Anh trai xinh đẹp, có theo tôi về nhà không.”

Lâm Hạ đỏ mặt, ngón tay lại siết chặt lấy bàn tay Tần Nhạc.

Người đàn ông nói được một nửa kia có chút xấu hổ, nhìn cô bé còn đang nhìn về phía mình, gãi gãi đầu nói: “… Nam nhân cùng nam nhân cũng có thể cùng một chỗ.” Dứt lời cười cười xin lỗi Tần Nhạc.

Hai người vốn không để ý việc nhỏ như thế, nhưng mà người đàn ông kia vừa nói xong, tiếng cười cùng âm thanh khúc khích đầy thiện ý xung quanh dần dần nhiều hơn, tựa như bọn họ cũng không khác gì những cặp tình nhân bình thường khác, còn có một cô gái nhìn có vẻ mạnh mẽ nhéo lỗ tai bạn trai mình nửa làm nũng nửa hâm mộ nói : “Anh xem tình cảm của người ta tốt quá chừng, còn anh ngay cả một câu dễ nghe cũng không biết nói.” Anh chàng nam sinh mọt sách có chút chán nản, cô nàng khoác tay cậu ta: “Thôi đi bỏ đi…” Phía sau không biết nói gì đó, nam sinh lại lấy lại tinh thần.

Lâm Hạ mỉm cười, kéo Tần Nhạc đi vào đoàn người. Dừng chân lại trước một cửa hàng có bảng hiệu hoài cổ chữ Italy màu trắng nền đen.

Giải thích: “Tây trang đặt may lần trước đã xong rồi.” Tây trang của Tần Nhạc rất nhiều, nhưng Lâm Hạ không có tây trang, lúc trước y cũng vẫn cảm thấy mình không cần, kết quả lần trước lúc y đi nhận giải thưởng, liền gặp phiền toái rất lớn.

Cho nên Tần Nhạc dẫn y đi đặt một bộ, về phần Tần Nhạc tây trang rất nhiều vì sao cũng muốn đặt may. Chúng ta không nên chọc thủng con người không được tự nhiên muốn mặc quần áo tình nhân ấy.

“Xin chào, tôi có thể giúp được gì cho ngài?”

“Xin chào, tôi tới lấy hai bộ tây trang đặt may theo yêu cầu.”

“Xin hỏi là Lâm tiên sinh sao?” Lâm Hạ gật đầu.

Nhân viên mang hai bộ tây trang đã may xong ra cho bọn họ xem. Bình thường loại quần áo đặt may này đều cần mặc thử tại chỗ, bộ mà Lâm Hạ đặt may lại là kiểu phục cổ Tần Nhạc chọn lúc trước, mặc vào tương đối rườm rà. Nhân viên lễ phép hỏi ý Lâm Hạ có cần bọn họ giúp đỡ hay không. Kết quả bị Tần Nhạc đen mặt đuổi đi.

Lâm Hạ như cười như không nhìn hắn chằm chằm, nhưng mà người ta da mặt dày, ngược lại rước lấy sự giúp đỡ ‘nhiệt tình’ của hắn: “Muốn anh đi vào giúp em không?” Thanh âm trầm thấp nhuộm đỏ vành tai Lâm Hạ.

Lâm Hạ trừng mắt nhìn hắn một cái, hai người đàn ông vào cùng một phòng thay đồ trước mặt công chúng có thể nhìn được sao?!

Tần Nhạc bị đôi mắt đào hoa kia trừng ủy khuất nói: “Em cứ coi anh như nhân viên là được rồi.”

Lâm Hạ không còn mặt mũi nào ở lại nữa không thèm để ý đến hắn một mình vào phòng thay quần áo.

Nhưng mà y quả nhiên không am hiểu loại quần áo phức tạp này, ép buộc hơn nửa ngày mới miễn cưỡng mặc vào, cầm nơ áo trong tay đi ra tìm Tần Nhạc.

Vừa ra khỏi cửa liền suýt nữa đâm vào một nam sinh đang cầm một cái khoăn voan cô dâu.

Nam sinh nhìn y sửng sốt nửa ngày, thẳng đến Lâm Hạ dừng chân, cậu ta mới ý thức được chính mình vẫn đang không lễ phép nhìn chằm chằm người khác, một lát sau lại đỏ bừng mặt phát hiện mình chặn mất đường đi.

“Thật… thật ngại quá.” Nam sinh cuống quít xin lỗi, có chút nói năng lộn xộn.

Lâm Hạ buồn cười, lắc đầu tỏ vẻ không sao, còn nhắc nhở cậu ta: “Khoăn voan quét xuống đất rồi. ”

Nam sinh ảo não, luống cuống tay chân xê dịch sang một bên, bắt đầu sửa sang lại áo cưới, nghĩ vẩn vơ, người kia bộ dạng thật là đẹp, hơn nữa mang lại cho người khác cảm giác thật thoải mái…

Lâm Hạ tìm thấy Tần Nhạc đã thay đồ xong đang đợi y.

Tần Nhạc thấy người tới, đứng lên, tây trang phong cách phục cổ khiến làn da vốn trắng nõn của người nọ càng thêm mê người như ngọc, đường may ôm người hiển lộ vòng eo càng thêm tinh tế phẳng phiu. Cổ tay cổ áo sơ mi phức tạp phối hợp với mái tóc dài hơi xoăn màu đay của Lâm Hạ, tựa như vương tử thời trung cổ bước ra từ trong tranh.

Tần Nhạc một tay giúp y thắt nơ, một bên thở dài: “Làm sao bây giờ? Thật muốn giấu em đi.” Lâm Hạ cười nói: “Vậy lại đặt thêm một bộ đơn giản, bộ này… giữ ở nhà chỉ mặc cho một mình anh xem.” Cổ họng Tần Nhạc căng thẳng, cảm xúc cuồn cuộn trong mắt, nửa ngày mới bình phục xuống giọng khàn khàn: “Đừng dung túng anh như vậy.”

Lâm Hạ nhún nhún vai, nhìn nhìn nam nhân cũng một thân tây trang phẳng phiu, không phức tạp như y, lại càng có thể phác họa ra khí chất đạm mạc xa cách của nam nhân, chỉ có đôi mắt kia, khi nhìn thấy Lâm Hạ mới nhiễm lên độ ấm. Lâm Hạ mỉm cười nói: “Bởi vì em cũng muốn giấu anh đi.”

Hai người chỉ riêng xem kiểu dáng cũng không giống nhau, nhưng khi hai người đứng chung một chỗ người sáng suốt đều có thể nhìn ra được, đây là một đôi tình nhân. Hoa văn chìm trên người Tần Nhạc đối ứng với đường viền hoa trên tây trang Lâm Hạ, đá quý xanh sẫm cùng kiểu dáng trên nơ áo, càng tỏ rõ hai người là một đôi. Một ôn nhuận một anh tuấn.

Ánh mắt của một người đàn ông ôn hòa đang từ trên lầu hai đi xuống hỏi thăm cũng không kìm được bị hấp dẫn qua, cuối cùng không khỏi thầm than một tiếng xứng đôi.

Lúc Lâm Hạ đi đến bàn phục vụ cùng nhân viên công tác xác nhận quần áo, nam nhân liền nhanh tay chụp một tấm ảnh nắm tay của hai người, vừa lòng nhìn bóng lưng Lâm Hạ cùng bàn tay mang nhẫn đôi trong ảnh.

Tần Nhạc bước nhanh theo sau, nhân viên công tác ngẩng đầu nhìn hắn: “Tần tiên sinh, thứ lần trước ngài đặt làm, cần giao luôn bây giờ hay không?” Những nhân viên phục vụ này đều là nhân tinh, Tần Nhạc là khách quen nơi này, người đi cùng hắn đến đây vẫn chưa từng thay đổi, tự nhiên không lo lắng nói lộ ra cái gì, huống chi đồ vật Tần tiên sinh chọn hẳn chính là đưa cho người thanh niên bên cạnh nhiều năm như vậy nhưng mỗi lần nhìn thấy vẫn không khỏi bị kinh diễm này? Trong mắt quản lý chợt lóe ý cười, đã từng thấy rất nhiều người đưa phu nhân rồi lại đưa tình nhân đến. Quả nhiên, Tần Nhạc gật gật đầu.

Lâm Hạ hiếu kỳ nhìn hắn, khi quản lý đi ra cầm trong tay một cái hộp hẹp dài. Tần Nhạc không đợi quản lý mở lời, tự tay tiếp nhận lấy mở ra, cầm ra một dây ruy-băng xanh sẫm viền bạc khảm đá mắt mèo dẹt màu nâu đậm.

“Anh buộc lên giúp em?”

Lâm Hạ khóe miệng mỉm cười xuyên qua gương nhìn nam nhân nghiêm túc phía sau, dây ruy-băng xanh sẫm kết hợp với đá quý trên nơ áo của hai người càng thêm rực rỡ, đá mắt mèo nâu đậm gần với màu mắt cùng màu tóc của Lâm Hạ, tây trang phục cổ sau khi phối với dây cột tóc càng lộ ra vẻ cổ điển.

Quản lý hợp thời bổ sung: “Đây là Tần tiên sinh tự mình thiết kế, chúng tôi còn lo lắng làm không ra hiệu quả tốt như bản thiết kế.”

Lâm Hạ khóe mắt cong cong tựa như đong đầy mật đường, nốt ruồi son hoạt bát nhảy lên, ngay cả giọng nói cũng mang theo ngọt ngào: “Em rất thích.”

Người đàn ông ôn hòa đứng bên cạnh bụm mặt đột nhiên cảm giác răng nanh nhưng nhức, loại cảm giác đột nhiên bị người xa lạ show ân ái đầy mặt này thật là rất khó tả.

Nam nhân nhìn bóng dáng nắm tay bước đi của hai người, đột nhiên phá lệ khát khao cuộc sống sau hôn nhân, một chút sợ hãi trước hôn nhân cũng tiêu tán không thiếu.

***

Anh cầm hóa đơn trở lại dưới lầu, lại nhìn thấy vị hôn thê của mình đang kích động, cô kéo chiếc váy thật dài muốn xuống lầu. Nam nhân ôm chặt cô ôn nhu nói: “Tiểu Tư, sao vậy?”

Cô nắm lấy vạt áo của anh nôn nóng nói: “Thiên ca, vừa rồi có phải là em trai không?”

Sầm Thiên sửng sốt, nhíu mi nghĩ nghĩ: “Tần Nhạc?”

Cô gật gật đầu, Sầm Thiên giật mình nói: “Khó trách anh cảm giác có chút quen mặt, nhưng em ấy thay đổi rất nhiều so với ảnh chụp.”

Tần Tư có chút nghẹn ngào: “Tấm ảnh em đưa anh xem kia chụp lúc em ấy mười tám tuổi, sau này…”

Khóe mắt Tần Tư có chút ướt át: “Anh nói có phải đều do em…”

Sầm Thiên ngầm thở dài một hơi, dịu dàng vỗ vỗ lưng Tần Tư: “Không trách em, em trai cũng chưa từng trách em. Hơn nữa, em ấy hiện tại cùng Lâm Hạ sống rất tốt, tình cảm của bọn họ rất tốt.” Nam nhân nghe qua chuyện của Tần Nhạc, sau đó lại gặp được, tự nhiên liền biết tên hai người.

Trong mắt Tần Tư mờ mịt: “Anh nói mẹ vẫn cứ nghĩ không thông…” Chỉ có loại thời điểm này, ở bên cạnh vị hôn phu của mình, cô mới thật sự giống như một người phụ nữ mềm yếu.

Sầm Thiên bất đắc dĩ, chuyện này không phải anh có thể xen vào: “Yên tâm, thật ra mẹ vợ đã bắt đầu buông lỏng.” Chẳng qua cái khúc mắc cuối cùng cần một cái cơ hội mà thôi.

Người đứng bên cạnh Tần Tư rõ ràng là nam sinh vừa rồi suýt đụng vào Lâm Hạ. Cậu thẳng tắp nhìn chằm chằm vào bóng dáng đi xa của Lâm Hạ, có chút rối rắm xoa xoa tóc.

“Tư tỷ, người vừa nãy là Nhạc ca?”

Tần Tư dưới sự trấn an của Sầm Thiên đã bình tĩnh trở lại gật gật đầu, còn trêu chọc: “Em không phải sùng bái Nhạc ca của em nhất sao? Cả một đường cứ líu ríu hỏi chuyện của nó, sao nhìn thấy người thật lại nhận không ra?”

Thiếu niên có chút ngượng ngùng: “Biến hóa quá lớn, nhận không ra.”

Thiếu niên rối rắm thật lâu mới mở miệng hỏi: “Nhạc ca… cùng bạn trai anh ấy tình cảm rất tốt?”

Sầm Thiên gật gật đầu, anh rất có cảm tình với thiếu niên hoạt bát này, tiếp lời: “Tốt tới mức cả anh cũng hâm mộ, nếu là có một nửa ngọt ngào của bọn họ, sau khi kết hôn phỏng chừng mỗi ngày đều như đang tắm giữa chocolate.”

Còn ám chỉ chớp mắt vài cái về phía Tần Tư, rước lấy khuôn mặt ửng đỏ của Tần Tư cùng một cái đấm.

Thiếu niên trong lòng có chuyện không có tâm tư suy nghĩ nhiều như vậy, có chút sốt ruột nói: “Nhưng mà, nam nhân cùng nam nhân thật sự có thể lâu dài sao? Nếu Nhạc ca cùng một chỗ với người kia không phải là không có con cái, cũng không có gia đình sao?”

Tần Tư nghiêm mặt, ngữ khí có chút nghiêm khắc, đổi thành hình tượng như khi ở công ty: “Tiểu Mộc, trên thế giới tất cả tình cảm đều có chỗ hợp lý của nó, không thể bởi vì bọn họ là thiểu số, liền không bình thường. Đối với em trai chị mà nói, nơi có Lâm Hạ chính là gia đình. Hơn nữa con cái quan trọng như vậy sao? Nếu sau này em cưới một người vợ, mà cô ấy không thể sinh con, em liền ly hôn sao? Đó không phải tình yêu, đó là giao dịch.” Trước kia cô không suy nghĩ cẩn thận, mới mất đi em trai mình lâu như vậy. Tuy rằng cô biết, mâu thuẫn giữa Tần Nhạc cùng trong nhà không chỉ là chuyện Lâm Hạ, nhưng mỗi khi nhớ đến chính mình lúc trước miệng phun ác ngôn, Tần Tư liền sẽ đêm không ngủ yên. Tuy rằng sau này cô nói xin lỗi với Tần Nhạc, cũng tỏ vẻ mình ủng hộ Tần Nhạc bọn họ trước mặt cha mẹ, nhưng thương tổn cũng đã tạo thành. Có lẽ lúc trước nếu cô có thể nghĩ rõ ràng những đạo lý này, đứng ra ngăn chặn, nhà bọn họ cũng sẽ không mất đi Tần Nhạc suốt sáu năm trời.

Thật ra năm đó trước khi rạn vỡ, quan hệ giữa Tần Nhạc cùng trong nhà cũng đã dịu đi rất nhiều, tuy rằng mẹ chưa nói xin lỗi vì sự lạnh lùng lúc ban đầu, nhưng Tần Nhạc cũng không còn kháng cự như vậy khi mẹ quan tâm hắn, sau này cô mới đoán được biến hóa của em trai có lẽ là do thiếu niên kia mang đến. Đáng tiếc, khi đó không có người ý thức được, phản ứng đầu tiên của bọn họ đều là, em trai đã bắt đầu nghiêm túc học tập, tính cách cũng không còn quái gở như vậy, vì sao lại có người cướp hắn đi. Đợi đến năm tháng trôi qua như nước, cô mới phát hiện là bọn họ từng bước đẩy Tần Nhạc ra xa.

Thu hồi suy nghĩ, sắc mặt của Tần Tư chậm rãi dịu lại: “Hơn nữa, em cảm thấy bọn họ không hạnh phúc sao?” Tần Mộc nghẹn lời, nghĩ đến cha mẹ lúc nào cũng khắc khẩu của mình cùng người đàn ông vừa gặp kia còn có bóng dáng sóng vai bên nhau của hai người, sắc mặt phức tạp.

Sau một lúc lâu, thở dài nhẹ nhõm một hơi, lại buồn rầu nhìn giao diện bình luận đang không ngừng load bình luận mới bên dưới weibo @CV Lan Lăng trên màn hình di động.

***

Hai người Tần Nhạc cùng Lâm Hạ cũng không biết được nhiều như vậy, đi bộ trở về nhà, sau khi ôn nhu triền miên trên giường, hai người dùng điện thoại gần như đồng thời phát một cái weibo.

@CV Lan Lăng: Mạch thượng nhan như ngọc, công tử thế vô song (1). @ Nguyệt Hạ gặp mỹ nhân. [ hình ảnh ]

(1) Mạch thượng nhan như ngọc, công tử thế vô song: dùng để khen một người rất tuấn tú, khuôn mặt như mỹ ngọc, có một không hai.

Hình đính kèm chính là tấm ảnh Lan Lăng vừa chụp trong tiệm, bối cảnh cùng bóng dáng của Lâm Hạ đều bị làm mờ, nhưng mà đôi tay nắm lấy nhau cùng nhẫn đôi lại rất rõ ràng.

@ Nguyệt Hạ gặp mỹ nhân: “Lan Lăng Vương, một trong tứ đại mỹ nam thời cổ, ghi lại nói rằng: Phong điều khai sảng, khí thải thiều triệt.” (2) Đây cũng coi như là gặp mỹ nhân dưới trăng phải không? @CV Lan Lăng chúc mọi người thất tịch vui vẻ. [ yêu ngươi ][ hình ảnh ]

(2) Trích ‘Lan Lăng Trung Vũ vương bi’

Hình ảnh là bức tranh vẽ trước khi ra ngoài, trong tranh Tần Nhạc đứng dưới lầu gọi y xuống, vầng trăng sáng treo cao trên bầu trời, không có hành động dư thừa nào, nhưng từ trong tranh cũng có thể nắm lấy một chút tình cảm của tác giả.

Khóe miệng Tần Nhạc khẽ nhếch xoát weibo đang bị bọn họ làm rung động, anti cùng mấy kẻ hóng thị phi do cái thông báo hắn post buổi sáng đưa tới, nháy mắt bị đại quân fan bao phủ ——

“Ngao ngao ngao ngao ngao ngao, sao vương phi lại bị làm mờ.”

“LS vì sao trọng điểm vĩnh viễn đều sai vậy? Trọng điểm chẳng lẽ không phải @ là Nguyệt Hạ sỏa mụ sao?”

“Cho nên, Nguyệt Hạ sỏa mụ chính là vương phi? Hay là Nguyệt Hạ làm tiểu tam giữa vương gia vương phi?!”

“A đù, LS thiệt là ngược.”

“Động động não đi, không thấy bóng dáng bị làm mờ với nhẫn đôi của vương phi hả. Nguyệt Hạ sỏa mụ chính là vương phi ngao ngao ngao ngao ngao a!!”

“Tui muốn xuống lầu chạy mấy vòng, sinh thời vậy mà được nhìn thấy chân nhân của vương phi, a a a a a! Hơn nữa Nguyệt Hạ sỏa mụ trước kia đã từng trả lời tui đó!!! Tuy rằng lúc ấy tui cũng rất kích động!! Không ngờ hai người tui thích dĩ nhiên là cùng một người thiệt quá tốt!!!”

“Bị nổ thành pháo bông rồi biết không ngao ngao ngao ngao ngao!!”

“Ể? Nguyệt Hạ sỏa mụ là nam nhân?!!”

“Không phải ngự tỷ 1m8 hả!!!!!”

“LS có phải hay không lâu rồi không lên weibo không, mấy ngày trước lúc sỏa mụ post chứng cớ đã nói rồi, chuyện này đã sớm khiếp sợ qua rồi =v= ”

“A đệt, nếu không phải vẫn cho rằng Nguyệt Hạ sỏa mụ là ngự tỷ, chúng ta đã sớm phát hiện y với vương gia là một đôi có biết hay không?! Lúc trước khi cơ hữu hỏi tui vương gia với Nguyệt Hạ có phải có quan hệ với nhau không, tui nghĩa chính ngôn từ phản bác nàng, mặt đau quá hiu hiu hiu ~~ ”

……

“Tui rốt cuộc biết vì sao vương gia bảo vệ Nguyệt Hạ, cái chủ po não tàn kia định chia rẽ vương gia vương phi hả? Trước khi tui vào giới bọn họ đã cùng một chỗ rồi đó biết không? Làm sao có thể chia rẽ được!!”

“Độc Chước vậy mà mơ ước đại vương phi ôn nhu mĩ lệ của tui, không thể tha thứ!! 【 tui có thể nói tui đã chạy đi coi weibo của vương phi được không? Mang lại cho người ta cảm giác thiệt là ôn nhu!!!”

“Hỗ động giữa bọn họ thiệt ngọt thiệt ngọt ≧~≦ ”

“Sau khi biết họ là một đôi, tui phát hiện mấy cái đùa giỡn giữa cơ hữu lúc trước đều biến thành liếc mắt đưa tình!!”

“Đừng nói, chạy mấy vòng xong tui muốn đi lật xem weibo của bọn họ.”

Lâm Hạ xoa xoa mắt, tắt đèn tường, ghé vào trên người Tần Nhạc: “Vui vẻ?”

Tần Nhạc ném điện thoại sang một bên, hôn lên: “Em là của anh.”

Lâm Hạ hàm hồ nói: “Em là của anh, thất tịch vui vẻ.”

“Thất tịch vui vẻ.”

Đồng hồ trên tường vừa nhích qua mười hai giờ.
Bình Luận (0)
Comment