Trong động cướp lại
có một thư phòng dày đặc sách. Lũ thuộc hạ không dám đụng tay vào đó.
Thân phận chúng võ biền thô lỗ, có lần lỡ tay sắp xếp sai vị trí khiến
sơn vương không tìm được cái cần tìm đã nổi trận lôi đình thịnh nộ. Mà
sơn vương nổi giận thì cực kỳ đáng sợ. Người duy nhất bước được chân vào trong đó là Phạm sư gia. Cũng trạc tuổi sơn vương, nhưng khác với sơn
vương tính cách thất thường, Phạm sư gia điềm đạm, nhẹ nhàng. Đúng là
người có học có khác.
- Sơn vương!
- Ừ, doanh thu tháng này thế nào?
- Chúng ta cống cho lão đại vương theo quy định hằng tháng, còn lại
khoảng 3 vạn lượng. Chi phí trong trại làMộtvạn 200 lượng, các quan hệ
khác là 1000 lượng… May áo mới 980 lượng, đám cưới của sơn vương hết
7000 lượng. Chi hết bao nhiêu, người tự tổng kết nhé!
- Ừ. Tháng qua có tìm thêm con mồi nào mới không?
- Nhắm được 2 con mồi, đang âm thầm thu thập thông tin, vài ngày nữa sẽ có kết quả!
Trước đây lão Bành còn làm tướng cướp, cướp bóc nhiều nhưng thu nhập hàng
tháng chỉ khoảng hơn 5000 - 6000 lượng, còn Thiệu Khải Đăng không mặn mà với cướp bóc mà kiếm được không ít tiền. Vì sao? Hắn cũng đi cướp,
nhưng không cướp của dân. Không phải tốt bụng gì mà là cướp thế đúng là
chẳng được bao nhiêu, còn làm cho chúng sợ hãi dọn đi nơi khác. Đối
tượng nhắm tới là tầng lớp nhiều tiền hơn, bọn nhà giàu, hay cao cấp hơn là bọn quan lại. Tiền của chúng kiếm dễ như đếm lá, chia lại cho hắn
như một hình thức thỏa hiệp vẫn tốt hơn. Cướp chỉ được 1, 2 lần, ai mà
mang tiền cho mình mãi. Nên phải nghĩ cách làm sao để chúng ngoan ngoãn
nghe lời, tự động mang phẩm vật, tiền bạc cho hắn. Quan lại thì chân tay đa số là không sạch sẽ. Ăn dễ quá nên tên nào cũng muốn bám cái ghế của mình. Lũ nhà giàu thì nhiều tiền quá hay rửng mỡ, mèo mả gà đồng, nhiều trò khốn nạn khác để kiếm gái đẹp về, hay là nịnh bợ cầu quan tước.
Kiếm được chứng cứ phạm tội của bọn chúng, càng độc đáo, càng xác thật
càng tốt. Sau đó tiếp xúc, tiến hành “thương lượng”. Bọn chúng không
muốn đâu nhưng phải ngoan ngoãn chấp nhận, nộp cho hắn một phần thu nhập trong tháng. Hiện tại khách hàng là khoảng 12 tên, sống dư giả cho cả
trại suốt cả tháng trời. Cái gì cũng có cái giá của nó. Nhất định có cơ
hội, chúng không bỏ qua. Nhưng chẳng sao, lấy tiền của người ta rồi, có
hậu quả cũng là chuyện phải chấp nhận thôi.
- Sơn vương cưới vợ vui chứ?
- Ử! Rất vui!
- Cũng có nghe đồn là phu nhân dịu dàng, ngây thơ, là cực phẩm đấy.
- Ta biết.
- Không nói nữa, số quân chúng ta đang mỏng, sơn vương tìm thêm một số vị trí nhé! Để phòng có biến.
- Ừ ta nhớ rồi. Cho ta mượn phần nói về lão ta.
- Phần nói về lão đại vương thì có khá nhiều.Lần trước cũng nói cho ngài nghe rồi.
- Chuyện đó lớn quá! Công bố lên là lão ta chết chắc. Kiếm chuyện nào đó
nhẹ nhẹ hơn để khống chế. 14 động, cống vật hằng tháng không ít đâu.
Phạm Vĩnh Kỳ phì cười.Lão đại vương cũng không tha. Bản lĩnh thừa sức chiếm
ngôi cao nhất của cướp cả vùng, nhưng do tính lười biếng, đúng hơn là vô trách nhiệm nên tỏ ra an phận trong vai trò một sơn vương nhỏ nhoi. Hôm nay muốn vùng lên, chắc là vì phu nhân. Hôm qua đã khiến lão đại vương
mất mặt, không chiếm lợi thế, e rằng rắc rối to.
- Lão ấy thì cũng có chuyện liên quan tới quá khứ và bà vợ thứ ba nhưng nó cũng khá nghiêm trọng. Không biết…
- Ừ… Chuyện đó được đấy. Kể nghe xem!