Sát Tinh đang chờ một quyết định. Nếu hắn không chọn cách đi đến đường cùng như vậy, bọn
chúng đương nhiên sẽ buộc hắn giải quyết từng việc một. Nhưng hắn lại
muốn những kẻ này phải lựa chọn cái mà họ xem là quan trọng nhất. Tình
thân - bạn bè - tình yêu, mọi thứ đều không thể cùng song song thực
hiện.
Trong bụng Nương Tiên, cô bé nhỏ lại cử động. Cô bé chạm vào bản thể của hắn, vô tư:
- Anh ơi, em muốn nói chuyện với mẹ…
Đáp lại cô bé là sự vắng lặng. Vắng lặng đến mức đáng sợ. Dù cô bé đã lay đi lay lại đến mấy lần:
- Anh…
- Anh…
Im lặng. Cô bé nhỏ bắt đầu cảm thấy hoang mang:
- Hức…
- Hức…
Cô bé khóc.
Chỉ là một bào thai nên chưa thể có nước mắt. Chỉ là những tiếng hức hức
không ai nghe được. Nương Tiên chỉ cảm thấy bụng mình có chút rung động. Cô xoa nhẹ lên đó. Bào thai cũng rung lên như đáp lại, một lần rồi lại
một lần.
- Ca…
Cô bé nhỏ méo mặt, bắt đầy lay động ca ca của mình:
- Anh không thấy lên tiếng. Ca…
Một ánh mắt lười nhác liếc sang phía cô bé. Rồi cũng như em gái, cậu bé
cũng đến bên cạnh bản thể Sát Tinh, chạm tay vào. Cũng là im lặng.
- Ca ơi! Anh…
Một cái liếc mắt. Cô bé nhỏ im lặng ngay, để anh mình tiếp tục. Bàn tay
khác hẳn những ngón non mềm mịn màng của cô bé. Nó có những vuốt sắc
nhọn, một thứ vũ khí của thú săn mồi. Lại là một cái liếc mắt, nhưng lần này lại là cái liếc mắt như ra hiệu. Cô bé lại đặt bàn tay nhỏ nhắn lên trên bản thể của Sát Tinh:
- Anh ơi!
Sát
Tinh đang rất bình thản chờ quyết định. Nhưng chân hắn thì chỉ mơ hồ
muốn khuỵu xuống. Sức lựa đang theo trái tim rời khỏi hắn. Hắn cũng là
một sinh vật. Khác với người bình thường một chút, song là sinh vật nếu
rời xa trái tim là không được. Trái tim là ngọn nguồn của mọi sự sống
mà. Tiếng cô bé gọi mơn man trong một cõi nào đó. m thanh nghe thật êm
dịu. Đó là thứ thanh âm hay nhất mà cả đời hắn, chưa bao giờ được nghe.
Sát Tinh cũng chẳng mơ ước một ngày nào đó - sẽ có một tiếng gọi hay như thế dành riêng cho một mình mình.
- Anh ơi!
Cô bé lại cảm thấy hoang mang. Anh không lên tiếng. Anh không nghe…
- Anh không cần giúp em nói chuyện với mẹ cũng được. Em sẽ chờ lúc em được mẹ sinh ra. Anh về đây với em đi, anh ơi!
Bản thể là ở nơi ấy. Nhưng nguyên thần đang ở chốn này. Thể xác có thể tan
đi, song nguyên thần mà tan biến, Sát Tinh sẽ không còn tồn tại nữa. Như chưa bao giờ có mặt trên đời.
- Ca ơi… Anh không trả lời. Anh…
Một chút hơi tàn. Bản thể vốn đã trở thành một khối cầu của hắn bỗng dưng
chồm lên người cô bé. Nó giam cô bé lại, không để cô tiếp tục cất lên
cái thanh âm trong trẻo như muốn khóc ấy. Khi ra đời, rồi cô sẽ sống như một đứa nhóc bình thường. Mọi ký ức khi còn là bào thai sẽ không còn
nữa. Tiếng gọi “anh” tha thiết đó, hắn sẽ xem như một hoài niệm trước
khi biến mất mình từng có, rất ngọt ngào:
- Quyết định chưa nhỉ? Thời gian của ta…
Thiệu Khải Đăng cũng nghe được những lời thì thầm của cô bé nhỏ trong bụng
ấy. Hắn cũng biết, Sát Tinh là một mối đại họa. Sự có mặt của hắn và khả năng xé bụng người mẹ để chào đời. Nương Tiên là một tiên đá, nhưng
nàng pháp lực có hạn, sẽ không thể chống chọi lại được với Sát Tinh. Hắn im lặng. Móng vuốt cũng đã bật ra. Đầu óc dự tính rất nhanh. Chuyện của Khúc Huy là chuyện của loài người, bản thân Thiệu Khải Đăng đủ sức giải quyết. Bọn “nguyên lão viện” ấy sẽ không làm hại được Khúc Huy.
- Thiệu công tử, Thiệu đại gia. Chuyện của Khúc Huy có lẽ ngài đã nghĩ ra cách giải quyết. Ngài sẽ giết đám người nguyên lão viện, để Khúc Huy
không cần phải đối mặt với họ có phải không?
Quả nhiên là Huyết Ma. Bản lĩnh giữ bình tĩnh đó, không phải là ai cũng có, nhất là
khi kẻ địch đang nói đúng suy nghĩ trong đầu mình.
- Ta
cũng nghĩ tới khả năng đó rồi. Ngài không biết, khi ta nhập vào xác Khúc Huy - ta đã dùng súng bắn chết đến 3 cảnh sát. Camera của lũ loài người đã quay được toàn bộ diễn biến. Chuyện hắn đêm nay có mặt ở đâu, ta
cũng đã có sắp xếp. Hiện giờ có lẽ, cảnh sát đã đến chỗ đó rồi. Không
chỉ mình hắn, sẽ có rất nhiều người của ngươi - đêm nay có thể lọt vào
tay cảnh sát, à không - không chỉ là lọt, bọn cảnh sát ghét tội phạm như vậy, có thể bọn chúng sẽ chết, chết với những họng súng đen ngòm.
Thiệu Khải Đăng hơi lùi lại một chút. Cựu thiên đế cũng sững người:
- Chỉ cần ngươi rời khỏi nơi này, chọn Khúc Huy và bọn người kia, ta sẽ
dùng chút hơi tàn quay lại chính bản thể của mình. Và ta sẽ cho nó nổ
tung, vợ con ngươi. Ta không dám chắc họ sẽ an toàn khi có một vụ nổ lớn như vậy.
- Ngươi…
- Đó là trò chơi của kẻ liều, Thiệu đại gia à. Ta không có gì cả. Đương nhiên ta không nuối
tiếc bất cứ điều gì. Đừng trách ta độc ác bởi độc ác vốn là bản tính của ta mà. Ta chơi một cuộc chơi, sẽ làm mọi cách để thắng. Nếu không thể
thắng, cũng không để kẻ khác chiếm lợi thế của mình.
Hắn lại hướng về phía Diệp Vũ Tường:
- Ta vốn đã cho bà ta một ký ức giả. Và nó sẽ không bao giờ xóa được bởi
nó được cấy bởi chính một phần nguyên thần của ta. Bà ta thấy kẻ giết
chết Vũ Tường cũng chính là đứa con hiện giờ của bà ấy. Cách duy nhất
giải được nó là ngay bây giờ, ngươi giết chết ta. Hút lấy nguyên thần,
dùng nguyên thần của ta hút ra phần nguyên thần ấy, sau đó cho chúng
cùng tan biến với nhau.
Hắn chợt cười:
-
Một người phải giết ta mới có thể giải đi ký ức giả tạo, một người thì
cần ta sống để giải mối bòng bong của ta đã tạo nên. Ta chỉ có thể làm
theo ý của một người. Và thời gian không còn nhiều nữa.
Và hắn lại quay sang Thiên đế.
- Còn ngươi có lẽ cũng biết, chúng ta vốn là cùng thân thể. Nếu ngươi
không ăn tim ta trong thời gian ta còn tồn tại, sự biến mất của trái tim đó cũng sẽ kéo theo cả ngươi. Cuộc đời không có Thiên đế thì ai sẽ giải quyết mớ bòng bong này. Ăn tim của ta đi, và ta sẽ tan biến như chưa
bao giờ tồn tại. Đúng như ý mà ngươi muốn, đúng không?