Nương Tiên đứng yên trước cảnh trời đất mênh mông. Nàng đã thay đổi, chỉ là không biết mình đã thay đổi ở điểm gì.
- Con gái…
Thiên đế cũng đã thay đổi. Ngày xưa không ngần ngại ôm tiểu nhi hài xinh đẹp
này vào trong lòng. Bây giờ đã khác, thân là người làm cha, nữ nhi của
mình xinh đẹp đến thế, lại có cảm giác buồn buồn. Nương Tiên bỗng bất
thẩn quay lại, thiên đế phải dùng phép ẩn thân. Nếu để con gái thấy, sợ
là không nỡ, lại muốn mang nàng về thiên giới. Con gái vàng, con gái bạc mà. Phía trong, Thiệu Khải Đăng đang dùng que cời than chơi trò chơi
của riêng hắn. Ngay cả Đổng Khiết Nhi - nạn nhân trực tiếp cũng không
chịu được. Nàng giấu mặt vào vai Phạm Vĩnh Kỳ, giọng run run:
- Sư gia…
- Sơn vương cũng nên dẹp cái que cời đó đi… Nhìn là muốn bệnh…
- Nên ta mới gọi tiểu muội đến xem chứ! - Hắn cười trong khi gã đàn ông
kia giảy nãy, mặt tái nhợt chỉ biết yếu ớt phát ra những âm thanh đứt
quãng:
- Tôi… tôi sợ lắm!
- Ngốc quá! -
Phạm Vĩnh Kỳ âu yếm dỗ dành - Nàng chỉ cần xác nhận xem hắn có phải là
kẻ đã giết cả nhà nàng lúc trước không thôi? Chuyện còn lại để cho sơn
vương xử lý.
Đổng Khiết Nhi vẫn còn run rẩy. Nhưng nàng
đã nhận ra, gương mặt đó, tuy khác đêm kinh hoàng nọ. Lúc đó hả hê sung
sướng, rắn đanh, tàn bạo, còn bây giờ sưng húp thê thảm. Song, Khiết Nhi mãi mãi không quên.
- Là hắn… - Nàng bật khóc - Hắn đã cưỡng hiếp tỷ tỷ, giết tỷ phu. Hắn sai người giết cha mẹ. Là hắn!
- Được rồi! Vậy thì không cần khách sáo nữa.
Thiệu Khải Đăng phẩy tay ra hiệu. Phạm Vĩnh Kỳ ôm Khiết Nhi mềm nhũn vì xúc
động, hóa thành một làn khói, về phòng. Một chút hồ hương sẽ giúp nàng
ngủ say hơn, không phải nhớ tới cơn ác mộng. Khi hắn quay lại, que cời
sắt đã cháy xèo xèo trên da thịt phạm nhân. Thiệu Khải Đăng đang ngồi
trên ghế, suy nghĩ gì đó:
- Sơn vương…
-
Ừ! Làm gì tiếp theo nhỉ? Ta rất muốn hắn ta sống không bằng chết, nhưng
tự tay ra tay thì lại dơ bẩn mình. Ta muốn giữ cho mình một tâm hồn
trong sáng…
Lũ thuộc hạ không kềm được, khúc khích cười.
Phạm Vĩnh Kỳ thì thở dài. Giết thì một dao cho xong, việc gì phải nghĩ
ra nhiều trò hành hạ nhau như thế. Chúng ác độc, làm thế ta chẳng phải
cũng tự hạ mình, trở thành giống chúng sao?
- Mang hắn ra ngoài giết đi!
Mệnh lệnh gọn lỏn nhưng khiến bọn thuộc hạ rùng mình. Giọng nói của sư gia
nhẹ nhàng, ấm áp song khi ra lệnh khó ai dám cãi lại. Khác hẳn sơn
vương, bọn chúng còn dám trêu đùa.
- Dạ…
- Giết thế phải sớm quá không? - Khi tên đó bị kéo ra ngoài, Thiệu Khải Đăng tặc lưỡi - Ta còn muốn… .
- Hay ho gì ba cái trò đó! - Phạm Vĩnh Kỳ ngồi xuống cạnh bên - Còn tung tích tên quan đó, người đã tìm được chưa?
- Rồi! Hắn là Ngô Phạm - tri phủ Kỳ Châu.
- Triều đình này còn viên quan nào tốt không?
- Thật ra thì cái triều đình này không đến nỗi loạn lắm. Do chúng ta ở về dãy Nam, dân cư ít nên mới có tình trạng đó thôi. Mạn Bắc thì quan lại
tốt hơn, ta nghe nói nhà vua mới lên ngôi cũng khá tốt. Hắn ổn định,
thanh trừng một số ổ cướp lớn. Nghe nói sắp tới cũng sẽ đến đây, nên đại vương cũng lo một phần vì chuyện ấy.
- Thế thì người
triều đình ta nên để triều đình tự xử. Tôi sẽ thu thập chứng cứ phạm tội của hắn đưa lại cho triều đình. Tạm thời đi vắng vài ngày. Sơn vương ở
nhà một mình cẩn thận nhé…
- Đệ khéo lo! Đâu phải là lần đầu tiên ta ở một mình.
- Với phu nhân cũng vậy. Nàng ta là tiên đá, chưa hiểu việc đời, sơn
vương không nên lúc nào cũng bắt người ta ở trên giường. Phải dành thời
gian quan tâm, chăm chút. Chiếm được tiện nghi chỉ là thuận lợi, giữ
được hết đời không dựa vào tần suất lên giường nhiều hay ít mà là ở cách người đi vào lòng người đó thế nào.
- Ừ… Đi đi… Đệ là hồ yêu mà nói nhiều còn hơn bà thím nữa… Ta biết rồi!
Trong một góc thiên đế thầm tiếc, sao gã hồ yêu này không gặp Nương Tiên sớm
hơn nhỉ? Gả con gái cho hắn, ít ra sẽ an lòng hơn so với gã sơn vương
tính khí thất thường này.