- Người sẽ hợp tác với Thi Quỷ sao? Sinh vật ấy…
- Thật ra thì cũng không có ý định đó trước. Ta cũng chẳng biết hắn thế
nào - Thiệu Khải Đăng cười khẽ - Nhưng giờ thì yên tâm rồi?
- Yên tâm vì hắn cũng có điểm yếu sao?
- Thật ra sợ nhất là những thứ không có gì để mất. Lúc trước gặp, tuy là
cũng muốn so thử tài cao thấp với hắn, nhưng lúc đó còn gã thiên đế cũ,
hơn nữa ta… - Giọng hắn bỗng nhỏ hẳn xuống, có vẻ xấu hổ - Ta cũng không muốn bị chết sớm. Lo đánh nhau với Thi Quỷ, ai biết được thiên đế thình lình xuất hiện, lúc đó chết là chắc. Thôi thì hắn thích xác chết, ta
lại chán cuộc sống buồn tẻ, không ai xen vào chuyện của ai.
Đúng là tính toán của những kẻ chỉ có một mình. Ma quỷ độc ác thế nào, Phạm
Vĩnh Kỳ chưa thấy, chỉ biết đa số đều không có nhiều tham vọng, đều mong được sống, vì sự sống mà hành động, vậy thôi.
- Người nghĩ Thi Quỷ sẽ…
- Hắn ta cần khả năng gây ảo giác của đệ thì đệ chỉ cần quan tâm tới
chuyện đó thôi. Mọi chuyện sẽ được thực hiện đúng theo những gì nó cần
làm. Ai mạnh hơn thì thực hiện được đúng theo ý mình.
- Quy luật của sức mạnh sao?
- Không biết… Ta chỉ thấy vậy.
- Vậy chuyện của phu nhân?
- Chuyện đó thì không biết. Ta và con rắn lai đó ai là kẻ mạnh, cần phải xem ai dùng đúng phương pháp hơn.
Hắn cười khanh khách rồi bước nhanh về phía trước. Theo sau, Phạm Vĩnh Kỳ
rất muốn tập cái tính “hồn nhiên” đó, tiếc là lòng cứ mãi suy nghĩ, nỗi
lo lắng thì càng lúc càng đầy, muốn quên cũng không làm sao quên được.
- Đã nói với đệ rồi. Suy nghĩ nhiều làm gì cho mệt óc. Đệ cứ mang nặng cái trách nhiệm đó, biết khi nào…
Đang nói thì bỗng dừng lời. Phía trước là Úc Thạch Tiên:
- Em chào thầy ạ!
Phạm Vĩnh Kỳ lịch sự đáp lại bằng một nụ cười và cái gật đầu khẽ. Thiệu Khải Đăng rõ ràng là bối rối. Chỉ với phu nhân, mới có biểu cảm đó, hay vì
sơn vương đóng kịch quá hay:
- Bạn học Thiệu. Bạn ổn rồi chứ?
- Ổn rồi… Cảm ơn.
Lời nói nhẹ nhàng, bên trong còn có cả sự mềm mại và yếu đuối. Thay đổi
nhanh quá, có khi nếu không biết thân phận sẽ nghĩ sơn vương là con hồ
ly già dày đặn kinh nghiệm:
- Tôi đi trước. Em có thể dẫn Tiểu Khải Đăng đi đến hội trường số 7 không?
- Được ạ.
- Vậy thì cảm ơn em. Giúp giùm tôi nhé!
- Dạ.
Đi bên nhau, cả hai không nói gì. Nhưng tim của Thiệu Khải Đăng thì lại nhảy lên, đập loạn xạ:
- Bạn học Thiệu…
- Hửm?
- Tới giảng đường số 7 rồi.
- Còn… Úc…
- Tôi hôm nay không đi học. Tôi chỉ đến mượn sách thôi.
Mượn sách? Sao hắn lại không biết sớm hơn?
Sẽ… Mặt Thiệu Khải Đăng thoáng chốc bí xị. Chữ cũng chỉ mới học, đọc chưa thật thông thạo. Nàng mà hỏi, biết gì mà trả lời.
- Bạn học Thiệu có thích đọc sách không?
- Không.
- Bạn Thiệu nên đọc đi. Rất có ích.
- Ừ.
Bàn tay nàng mềm mại xốc lại chiếc ba lô. Gương mặt trắng mịn bây giờ phơn
phớt thêm một chút hồng, trông hết sức đáng yêu. Như thế này… làm sao mà chịu nổi đây.
- Bạn vào đi. Hội trường thứ bảy là ở đây rồi.
- Tôi… tôi muốn đến hội trường khác. Hội trường…
- Không có hội trường khác nữa đâu.
- Bạn… đồng học Úc sẽ ở đâu?
- À, - Nảng lại cười, tươi như một đóa hoa mới nở - Tôi đang ở chỗ của ba mẹ mình.
- Vậy à?
- Bạn vào đi - Thạch Tiên ngạc nhiên nhìn tên bạn học nhút nhát cứ đứng mãi ở cửa mà không vào - Tôi phải đi…
- À… Ừ… không…
Thạch Tiên đã vẫy tay với hắn rồi vội vã rồi khỏi thật nhanh. Còn lại một
mình, Thiệu Khải Đăng cứ tựa người vào vách mà mỉm cười. Đáng yêu, tuy
không giống như lúc trước, nhưng bây giờ những lời dễ thương đó khiến
hắn cứ ngẩn ngẩn ngơ ngơ, miệng thỉnh thoảng lại nhoẻn ra cười. Đám đông đi qua lại, ai cũng tò mò nhìn hắn, lạ lẫm. Nhưng đang trong tâm trạng
vui vẻ, Thiệu Khải Đăng không còn cảm nhận gì tới thế giới xung quanh,
cứ đứng yên một chỗ mà cười.
- Mẹ… Uống sữa nhé mẹ?
Diệp Vũ Tường quanh quẩn bên bà. Bà rất thương yêu những người thân của
mình. Long Thế Xương vốn là cậu ruột, nhưng cũng chính ông ta không màng tình thân ruột thịt, muốn thu tóm quyền lực. Mẹ bị thương, mẹ chảy máu. Mẹ có thể sẽ chết. Không bao giờ có thể gặp lại được mẹ nữa.
- Tại sao lại như vậy, tại sao chứ?
Bà nấc lên trong đau đớn. Tin tức mới vừa nghe từ lúc sáng. Em trai bà, vì muốn tranh giành ngôi vị môn chủ Long môn mà đã ám sát cha. Đứa em hiền lành đó, có lẽ nào…
- Chị ba!
Nó lẽo đẽo
theo bà khắp nơi. Có chuyện gì cũng về tâm sự với bà. Tại sao bây giờ
lại nó lại có thể âm mưu giết cha ruột của mình? Nhất định là có nhầm
lẫn nào đó, bà không tin. Nhất định không tin!
- Mẹ…
Bà càng khóc, Diệp Vũ Tường càng khó chịu. Chân tay như thừa thãi, không biết phải làm sao.
- Nín đi em.
Diệp Minh nhẹ nhàng ôm vợ vào lòng. Ông cầm lấy ly sữa trong tay con trai, nhẹ nhàng:
- Em uống một chút đi. Chuyện của cậu ấy anh sẽ điều tra rõ. Không sao đâu.
Vẫn đôi mắt đẹp ngày nào làm ông xao xuyến, bà bao năm rồi vẫn vậy, là một
bông hoa tinh khiết trong cõi đời này. Diệp Vũ Tường nhìn gương mặt mẹ
đã có chút sắc hồng hơn. Hắn cười, nụ cười vui vẻ hiếm hoi mà Diệp Minh
chợt thấy.
- Mình ra ngoài đi con. Để mẹ nghỉ.
Bàn tay của Diệp Vũ Tường luôn luôn lạnh. Nó làm cho ông có cảm giác rờn
rợn. Đã bao lâu rồi ông không chạm vào rồi. Từ cái ngày Thể Hoa sung
sướng gào lên trong điện thoại: “Anh ơi! Em tìm được con rồi!”. Làm sao
mà tìm được, khi ông đã nhặt được một bàn tay cụt một lóng. Bàn tay đó
với chiếc bớt hình trái tim nhỏ xíu mà ông xem là bí mật của riêng mình, của một người cha. Đứa trẻ được tìm thấy, rất giống Vũ Tường nhưng đôi
tay nó còn nguyên vẹn. À không, cụt một lóng, song ông tin chắc nó không phải là Vũ Tường. Vũ Tường của ông rất tươi tắn. Nó hay cười, tinh
nghịch, hồn nhiên, lăng xăng chạy nhảy khắp nơi không biết mệt. Khi nó
cười, đuôi mắt nhăn lại, nụ cười đặc biệt rạng rỡ. Đứa bé này lại rất
lạnh. Nó chỉ thích ngồi yên một chỗ. Ánh nhìn của nó luôn là ánh nhìn
không cảm xúc. Với ông, cũng luôn rất hờ hững. Một đứa trẻ dù có trải
qua cú sốc lớn, cũng sẽ không biến đổi như thế. Có thể hoảng loạn nhưng
không chai đá. Đứa trẻ này không có cảm xúc chứ không đơn thuần là “sợ
quá mà hóa dại” như chuẩn đoán của bác sĩ không có thực tài. Nó không
phải là con ông. Điều đó ông biết, và ông tin vợ ông cũng biết. Nhưng bà ấy lại là một người mẹ, bản năng của một người mẹ khiến bà yêu thương
nó như thể đó là con ruột của mình.
- Chuyện đó là con làm, đúng không?
- Ông ta suýt hại chết mẹ.
- Mẹ con rất thương em của mình.
- Không sao. Rồi cũng sẽ quên thôi.
- Không tha được sao?
- Rồi lại đặt bom hay sát thủ? Con và ba có trúng cũng không sao. Nhưng mẹ sẽ bị…
Lần này thì không nói gì được nữa. Ông đành thở dài.
- Tha được thì cũng nên tha.
- Không tha được.
Hắn bỏ vào trong, để lại người cha ngổn ngang trăm mối. Đôi lúc ông trách
mình đã không dứt khoát. Ban đầu là vì sợ vợ bị tổn thương, sau này là
sợ sự thay đổi. Ông cũng dần dần quen với sự có mặt của nó trong nhà
mình. Những nụ cười rạng rỡ, những lúc cha con chơi trò chơi không còn
nữa, song ông lại được một chiếc khăn đột ngột vắt ngang đầu khi bị sốt. Đứa bé ấy lạnh lùng và hờ hững, nhưng cũng không phải vì bản thân ông
cũng lạnh lùng, hờ hững với nó hay sao?