Sáng sớm, Thiệu Khải Đăng đã có mặt trước cổng trường. Từ xa, Thạch Tiên cũng mới xuống xe buýt:
- Bạn học Úc…
- Bạn học Thiệu…
Vẫn là kiểu xưng hô khách sáo như vậy. Hôm qua Thiệu Khải Đăng mới xem phim truyền hình. Một cảnh tượng thật lãng mạn. Người con gái cảm động đến
ngất ngây khi người con trai quỳ xuống, tặng cho cô một bó hoa hồng. Hắn thì sẽ không quỳ, nhưng hoa thì sẽ có:
- Tặng bạn…
Là một bó hoa hồng vàng tuyệt đẹp. Thạch Tiên có chút bối rối bởi những
ánh mắt tò mò lẫn trêu chọc của mọi người nhưng cô không nỡ làm người
kia mất mặt. Vả lại, hoa cũng rất đẹp mà:
- Cảm ơn bạn học Thiệu…
- Không có gì…
Nương Tiên của hắn là một cô gái lương thiện. Lúc xưa thì không thấy rõ, bây
giờ rõ ràng là nàng có “nhân tính” hơn rất nhiều người:
- Tôi không tặng hoa tùy tiện đâu. Thích ai thì tôi mới tặng.
Lời thú nhân bất ngờ của hắn khiến Thạch Tiên không khỏi bối rối. Cô cũng không biết nói gì, chỉ biết gượng cười:
- Tôi thích bạn lắm…
Cái lối tỏ tình thẳng toẹt này đã là lịch sự lắm với Thiệu Khải Đăng rồi.
Đêm qua trăn trở, hắn nhớ da diết mùi thơm trên da thịt nàng. Cái thói
thường là thế… Haiz ya, đã ăn một lần rồi, thậm chí là từng có một thời
gian đêm nào cũng được vùi vào lòng người ngọc. Bây giờ phải nén lại mà
thương mà nhớ. Làm sao mà chịu nổi đây cơ chứ?
- Cám ơn bạn… Nhưng mà…
- Không sao! - Hắn biết Thạch Tiên muốn nói gì. Đau lắm, không cần phải
nói ra đâu - Tôi thích bạn, bạn… không thích tôi cũng chẳng sao cả.
Lại một anh chàng si tình bị từ chối. Hiểu Mai, bạn thân của Thạch Tiên
nghĩ thế. Nếu hai cô gái biết, trong cái đầu tưởng chừng khờ khạo kia,
lại đang không ngừng sắp xếp kế hoạch, một phương pháp làm sao vừa chiếm lại nàng, vừa lấy trọn tâm hồn để nàng không rời mình được nữa? Một
cách hữu hiệu nhất. Nhưng gã Thi Quỷ đó, liệu có chịu phối hợp không?
- Tôi phải vào học rồi. Chào bạn học Thiệu nhé!
- Chào bạn.
Cười ngô nghê đưa tiễn nàng, nhưng đằng sau là một nỗi uất ức cần nơi xả.
Cái gã rắn nửa mùa kia cũng đang từ phía cổng trường đi ra. Hai người họ gặp nhau, cười cười nói nói:
- Khốn kiếp…
Hắn đút tay vào túi quần và đi thẳng. Đến góc khuất trong trường, giận dữ hét lên:
- Ra đây mau… Lấp ló là tao giết.
Là đám vệ sĩ được cử theo bảo vệ. Thời gian “ổn định” và tổ chức lại cơ
cấu tổ chức dù không dài nhưng cũng mang đến nhiều thành công nhất định. Kèm theo đó là không ít kẻ “gặm bồ hòn làm ngọt”. Khúc Huy nghe không
ít tin tức, cái mạng Thiệu Khải Đăng được trả giá tới cả triệu tệ. Số
sát thủ tung ra có lẽ không chỉ có vài người.
- Anh hai.
Ngày xưa là sơn vương, bây giờ gọi anh hai nghe nó dễ chịu hơn. Thiệu Khải Đăng không nói gì, lẳng lặng tựa người vào tường:
- Về đi!
- Anh hai. Anh Huy không cho. Anh ấy lo anh hai bị nguy hiểm.
Sao không là khu Tây, khu Bắc nào mà lại là khu Đông. Đã có Phạm Vĩnh Kỳ,
còn thêm một Khúc Huy. Người đâu mà chu đáo tới phát sợ: Điện thoại reo. Thiệu Khải Đăng bực bội đưa ĐTDĐ lên tai:
- Gì?
- Anh hai đi học xong nhớ về đúng giờ. Hôm nay…
- Tao không về đâu. Mày tự đi họp một mình đi!
Thật không biết là người lớn hay trẻ con nữa. Khúc Huy mỉm cười, trao điện thoại cho Phạm Vĩnh Kỳ:
- Sơn vương…
- Hửm?
- Về đi nhé. Không thể không có mặt ngài đâu.
Chỉ nói tới đó rồi Phạm Vĩnh Kỳ tắt máy. Khu Đông có nhiều người rất thú
vị, ở Khúc Huy tìm được cảm giác được chia sẻ. Trách nhiệm quản lý sơn
vương sở hữu sức mạnh vô hình mạnh mẽ nhưng tính cách thất thường bây
giờ không phải chỉ có một mình mình nữa.
- Ông chủ lớn giận dữ lắm.
- Chuyện chúng ta làm à?
- Động đến một số người tai to mặt lớn vốn có mối quan hệ với ông chủ.
Chuyện làm ăn là vậy mà. Đụng đến người này có thể làm thương tổn tới
người khác. Mà khi bị động chạm quyền lợi, có nhiều phiền phức xảy ra.
Khúc Huy lặng lẽ kết luận. Đằng sau đó có một chút ngao ngán, cảm thán về
thế thái nhân tình. Phạm Vĩnh Kỳ chợt nhớ ra, Khúc Huy là người có học
lực rất cao ở đây. Tốt nghiệp ở Mỹ, nghe nói từng xuất thân trong gia
đình danh giá, không biết sao lại đến nông nổi này. Cũng trong lúc đó
điện thoại của hắn rung lên:
- Alo…
- Hai
ngươi bảo đám người này không cần theo ta nữa - Thiệu Khải Đăng cười khẽ trong máy - Ta đang tìm nơi trút giận, bọn chúng có mặt, không khiến ta thoải mái hơn đâu.
Phạm Vĩnh Kỳ bấm phím tắt, quay sang Khúc Huy:
- Bảo người theo bảo vệ về đi. Sơn vương không phải là dạng người cần bảo vệ đâu. Chỉ nên cử người theo canh chừng người gây chuyện thôi.