——To be or not to be ,it’s a question.
Mô-za-a phá lệ xin nghỉ phép, ngày nghỉ viết là” Kéo dài vô hạn kì hạn” .
Đương Tiếu Nại cầm lấy đơn xin phép của Mô-za-a, khó được sợ run một chút, nhíu mày: “Cậu ấy ngay cả tiền thưởng cũng không cần ?” Ngu Công vui tươi hớn hở nói: “Lão Tam cậu liền phê chuẩn đi, người ta nói không chừng gặp nan ngôn chi ẩn.”
Tiếu Nại giương mắt nhìn nhìn khuôn mặt cười đến YD của Ngu Công đồng học, không chút để ý hỏi: “Cậu ấy nan ngôn chi ẩn ai?”
“Còn không phải tên KO kia sao——” Ngu Công thốt ra, rồi lại bật người phanh lại.
Tiếu Nại cười cười, kết luận nói: “KO?”
Ngu Công lập mã che miệng lại, trong lòng có tật giật mình hướng mọi nơi nhìn nhìn, biện bạch nói: “Ta cái gì cũng chưa nói a.”
Tiếu Nại không nói, hắn đại khái có thể suy đoán là tối hôm qua sau khi mình đi nhất định có chuyện gì đó đã xảy ra, khả hắn đích xác có chút tò mò, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, mới có thể làm cho người nào đó tình nguyện buông tha cho toàn bộ tiền thưởng mỗi tháng, để lui đầu làm đà điểu.
Xem ra, ngày hôm qua đi được quá sớm . . . . . . Tiếu Nại trầm ngâm trong chốc lát, hạ con dấu phê chuẩn.
“Mỹ nhân sư huynh xin phép? ! Không thể nào? Anh ấy làm sao vậy?” Buổi sáng, mới đên phòng lập trình Vi Vi kinh ngạc khi nghe tin tức này.
“Hắc hắc!” Hầu Tử Tửu cùng Ngu Công đều quỷ dị nở nụ cười ba tiếng.
Ngu Công: “Tam tẩu em đừng quản tên ấy, hắn gặp nan ngôn chi ẩn(điều khó nói).”
Vi Vi ánh mắt lập tức tỏa sáng: “Vu sư huynh anh biết nguyên nhân?”
Ngu Công ra vẻ thâm trầm thở dài.
Vi Vi đoán: “Anh ấy sinh bệnh ?”
Ngu Công cười: “Đúng, bệnh tương tư!”
Vi Vi 囧.
Hầu Tử Tửu ngửa mặt lên trời thở dài: “Ai ~~~ ta trước kia chưa bao giờ biết tiểu bạch kiểm lớn đảm như vậy. . . . . .”
Vi Vi bật người ngửi được bát quái hơi thở, thấu qua: “Nói như thế nào?”
Ngu Công lại thán, tiếp tục câu chuyện: “Hắn ở trước mặt mọi người thông báo.”
Vi VI lại nhìn về phía Ngu Công: “Thông báo? ! ! ! !”
Hầu Tử Tửu: “Tối hôm qua.”
Vi Vi kinh: “Tối hôm qua? ! ! !”
Ngu công: “Đúng! Hơn nữa hắn còn ôm đối phương chết không buông.”
Vi Vi thất ngữ.
Hầu Tử Tửu dùng ngữ khí càng quỷ dị nói: “Tối trọng yếu là đối tượng mà cậu ấy thông báo lại là. . . . . .”
Vi Vi tâm đều nhảy lên: “Là ai?”
“Chính là ——” Hầu Tử Tửu nói còn chưa xong thì cửa phòng lập trình lại mở ra, có người tiến vào, hắn vừa nhìn thấy người tới, lập tức im miệng.
KO.
KO tiến vào, nhìn bọn họ liếc mắt một cái, rồi ngồi vào vị trí của mình.
Trầm mặc.
Vi Vi thấy sắc mặt Ngu Công và Hầu Tử Tửu thay đổi, bị chính mình đột nhiên toát ra tới ý tưởng lôi đến, sau đó thật cẩn thận địa mở miệng: “Vị kia”Nan ngôn chi ẩn” sẽ không chính là. . . . . . KO sư huynh. . . . . . Đi. . . . . . ?”
Ngu Công 囧: “Tam tẩu, em đoán đúng . . . . . .”
. . . . . . . . . . . .