Giữa trưa, Mô-za-a, Vi Vi, Ngu Công cùng đi ăn cơm. ( Tiếu đại thần bởi vì có việc nên không đi)
Vi Vi: “Di? Mỹ nhân sư huynh, anh làm sao mà sắc mặt kém như vậy?”
Mô-za-a suy yếu nhìn nàng một cái, sau đó sâu kín gọi một tiếng: “Tam tẩu ~~”
Vi Vi bị ngữ khí này cả kinh tâm lỡ mất mấy nhịp, vội vàng dời tầm mắt.
Vi Vi: “A, còn không có gọi món ăn đâu, chúng ta vẫn là mau mau gọi món ăn đi. Em đều mau chết đói rồi! Chị phục vụ! ——”
Nữ nhân viên lại đây, Mô-za-a ánh mắt càng ai oán, lại gọi một tiếng: “Tam tẩu ~~~”
Vi Vi biểu tình chăm chú xem thực đơn, “Ai nha hôm nay lại cò hoạt động bán hạ giá, chúng ta thực may mắn a ~~~”
“Tam tẩu ~~~~~~~”
Vi Vi: “ Gió lớn quá anh nói cái gì em nghe không rõ ràng lắm, có việc gì về rồi nói sau.”
Nãy giờ Ngu Công vẫn không có lên tiếng đột nhiên vỗ cái bàn, mở miệng nói: “Ta nói, không phải vì nam nhân thôi, cậu có cần như vậy không, mặt giống đưa đám vậy.”
Vi Vi cảm thấy nữ nhân viên đứng bên cạnh mình tay đang run lên, cây bút cầm trong tay xem nữa rớt xuống.
Mô-za-a: “Ta rốt cuộc chịu không nổi, ta phải cùng tên kia ly hôn! Nhất định vậy! Đêm nay liền ly!”
Soạt —— nữ nhân viên vẽ một đường dài trên giấy, sắc mặt trở nên đỏ bừng đáng ngờ.
“Ly cái mao a, lão Tam chưa trả tiền cho cậu mà, tiền còn chưa tới tay liền bỏ cuộc rồi, vậy lần đầu tiên của cậu ( chỉ lần đầu tiên kết hôn ở trò chơi 囧) liền cho không KO sao? Ngươi không phải học xong khoa tâm lý sao? ! Điểm ấy đầu óc đều không có!” Ngu Công vô cùng đau đớn giáo huấn nói.
Vi Vi cảm thấy được nữ nhân viên đã muốn bị đối thoại của hai người làm cho cả người phát run , vội vàng ngăn lại nói tiếp: “Tốt lắm tốt lắm, kết hôn cũng đã kết rồi đừng vì việc này mà rối rắm nữa, mỹ nhân sư huynh anh liền ngoan ngoãn theo KO sư huynh đi.”
Lạch cạch.
Cây bút của nữ nhân viên rơi xuống trên mặt đất.
Còn lại hai người trong lòng bị gió lạnh gào thét thổi qua.
Ngu Công: “Hôm nay mấy độ a?”
Mô-za-a: “Hình như là ba mươi hai. . . . . .”
Ngu Công: “A, rất lạnh.”
Mô-za-a: “Ân, vẫn là ăn canh cá đi.”
Vi Vi: “. . . . . .”