"Lão đại!"
Hắc y nam tử từ ngoài cửa đi vào, bình thường gọi một tiếng, nghe qua không có gì gọi là cung kính.
Lộ Tinh ngồi ngủ gật bên ghế, giật mình tỉnh giấc, ngái ngủ hỏi: "Làm sao?"
Hắc y nam tử nói: "Người kia lại có thêm chỉ thị!"
Lộ Tinh phiền muộn: "Không làm!"
Hắc y nam tử lại nói: "Tiền gấp đôi! Tiền cũng đã đưa tới rồi!""
Lộ Tinh tỉnh táo một chút, lưỡng lự hỏi: "Có yêu cầu gì?"
"Yêu cầu thì không có gì nhiều!" Hắc y nam tử đáp: "Người kia muốn chúng ta đem chuyện tiểu công chúa Mộc Y Mạn là nữ nhân là là nam nhân truyền đi khắp thiên hạ!"
Lộ Tinh: "???" Ta vừa nghe thấy cái gì? Tiểu công chúa không phải là nữ nhân? Sao có thể?
Lộ Tinh chống cằm suy tư, trong đầu hiện lên một vài tính toán, hồi lâu sau mới lên tiếng: "Chuyện này ta không làm, ngươi đi hỏi một đám huynh đệ rảnh rỗi kia của ngươi, có ai nguyện ý làm thì một nửa tiền kia cho hắn!"
Hắc y nam tử không hiểu: "Vậy còn một nửa tiền kia?"
Lộ Tinh lườm hắc y nhân một cái, kiên trì giải thích: "Đó dĩ nhiên là của ta rồi!"
Hắc y nam tử: "…" Tính toán giỏi như vậy, không đi làm thương nhân lại đi nghiên cứu độc làm gì chứ?
"Ngươi còn chưa đi?" Lộ Tinh thấy thuộc hạ còn đứng ngây ra, xua đuổi: "Mau đi đi! Để ta hảo hảo suy nghĩ một chút nên đem cái gì đi đền bù cho tiểu công chúa thì tốt. Nếu không Hoa Lạc Vũ mà hung lên, tiền của ta khó mà giữ được a!"
Hắc y nam tử: "…" Không phải nên lo mạng trước sao?
...
"Niên ca!"
Hắc y nam tử đang đi thì bị gọi giật lại, hắc y nữ tử từ đằng xa chạy tới, đi lên liền hỏi: "Ngươi vừa từ trong phòng lão đại ra, nói chuyện gì vậy?"
Giang Niên đứng lại, hơi suy nghĩ xong mới đáp: "Thân chủ bên kia lại có chỉ thị mới, ta đến báo cho lão đại!"
"Hửm?" Nữ tử ngạc nhiên: "Chỉ thị gì?"
"Người kia muốn chúng ta đem tin tức tiểu công chúa Mộc Y Mạn là nam nhân truyền ra!" Giang Niên cũng không dấu giếm, đem mọi chuyện nói ra.
"Nhiệm vụ này ai nhận?" Nữ tử hỏi, lại nói: "Lão đại nói là không nhận loại nhiệm vụ liên quan đến Mộc Y Mạn rồi kia mà?"
"Lão đại không làm!" Giang Niên đem nguyên văn truyền lại: "Hắn nói ai nhận nhiệm vụ này thì tiền cho người đó...một nửa!"
Nữ tử: "…"
Nữ tử cười cười bảo: "Vậy ngươi đi tìm đám huynh đệ rảnh rỗi kia hỏi xem đi, chắc sẽ có người làm!"
Xong lại hỏi: "Ơ! Nhưng mà ngươi cũng không làm sao?"
Giang Niên vẻ mặt không đổi hỏi ngược: "Nhìn ta rất giống như thiếu chút tiền ấy sao?" Đại ý chính là không thèm làm!
"Ồ!" Một kẻ dùng ngân phiếu để gấp hạc như ngươi đúng thật là không thèm!
...
Một dòng nước từ trên trời chảy xuống tạo thành một thác nước hùng vĩ.
Hoa Lạc Vũ xắn chân quần, xuống nước bắt cá, có thể nhìn thấy bộ dáng bắt cá của đệ nhất giang hồ chính phái, thật sự không dễ dàng a.
Lục Trì Mạn ngồi trên một tảng đá bên bờ, dưới mông lót áo choàng, một bên nhìn y tất bật xiên cá, một bên tự mình tách lựu ăn.
Nội tâm hậm hực mắng chửi hệ thống, uổng công hôm qua còn khen nó tốt đẹp, chẳng thể ngờ được cuối cùng nó vẫn lại bẫy mình.
Mẹ nó thuốc kiểu gì lại trộn thêm xuân dược?
Lần đầu tiên mà làm đến bốn lần, bây giờ khắp người đều đau a!
Hoa cúc càng đau a!
Diệu Diệu kiên trì giả chết: […] Nó thật sự không phải cố ý mà!
Hoa Lạc Vũ bắt cá cực kì nhanh, Lục Trì Mạn vừa ăn hết một quả lựu thì y đã bắt được hai con cá lớn, cũng không biết y tìm được ở chỗ nào mấy loại lá cây kẹp vào nướng cùng, nghe qua mùi đã thơm nức mũi.
Lục Trì Mạn nghe thấy tiếng dạ dày điên cuồng kháng nghị, thật sự là càng lúc càng thảm, rõ ràng đầu thai tốt như thế, vàng bạc châu báu còn có thể đem ra xếp hình, vậy mà cứ luôn có nguy cơ chết đói.
Thật sự là không hiểu nổi!
Cũng may là lần này có Hoa Lạc Vũ, nếu không một mình hắn ở cái nơi chó ăn đá gà ăn sỏi...à không, đến cả chó với gà cũng không có như này, hắn nghi ngờ mình sẽ chết đói.
Nhớ đến thì lần trước còn từng ăn qua đồ cúng của người ta a!
Hoa Lạc Vũ đem cá tách xương kĩ càng, để thịt lên lá đưa tới trước mặt hắn, y nói: "Tiểu nương tử! Đến thử một chút tay nghề của phu quân ngươi xem nào!"
"Ừm!" Lục Trì Mạn gắp một miếng ăn thử, cá chín vừa tới, vừa thơm vừa mềm, rõ ràng không có gia vị nhưng lại không nhạt nhẽo, cũng không có mùi tanh.
Hoa Lạc Vũ ở một bên hỏi, vẻ mặt đầy chờ mong: "Thế nào? Ở nơi này không có đủ nguyên liệu, tiểu nương tử chịu khó ăn tạm nha!"
"Ngon lắm!" Lục Trì Mạn gật đầu khen: "Ngươi làm còn ngon hơn ngự trù trong cung!"
"Thật không?" Hoa Lạc Vũ hai mắt lấp lánh.
"Thật!"
Lục Trì Mạn mới đầu thật sự chỉ mong rằng có thể lấp đầy dạ dày thôi, không nghĩ tới tay nghề của y lại tốt như thế.
Nghĩ đến lại thấy bực, vì sao mẹ ruột không cho ta cái thiết lập nấu ngon như đầu bếp này chứ, hoặc là cho ta làm boss trùm cũng được a, ta cực kì không thích kiểu mẫu mềm mại nhỏ nhẹ này đâu!
Trung tâm kiến nghị ở nơi nào, ta muốn khiếu nại!
[Khiếu nại vô hiệu!]
Ta cần mi thông báo chắc?
Mà mi không giả chết nữa à?
Mà thôi, bỏ đi! Từ hôm ta tiếp thu xong mảnh vỡ kí ức xong xảy ra quá nhiều chuyện nên quên mất, sao không thấy mi thông báo tiến độ?
[Thông báo hay không thông báo cũng đều là chưa hoàn thành mà!] Diệu Diệu thờ ơ đáp.
Vậy à? Vậy cớ gì ban đầu tiến độ có 1% mà mi cũng báo? Mi chơi trẫm đấy à?
[Đó là ta thông báo tất cả các nhiệm vụ một lần, chứ không phải cố tình thông báo!] Diệu Diệu không phục, đính chính lại. Nó không phải là một hệ thống xấu tính như thế, là tiểu kí chủ vẫn luôn nghĩ xấu về nó thôi!
Ha ha! Ta không có bằng chứng để tố cáo mi, nhưng mi cứ chờ đó!
Còn nữa dạo gần đây ta vẫn luôn mơ thấy một giấc mơ trùng lặp, giống hệt như giấc mơ mà ta mơ thấy lúc hấp thu Lưu Ly Bảo Diễm.
Khung cảnh cùng với người trong giấc mơ kia giống hệt ta cùng với Hoa Lạc Vũ.
Mới đầu ta còn tưởng ta ăn ở có đức nên một lần thu về được hai mảnh vỡ kí ức, nhưng mà hai kí ức này lại không liên quan đến nhau.
Cho nên, Diệu Diệu! Mi không có gì muốn giải thích với ta sao?
[Không có!]
Thật sao?
[Thật! Thật hơn cả vàng bốn số chín luôn!]
Hừm!
Lục Trì Mạn xoa bóp eo lưng, lâm vào suy nghĩ.
Hoa Lạc Vũ thấy vậy bảo: "Ta bóp cho tiểu nương tử nhé!"
"Ừ!"
Lục Trì Mạn cầu còn không được, lười biếng nằm úp người lên áo choàng của mình để y bóp lưng giúp.
Đừng có hỏi áo choàng của y ở đâu, nó hiện đang phơi mình giữa trời quang để bình tĩnh lại rồi.
Lục Trì Mạn đem thông tin sắp xếp lại một chút.
Khi hắn xuyên tới nơi này hệ thống có nói rằng hắn không phải người thuộc thế giới kia, nên bây giờ phải trở về.
Khi đó hắn còn hỏi nó nơi này có đúng là thế giới hắn cần trở về không, câu trả lời của nó lại không chắc chắn, cái gì mà "hệ thống chủ nói thế! Nó không biết!".
Lúc đó mơ màng không để ý đến, bây giờ nghiêm túc nghĩ lại mới thấy có điểm mờ ám.
Tiếp đó là hắn trong quá trình đi làm nhiệm vụ vẫn luôn bị đuổi giết, và một nhân vật không biết xuất hiện có khuôn mặt giống y hệt hắn.
Tới đây, drama càng lúc càng đậm đặc.
Cuối cùng là hai mảnh kí ức mà hắn thu được không liên quan gì tới nhau hết, một cái trợ giúp cho nhiệm vụ chính tuyến thì không nói, nhưng cái còn lại kia giống như là kí ức của chính hắn vậy.
Bởi vì, khung cảnh hiện ra trong giấc mơ toàn là ánh sáng huyền huyễn, rõ là là một thế giới tu chân, không phải bối cảnh của thế giới này.
Từ đây, Lục Trì Mạn có một suy đoán thế giới này cũng không phải nơi hắn cần trở về, nguy cơ rất cao là bởi vì nơi này có thứ hắn cần phải lấy hoặc nguyên nhân bắt buộc gì đó.
Muốn chứng thực được suy đoán này, hỏi hệ thống nó chắc chắn không thừa nhận, vậy chỉ còn cách hoàn thành nhiệm vụ, thu về các mảnh vỡ a.
Thật sự là phi thường phiền phức a!
Diệu Diệu lần thứ hai kiên trì giả chết: […]
A!
Trong đầu Lục Trì Mạn lướt qua một suy nghĩ, quay đầu gọi Hoa Lạc Vũ: "Hoa Hoa nè!"
"Sao vậy?" Hoa Lạc Vũ hỏi, bàn tay thon dài của y ở trên lưng eo Lục Trì Mạn điêu luyện xoa nắn, trong đầu suy nghĩ eo hắn thật nhỏ, còn thật mềm a!
Lục Trì Mạn sắp xếp một chút suy nghĩ trong đầu hỏi: "Lần đầu tiên chúng ta gặp nhau như thế nào?"
"Lần đầu tiên sao?" Hoa Lạc Vũ tự hỏi một câu, tựa như nhớ lại kí ức, y mỉm cười nói: "Lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, tiểu nương tử vẫn là nằm trong bụng của nhạc mẫu cơ!"
Lục Trì Mạn: "…" Hoặc là không biết hoặc là không muốn nói! Nhưng ta nghiêng về phương án B nhiều hơn, y nhất định là không muốn nói!
Chung quy là vẫn phải tự mình lết a!!!