Mỹ Nhân Hệ Phật

Chương 39

Lâu Tiêu ngẫm đi ngẫm lại câu hỏi của Luyện Vọng Thư mấy lần, vẫn không tìm ra được logic, nên cô cân nhắc, hỏi lại một câu: “… Có hả?”

Luyện Vọng Thư thoáng dao động, bởi vẻ hoang mang trên mặt Lâu Tiêu không giống như là đang giả vờ.

Nhưng chuyện Lâu Tiêu tỏ tình với anh trai cậu cũng là do chính tai cậu nghe thấy, nên cậu kiên định với suy nghĩ của mình, hỏi lại Lâu Tiêu: “Không có à?”

Lâu Tiêu ngơ ngác, cô giơ điện thoại lên, hỏi thật cẩn thận: “Cậu có còn nhớ đây là ảnh của cậu không đấy?”

Luyện Vọng Thư nhìn hình nền điện thoại của Lâu Tiêu —

Ảnh của cậu, đúng, ảnh của cậu, nhưng Lâu Tiêu muốn bức ảnh này, chẳng lẽ không phải vì cậu sau khi nhuộm tóc đen rất giống với anh trai cậu à?

Tuy phản ứng của Lâu Tiêu hoàn toàn khác với tưởng tượng của cậu, tuy cậu vẫn luôn không dám nói rõ ràng trước mặt Lâu Tiêu, lần này nói ra suy nghĩ trong lòng mình cũng là vì không thể chịu đựng được việc Lâu Tiêu coi cậu như vật thay thế, nhưng nếu đã bắt đầu, thì chỉ có thể nói rõ ràng mọi chuyện.

Luyện Vọng Thư: “Họp phụ huynh học kỳ 1, cậu tỏ tình với anh trai tôi, tôi nghe hết rồi.”

Lâu Tiêu: “Hả?”

Họp phụ huynh? Tỏ tình?

Lâu Tiêu nghĩ ngợi một lúc mới nhớ ra chuyện này, cuối cùng cũng hiểu ra vấn đề nằm ở đâu, cuối cùng cũng hiểu tại sao bây giờ Luyện Vọng Thư lại phản ứng như thế, thậm chí, cô còn hiểu rõ cả nguyên nhân trước đây cậu phủ nhận việc thích mình.

Bây giờ, tâm trạng của Lâu Tiêu quả thực khó có thể dùng ngôn ngữ để bày tỏ, nếu muốn dùng một phản ứng để thể hiện, có lẽ là —

Buồn cười.

Cô cắn môi để ngăn mình bật cười thành tiếng rồi cố gắng khống chế biểu cảm hỏi lại Luyện Vọng Thư: “Nên cậu nghĩ là tớ thích anh trai cậu?”

Lời nói của Lâu Tiêu nằm ngoài dự đoán của Luyện Vọng Thư.

Cậu nghĩ Lâu Tiêu sẽ phủ nhận hoặc thừa nhận, hoặc là tức giận chất vấn cậu tại sao lại nghe lén, chỉ không ngờ cô sẽ phản ứng như thế này.

Luyện Vọng Thư mơ hồ nhận ra điều gì, chần chừ không dám tiếp lời.

Lâu Tiêu vẫn không nhịn được bật cười một tiếng nhưng vội nén lại, nhịn cười, dùng tốc độ chậm thật chậm giải thích với Luyện Vọng Thư: “Tớ tỏ tình với anh cậu, thật ra là để ghi âm cho chị tớ nghe.”

Giọng Luyện Vọng Thư có đôi chút hoảng hốt: “Ghi âm?”

Lâu Tiêu lướt lướt điện thoại, nhận ra đoạn ghi âm ấy thế mà vẫn còn, cái không quan trọng từ xa lắc xa lơ như thế mà cô vẫn chưa xóa, bảo sao dung lượng điện thoại lại đầy.

Lâu Tiêu nhấn mở ghi âm, đoạn đối thoại mà Luyện Vọng Thư từng chính tai nghe thấy lập tức vang lên trong phòng.

Theo đoạn ghi âm, ký ức của Luyện Vọng Thư quay trở lại mùa hè năm ngoái, khu để xe đẹp, biểu cảm của Lâu Tiêu lúc nhìn anh trai cậu, cậu vẫn còn nhớ rõ ràng như đang diễn ra trước mắt.

Phát xong đoạn ghi âm, Lâu Tiêu nói: “Lúc ấy chị tớ với anh cậu vẫn chưa chia tay, nhưng chị tớ cảm thấy anh cậu không thích chị ấy, nên tớ đi tỏ tình, ghi âm lại lời anh cậu thích chị ấy.”

“Đơn giản vậy thôi.” Lâu Tiêu đặt điện thoại xuống, chống tay vào mép giường, nghiêng người ra trước mặt Luyện Vọng Thư, hỏi: “Bây giờ, cậu có gì muốn nói với tớ không?”

Lâu Tiêu nói rất rõ ràng, Luyện Vọng Thư cuối cùng cũng biết mình đã hiểu lầm chuyện gì.

Cậu ngạc nhiên nhìn đôi mắt của Lâu Tiêu gần trong gang tấc, đôi mắt chan chứa đầy niềm vui, chờ đợi câu trả lời của cậu.

Luyện Vọng Thư vẫn luôn nghĩ rằng, giả mạo Thịnh Dực ở bên Lâu Tiêu đã là chuyện ngu xuẩn nhất cậu từng làm, nhưng bây giờ cậu mới biết, cậu ngây thơ.

Luyện Vọng Thư đứng phắt lên, không dám nhìn Lâu Tiêu lấy một cái, vội vàng nói một câu không rõ: “Tôi chợt nhớ ra chỗ ông nội tôi còn có việc, tôi…”

Nói xong, cậu đứng dậy định đi ra ngoài.

Lâu Tiêu cất cao giọng ngắt lời cậu: “Cậu chắc chắn phải đi luôn bây giờ à?”

Luyện Vọng Thư dừng bước: “…”

Không chắc, nói đúng là hơn là cậu không hề muốn đi.

Nhưng cậu cũng không quá muốn ở lại, ít nhất là giờ phút này, cậu cần tìm một chỗ nào đó Lâu Tiêu không nhìn thấy để bình tĩnh.

Do dự một lúc, cậu nói lại: “Tôi đi ra ban công gọi điện cho ông nội.”

Lâu Tiêu dựa lại vào đầu giường, khóe miệng cong lên có muốn nén lại cũng không được: “Đi đi, đi đi.”

Luyện Vọng Thư ra khỏi phòng Lâu Tiêu như thể đang chạy trốn.

Mộ Đông Dương đang gọt trái cây ở bếp, định lát nữa sẽ mang vào cho hai đứa nhóc, chợt thấy Luyện Vọng Thư vọt ra từ trong phòng, sải bước ra thẳng ban công.

Khí chất của Luyện Vọng Thư vốn đã không phải dạng hiền lành, tốc độ vọt ra từ trong phòng lại nhanh, khiến người ta có cảm giác rất hùng hồn, Mộ Đông Dương theo bản năng nghĩ rằng hai người xảy ra mâu thuẫn, cãi nhau, mới có cảnh mơ hồ chia tay không mấy vui vẻ, cần phải có không gian riêng để bình tĩnh như bây giờ.

Mộ Đông Dương gọt trái cây xong để vào bát, bưng hai cái bát đó ra phòng bếp, định đi giảng hòa, nhưng mà lúc cô ra ngoài mới phát hiện Luyện Vọng Thư đang ngồi xổm trước chậu xương rồng đã từng bị thối rễ rồi được cứu lại của Lâu Tiêu, một tay bụm mặt, vành tai sau lớp tóc đen đỏ lên một cách rõ ràng.

Mộ Đông Dương dừng bước, sau đó nghe thấy tiếng cười trong phòng Lâu Tiêu, không hề đè nén nên lại càng không kiêng nể gì, đã vậy còn có thêm cả tiếng đấm giường.

Mộ Đông Dương: “…”

Đây là hương vị của cơm tró à?

Mộ Đông Dương quay người, quyết định vào bếp tiêu hóa hết đống cơm tró này trước, lát nữa mang trái cây ra sau.

Nghe thấy tiếng cười của Lâu Tiêu, vành tai Luyện Vọng Thư càng đỏ thêm, nhưng cậu quyết định nhẫn nhịn — Cười cũng được, còn hơn là Lâu Tiêu thật sự thích anh cậu.

Nhưng Lâu Tiêu cười quá lộ liễu, Luyện Vọng Thư vốn đã không định so đo nhẫn nại được một lúc thì không nhẫn tiếp được, đứng dậy quay lại phòng Lâu Tiêu.

Lâu Tiêu thật sự rất vui.

Ban đầu cô còn nghĩ trận này cô thua mất rồi, không ngờ Luyện Vọng Thư lại cho cô một món quà bất ngờ siêu to như thế.

Vừa nãy Lâu Tiêu nhịn cười nên cả người chui vào chăn, bây giờ thấy cậu quay lại, cô chống khuỷu tay lên gối, một tay che mặt, hỏi cậu với thái độ rất ngứa đòn: “Gọi điện xong rồi à?”

Hỏi xong lại không nhịn được cười.

Cái đồ Luyện Vọng Thư đỏ cả cổ rồi.

Cậu rảo bước về phía Lâu Tiêu, nói thật cậu cũng không biết mình định làm gì, chỉ muốn… Làm cô yên lặng, chừa lại cho mình chút thể diện.

“Sốt ruột” từ trước đến nay luôn là nguyên nhân thường thấy gây ra các vụ tai nạn.

Lúc Luyện Vọng Thư lại gần mép giường không để ý, vướng chân vào chiếc ghế dựa vừa nãy cậu ngồi, không cẩn thận bổ nhào lên người Lâu Tiêu.

Tuy đôi tay đã kịp thời chống lên giường, không hoàn toàn đè lên người Lâu Tiêu nhưng vẫn khiến hai người tiến đến gần nhau ở khoảng cách ngắn chưa từng có.

Như mong muốn của Luyện Vọng Thư, Lâu Tiêu đã yên tĩnh lại.

Khi hai khuôn mặt sắp chạm đến nhau, hai người đều theo bản năng quay đầu đi, chỉ cọ phải má và vành tai của nửa kia, không xuất hiện thảm cảnh gãy sống mũi hay răng lợi chảy máu, nhưng trong khoảnh khắc ấy, khi Luyện Vọng Thư chống giường đứng dậy, hai người lại không hẹn mà cùng lúc chầm chậm quay đầu về phía nhau.

Chóp mũi chạm chóp mũi, hơi thở quấn lấy nhau nóng rực, họ như thế quay trở về đêm sinh nhật Cố Tư Tư, trong nháy mắt gần như chạm môi.

Nhưng thật ra, khoảng cách của bọn họ hiện tại còn gần hơn khi ấy, chỉ cần động đậy một chút, sẽ hôn.

Có điều, không ai cử động, họ không cam lòng để cứ tách ra như vậy, rồi lại cảm thấy, với quan hệ trước mắt của họ, hình như vẫn không thích hợp để làm những hành động của một cặp đôi.

Cứ giằng co như thế một lúc, Luyện Vọng Thư lên tiếng, giọng nói có vẻ khàn khàn khó tả, nhẹ giọng hỏi cô: “Cậu lấy ảnh tôi làm hình nền làm gì?”

Giọng Lâu Tiêu cũng rất nhỏ nhưng vẫn tinh nghịch như trước: “Trừ tà?”

Luyện Vọng Thư: “… Lấy ảnh tôi để trừ tà?”

Ánh mắt Lâu Tiêu đầy vẻ nghiêm túc: “Đúng, trông cậu dữ thế này, trừ tà chắc chắn rất hiệu quả.”

Luyện Vọng Thư suýt tức đến bật cười: “Ừm, trừ tà.”

Hình như cậu đã nhận ra, cậu thực sự hết cách với Lâu Tiêu.

Luyện Vọng Thư hít nhẹ một hơi, lại hỏi: “Vậy cậu có muốn cân nhắc lấy tôi trấn trạch luôn không?”

Lâu Tiêu nhướng mày: “Trấn trạch á?”

Luyện Vọng Thư nhấc một bên đầu gối lên mép giường, rút một cánh tay ra, cầm lấy tay Lâu Tiêu đặt lên mặt mình, bắt đầu quảng cáo bản thân: “Chỉ cần một câu của cậu, cả linh vật trấn trạch to thế này, là của cậu.”

Ồ.

Lâu Tiêu biết rõ còn cố hỏi: “Gì cơ?”

Yết hầu Luyện Vọng Thư giật giật, như thể đang căng thẳng —

“Lâu Tiêu.”

Lâu Tiêu: “Ừm?”

Luyện Vọng Thư nhìn thẳng với đôi mắt long lanh của Lâu Tiêu, nói: “Tôi thích cậu.”

Lâu Tiêu nở một nụ cười rạng rỡ, cho Luyện Vọng Thư câu trả lời mà cậu vẫn hằng khao khát: “Ừm, tớ cũng thích cậu.”

Có thứ gì đó như pháo hoa rực rỡ nở rộ trong lòng Luyện Vọng Thư, anh hơi rướn người về phía trước, chạm vào môi Lâu Tiêu, cảm nhận được cái mềm mại, tựa như kẹo bông gòn thuở nhỏ đã ăn, ngọt ngào, dường như chỉ một nhấp sẽ tan ra trong khoang miệng.

Cơ thể vốn vì bệnh nặng mới khỏi mà vô lực, mệt mỏi của Lâu Tiêu có một cảm giác tê dại nhẹ nhàng xẹt qua, khiến người chưa bao giờ gần gũi với người khác đến vậy như cô có đôi chút thất thố.

Ở mạt thế, “thích” và “yêu” đều là những thứ xa xỉ, ánh mắt bị hấp dẫn bởi cái mã của thân xác, chỉ để thỏa mãn nhu cầu sinh lý.

Dục vọng mới là thứ quan hệ thường thấy nhất giữa hai cá thể.

Từ nhỏ, Lâu Tiêu đã là một chiếc máy quay đĩa, người cầm quyền sẽ không cho phép bất cứ kẻ nào muốn làm quen, thân thiết với cô.

Về sau, cô giết chết người cầm quyền, trong hoàn cảnh nguy hiểm, tàn bạo chỉ nghĩ đến chuyện sống sót, làm sao có thời giờ quan tâm đến vấn đề tình cảm, vì sự an toàn của bản thân, cũng tuyệt nhiên không cho phép bất cứ kẻ nào lại gần mình.

Cho tới khi đến được nơi hòa bình, tươi đẹp này, gặp được Luyện Vọng Thư…

Nhưng phải quen với những hành động thân mật giữa hai người yêu nhau, vẫn khiến Lâu Tiêu phải ngại ngùng.

May là Luyện Vọng Thư cũng không có kinh nghiệm, sợ làm xằng bậy sẽ dọa người trong lòng vất vả lắm mới có được chạy mất nên chỉ chạm lên môi Lâu Tiêu, nhẹ nhàng cọ xát vài cái rồi lưu luyến lùi lại, cho Lâu Tiêu thời gian dần dần làm quen.

Luyện Vọng Thư ngồi về lại chiếc ghế cạnh giường, Lâu Tiêu kéo chăn che đến tận mũi, vừa rồi theo bản năng nín thở nên bây giờ hơi thở có chút dồn dập.

Đến khi hít thở đều lại như bình thường, Lâu Tiêu rất xấu hổ với phản ứng mới chỉ bị hôn một tí đã luống cuống tay chân của mình, cố ý tìm chủ đề khác để phân tán lực chú ý.

“Em hơi tò mò.” Cô hỏi Luyện Vọng Thư: “Nếu em thích anh trai anh thật, thì anh định làm sao?”

Luyện Vọng Thư từ nãy vẫn nắm tay Lâu Tiêu, bây giờ đang thưởng thức ngón tay mềm mại của cô, nghe vậy hơi khựng lại, thuận miệng bảo: “Không làm sao cả.”

Lâu Tiêu không tin: “Thật không?”

Luyện Vọng Thư gật đầu: “Thật.”

Lâu Tiêu rút tay về: “Ồ, hóa ra em đối với anh cũng chẳng quan trọng là bao, đến cố gắng một chút mà anh cũng không làm.”

Luyện Vọng Thư vội kéo tay Lâu Tiêu về, sau một hồi do dự, nghĩ thầm dù sao hôm nay mình cũng đã mất hết thể diện trước Lâu Tiêu rồi, thêm một chút thì có sao, nói: “Anh vừa hỏi, em thích anh trai anh ở điểm gì.”

Lâu Tiêu gật đầu: “Ừm, rồi sao?”

Luyện Vọng Thư vẫn cúi đầu xoa nắn ngón tay Lâu Tiêu: “Thật ra anh trai anh không hoàn hảo như anh ấy thể hiện ra bên ngoài… Hoàn hảo, anh hỏi em chuyện này, là muốn biết em thích anh ấy ở điểm nào, nếu cái em thích chỉ là do anh ấy ngụy trang thì anh sẽ nói toạc ra, xem em có vỡ mộng với anh ấy không.”

Lâu Tiêu: “Không hiểu lắm, ví dụ vài cái được không?”

Luyện Vọng Thư nâng mắt nhìn cô, nói: “Nếu em thích cái tính lạnh như băng của anh trai anh, anh sẽ cho em biết, anh ấy không phải là lạnh lùng, mà là quá ngốc, quá chậm chạp.

Cứ nhìn anh ấy yêu đương với chị gái em là biết, thế nào cũng không biết có người cố tình ly gián tình cảm của mình với người yêu.

Sau này dù có phát hiện, cắt đứt quan hệ với những người đó, việc làm ăn trong nhà những người đó cũng đã chịu ảnh hưởng không nhỏ, nhưng anh chắc chắn chị em không biết chuyện này.

Vì anh ấy cảm thấy đó là chuyện đương nhiên phải làm, không hề kể công với chị em.”

“Nếu em thích anh ấy hành động dứt khoát, bày mưu lập kế, anh sẽ cho em xem ảnh anh ấy bị chị gái anh làm cho tức phát khóc.

Không phải ảnh lúc nhỏ, mà mới đầu năm ngoái thôi, cho em xem anh ấy yếu đuối, dễ bắt nạt thế nào.”

“Nếu em thích anh ấy chung tình với chị em, anh sẽ cho em biết, anh ấy không chỉ có chung tình, mà còn cực kì nhát gan.

Vì thấy chị gái em ngày một trở nên xuất sắc, anh ấy tự ti đến nỗi không dám đến gần chị ấy, muốn giúp chị ấy cũng chỉ dám len lén giúp, ngày nào cũng thương xuân bi thu, chẳng khác gì oán phu.”

( 伤春悲秋 – thương xuân bi thu: tâm tình ưu tư, bi thương khi nhìn thấy thời gian, cảnh vật thay đổi, đa sầu đa cảm.)

……

Luyện Vọng Thư vạch trần sạch sẽ anh cậu, không để lại chút nào.

Lâu Tiêu nghe xong im lặng một lát, đưa tay vỗ vỗ đầu cún của anh, than nhẹ: “Đúng là em trai ngoan của anh trai anh.”.
Bình Luận (0)
Comment