Mỹ Nhân Hoàng Gia

Chương 106

Editor: Trà Xanh

Tiểu quan nhi rất thông minh đưa hai người đến chỗ Thanh Phong, sau đó lập tức cáo từ rời đi.

Bùi Duyên trầm mặc không nói gì. Hắn đỡ Thẩm Oanh lên xe ngựa trước, sau đó ngồi bên cạnh Thẩm Oanh. Hai người tạm thời không nói chuyện, mỗi người đều có tâm sự riêng.

Thẩm Oanh luôn cho rằng tuổi thọ mỗi người là do trời định bất kể mình cố gắng cỡ nào đi nữa. Hơn nữa lúc ấy nàng bệnh rất nặng, chết chỉ là vấn đề thời gian cho nên nàng chưa bao giờ tìm hiểu nguyên nhân cái chết của mình. Hôm nay nghe những gì Lam Yên nói, nàng cực kỳ bình tĩnh và không thấy ngạc nhiên.

Dù không có Lam Yên, nàng cũng sẽ chết ở thâm cung, chỉ là vấn đề thời gian. Hơn nữa Bùi Chương đã làm chuyện tồi tệ với phu thê Vĩnh Vương, Lam Yên muốn giết hắn cũng là điều có lý, mình chẳng qua là kẻ chết thay. Nếu Thẩm Oanh trải qua chuyện như vậy, nàng có lẽ đã gục ngã hoặc đã tự sát.

Nàng quay đầu nhìn Bùi Duyên và hỏi: “Hầu gia suy nghĩ điều gì? Ta cảm thấy lời nói của vị Vĩnh Vương phi đó chưa chắc đáng tin.”

Bùi Duyên lộ vẻ muốn nghe chi tiết. Suy nghĩ hiện giờ của hắn có chút bối rối, rất nhiều chuyện chồng chất lên nhau, hắn tạm thời không phân được thật giả. Hơn nữa hắn chỉ thông thạo chuyện hành quân đánh giặc và thuật đọc binh pháp. Về phương diện đối nhân xử thế, hắn giống như một hài tử, không ai dạy cho hắn.

“Nàng ấy chắc là Vĩnh Vương phi, thân phận này không giả được, giả mạo không có lợi gì cho nàng. Nàng nghĩ rằng đang nắm bí mật của Hầu gia trong tay, vì vậy đã trao đổi bí mật với chúng ta cho công bằng.” Thẩm Oanh cẩn thận phân tích cho Bùi Duyên nghe. Nàng đương nhiên biết rõ thân phận của Lam Yên, nhưng đó là vì nàng từng là Gia Huệ hậu. Từ góc độ của một người ngoài cuộc, rất khó tin tưởng thân phận của một hoàng tộc.

Hoàng tộc từ trước đến nay đều quá xa vời đối với cuộc sống của người thường. Hãy tưởng tượng nếu Bùi Chương hóa trang thành một người ăn xin, ở trên phố nói với người ta rằng hắn là hoàng đế, đa số sẽ cho rằng hắn bị điên. Một ít người tốt sẽ ném cho hắn vài đồng tiền vì tội nghiệp cho hắn. Đây chính là thân phận nực cười, nếu không có trang phục sáng sủa và người hầu vây quanh, ai sẽ thừa nhận những cái gọi là cao quý.

“Về thân phận của Hầu gia theo như lời nàng nói, ta cảm thấy không thể tin hoàn toàn. Có lẽ nàng chỉ muốn lợi dụng Hầu gia giúp nàng đạt được mục đích.” Thẩm Oanh tiếp tục nói, “Vấn đề ngọc bội chỉ là lời nói của phía nàng. Cẩm Y Vệ được coi như có mặt ở khắp mọi nơi, chẳng lẽ nàng còn lợi hại hơn Cẩm Y Vệ, có thể điều tra được chuyện mà hoàng đế không tìm được? Nếu Hoàng thượng biết Hầu gia là hài tử của tiên đế, e rằng đã không giữ ngài từ lâu rồi.”

Bùi Duyên chậm rãi gật đầu. Tiên đế không biết chuyện cô mẫu của hắn sinh hài tử, Bùi Chương cũng không thể biết. Nếu hắn biết sẽ phái người điều tra. Nếu có bất cứ manh mối nào để chứng minh hắn có thể là nhi tử của tiên đế, Bùi Chương đã không chấp nhận hắn từ lâu.

Phụ thân không nói gì khi giao ngọc bội cho hắn. Khối ngọc bội này chắc là vật gia truyền của Bùi gia, mẫu thân và trưởng tẩu đều biết. Bùi Duyên ôm Thẩm Oanh vào lòng, tựa vào đỉnh đầu nàng, nhẹ nhàng cọ cọ.

“Gia Gia, ta không nên kéo nàng vào cơn bão đẫm máu này. Hiện giờ nàng đang mang thai, cần tĩnh dưỡng thật tốt, ta đưa nàng đến Bảo Định phủ nhé? Phu thê Tống Viễn Hàng đang ở đó, có bọn họ chăm sóc cho nàng, ta cũng yên tâm hơn.”

Thẩm Oanh kéo tay áo hắn, lắc đầu. Bọn họ dường như luôn chia xa rồi đoàn tụ. Lúc đầu nàng không có quyết tâm ở bên người nam nhân này cả đời, nhưng hôm nay nàng đột nhiên phát hiện, người này đã trở thành một phần không thể tách rời trong cuộc đời nàng. Dù có chuyện gì xảy ra, nàng sẵn sàng gánh vác cùng hắn. Không biết tự bao giờ nàng đã coi hắn là trượng phu của mình, không phải là Hầu gia nàng cần phải lấy lòng trước đây.

Cảm tình khó chống lại nhất trong cuộc sống chính là tình yêu nảy sinh theo thời gian. Trước đây nàng và Bùi Chương là thế, hiện giờ nàng và Bùi Duyên cũng vậy.

“Nghe lời nhé. Nàng chỉ tạm thời đến Bảo Định tránh ngọn gió đầu sóng, Vĩnh Vương phi kia không biết sẽ làm gì tiếp theo, nàng là người điên, cái gì cũng làm được. Hôm nay nàng dễ dàng đưa nàng và ta đến đây, ngày mai có thể trực tiếp đẩy nàng vào hố lửa để ép ta giúp nàng hoàn thành tâm nguyện.” Giọng nói Bùi Duyên trầm thấp và khàn khàn lộ ra sức mạnh vô cùng kiên định.

Thẩm Oanh buông tay, cúi đầu nhìn bụng mình, không cam lòng. Nếu chỉ có một mình, nàng sẽ không nghe theo sự sắp xếp của Bùi Duyên. Nàng tự nhận mình không phải là đóa hoa yếu đuối mong manh, nhưng đứa bé này là món quà lớn nhất mà ông trời ban tặng cho nàng, nàng không muốn mắc bất cứ sai lầm nào.

Trở lại phủ, Bùi Duyên kêu Thanh Phong đưa Thẩm Oanh về Duyên Xuân Các, hắn cầm ngọc bội đi đến Thọ Khang Cư.

Dạo này Vương phu nhân không đến phủ, Vương thị rảnh rỗi đến độ nhàm chán, mỗi ngày không có ai nói chuyện nên ngồi ngẩn người. Tinh thần bà vốn không tốt, hạ nhân không dám đến gần bà. Ngụy Lệnh Nghi bận chăm sóc Bùi An nên cũng ít quan tâm đến bà.

Bùi Duyên yêu cầu Văn Nương đi vào bẩm báo, đôi mắt của Vương thị sáng lên: “Cuối cùng hắn cũng nhớ rằng có một người nương như ta! Kêu hắn vào!”

Bùi Duyên đi vào minh gian, tìm một chỗ ngồi xuống cách Vương thị rất xa.

Vương thị ngồi trên sạp La Hán, hỏi: “Ngươi ngồi xa vậy làm gì? Hiếm hoi mới tới đây, đến gần đi. Hôm nay sao rãnh đến chỗ nương vậy? Nhà bếp của ta còn vài cái bánh bao thịt, để Văn Nương lấy cho ngươi.”

Bùi Duyên xua tay ý bảo không cần, sau đó đứng dậy cầm ngọc bội đưa đến trước mặt Vương thị: “Hôm nay ta đến muốn thỉnh người nhìn cái này.”

Vương thị chỉ liếc mắt một cái rồi nói: “Đây không phải là ngọc gia truyền mà phụ thân để lại cho ngươi hay sao? Chẳng phải ngươi đã đưa Thẩm thị à, lấy tới đây làm gì?”

“Mẫu thân nhìn kỹ đi, khối này có phải là ngọc gia truyền của nhà chúng ta hay không.” Bùi Duyên giơ miếng ngọc lên cao hơn để Vương thị thấy rõ ràng.

Vương thị nghi ngờ liếc nhìn hắn, không biết hắn muốn làm gì. Chỉ một khối ngọc mà thôi, chẳng lẽ bà còn nhìn lầm? Nhưng dưới cái nhìn của Bùi Duyên, Vương thị vẫn cầm miếng ngọc nhìn cẩn thận. Thành thật mà nói, bà chỉ thấy khối ngọc này vài lần, trong ấn tượng là giống vậy nhưng không chắc chắn lắm.

“Có chuyện gì với miếng ngọc này?” Vương thị rờ ngọc bội, nảy ra ý tưởng, “Có phải Thẩm thị đem ngọc thật bán rồi lấy một khối giả lừa ngươi?”

Bùi Duyên im lặng không nói, ngay cả mẫu thân cũng không thể xác nhận khối ngọc này thật hay giả, huống chi là trưởng tẩu vào cửa sau này? Chẳng lẽ đúng như lời Vĩnh Vương phi, khối ngọc này thật sự do tiên đế để lại? Hắn nặng nề bước về vị trí ban đầu rồi ngồi xuống, xoa trán vì đau đầu. Trong lòng rối bời vì không tìm ra manh mối.

Vương thị nhìn bộ dáng của hắn, quan tâm hỏi: “Rốt cuộc có chuyện gì? Ngươi nói thật đi, đừng trưng bộ dáng như vậy, ta nhìn thật bối rối. Có phải hôm nay vào cung bị Hoàng thượng làm khó dễ hay không?”

Mặc dù Vương thị bị giam ở Thọ Khang Cư nhưng thỉnh thoảng vẫn nghe hạ nhân bàn luận, biết Bùi Duyên bị hoàng đế phái đi đàm phán hòa bình với đoàn sứ thần Thát Đát. Đây vốn là chuyện tốt, nhưng nghe nói đàm phán không có tiến triển gì. Nhưng điều này có liên quan gì đến ngọc bội gia truyền của họ?

“Mẫu thân, trong phủ từng có một vị cô mẫu…” Bùi Duyên chưa kịp nói xong, Vương thị vội ngắt lời: “Ngươi nhắc nàng làm gì? Ngươi làm sao biết một người như vậy?”

“Mẫu thân biết bao nhiêu thì nói cho ta, chuyện này rất quan trọng.” Giọng điệu Bùi Duyên lộ ra một sự khẩn cầu khó nhận ra. Nếu có thể, hắn không muốn cúi đầu trước Vương thị. Nhưng bây giờ bất kể là đối với Đại Nghiệp hay Tĩnh Viễn Hầu phủ, nó đều là mấu chốt quan trọng của thời điểm sinh tồn. Hắn hy vọng Vương thị có thể vì tình mẫu tử mà giúp hắn.

“Ta không quen nữ nhân kia, cho nên ta không rõ chuyện của nàng.” Vương thị quay đầu, bĩu môi nói, “Nếu ngươi thật sự có hứng thú về nàng thì đi hỏi Đinh thúc, lão quản gia trước kia.”

“Đinh thúc hiện giờ làm việc ở Hoắc phủ. Cho dù ta hỏi hắn, hắn sẽ nói sự thật cho ta biết sao?” Bùi Duyên lạnh lùng nói.

Vương thị không quan tâm: “Ta mặc kệ. Ta không biết gì về nữ nhân kia!”

Đến lúc này, Bùi Duyên có chút lạnh lòng. Nữ nhân này từ trước đến nay thật ích kỷ, ở trong lòng bà luôn đặt bản thân lên trên hết, không thể trông cậy vào bà được gì. Bùi Duyên yên lặng đứng dậy định rời đi.

“Ngươi, ngươi cứ vậy mà đi?” Vương thị hỏi phía sau hắn.

Bùi Duyên không trả lời bà nhưng vén màn trúc thật mạnh, màn trúc rơi xuống, phát ra một tiếng “bang” giòn giã. Vương thị chẹp miệng, trong lòng bất mãn. Bà không muốn nhắc tới nữ nhân kia, có gì sai nào? Cái loại nữ nhân không rõ lai lịch, chỉ biết quyến rũ nam nhân còn mang đến tai họa cho Bùi gia. Bà hận chỉ muốn lột da nàng, uống máu nàng, sao có thể bình tĩnh nói chuyện được.

Buổi tối, Bùi Duyên ngủ trong phòng Thẩm Oanh. Hai người đã lâu không có thân mật vì sợ làm tổn thương đến hài tử, nhưng dạo này lại có hứng thú dạt dào. Bọn họ trốn trong chăn, một người vô cùng cẩn thận, một người không dám hành động thiếu suy nghĩ, sợ âm thanh làm Dịch cô cô trực đêm bên ngoài sẽ giật mình. Việc bình thường dễ dàng đạt được thì bây giờ lại mồ hôi đầy đầu và thở hổn hển liên tục.

Thẩm Oanh gối đầu lên cánh tay Bùi Duyên, nghe Bùi Duyên nói ngày mai phải đưa nàng đến Bảo Định nên ngửa đầu hỏi: “Phải đi gấp vậy hả? Ta chưa đóng gói đồ đạc.”

“Nàng chỉ cần dẫn người của nàng đi, đồ vật thì tới Bảo Định phủ sẽ mua. Lúc chạng vạng ta có đến Mộc Huy Đường. Trưởng tẩu cũng cảm thấy đưa nàng ra khỏi kinh thành thì tốt hơn.”

Thẩm Oanh kinh ngạc: “Ngài nói chuyện Vĩnh Vương phi với nàng?”

Bùi Duyên lắc đầu: “Không có. Ta chỉ nói chuyện đàm phán với đoàn sứ thần Thát Đát lần này không thuận lợi, sợ Hoàng thượng giáng tội ta, liên lụy trong nhà. Trưởng tẩu nói bản thân nàng không quan trọng, hy vọng nàng có thể đưa Bùi An cùng đến Bảo Định tránh.”

Thẩm Oanh quên mất, còn có Bùi An. Cho dù toàn bộ bọn họ không sợ chết, hài tử là vô tội. Hơn nữa sức khỏe Bùi An quá yếu, từ nhỏ đến lớn đã chịu đựng nhiều khổ cực, không nên để nó phải thêm sợ hãi.

“Gia Gia, nàng đi theo ta, có lẽ không phải là một sự lựa chọn tốt.” Bùi Duyên thở dài nói, gạt một sợi tóc rơi trên trán Thẩm Oanh.

Thẩm Oanh mỉm cười nhẹ nhàng: “Bây giờ ngài nói điều này có phải quá muộn rồi không? Trước đây ngài nhất định bắt ta vào phủ làm thiếp, còn nói phải cho ta một thân phận chính thức. Ta còn đang chờ ngài thực hiện lời hứa đó.”

Nụ cười của nàng trong sáng tựa như tia nắng, dễ dàng xuyên vào lòng người. Bùi Duyên cũng cười: “Ngủ đi.” Hắn nhẹ nhàng xoa đầu nàng, đặt lên trán nàng một nụ hôn. Hắn không thể thừa nhận thất bại, cho dù tình hình tồi tệ đến đâu, hắn sẽ không lùi bước.

Thẩm Oanh đã quen với giọng nói của hắn, có đôi khi cảm thấy thiếu nếu không nghe mỗi ngày. Giờ phút này lắng nghe nhịp tim đập của hắn, nàng chìm vào giấc ngủ bình yên.

Ngày hôm sau, Thẩm Oanh đang ngủ say mê mang thì bị Dịch cô cô và những người khác kéo dậy. Các nàng đã sớm được Bùi Duyên dặn dò, vào thời điểm mở cổng thành phải đưa Thẩm Oanh và Bùi An ra khỏi thành. Thẩm Oanh không biết mình lên xe ngựa bằng cách nào, chỉ cảm thấy vô cùng mỏi mệt, lại ngủ thiếp trên xe ngựa.

Xe ngựa vẫn luôn xóc nảy, Thẩm Oanh ngủ rất say, nghĩ rằng ngủ một giấc là đến Bảo Định. Nhưng tiếng ồn bên ngoài càng nghe càng không ổn. Đến Bảo Định phải đi qua phố xá náo nhiệt hoặc trấn nhỏ sầm uất ngoại thành, nhất định sẽ có tiếng người. Nhưng xung quanh quá yên tĩnh như thể không có người tồn tại.

Cảm thấy không ổn, nàng mở cửa sổ và phát hiện bên ngoài cây cối che khuất bầu trời, rõ ràng là con đường mòn trong rừng, Dịch cô cô và Hồng Lăng, Lục La cũng không có bên cạnh xe. Nàng kêu lên: “Dừng xe!”

Xe không dừng lại, ngược lại tốc độ còn nhanh hơn trước.

Thẩm Oanh hầu như ngồi không vững, vì vậy phải dùng tay vịn vách xe ngựa, cố gắng duy trì sự bình tĩnh.

Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra? Ai đã cướp xe ngựa, hay nói đúng hơn, đã bắt cóc nàng?

Cuối cùng, xe ngựa ngừng lại, bên ngoài có tiếng người chạy bộ tựa như đang rời đi.

Thẩm Oanh do dự rồi giơ tay vén rèm lên, phát hiện đây là một đài ngắm cảnh ngọn núi, quang cảnh trống trải. Một người với hình dáng mơ hồ đứng dưới ánh mặt trời đang mọc từ phía chân trời xa xa.
Bình Luận (0)
Comment