Editor: Trà Xanh
Vốn là một ngày cuối thu mát mẻ nhưng trên núi lại hơi lạnh. Thẩm Oanh ngồi ở hành lang thất thần nhìn phong cảnh núi non.
Dịch cô cô cầm áo choàng khoác lên vai nàng, ngồi bên cạnh nàng: “Cô nương đang suy nghĩ gì vậy? Sắp sinh nên hơi lo lắng phải không?”
Thẩm Oanh cúi đầu nhìn cái bụng tròn vo của mình, khóe miệng nở nụ cười: “Trước kia khi chưa mang thai, nhắc đến chuyện sinh hài tử thì hơi sợ. Chắc đó là bản năng làm mẫu thân. Đến khi thật sự đến thời điểm sắp sinh thì mong chờ được gặp nó sớm một chút.”
Dịch cô cô thở dài: “Nếu không phải tình huống hiện giờ…”
“Dịch cô cô, ta không thể liên lạc với mẫu thân hả?” Thẩm Oanh hỏi. Trước đây nàng từng nghĩ về điều này nhưng biết là không thỏa đáng.
Dịch cô cô lắc đầu: “Tốt nhất không nên. Hoàng thượng đang tìm kiếm ngài khắp nơi, nhất định Thẩm gia cũng bị nhìn chằm chằm. Chỉ cần người của chúng ta vừa xuất hiện thì lập tức sẽ bị bại lộ.”
“Nhưng ta lo lắng Hoàng thượng sẽ làm khó dễ bọn họ.”
Thật ra không chỉ Thẩm gia, chỉ cần Bùi Chương muốn, có thể bắt toàn bộ người của An Định Hầu Phủ và Thẩm gia để uy hiếp nàng. Hơn nữa nàng rất lo lắng cho Ngọc Bình, với sự thông minh của Bùi Chương, chút mánh khóe phóng hỏa này không thể gạt được mắt hắn.
“Cô nương, ta đã thu dọn mọi thứ, tối ngày mai có thể lên đường. Cô nương đừng suy nghĩ nhiều, nếu quyết định đi bước này thì phải bỏ một số thứ.” Dịch cô cô nói.
Thẩm Oanh biết đạo lý này, nhưng nghĩ là một chuyện, làm được hay không lại là một chuyện khác. Hơn nữa Bùi Duyên vốn quyết định đi cùng bọn họ, bây giờ lại muốn tách ra, tuy chưa nói rõ lý do nhưng trong lòng nàng vẫn vô cùng bất an. Nàng muốn giúp hắn, nếu nàng vẫn là con gái của An Quốc Công thì có thể thử liên lạc với bộ cũ của phụ thân. Nhưng hiện giờ những bộ cũ đó sẽ không giúp một người không liên quan như nàng.
Trên trời bắt đầu có mưa nhẹ, Dịch cô cô đỡ Thẩm Oanh đi về phòng.
Hồng Lăng đang dọn dẹp nhà cửa, dùng giẻ lông gà lau bàn ghế, nhìn thấy các nàng quay lại, nàng nói ngay: “Lục La nói trong bếp không có rau củ tươi, nàng xuống trang trại dưới núi đi hỏi lâu rồi mà chưa trở về.”
Thẩm Oanh hơi sửng sốt: “Ai đi cùng nàng?”
Hồng Lăng đứng dậy, lắc đầu tỏ vẻ không biết. Thẩm Oanh gọi thủ vệ đến hỏi, hắn nói khi Lục La ra ngoài không đi với ai, nói đi một chút sẽ về.
Dịch cô cô siết chặt hai tay: “Cô nương, có muốn phái người xuống núi xem một chút hay không? Sẽ không có chuyện gì chứ?”
Bọn họ đang ở tại biệt viện của Tạ gia, tuy rằng ẩn nấp nhưng có nhiều người như vậy, không thể hoàn toàn che giấu tung tích. Nếu Bùi Chương bày ra
thiên la địa võng, Cẩm Y Vệ sẽ tìm được nơi này. Lục La có thể đã ở trong tay họ.
“Trước tiên đừng đi. Có bao nhiêu người ở biệt viện?” Thẩm Oanh hỏi.
Dịch cô cô ngẫm nghĩ: “Đột nhiên có một đám người xuất hiện ở biệt viện cũng rất bắt mắt, cho nên chỉ có chưa đến hai mươi thủ vệ. Chẳng lẽ chúng ta bị phát hiện rồi à? Không thể nào.”
Thẩm Oanh nhíu mày. Tình hình hiện tại rất bất lợi, nếu kẻ địch thật sự xuất hiện, dựa vào vị trí của biệt viện này không phải không thể cứu vãn, nhưng nàng đang mang thai, dù chạy cũng chạy không xa, chỉ đành đối đầu với bọn họ.
Thẩm Oanh đang cúi đầu suy nghĩ, bên ngoài truyền đến giọng nói của Lục La: “Cô nương!”
Dịch cô cô và Hồng Lăng đồng thời thở phào nhẹ nhõm, hai người chạy ra ngoài định trách Lục La, nhưng phát hiện Lục La không trở về một mình. Nàng chỉ vào người phía sau và nói: “Ta gặp hắn ở dưới chân núi, hắn không ngừng quấy rầy ta, nhất định đòi đến gặp cô nương nói rằng Hầu gia đang gặp nguy hiểm. Ta thật sự không lay chuyển được hắn.”
Người nọ nghe vậy bước lên phía trước, mỉm cười đầy tự tin: “Phu nhân, chúng ta lại gặp nhau.”
Lý Từ Khiêm? Thẩm Oanh nhớ rõ hắn. Thời điểm còn ở Đại Đồng, miệng hắn toàn nói lời bậy bạ, không ngờ vào kinh thành đi thi còn đậu Thám Hoa. Hiện giờ nên ở Hàn Lâm Viện, sao lại chạy đến đây? Chờ một chút, làm sao hắn biết nàng ở đây?
Thẩm Oanh lui về phía sau một bước theo bản năng, Dịch cô cô cũng nhận ra vấn đề này, muốn lên tiếng gọi thủ vệ đến.
Lý Từ Khiêm vung tay: “Đừng gọi, đừng gọi, nếu ta muốn làm hại các ngươi thì cứ trực tiếp nói cho Cẩm Y Vệ biết tung tích của các ngươi, cần chi đơn thương độc mã chạy đến. Thật sự có chuyện quan trọng cần nói.”
Thẩm Oanh suy nghĩ thấy đúng nên hỏi: “Tại sao ngươi biết ta ở đây?”
Lý Từ Khiêm cười nói: “Điều này cũng không khó. Ta đã sớm nhận ra Hoàng thượng có ý đối với ngài, chỉ khá kinh ngạc khi hắn động thủ bắt ngài đến tiềm để nhanh như vậy. Ta biết coi phong thuỷ. Tính ra được. Bây giờ ngài đã tin lời tiên đoán của ta rất chính xác hay chưa?”
Thẩm Oanh cảm thấy hắn vẫn nói lời vô nghĩa, không biết câu nào thật, câu nào giả.
“Ngươi rốt cuộc muốn nói gì?” Nàng hỏi.
Lý Từ Khiêm hạ giọng: “Hoàng thượng đã bổ nhiệm Tĩnh Viễn Hầu làm thống soái đại quân chống lại Thát Đát, yêu cầu hắn đến Khai Bình Vệ. Nhưng hắn đồng thời cũng phái Cẩm Y Vệ ám sát Tĩnh Viễn Hầu trên đường đi. Chắc Tĩnh Viễn Hầu không nói cho ngài biết tin này phải không?”
Thẩm Oanh sững sờ, Bùi Duyên chỉ nói không đi cùng bọn họ chứ không nói điều này. Bọn họ đang ở trên núi, tin tức cũng không nhận được đầy đủ như vậy.
Với thân phận và địa vị hiện tại của Lý Từ Khiêm, hắn biết những việc này từ đâu? Bùi Chương lệnh Cẩm Y Vệ ám sát Bùi Duyên, chắc sẽ không để lộ ra mà chỉ thông báo cho Phùng Miểu. Đây không phải là chuyện vinh quang.
Lý Từ Khiêm tựa như biết Thẩm Oanh suy nghĩ điều gì: “Ngài đừng lo ta biết tin từ đâu,
bổn sơn nhân tự có diệu kế. Chỉ muốn hỏi ngài có muốn cứu Tĩnh Viễn Hầu hay không? Hắn có thể tránh thoát sự ám sát của Hoàng thượng nhưng không biết đó là
thiên la địa võng, không có người hỗ trợ sẽ rất khó chạy trốn.”
Dịch cô cô và mọi người nhìn nhau, người này thật sự là kẻ đa mưu túc trí? Giống như chuyện gì cũng biết.
“Ngươi là thần tử của hoàng đế, vừa đậu Thám Hoa, vì sao muốn giúp Tĩnh Viễn Hầu? Chắc ngươi sẽ không làm chuyện không có lợi đúng không?” Thẩm Oanh nhìn vào mắt Lý Từ Khiêm hỏi. Nói chuyện với người thông minh chỉ cần đơn giản và trực tiếp.
Lý Từ Khiêm nhìn Thẩm Oanh có chút tán thưởng, hắn biết nữ nhân này không đơn giản. Từ lần đầu tiên nhìn thấy nàng ở Đại Đồng đã cảm thấy
tử khí đông lai vô cùng cao quý.
“Rất đơn giản, bởi vì ta đoán được ngài sẽ là Hoàng hậu trong tương lai. Cho nên chỉ cần giúp nam nhân của ngài. Nhưng thế lực của chúng ta yếu, ngoại trừ truyền tin cho các ngài thì không làm được gì. Về phần lợi ích, sau này đừng quên ta là được.”
“Đa tạ.” Thẩm Oanh nói, “Chúng ta ở trên núi, không tiện hành động. Để truyền tin, nhờ ngươi giúp ta nhắn lời đến Ca Nguyệt Phường trong thành.”
“Không thành vấn đề. Nhưng ta khát nước và hơi đói bụng, có thể lấy chút đồ ăn cho ta hay không?” Lý Từ Khiêm vuốt bụng nói.
Thẩm Oanh gật đầu với Lục La, Lục La dẫn hắn đi xuống.
Dịch cô cô bước đến bên cạnh Thẩm Oanh nói: “Người này trông thật kỳ quái, không rõ là kẻ thù hay là bạn. Cô nương tin hắn à?”
Thẩm Oanh không tin Lý Từ Khiêm nhưng nàng hiểu rõ tính tình của Bùi Chương, đến lúc này chắc chắn sẽ đối phó với Bùi Duyên, năm xưa hắn có thể ra tay đối với huynh đệ ruột của mình, huống chi là Bùi Duyên. Nàng chỉ không biết Bùi Chương hành động nhanh như vậy, Bùi Duyên nhất định cho rằng chỉ là vụ ám sát bình thường, tự mình có thể xử lý, sẽ không bàn bạc với Lam Yên.
Ngay từ đầu Lam Yên hợp tác với Bùi Duyên vì có mục đích, nàng chưa chắc để ý đến sinh tử của Bùi Duyên. Hiện giờ ở kinh thành, Lam Yên là người duy nhất có năng lực giúp Bùi Duyên, vì vậy Thẩm Oanh muốn nói chuyện thẳng thắn với nàng.
Buổi tối, Lam Yên đích thân đến biệt viện của Tạ gia. Thẩm Oanh mời nàng vào phòng, cho mọi người lui ra. Lam Yên nhìn nàng với ánh mắt kỳ lạ dò hỏi. Nàng biết Thẩm Oanh bị hoàng đế bắt đi, sau đó khi Tạ Vân Lãng ra mặt, trong lòng nàng có cảm giác kỳ quái. Người khác có lẽ không biết, nhưng trước khi Lam Yên đi theo Vĩnh Vương đã để ý Tạ Vân Lãng một thời gian dài, cũng mơ hồ biết chuyện cũ của Tạ Vân Lãng và Gia Huệ hậu.
Tạ Vân Lãng là người vô cùng thông minh và lý trí, hắn sẽ không vô duyên vô cớ liên thủ với nàng, người muốn cứu là thiếp thất của Tĩnh Viễn Hầu. Nàng thật sự không hiểu rõ.
Hôm nay vào lúc chạng vạng, Thẩm Oanh phái người nhắn tin cho nàng, nói rằng muốn ôn chuyện với nàng. Các nàng không phải người quen cũ, có chuyện gì để nói? Nhưng nàng vẫn đến vì cảm giác kỳ lạ trong lòng. Giờ phút này đứng trước mặt Thẩm Oanh, nàng đột nhiên không rõ mình có biết người này hay không.
“Lam Yên, chắc ngươi biết ta là ai?”
—
Thiên la địa võng: cạm bẫy được giăng ở khắp nơi, khó lòng thoát được.
Bổn sơn nhân tự có diệu kế: người trên núi đều có thủ đoạn riêng (câu nói của Khổng Minh Gia Cát Lượng)
Tử khí đông lai: nghĩa là khí tía từ phương Đông đến. Đây là loại khí tốt lành, mang lại bình an và may mắn, có thể giúp bạn đời thuận buồm xuôi gió