Mỹ Nhân Hoàng Gia

Chương 37

Editor: Trà Xanh

Thanh Phong tới cửa thùy hoa, thấy Thẩm Oanh ngồi trên hành lang dựa vào lan can, hai chân đong đưa, tay vò khăn, không biết đang nhìn chi mà biểu tình thực nhu hòa. Ngày thường nàng ở trước mặt người khác đều là bộ dáng nhã nhặn, đoan trang lịch sự, tựa như cho dù Thái Sơn có sập trước mắt cũng không biến sắc, biểu hiện quá mức hoàn mỹ, có vẻ như không có gì làm nàng nổi giận.

Gần đây có chút quen thuộc với hoàn cảnh ở Hầu phủ, mà Hầu gia cũng khoan dung nàng, nàng liền lộ ra chút bản tính.

Khi đoan trang như dương liễu thanh thoát, khi nghịch ngợm giống hồ điệp bay lượn. Đều nói nữ nhân thiên kiều bá mị, nam nhân mới có thể mãi ngắm không chán. Thật là thế.

“Thẩm di nương” Thanh Phong bước qua cửa thùy hoa, hơi cúi người trước Thẩm Oanh.

Thẩm Oanh kinh ngạc, vội vàng nhảy xuống, vuốt xiêm y: “Sao ngươi lại tới đây? Cũng không nghe tiếng chân. Hầu gia bàn chuyện xong rồi à?”

“Chưa xong, nhưng Hầu gia kêu ta dẫn ngài qua đó.”

Thẩm Oanh không có thói quen quấy rầy nam nhân lúc đang nghị sự, nhưng nếu là mệnh lệnh của Bùi Duyên thì nàng đi theo Thanh Phong. Trên đường, nàng thuận miệng hỏi: “Phi chân đệ từ tiền tuyến đến để truyền tin khẩn cấp trong quân à?”

Thanh Phong quay đầu nhìn nàng: “Sao Thẩm di nương biết phi chân đệ đến truyền tin khẩn?”

Nữ tử dưỡng ở khuê phòng không có khả năng biết chuyện này. Thẩm Oanh vội giải thích: “Vừa rồi ở Thọ Khang Cư, ta nghe đại phu nhân nói. Ta chỉ tùy tiện hỏi, ngươi không cần để ý.”

Thì ra do đại phu nhân nói. Thanh Phong trả lời: “Cũng không có gì, nói ra cũng có chút liên quan đến Thẩm di nương. Vị dượng kia của ngài, Từ đô đốc, ở Tây Bắc chọc một lỗ thủng không nhỏ, Hầu gia phải giúp hắn vá lại.”

Từ đô đốc ở đây là Từ Khí. Quan viên trong triều mà Thẩm Oanh từng gặp qua rất ít, Từ Khi là một trong số đó, nhưng cũng chỉ thấy từ xa đôi lần, chẳng nhớ rõ tướng mạo. Bùi Chương đánh giá ông là người luồn cúi, có chút tham lam, tiểu nhân giả dạng. Có thể giữ vững được quyền thế địa vị trong lúc cả triều gió cuốn mây mù tất có chút thủ đoạn và công phu.

Tới thư phòng, Bùi Duyên đang đứng xoay lưng ra cửa, khủyu tay dựa trên bàn, nghe Côn Luân nói chuyện. Thần thái hắn nghiêm túc, tựa như không nghe tiếng người bước vào, dùng ngôn ngữ của người câm điếc và môi ngữ để tương tác với Côn Luân.

Lần trước từ biệt viện Tạ gia ra về, Thẩm Oanh gặp người đánh xe cường tráng dị thường này. Hắn giống một bức tường người, còn cao hơn Bùi Duyên, mày rậm mắt to, tóc thắt bím. Tuy hắn mặc y phục người Hán nhưng rõ ràng không phải là người Hán. Dọc đường hắn không nói lời nào, Thẩm Oanh còn tưởng hắn không biết tiếng Hán.

“Gia, Thẩm di nương tới.” Thanh Phong mở miệng.

Côn Luân dừng lại, tay ấn trên ngực, hành lễ với Thẩm Oanh. Hắn không có cảm giác đối với nữ nhân xấu hay đẹp, chỉ cảm thấy Thẩm Oanh không giống lúc trước. Lúc trước mặc quần áo mộc mạc che khuất hào quang trên người nàng. Giờ đây trang điểm càng hợp với nàng, làm nổi bật nhan sắc xinh đẹp diễm lệ. Trong đầu Côn Luân bật ra cụm từ ‘hoạt sắc sinh hương’.

Bùi Duyên xoay người nhìn Thẩm Oanh, Côn Luân và Thanh Phong đều thức thời lui ra ngoài.

Thẩm Oanh đến gần Bùi Duyên, nắm cánh tay hắn hỏi: “Hầu gia phải về Tây Bắc phải không?” Ánh mắt hoang mang vội vàng giống như một tiểu bạch thỏ ăn không được cây củ cải, gấp đến độ đỏ mắt.

Bùi Duyên giơ tay ôm eo nàng, đặt nàng ngồi trên đùi, viết trong lòng bàn tay nàng: Ai nói nàng biết?

“Còn cần người khác nói sao? Rành rành ra đó.” Thẩm Oanh thì thầm. “Trước đây đâu thấy mấy thứ này.”

Bùi Duyên nghiêng đầu nhìn thoáng bản đồ, khóe miệng hơi cong, vỗ mông nàng: cô nhóc lanh lợi. Tính toán cũng không nhanh đến vậy, ít nhất cũng còn cả tháng nữa.

Thẩm Oanh bị hành động đột ngột của hắn dọa sợ, nhưng nghĩ đến hai người cũng đã làm chuyện thân mật, còn để ý chuyện này làm gì. Nàng chỉ rũ mắt nói: “Ngài trở về Tây Bắc, thiếp thân làm sao bây giờ? Lão phu nhân hình như quyết tâm muốn Vương cô nương gả cho ngài làm thê, vừa rồi còn không cho thiếp thân mặc xiêm y tươi đẹp. Thiếp thân sợ ngài rời phủ rồi, bà sẽ tìm thiếp thân gây phiền toái.”

Bùi Duyên nói: ta có một biệt viện ở kinh giao, nàng đến đó ở đợi ta trở lại được không?

Thẩm Oanh lắc đầu, một thiếp thất đơn độc sống ngoài phủ, thật sự không ổn. Hơn nữa biệt viện lớn như vậy, chỉ có mình nàng cũng cảm thấy sợ hãi.

“Vậy không tốt đâu. Thiếp thân không muốn xa ngài.” Thẩm Oanh vòng tay lên cổ Bùi Duyên, nũng nịu với hắn.

Bùi Duyên giơ tay vuốt ve gương mặt trắng nõn của nàng, vật nhỏ này dạo gần đây giống như ngày càng thích gần gũi hắn. Tuy rằng có chút ý tứ xu nịnh, nhưng với tính tình kiêu ngạo của nàng, nguyện ý cúi đầu trước hắn cũng coi như là sự bắt đầu khá tốt. Tạm thời không so đo quá nhiều chuyện khác.

Vừa rồi nàng ở Thọ Khang Cư giống như muốn tranh địa bàn với cô nương Vương gia. Nếu không hiểu tính nàng, sẽ cảm thấy nàng đang tranh giành tình cảm.

Chỉ là sự chiếm hữu mà thôi.

Lông mi Thẩm Oanh vừa dài vừa rậm, giống hai rẽ quạt đính vào mí mắt, chớp chớp vô cùng quyến rũ. Bùi Duyên chưa từng thấy nữ nhân nào có lông mi đẹp đến vậy, rướn tới gần dùng môi chạm vào, Thẩm Oanh muốn né nhưng bị hắn giữ cổ lại. Sau một lát, lông mi nàng ướt đẫm, vội lấy khăn lau mắt, thốt lên: “Dơ quá đi.”

Bùi Duyên nhìn dáng vẻ ghét bỏ của nàng, không thấy gì sai, ngược lại còn cười. Nàng sợ dơ, vừa đúng lúc, sẽ càng dơ hơn…

Thanh Phong và Côn Luân vốn dĩ chờ ngoài cửa, cho rằng Bùi Duyên và Thẩm Oanh nói một lát liền kết thúc. Nhưng thời gian chờ ngày càng lâu, trong phòng còn phát ra âm thanh kỳ quái. Đầu tiên là tiếng nữ nhân kêu sợ hãi, sau đó yên tĩnh một lát, lại có thứ gì rơi xuống đất, rồi sau đó là thanh âm không thể miêu tả được.

“Hầu gia, không được… Chỗ đó… A”

Côn Luân quay đầu nhìn thoáng qua đầy kỳ quái, Thanh Phong mặt đỏ lựng, vội kéo tay hắn đi ra xa chút. Côn Luân vẫn là đồng nam ngây thơ, loại quan hệ nam nữ này tốt nhất không nên làm ô nhiễm hắn. Có một dạo ở đại đồng phủ, Thanh Phong nghe một thư sinh thi rớt về quê đọc vài câu thơ với ý tứ kia khi say rượu, sau này không dám gặp văn nhân trên triều.

Giống như đậu khấu trên cành, thật ra đậu khấu là từ dùng để hình dung địa phương tư mật của nữ nhân, nghe nói là một hình dung vô cùng chuẩn xác.

Cũng như ‘bích ngọc phá dưa’ là chỉ lần đầu của thiếu nữ.

Lộ liễu hơn thì là nhất thụ lê hoa áp hải đường(*).

Thẩm Oanh giãy giụa bên trong, chụp được vật gì đều quăng hết, đồ rửa bút, cái chặn giấy, thư tịch rơi đầy đất. Rõ ràng là ban ngày, ánh nắng lại bị đụn mây che khuất nên nhìn u ám. Nàng không ngờ Bùi Duyên ở thư phòng lại làm chuyện khác người này vào ban ngày. Nếu biết, đánh chết nàng cũng không đến đây.

Nếu truyền ra ngoài còn giống bộ dạng gì.

Bùi Duyên ngẩng đầu, giơ tay lau khóe miệng, vô cùng thõa mãn.

Cả người Thẩm Oanh như một vũng nước, thử đứng dậy nhưng chân mềm nhũn, chỉ có thể buông váy xuống trước. Nàng nhìn Bùi Duyên oán trách, buồn bã nói: “Hầu gia không giúp thiếp thân sao?”

Bùi Duyên lúc này mới hồi phục tinh thần, cầm khăn giúp nàng lau một chút. Khăn tay và quần lụa vương vãi trên mặt đất, Thẩm Oanh xấu hổ không nhìn. Dưới thân nàng trống trơn, còn cảm giác dinh dính nhớp nháp, tự nhiên nỗi thẹn trỗi lên trong lòng, giống như mình là đồ chơi của nam nhân.

Từ trước đến nay nàng được giáo dục đoan trang khéo léo, rộng lượng ung dung. Từ khi ở bên người nam nhân hoang dã này, hứng lên liền làm bậy, chẳng gì ngăn được, lễ nghĩa liêm sỉ đều vất đi.

Cho dù nàng không thích cũng không thể biểu lộ ra, ngược lại phải hùa theo nữa. Đối với nàng, những gì vứt được thì liền vứt. Như vậy đời này mới có thể sống tốt.

Bùi Duyên đứng giữa hai chân nàng, bế nàng dậy, lại muốn âu yếm. Thẩm Oanh vội lấy tay chống ngực hắn: “Ngài lại nháo, muốn để bọn Thanh Phong nghe được hay sao?” Vừa rồi nàng cố đè nén âm thanh, còn cắn mu bàn tay mình hằn rõ dấu răng, “Ngài có thể nghe thiếp thân nói đôi câu được không?”

Bùi Duyên ôm eo nàng, gật đầu.

Sau khi nam nhân ăn no là thời điểm nói chuyện tốt nhất, nàng nhìn vào mắt Bùi Duyên: “Ngài biết không, nhị tỷ của thiếp thân có hôn ước với con vợ lẽ Cao gia. Hôn sự đã sớm an bày. Nhưng gần đây nghe đồn đại nhân Cao Thái chuẩn bị thăng chức làm đại học sĩ nội các, hình như Cao gia chướng mắt nhà chúng ta, có ý muốn thoái hôn.”

Thẩm Oanh quấn tay xung quanh cổ áo Bùi Duyên, nói tiếp: “Thanh danh của nữ tử quan trọng biết bao. Nếu Cao gia thoái hôn, nhị tỷ ta về sau không thể gả chồng được. Tổ mẫu vì vậy phát sầu, sinh bệnh, không dám nói với người nhà, kêu ta nghĩ biện pháp. Ta nào có biện pháp gì? Chỉ có thể dựa vào Hầu gia mà thôi.”

Bùi Duyên nghe nàng nói thật đáng thương, tay rờ lung tung trên lưng nàng. Nàng sợ nhột, giãy giụa nép vào ngực hắn, bị trêu cười không ngưng được. Bùi Duyên thuận thế ôm nàng lại, viết vào lòng bàn tay nàng: Muốn ta giúp hả? Nàng và nhị tỷ có quan hệ rất tốt hay sao?

“Không gạt Hầu gia, ta và nhị tỷ không hợp tính. Nhưng nàng nguyện ý gả vào Cao gia, đối với thiếp thân và Thẩm gia là sự tình trăm lợi, vô hại. Ngược lại, thiếp thân cũng sẽ bị nàng liên lụy, cho nên mới cả gan thỉnh Hầu gia giúp đỡ.” Thẩm Oanh lộ ánh mắt khẩn cầu. Nàng không biết Bùi Duyên có quản việc lông gà vỏ tỏi này không, chỉ tạm thời thử một chút.

Việc này có chút phiền phức, hôn sự Cao gia là việc tư nhà người khác, Bùi Duyên không tiện nhúng tay. Nhưng tiểu hồ ly nhà hắn đang cầu xin, hắn không đành lòng cự tuyệt, nghĩ nghĩ rồi gật đầu đáp ứng.

Thẩm Oanh sợ hắn cảm thấy phiền phức, không muốn giúp. Thật ra nàng cũng ngượng mở miệng, nhưng nếu lúc này không nói ra, sợ khi Bùi Duyên rời kinh thành, bọn họ không cầu được ai.

“Đa tạ Hầu gia, thiếp thân thiếu ngài một lần, ngày sau chắc chắn báo đáp.” Thẩm Oanh nói rất thiệt lòng.

Bùi Duyên không để trong lòng, vỗ lưng trấn an nàng, ôm nàng từ bàn sách xuống dưới. Nãy giờ hắn đã trì hoãn lâu rồi, bây giờ phải làm chính sự.

—-

Nhất Phẩm Hương ở kinh thành là một tòa đại tửu lâu khí phái, đối diện mặt phố, có ba tầng lầu gồm vài chục gian phòng. Ngoài việc có thể đảm đương tiệc lớn, bình thường các quan viên cũng sẽ cùng đồng liêu đến uống thả cửa, qua giờ Tý mọi người mới về nhà.

Hôm nay, Ứng Thiên phủ có quan viên lên chức, cả đám quan viên liền náo nhiệt muốn hắn mời khách.

Tiệc rượu đãi không ít rượu ngon, như muốn quan viên kia viêm màng túi. Mọi người uống say ngả  trái ngả phải, Cao Tử Thanh càng xuân phong đắc ý(**), người vây quanh hắn xu nịnh không ít. Kẻ này nói “Con đường làm quan trong tương lai của Cao huynh vô cùng thênh thang”, người kia lại nói “Lệnh tôn mạnh khỏe chứ?”. Cứ như hắn mới là vai chính hôm nay.

Trước kia hiếm người kính nể Cao Tử Thanh, chẳng ai hỏi thăm gì hắn. Loại cảm giác có quyền lực trong tay thật dễ chịu.

Chờ tiệc tan, gã sai vặt đỡ Cao Tử Thanh tới cửa xe, xa phu lại nói với hắn: “Công tử, bánh xe chẳng hiểu sao hư rồi, tiểu nhân sửa không được. Ngài xem phải sao đây?”

Cao Tử Thanh bị gió đêm thổi tỉnh rượu ít nhiều, tức khắc trợn tròn mắt. Nơi này cách nhà hắn xa vạn dặm, trở về bằng cách nào?

Lúc này bên cạnh hắn có tiếng người say mèm: “Hay là ngồi chung với ta, thấy sao?”

Cao Tử Thanh quay đầu nhìn, phát hiện là Tống Viễn Hàng, lãnh đạo trực tiếp của hắn, vội vàng từ chối không dám. Tống Viễn Hàng vỗ vai hắn nói: “Đi thôi, cũng tiện đường.”

Cao Tử Thanh không thể đi bộ về nhà, lúc này mới không từ chối.

Hai người leo lên xe ngựa của Tống Viễn Hàng, mỗi người dựa vào một bên vách xe ngựa. Thật ra Tống Viễn Hàng chưa uống nhiều, cố ý vờ say rượu, còn Cao Tử Thanh lại uống quá nhiều. Xe ngựa xóc nảy, hắn có cảm giác muốn ói nhưng chỉ có thể nhịn lại. Nếu không sẽ làm bẩn xe ngựa của quan trên, về sau hắn mặt mũi nào làm việc ở Ứng Thiên phủ.

Tống Viễn Hàng ngã lên thảm, nói lung tung: “Nghe nói Hoàng thượng muốn thăng lệnh tôn làm đại học sĩ nội các à?”

Tuy cái bí mật này đã công khai, nhưng thánh chỉ chưa hạ, mọi người không dám nói trắng ra. Cao Tử Thanh vội ôm quyền nói: “Đại nhân, thánh chỉ còn chưa hạ, không dám vọng ngôn.”

Tống Viễn Hàng “ừ” một tiếng, gối đầu lên tay: “Sao ta nghe nói, do Tĩnh Viễn Hầu đề cử lệnh tôn nhập các?”

Cao Tử Thanh không biết chuyện này. Để nhập các, ngoài việc bản thân có học thức, còn phải có người đảm bảo hoặc tiến cử, coi như là hình thức. Hơn nữa người tiến cử thường có thân phận và địa vị cao mới được. Đồng thời cũng có vài người cạnh tranh, nhưng cuối cùng lại tuyển người bảo thủ như phụ thân, khả năng do Hoàng thượng nể mặt mũi Tĩnh Viễn Hầu. Nhưng Tĩnh Viễn Hầu và phụ thân xưa nay không lui tới, sao bỗng nhiên lại tiến cử phụ thân?

“Hạ quan không biết điều này. Sao đại nhân biết được?” Cao Tử Thanh hỏi. Loại sự tình này, chỉ có người gần thiên tử hoặc bản thân người tiến cử mới biết.

Tống Viễn Hàng cười ngốc nghếch một chút: “Ta có tiểu huynh đệ làm ở ngự tiền, lúc uống rượu vô tình nghe hắn kể nên thuận tiện nói cho ngươi nghe. Ta còn nghe nói, Tĩnh Viễn Hầu rất sủng ái phòng thiếp thất kia, từ chối Hoàng thượng tứ hôn. Chẳng phải nhị tỷ của thiếp thất kia sắp gả vào nhà các ngươi sao? Đại khái do có tầng quan hệ này, Tĩnh Viễn Hầu mới tiến cử lệnh tôn.”

Cao Tử Thanh vừa nghe, tiếng chuông cảnh báo trong lòng reo vang. Hắn sao lại quên bén tầng quan hệ này? Tam cô nương Thẩm gia là thiếp thất của Tĩnh Viễn Hầu, nếu lời Tống Viễn Hàng là sự thật, bọn họ từ hôn chẳng phải đắc tội với Tĩnh Viễn Hầu sao?

Trên trán hắn toát mồ hôi, đã tỉnh rượu hơn phân nửa: “Đa tạ đại nhân báo cho.”

Tống Viễn Hàng tùy ý vẫy tay, cười nói: “Không phải chuyện gì to tác. Nếu Tĩnh Viễn Hầu không muốn nói, đương nhiên các ngươi không biết, về sau đối tốt với chị vợ hắn là được rồi.”

Cao Tử Thanh vội vàng đồng ý.

Xe ngựa tới Cao gia, Cao Tử Thanh xuống xe, hướng tới xe ngựa hành lễ. Đợi xe ngựa biến mất trong màn đêm, hắn mới vào phủ. Vừa vào cửa liền hỏi quản gia: “Lão gia ở đâu? Mau đi bẩm báo một tiếng, nói ta có chuyện quan trọng muốn gặp người.”

—-

Tết xong, qua nửa tháng là tết hoa đăng thượng nguyên. Trong kinh thành, nhà nhà đều chuẩn bị hoa đăng, đến lúc đó cùng trưng ra. Mỗi năm hoa đăng rầm rộ nhất là ở phía trên phố ngoài hoàng thành. Có khi thiên tử sẽ đứng trên thành lâu, cùng dân chúng thưởng thức.

Vương Thiến Như đã ở trong Hầu phủ vài ngày, Vương phu nhân cứ hai, ba ngày lại tới ăn uống ké, không hề đề cập đến chuyện đón nữ nhi về nhà. Nhiều người tốn nhiều miệng cơm, hiện tại bà chỉ một lòng một dạ muốn đem nữ nhi gả sớm chút.

Hôm nay Vương phu nhân lại tới, vừa thấy Vương thị liền phiền muộn than thở: “Trưởng tỷ không biết đâu, Khôn nhi đã tới tuổi, ta muốn tuyển cô nương cho hắn nhưng với quang cảnh của Vương gia hiện giờ, hơn nữa bản thân hắn cũng chẳng có gì, không có cô nương trong sạch nào nguyện ý gả vào. Biết phải làm thế nào đây?”

Vương thị không nói gì, sợ vừa mở miệng em dâu lại càng đòi hỏi. Bà đã đưa họ về lại kinh thành, lo lắng chăm sóc, nhưng em dâu lòng tham không đáy, mọi thứ đều đòi thứ thượng đẳng. Trên đời này làm gì có chuyện tốt như vậy?

“Ta chỉ có thể trông cậy vào Như nhi. Trưởng tỷ có giúp nàng chọn ai không?” Vương phu nhân thấy Vương thị không trả lời nên hỏi tiếp.

Vương thị lúc đầu tính gả Vương Thiến Như cho Bùi Duyên, nhưng Bùi Duyên không đồng ý, bà sợ nói với em dâu sẽ làm em dâu để bụng, cuối cùng chuyện không thành lại sinh oán giận, liền nói: “Ngươi yên tâm, ta sẽ lưu ý. Dù sao tuổi của Như nhi nhỏ hơn Khôn nhi, ngươi có thể lo cho Khôn nhi trước.”

Vương phu nhân thấy Vương thị đánh thái cực, trong lòng không vui. Bà muốn nhi tử cưới vợ tốt, nhưng Vương gia hiện giờ lụi bại, cùng lắm là cưới chi nữ nho nhỏ mà bà vô cùng chướng mắt. Bà định để nữ nhi tìm được người trong sạch, như vậy đối với hôn sự của nhi tử lợi hơn. So với nhi tử có thanh danh không tốt, nữ nhi của bà rất hiểu chuyện thủ lễ, điểm này bà vô cùng rõ ràng.

“Trưởng tỷ, ta không cần nhà đại phú đại quý, chỉ cần đối với Như nhi tốt là đủ rồi.” Vương phu nhân nói đầy chân thành, còn cố ý liếc nhìn Vương Thiến Như một cái.

“Nếu như thế, ta có biết một người, Mợ nghe thử xem sao?” Ngụy Lệnh Nghi và Thẩm Oanh từ ngoài cửa đi vào. Các nàng hành lễ với Vương thị, đối với Vương phu nhân chỉ gật đầu thăm hỏi, sau đó liền ngồi xuống.

Vương thị nghi ngờ mở miệng: “Ngươi biết ai?” Rõ ràng ngày ấy bà còn nói qua, muốn đem Như nhi cho Bùi Duyên. Ngụy thị sao lại tự chủ trương?

Ngụy Lệnh Nghi cười nói: “Cũng vừa lúc. Huynh trưởng ta có một vị bằng hữu làm đẩy quan ở Ứng Thiên phủ, tuổi hơi lớn một chút, khoảng hơn 30, thê qua đời mấy năm vẫn không cưới ai, bên cạnh cũng không có tiểu thiếp lung tung. Nếu biểu muội không chê có thể xem xét được hay không.”

Việc này đúng là chủ ý của Bùi Duyên. Hắn muốn Vương thị hoàn toàn chặt đứt ý tưởng muốn đưa Vương Thiến Như cho hắn, liền phải tìm một nhà chồng chính thức cho Vương Thiến Như. Nhưng việc này không dễ dàng. Vừa vặn hắn nghe Thẩm Oanh nói, Vương Thiến Như đọc đủ loại thi thư, lại là cô nương tâm chí thanh minh, lập tức nghĩ tới Tống Viễn Hàng, cảm thấy hai người rất xứng đôi. Bọn hắn cũng không muốn làm khó người khác nên nhờ Ngụy Lệnh Nghi mở lời, trước hết để Vương Thiến Như gặp người lại nói tiếp.

Vương thị cúi đầu uống trà, không phát biểu ý kiến.

Vương phu nhân mếu máo, cũng không hài lòng. Tuổi không thành vấn đề nhưng đẩy quan chỉ là quan lục phẩm, nói lớn thì không lớn.

Thẩm Oanh nói: “Vị đại nhân kia tuổi còn trẻ đã làm được quan lục phẩm, có thể thấy tiền đồ vô lượng. Ta nghe nói, năm thê tử qua đời, hắn có trồng một cây sơn trà ở trước phòng đọc sách. Nếu có bà mối tới cửa, liền nói cây sơn trà còn nhỏ, cần người chăm sóc. Hiện giờ cây đã cao vút. Cây sơn trà đã lớn, hắn vẫn chưa cưới ai, có thể thấy là người chung tình.”

Kỳ thật chuyện này là Thẩm Oanh nghe từ Thanh Phong. Sau khi nghe xong, nàng cảm phục một mảnh thâm tình của người này.

Vương phu nhân không có hứng thú với câu chuyện này, đang nghĩ xem làm cách nào để từ chối.

Vương Thiến Như động tâm khi nghe xong. Quan chức không cao, có nghĩa ít dụ hoặc. Bên người không có thiếp thất, có thể thấy được người này giữ mình trong sạch. Hơn nữa hắn đối với người vợ đầu nhớ mãi không quên, chứng minh người này trọng tình trọng nghĩa. Không đợi Vương phu nhân cự tuyệt, nàng liền mở miệng: “Làm sao có thể gặp được?”

Vương phu nhân hung hăng trừng mắt nhìn nàng, vốn có thể cự tuyệt, nàng lại nói vậy làm sao bà mở miệng được.

Ngụy Lệnh Nghi cười nói: “Nếu biểu muội đồng ý, ta sẽ thu xếp cho biểu muội.”

Qua một lát, Vương phu nhân viện cớ gọi Vương Thiến Như ra ngoài, hung hăng đẩy đầu nàng: “Đầu óc con hỏng rồi à? Đang là một cô nương tốt đẹp như vậy, lại muốn làm vợ kế người khác? Ta và cha con có còn thể diện nữa không?”

Vương Thiến Như rờ chỗ đau bị bà đẩy: “Biểu tẩu chỉ nói con đi xem thử, đâu phải quyết định chọn rồi đâu. Nếu con cứ ăn vạ Hầu phủ, người và cha liền có mặt mũi sao?”

“Con ăn gan hùm mật gấu sao, còn dám tranh luận?” Vương phu nhân lạnh giọng trách mắng.

Lúc Vương Thiến Như và Thẩm Oanh nói chuyện với nhau, nàng được ủng hộ tinh thần, không muốn cả cuộc đời đều bị mẫu thân dắt mũi dẫn đi, liền đánh bạo nói: “Dù sao mẫu thân chỉ muốn gả con đi, không hề quan tâm đến suy nghĩ của con. Hiện giờ có mối hôn sự, sao mẫu thân lại không muốn? Hay mẫu thân dự định một hai phải gả con làm thiếp cho vương công quý tộc để đổi giá tốt?

Vương phu nhân giận điên lên, cả người run rẩy, hung hăng tát Vương Thiến Như một bạt tai.

Vương Thiến Như kinh hoảng, tuy ở nhà nàng không được coi trọng nhưng trước giờ chưa có ai đánh nàng. Nàng vuốt mặt, cười khổ: “Nếu mẫu thân không muốn, về sau đừng xen vào chuyện của con. Hôn sự của con hãy giao cho cô mẫu và biểu tẩu làm chủ đi.” Nói xong, không đợi Vương phu nhân đáp lời, nàng xoay người đi vào phòng.

Vương phu nhân nhìn bàn tay của mình, không hiểu sao lại không kiềm chế được tính tình, dấu vết rõ ràng như vậy làm sao giấu được người Hầu phủ. Bà ngượng ngùng đi vào phòng, không hé miệng nói tiếng nào, chỉ ngồi một bên.

Ngụy Lệnh Nghi và Thẩm Oanh đều thấy được Vương Thiến Như bị đánh. Với lòng dạ của Vương phu nhân, nhất định bất mãn với mối hôn sự này. Nhưng với tình cảnh của Vương gia hiện tại và thanh danh của Vương Định Khôn ở kinh thành, Vương Thiến Như không có cách nào gả cao được. Chi bằng để đến nơi đến chốn, lựa gia đình quan lại là tốt rồi.

Vương thị vốn vẫn còn ấp ủ ý định đưa Vương Thiến Như vào phủ, vừa rồi nghe Ngụy Lệnh Nghi vừa lừa vừa gạt, nói Vương Thiến Như vào phủ thì Vương phu nhân và Vương Định Khôn sẽ dính chặt vào Hầu phủ giống thuốc cao bôi da chó, đến lúc đó vô cùng phiền toái. Vương thị bất mãn với việc Vương phu nhân ba ngày hai bữa cứ vòi tiền, nghe Ngụy Lệnh Nghi nói vậy liền hết kiên trì.

—-

(*) Đây là một câu trong bài thơ Nhất Thụ Lê Hoa của Tô Đông Pha (https://www.facebook.com/nhansinhnhumongchopmatphudaytangthuong/posts/2430722710368036/)

(**) Ý nói con đường làm quan thuận lợi, hanh thông
Bình Luận (0)
Comment